Thanh Quan

Chương 769: Tần Mục, Đi Mua Áo Tắm Giúp Em




Mấy người nói một lát và nghe Hàn Tuyết Lăng bắt đầu nói mớ, ục ục thì thầm không rõ ràng lắm, Tần Mục ôm eo Hàn Tuyết Lăng đặt lên ghế sa ***, đưa đến phòng ngủ. Hàn Tuyết Lăng rất nhẹ, hoàn toàn không giống như người rèn luyện thường xuyên, Tần Mục cười lên, đắp kín chăn cho nàng, liền đi trở lại phòng khách, âm thanh phóng đại lên, lại đang lặng lẽ suy nghĩ.
Lễ mừng năm mới nên đi làm chút quan hệ. Tần Mục thở dài, con đường này dù có lão gia tử hộ tống, Tần Mục đi lên nhanh hơn so với người khác, nhưng nếu không chạy nhanh đưa mình lên cao, lão gia tử là rất khó duy trì thêm vài năm nữa. Về phần Cao Phái, nhiều năm như vậy mới đi lên được chức bí thư thị ủy thành phố Khai Phát, lại còn mượn lão gia tử cùng Tần Mục ủng hộ, hắn nhiều lắm chỉ có thể là cán bộ thời kỳ quá độ.
Nghĩ tới đây dáng vẻ Tần Mục run sợ cả kinh. Bằng tâm tính lão gia tử đã nhìn không tốt Cao Phái, vậy hắn tất nhiên là có ý định của mình, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Tần hệ sụp đổ như vậy, nếu như không có Tần Mục xuất hiện, lão gia tử thủ đoạn ở nơi nào, hắn bồi dưỡng ai làm người nối nghiệp? Tần Mục đột nhiên sinh ra cảm giác áp bách, quân cờ trong tay lão gia tử quá nhiều, hắn cũng là một trong đó, nếu như hắn không nhìn thẳng vào mình, vậy hắn cũng sẽ bị vứt bỏ vô tình giống như là Cao Phái.
Một tia mồ hôi lạnh từ trên trán Tần Mục chảy ra. Hắn trọng sinh đến nay vẫn tận sức mình đi kinh doanh quan hệ của mình, chỉ thấy lực lượng của Tần hệ nhưng không nhìn thấy nguy hiểm che dấu trong đó. Tần Mục là cháu trai của Tần lão gia tử không giả, nhưng nếu hắn không phải người tiến công mười phần thì lão gia tử cũng sẽ không yên tâm giao Tần hệ cho hắn. Hôm nay lưu ở kinh thành, Tần Mục ở bên ngoài tuy tạm thu liễm sắc bén, nhưng mà kinh thành cái này hắn không thể quá mức mềm yếu. Hắn bắt đầu hiểu bộ dáng liều lĩnh của các con cháu thế gia là từ đâu mà có rồi, một phần là do bọn họ kiêu căng từ nhỏ, mặt khác không phải đang làm cho người cầm quyền gia tộc xem hay sao?
Nghĩ tới đây Tần Mục gật gật đầu, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch của mình trong hai năm ở kinh thành này.
Cảnh ban đêm yên tĩnh, âm nhạc u nhã.
Hàn Tuyết Lăng mơ mơ màng màng tỉnh lại, dùng sức xoa xoa đầu, phát hiện mình nằm trên giường và nhìn qua bên cạnh. Lẻ loi trơ trọi và không có tung tích của Tần Mục, ngay cả quần áo của nàng vẫn hoàn hảo, Hàn Tuyết Lăng tức giận dùng nắm tay nhỏ đâm giường, thấp giọng chửi bới:
- Tần Mục đáng chết, anh đúng là đồ ngu mà, sáng tạo cơ hội cho anh như vậy rồi, chúng ta kết hôn đã hai năm, tôi vẫn còn, tôi vẫn còn...
Nói đến đây sắc mặt của nàng cả kinh, tác dụng của rượu làm cho nàng nóng lên, thò tay cởi bỏ núi áo, bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy đặt lên cổ, muốn khu trừ nóng bức. Ai nghĩ tới càng lúc càng nóng, nàng cởi quân trang và áo lông cừu qua một bên, chỉ mặc áo sơ mi trắng, ẩn ẩn có thể nhìn thấu qua áo sơ mi của nàng.
Cửa không khóa, nghe được nhạc trong phòng khách truyền tới. Tần Mục còn chưa ngủ? Con mắt Hàn Tuyết Lăng sáng ngời, chậm rãi mang giày vào và đi ra khỏi cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa ra, rón rén đi tới phòng khách.
Trước mặt Tần Mục là một bàn cờ vây, trong đó quân cờ đen trắng phân biệt rõ ràng. Hắn cau mày nhìn qua thế cục và lẩm bẩm: 
- Mình và mình đánh cờ quả nhiên có rất nhiều hiểu ra, mỗi một bước đều phải lao tâm lao lực, lại thiếu đi thú vị suy đón lẫn nhau.
Hắn đặt một con cờ và tùy ý buông ra.
Đêm hôm khuya khoắt hắn tự mình đánh cờ? Hàn Tuyết Lăng nhìn qua và đi nhẹ ra ngoài, lại vừa vặn đá phải bồn hoa ở cử phòng, nàng bị đau kêu lên và ngã xuống đất.
Tần Mục ngẩng đầu, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng nằm rạp trên đất, lập tức cười rộ lên, đi tới hai tay xốc nách Hàn Tuyết Lăng lên, nâng nàng ngồi dậy và Hàn Tuyết Lăng đỏ mặt nói:
- Có phải muốn nhìn em xấu mặt đúng không?
Tần Mục vừa cười vừa nói: 
- Anh cũng không phải thần tiên tiên tri, làm sao biết em ngã sấp? Đi, em ngồi đi, anh rót cho em chén nước.
Hàn Tuyết Lăng ân một tiếng, cảm thấy trên người hơi mệt, nói:
- Ngồi một lát đã, toàn thân mồ hôi, khó chịu muốn chết, em đi tắm đây.
Tần Mục gật gật đầu, buông Hàn Tuyết Lăng ra, nàng xoay người và có cảm giác mất thăng bằng. Nhìn qua Tần Mục quay người rót nước, Hàn Tuyết Lăng khẽ cắn môi đi vào phòng tắm.
Thời gian đã rạng sáng, Tần Mục vẫn không có buồn ngủ. Hắn đang uống trà, liếc mắt nhìn qua vị trí phòng tắm, lại ngồi ghế và nhìn bàn cờ.
Đi kinh thành làm cho lão gia tử nhìn thì có chút giật mình, tin tức đi vào bộ tin tức khoa nghiên cứu cũng vượt qua lão gia tử đoán trước, nhưng lão gia tử đều lựa chọn ủng hộ mình. Tần Mục đoán chừng người nối nghiệp ẩn hình của lão gia tử đang ngồi ở vị trí lãnh đạo nào đó của tỉnh hoặc thành phố nào đó, hơn nữa còn là nơi trọng yếu. Thành phố trực thuộc trung ương của cả nước Tần Mục chưa đi nhiều, làm cho Tần Mục cảm thấy xuất hiện một ít chuyện, cũng dựng lên mục tiêu địch nhân phe phái cho mình.
Tần Mục biết rõ trong hệ phái của mình, chính thức có thể được xưng tụng có thể dùng cũng chỉ có mấy người ở huyện Tây Bình mang ra. Trương Thúy làm người khôn khéo, sâu xa quan đạo, nhưng mà tâm tư quá mức lung linh, ngồi vị trí đứng đầu khó nắm vững đại cục. Quách Tự Tại làm thư ký tỉnh lẻ, loại người này cũng chỉ thích hợp làm vị trí hỗ trợ, thiếu đi phách lực vung tay lên. Về phần Lưu Đại Hữu, đầu gỗ này làm trong bộ công an còn được, nếu không có Trương Thúy hổ trợ, cho dù ngồi vào địa vị cao của bộ công an cũng tùy thời bị người ta gặm. Về phần tổ hiệp tra Cố Ngọc Trữ, Hoàng Đào Ba cùng Ngô Phượng Hà, tuy nhìn thì dựa sát vào Tần Mục, nhưng Cố Ngọc Trữ khẳng định còn lưu thủ ở kinh thành, Hoàng Đào Ba Ngô Phượng Hà hai người sẽ đi vào hạch tâm của Tần Mục, chỉ có thể xem như phụ thuộc.
Nhân tài khó tụ ah, Tần Mục lúc này thở dài một hơi. Hắn lên chức trong thời gian quá ngắn, con đường cũng quá bằng phẳng, không có tích lũy nội tình nhát định, không phải đi lộ tuyến không phải hậu tích bạc phát. Bây giờ nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng có thể vì chuyện nhỏ mà thân bại danh liệt. Hiện tại Tần lão gia tử vẫn còn đã có không ít người giương nanh múa vuốt với hắn, đợi đến lúc Tần lão gia tử không còn thì bọn họ sẽ mở miệng dính máu. Tần Mục phải mau chóng ngưng tụ vũ khí của mình, làm cho người không khác không dám dễ dàng há mồm.
Tần Mục nghĩ tới đây chậm rãi dọn bàn cờ. Lão gia tử an bài việc hôn nhân cho hắn quả nhiên là nghĩ sâu tính kỹ, Hàn gia cũng có mạng lưới quan hệ vô cùng to lớn, nhất là tại quân đội. Mặc dù Tần lão gia tử cùng Hàn lão gia tử không còn nhưng Hàn Đại Bình mấy năm này sẽ tiến vào bộ tổng tham mưu, trợ giúp Tần Mục cũng thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.