Thanh Quan

Chương 767: Cái Này Xem Rất Vui Sao? (1)





Con mắt Triệu Vũ Hiên đăm đăm, có chút sợ hãi nhìn qua Vương Hiểu Nhạc, âm thanh phát run hỏi:
- Điều này có thể sao, sao có thể làm như vậy được?
Vương Hiểu Nhạc hừ một tiếng, giải thích nói:
- Tôi thấy khoa trưởng của chúng ta từ ban đầu đã thiết kế phục bút rồi. Anh xem những xí nghiệp nước ngoài cỡ lớn ai không có máy chủ máy phó hổ trợ? Đám tạp chủng khoa hậu cần chơi chúng ta, chúng ta bị oan còn ít sao? Lúc này mới vài ngày chúng ta vào cửa là cúi đầu rồi!
Nói đến đây hắn cũng vỗ vai Triệu Vũ Hiên, nói lời thấm thía.
- Tiến vào cánh cửa này anh phải hiểu được, có một số việc chỉ cần đạt mục đích là được, quan tâm thủ đoạn gì? Nghe tôi nói đúng không?
Triệu Vũ Hiên còn chưa từ bỏ ý đồ.
- Chỉ sợ Tần khoa trưởng không có nghĩ vậy?
Vương Hiểu Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục khuyên bảo:
- Lãnh đạo nghĩ như thế nào không phải chúng ta có thể quản, chủ yếu là chúng ta phân ưu giải nạn cho lãnh đạo đấy. Anh cho rằng khoa trưởng chỉ thả cho anh nghỉ vài ngày sao, tại sao bảo anh lĩnh lương sớm, anh đặc thù như vậy sao? Đây là cho anh an tâm đấy.
Con mắt Triệu Vũ Hiên lập loè trong chốc lát, khẽ cắn môi nói ra:
- Tôi hiểu, nhưng dựa theo lời anh nói số liệu chưa làm xong, chúng ta có phiền toái hay không?
Vương Hiểu Nhạc nhất thời tức giận dậm chân, đấm vào ngực Triệu Vũ Hiên, mắng:
- Anh thật ngốc, bộ anh là người cầm tiền đi mua ổ cứng trong nước tráo với ổ cứng của nước ngoài hay sao?
Triệu Vũ Hiên lại mơ hồ, ngây ngốc nhìn qua Vương Hiểu Nhạc hỏi:
- Nhưng mà có nhãn hiệu nước Mỹ!
- Anh quản nhiều như vậy làm gì? Chính anh đã nói 25% thiết bị không phải do nước Mỹ sản xuất sao, đến lúc đó chuyện này sẽ tra là do ai tạo ra sai lầm, còn có người nào nhìn qua ổ cứng làm ở đâu sao? Cho dù có tra ra thì đó cũng là chuyện của khoa hậu cần, quan hệ gì tới chúng ta?
Nói xong hắn hâm mộ nhìn Triệu Vũ Hiên nói ra:
- Tiểu tử anh đấy, vận khí tới rồi, sao chuyện này không rơi vào đầu của tôi chứ?
Triệu Vũ Hiên cái hiểu cái không, nhưng hai ngày sau hắn ra khỏi kinh thành mang theo túi du lịch lớn, trong túi du lịch trừ quần áo ra, ở ngân giữa cẩn thận bao bọc một ổ ứng trong đó.
Rốt cục bận cộng công việc cuối năm, Tần Mục cũng dự hội nghị tổng kết của bộ tin tức, sau đó lại đi vào trong khoa xem công tác cuối năm, lại triển khai nội dung trong năm sau, cả khoa được nghỉ bảy người cuối năm.
Thời điểm đi ra khỏi cửa Vương Hiểu Nhạc nhìn thấy không có người, cũng xin Tần Mục được nghỉ, nói muốn chuẩn bị kết hôn, Tần Mục tự nhiên trực tiếp đáp ứng. Vương Hiểu Nhạc không nói, Tần Mục cũng không nói, ánh mắt hai người giao hội, Tần Mục nhìn bóng lưng Vương Hiểu Nhạc rời đi, hắn lại lên đường trở về cư xá ở kinh thành.
Trên xe Tần Mục gọi điện cho Hạ Chân, sau một hồi khách khí Tần Mục liền nói bóng nói gió khen ngợi Vương Hiểu Nhạc, nói hắn làm việc rất chăm chỉ và đáng tin cậy, là hạt giống không tệ. Nói trắng ra hắn chỉ là khách trong khoa nghiên cứu mà thôi, cho Hạ Chân làm công ngắn hạn, mượn uy danh của Hạ Chân làm cánh chim đầu đàn. Một khi Hạ Chân đứng vững ở bộ tin tức, Tần Mục cánh chim cũng cứng rắn, vậy bọn họ sẽ mỗi người một ngả, lúc này Tần Mục giúp Hạ Chân xem xét khống chế người của khoa nghiên cứu lại phi thường cần thiết.
Đương nhiên Tần Mục đề cử thì đề cử, đến lúc đó đánh nhịp hay không vẫn do Hạ Chân, đồng thời nếu như Vương Hiểu Nhạc có xu thế lên mặt thì Tần Mục hoàn toàn có thể bóp bắt suy nghĩ này.
Trò chuyện chấm dứt, Tần Mục thở dài một hơi, mang lực chú ý đặt lên xe, không bao lâu thì quay về cư xá. Hắn nhìn xe dưới lầu có vẻ quan mắt, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, sau khi cất xe xong hắn đi ra nhìn chiếc xe màu đỏ tạo hình rất khác biệt.
Đường cong trôi trải, sắc thái náo nhiệt, có đủ nét quý báu của chiếc xe cao cấp. Nhưng mà chiếc xe có nấp trần mở ra vậy mà lấp đặt cái trần xe quá không giống ai trên thế giới.
Hàn Tuyết Lăng! Nàng trở về? Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua tầng trệt của mình, cửa sổ phòng bếp mở ra khe nhỏ, ẩn ẩn có sương mù bên trong truyền ra, hắn cười lắc đầu, đi vào hành lang.
Cửa mở Hàn Tuyết Lăng lúc này mặt đầy khói bụi mở cửa, trên gương mặt mang theo nét bất đắc dĩ nhìn Tần Mục. Tần Mục cười tủm tỉm đi vào, lấy cái khăn mặt trên giá áo lau sạch gương mặt cho Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng lúc này nhu tình như nước đúng cho Tần Mục lau mặt, bộ dáng như hiền thê.
Tần Mục đi qua và hỏi:
- Không phải chuẩn bị ăn mừng năm mới ở chỗ quân đội sao? Tại sao quay về rồi?
Hàn Tuyết Lăng ngây ngốc tại chỗ, âm thanh của nàng không vui, nói:
- Như thế nào, không muốn em về sao?
Tần Mục vẫn cho rằng Hàn Tuyết Lăng tính tình tác phong quân nhân, lại không ngờ thần thái con gái lại dáng yêu như vậy, hắn lập tức ngẩn người ra, động tác tay không khống chế tốt tại nên lau mặt của nàng tăng lực đạo không ít, lúc này xẹt qua ngực của Hàn Tuyết Lăng.
- YAA.A.A..
Hàn Tuyết Lăng thét lên, không ngừng đưa tay ôm ngực, đưa mắt nhìn Tần Mục sau đó chạy vào phòng bếp.
Tần Mục nhìn qua khăn mặ trên tay của mình, lại nhìn qua bóng lưng Hàn Tuyết Lăng hoảng hốt, thì thào nói ra:
- Không thể nào, tại sao hôm nay nhạy cảm như vậy, thời điểm đánh nhau không có như vậy mà!
Hắn treo khăn lên, sau đó lại pha ly cà phê, đi vào phòng khách, mở nhạc lên nghe cầm khúc.
Hàn Tuyết Lăng đứng ở trong phòng bếp, không ngừng thét to lên, Tần Mục cũng không đi quan tâm nàng, Hàn Tuyết Lăng nói rõ muốn làm bữa cơm cho Tần Mục, khó có được nàng có tâm này, Tần Mục đã làm tốt chuẩn bị bao tử bị thương rồi.
Thời điểm này điện thoại vang lên, là Quý Chí Cương. Hắn nói cho Tần Mục nghe Quý Thu chẳng những đi tới kinh thành ăn lễ mừng năm mới, Dương Yếp còn chưa quay về, hơn nữa lễ mừng năm mới sẽ từ Bắc Liêu đi tới kinh thành chúc tết Tần Mục. Tần Mục nghe xong cau mày nói ra:
- Anh nói cho Lưu Đại Hữu đưa tin về, bảo bọn họ đừng suy nghĩ nhiều, có một số việc không phải chúc tết là có thể giải quyết.
Lễ mừng năm mới là ngày tốt lành, nhất là trước lễ mừng năm mới thì bí thư thị ủy Đằng Long xảy ra đại sự. Ai không muốn vào thời khắc này tiến thêm một bước, Tần Mục không muốn bọn họ rời đi, dù Tần Mục nói một câu ở Bắc Liêu thì dời bọn họ đi tới đó cũng có đại tác dụng. Nhưng đây đều là bộ hạ cũ của hắn, Tần Mục không thể nào làm chu đáo, cho nên trực tiếp bỏ qua toàn bộ. Bắc Liêu bên kia hiện tại đang loạn, động tác của Tần lão gia tử chính là ổn định lại Trường Thanh, Tần Mục nhúng tay quấy rầy Trường Xuân, hơn nữa hắn hiện giấu ở trong kinh thành, động tác không thẻ thông qua hắn thực hành được.
Quý Chí Cương cười hắc hắc, nói ra:
- Tôi biết ngay Tần khoa trưởng không có ý định rời núi, tôi sẽ điện cho Lưu cục trưởng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.