Nghĩ tới đây Tần Mục sâu kín thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn qua phòng tắm. Vừa nhìn qua trong nội tâm Tần Mục có chút run run, Hàn Tuyết Lăng lại không có đóng cửa phòng tắm lại, từ bên trong lộ ra ngọn đèn mông lung.
- Nha đầu kia, uống mơ hồ a.
Tần Mục cười khổ lắc đầu, đứng dậy.
- Tần Mục, Tần Mục!
Trong phòng tắm Hàn Tuyết Lăng kinh hoàng kêu lên.
- Như thế nào?
Tần Mục đi đến cửa phòng tắm, duỗi tay muốn đóng cửa lại.
- Anh cầm áo tắm cho em được không, em không biết ở nơi nào.
Hàn Tuyết Lăng hô:
- Y phục của em ướt cả rồi!
Áo tắm? Tần Mục sững sờ, trong nhà của hắn sau khi Ngô Cúc đi thì nàng cũng mang những thứ của mình đi cùng, làm gì có áo tắm? Hắn gãi gãi đầu nói ra:
- Như vậy đi, em mặc áo tắm của anh đi.
Bổng nhiên cửa mở ra một chút, lộ ra bộ dáng Hàn Tuyết Lăng giống như tiểu hồ ly híp mắt nhìn qua. Nàng trừng Tần Mục, nói ra:
- Siêu thị dưới lầu không xa, anh không thể đi mua một cái sao, anh không có tiền sao?
Tần Mục nhìn qua đồng hồ và nói:
- Hiện tại sắp hai giờ sáng rồi, làm gì có bán quần áo chứ?
- Em mặc kệ, mặc quần áo của người khác em không quen!
Sắc mặt Hàn Lăng Tuyết hơi đỏ bừng, từ mặt Hàn Tuyết Lăng nhìn xuống thì thấy cái cổ trắng như thiên nga Cửa phòng tắm che chắn nửa vai của Hàn Tuyết Lăng lộ ra rồi, Tần Mục thậm chí đã nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng.
- Nhìn cái gì?
Hàn Tuyết Lăng từ ánh mắt Tần Mục nhìn ra bản tính nam nhân, âm thanh có chút run rẩy nói ra.
Không biết là cố tình hay vô tình, cửa mở ra vài phần. Hàn Tuyết Lăng hét lên một tiếng, lại giấu người ra sau cửa, nhưng mà tư thái của nàng đã bị Tần Mục thấy rõ.
- Đi ra ngoài ah, anh nhanh ra ngoài!
Hàn Tuyết Lăng đóng cửa hô lên.
Tần Mục kinh hô vài tiếng, mở cửa ra và đi vào, tay của Hàn Tuyết Lăng cũng không có kháng cự, cánh cửa cứ vậy mở ra.
- Vương bát đản!
Hàn Tuyết Lăng tức giận mắng một tiếng, lại đâm đầu vào ngực Tần Mục, oán hận nói ra:
- Anh là vương bát đản đáng chết, anh có biết chủ động hay không vậy? Tôi là con gái đấy, anh là đồ chết bầm!
Vừa mắng vừa cắn vào tay Tần Mục.
Tần Mục bị cắn nhưng vẫn định ôm Hàn Tuyết Lăng, đã bị nàng dùng sức đẩy ra. Cả người ướt sũng, Tần Mục lắc đầu, đi ra ngoài phòng ngủ lấy khăn tắm, đưa qua khe hở cửa phòng tắm. Hàn Tuyết Lăng tiếp nhận sau đó đóng cửa lại, khiến cho Tần Mục ngẩn người.
Sau khi thay quần áo ướt sũng, Tần Mục mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, ngồi trong phòng khách uống trà.
Linh...
Hai giờ sáng vẫn có người gọi điện tới, Tần Mục cầm lên xem xét chính là Chu Tiểu Mai.
- Tần Mục, em có tin tức, nhất định phải thông tri cho anh trước tiên, không có quấy rầy mộng đẹp của anh chứ?
Trong giọng của Chu Tiểu Mai mang theo hoảng loạn.
- Chuyện gì?
Tần Mục hỏi:
- Anh còn chưa ngủ.
- Mấy ngày hôm trước anh nói với em đấy, hiện tại có chút tin tức.
Chu Tiểu Mai thở sâu nói ra:
- Chuyện Lam Uân không dễ làm, bên kia cố ý đưa nàng vào FBI làm việc.
Tần Mục hít sâu một hơi, đây là chuyện lớn. Lam Uân là nhân tài, không chỉ là quốc gia, thậm chí là nhân tài cả quốc tế đều phi thường thiếu. Hắn ân một tiếng, chậm rãi nói:
- Có thám thính được thái độ của cô ta không?
Chu Tiểu Mai thở dài, nói ra:
- Bên kia quản chế rất nghiêm, không tiến vào được.
Tần Mục lại ân một tiếng, ngón tay gõ vào gối có tiết tấu, nói ra:
- Vậy tạm thời hoãn một chút, có thể thò ra cái gì thì chỉ sợ tập đoàn Hoa Hạ không thể làm tiếp rồi, đằng sau anh sẽ giao cho Chí Cương qua hoạt động một chút
Chu Tiểu Mai đáp ứng, đang định nói gì đó thì nàng chợt nghe trong điện thoại có giọng nữ loáng thoáng gọi Tần Mục. Lúc này gần cuối năm, có thể ở bên cạnh Tần Mục cũng chỉ có chính phụ phu nhân Hàn Tuyết Lăng chứ không phải ai khác. Nàng nhanh chóng tắt điện thoại, làm cho Tần Mục mờ mịt.
- Tần Mục.
Hàn Tuyết Lăng giọng mang theo ôn nhu, làm cho Tần Mục hơi sợ. Hắn đặt điện thoại lên bàn trà, mới chậm rãi nhìn qua Hàn Tuyết Lăng.
Vừa nhìn thì Tần Mục lập tức ngây ngốc, Hàn Tuyết Lăng chưa bao giờ hiển lộ phong quang trước mặt của mình, bây giờ bày ra tư thái khác mời mọc Tần Mục.
Tóc dài xõa thẳng xuống, đôi mắt nhỏ mông lung của nàng hơi híp lại, phụ trợ mũi ngọc và bờ môi đỏ mọng, bằng vào vài phần cuồng bạo mê say. Làn da trắng như tuyết, nàng mặc khăn tắm của Tần Mục, hai cái đùi trắng nõn của nàng hiện ra bên dưới, phong quang mười phần.
Nhìn xuống dưới khăn tắm thấy thân thể cân xứng bị che lại, mặc dù không có đường cong lung linh, càng tăng thêm vài phần mê say. Hai bắp chân một trước một sau, bàn chân xinh đẹp không mang giày, cứ như vậy đi lên thảm, nhìn qua rất cô độc và bất lực.
Hàn Tuyết Lăng biểu hiện thẹn thùng và nghiền ngẫm, nhìn qua Tần Mục bộ dáng ngu ngơ thì phì cười:
- Này, tiểu tử anh thật may mắn, em lần đầu tiên mang khăn tắm của đàn ông đấy.
Tần Mục đứng lên đi tới trước mặt Hàn Tuyết Lăng, cúi đầu nhìn nàng. Nàng bị Tần Mục nhìn thì xấu hổ, sợ hãi vươn tay, đặt lên vai Tần Mục, thấp giọng nói ra:
- Tần Mục, chúng ta kết hôn hai năm, vì cái gì anh tìm người khác mà không tìm em?
Những lời này hỏi thẳng trực tiếp, làm cho Tần Mục không biết nói cái gì cho tốt. Hàn Tuyết Lăng tay có hơi trắng bệch, dùng sức vỗ vai Tần Mục, híp mắt nhìn qua phẫn uất vài phần. Bảo một cô gái nói thẳng như vậy, Hàn Tuyết Lăng tính tình hào phóng cũng có chút không chịu nổi
Tần Mục cười lên, vươn tay vuốt tóc của Hàn Tuyết Lăng, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng.
Môi của Hàn Tuyết Lăng có chút lạnh như băng, giống như đang chờ đối tượng tới, Tần Mục vừa mới gần sát Hàn Tuyết Lăng lại lui ra phía sau. Tần Mục tự nhiên sẽ không vì cử động nhát gan của nữ hài mà bỏ qua nàng, khí phách ôm eo nhỏ của Hàn Tuyết Lăng, lại xâm chiếm hương thơm thuộc về hắn.
Đôi môi vừa tiếp cận nhau, Hàn Tuyết Lăng phát ra áp lực thật lâu, hai tay ôm chặc lấy sau lưng Tần Mục. Bàn tay lớn của Tần Mục đặt lên hông của Hàn Tuyết Lăng, cảm thụ thân thể nàng đang run rẩy.
Không ngừng nhấm nháp mùi thơm từ đôi môi của Hàn Tuyết Lăng, Tần Mục bắt đầu mạnh dạn hơn. Hàn Tuyết Lăng giờ phút này đã không còn là nữ quân nhân lôi lệ phong hành, lại giống như nữ hài mờ mịt bất lực, lõa lồ trước mặt Tần Mục.
Khăn tắm lặng yên rơi xuống, Hàn Tuyết Lăng bối rối đem chính mình thật sâu chôn ở Tần Mục hoài gian : ở giữa, dùng con muỗi giống như thật nhỏ âm thanh ngâm khẻ một thân: "Đi phòng ngủ."
Tần Mục khẽ cười một tiếng, ôm ngang Hàn Tuyết Tuyết. Hàn Tuyết Lăng hai tay ôm cổ Tần Mục, thân thể uốn éo vài cái, tránh mình bị thẹn nên không nhìn Tần Mục. Rốt cuộc vẫn là con gái chưa trải qua thế sự, dưới ánh đen lộ ra nét thẹn thùng, nàng vùi đầu vào ngực Tần Mục không ngẩng ra.
Tần Mục đặt Hàn Tuyết Lăng lên giường và kéo chân che khuất thân thể của nàng. Động tác này khiến Hàn Tuyết Lăng cả kinh, tại thẹn thùng tăng thêm vài phần tức giận.
- Anh đi tắm!
Tần Mục khó được nói một caia dí dỏm, nhắm trúng Hàn Tuyết Lăng tức giận, thuận tay xách gối trên đầu ném qua Tần Mục. Hành động này khiến nàng nữ tính mười phần.
- Bại hoại! Sao em lại gãy trong tay anh chứ?
Hàn Tuyết Lăng chỉ vào Tần Mục và quát lên, sau đó lại cười cười, đem chăn kéo lên, nằm trên giường nghĩ loạn.
Tắm rửa thật nhanh, huống chi lại là lão bà cưới hỏi đàng hoàng, Tần Mục càng có chút không chờ được. Kết hôn hai năm, vợ chồng còn chưa chính thức hoạt động vợ chồng lần nào, nói ra đúng là khiến người ta sợ hãi. Nhưng mà hôn nhân chính trị là vậy, Tần Mục thậm chí biết có đôi vợ chồng từ khi kết hôn đã không ở cùng nhau, hai đứa con một chồng, một là vợ, đối phương không có quan hệ huyết thống nào cả.
Đợi đến lúc Tần Mục đi vào phòng ngủ thì trên mặt Hàn Tuyết Lăng mang theo vài phần kinh hoàng. Nàng nhìn qua Tần Mục mặc quần cộc, hét to lên:
- Tần Mục, hôm nay đủ rồi, ngày mai được không?
Đây là một vấn đề thâm ảo, Tần Mục dùng hành động để trả lời nàng. Nhìn thấy Tần Mục vén chăn nằm vào, Hàn Tuyết Lăng lại thét lên, dùng sức di chuyển qua bên cạnh.
Tần Mục bất đắc dĩ kéo nàng, nói ra:
- Lui nữa là té đấy. Đi, đi ngủ sớm một chút a, ngày mai ba mươi tết, muốn dậy muộn đấy..
Hàn Tuyết Lăng ah một tiếng, sợ hãi nằm vào vị trí của mình, nhìn qua Tần Mục nhắm mắt lại, nàng hỏi ra một câu rất bưu hãn:
- Tần Mục, anh không sợ vợ?
Tần Mục nghe câu này thì hung dữ ngồi xuống. Chăn chảy xuống, hai quả cầu no đủ bạo lộ trong không khí.
Hàn Tuyết Lăng luống cuống tay chân thu thập tàn cuộc, lại nhìn qua Tần Mục, mặt mũi ửng đỏ e lệ, nhỏ giọng nói ra:
- Tần Mục, có mấy vấn đề em muốn hỏi anh!
Tần Mục biết rõ buổi tối hôm nay chỉ sợ ngủ không yên ổn, liền cười nói:
- Hỏi đi, anh hiện tái ẽ rất thành khẩn.
Nói xong thân thể của hắn khẽ động tới gần.
- Anh...
Hàn Tuyết Lăng con mắt đăm đăm, thân thể lúc này khô nóng, vì che dấu cảm xúc này nên nàng hỏi:
- Đúng rồi, lúc anh ở nước Mỹ tặng lễ vật cho hai người kia là cái gì?
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Sao em còn nhớ chuyện này?
Hàn Tuyết Lăng nhíu mũi xinh đẹp, buồn rầu nói ra:
- Em bị nghẹn hai năm, anh nói cho em nghe đi.
Ánh mắt Tần Mục đầy hào quang nguy hiểm, chậm rãi nhích qua, đặt môi vào tai Hàn Tuyết Lăng, nhỏ giọng nói ra:
- Anh có thể nói cho em biết, nhưng mà em phải làm vợ chính thức của anh đã!
- Ah, Tần Mục, anh...
Hàn Tuyết Lăng muốn né tránh, Tần Mục lại khí phách kéo chăn xuống, làm cho thân thể Hàn Tuyết Lăng không mảnh vải hiện ra trước mặt hắn.
Hàn Tuyết Lăng cuống quít dùng tay che lại, cũng không thể che được Tần Mục, khí tức nam nhân xông vào mũi của nàng, làm cho nàng cảm thấy toàn thân khô nóng.
- Cứ như vậy đi.
Hàn Tuyết Lăng trong lòng đang an ủi mình, tiến tới nhắm mắt lại, kịch liệt đáp lại hôn sâu của Tần Mục.
- Ah!
Hàn Tuyết Lăng kêu lên đau đớn, tức giận dùng ngón tay bấu vào lưng của Tần Mục, lại chống cự trùng kích mãnh liệt, mắng:
- Tức chết em mà, tại sao em luôn chịu thiệt!
Tần Mục hôn môi và hôn trán nàng, nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
- Em không có chút kinh nghiệm nào, anh cứ xông thẳng thế này?
Hàn Tuyết Lăng giải thích.
Nàng giống như chiến sĩ bất khuất, nàng không ngừng chống lại áp bách của Tần Mục, hai người lăn lăn lộn lộn, lại từ dưới đất lên sân thượng, Hàn Tuyết Lăng giống như con thuyền nhỏ trong bão tố, hành tẩu ở sóng lớn. Tần Mục không ngừng trùng kích làm cho nàng bỗng nhiên bay lên không trung, bỗng nhiên xuống mặt biển, trải qua chinh phục nhiều lần.
Sau đó Hàn Tuyết Lăng từ một nữ đặc chủng biến thành nữ nhân mềm mại, nhẹ nhàng nằm trong ngực Tần Mục, nàng không ngừng cảm nhận mưa móc của Tần Mục.
- Này, hiện tại nói cho em nghe đi, rốt cuộc hai lễ vật đó là có ý gì?
Hai người ôm lấy nhau, Hàn Tuyết Lăng chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
- Chính là tùy tiện tặng hai lễ vật, còn có nguyên nhân gì à?
Tần Mục một bộ nghi hoặc biểu lộ.
- Anh nói em không tin, người nào không biết anh ưa thích dùng đồ vật ẩn dụ, để cho người khác đi đoán.
Hàn Tuyết Lăng tức giận véo Tần Mục.
- Anh có sao?
Tần Mục cười rộ lên, bàn tay nhỏ của Hàn Tuyết Lăng đang vẽ lên ngực của hắn, con mắt nhíu lại nói ra:
- Phu nhân, em không nên đùa với lửa, hôm nay là lần đầu của em đấy.
Nói xong con mắt Tần Mục nhìn xuống, nhìn thấy màu đỏ trên ga nệm.
Hàn Tuyết Lăng nổi giận vặn vẹo thân thể tức giận nói:
- Có cái gì đâu, em sợ sao? Năm đó em trong sơn lĩnh, một mình chiến đấu nửa tháng, hừ... Anh...
Nàng vừa dứt lời, Tần Mục đã đánh úp miệng của nàng.
Trời ơi, đặc chủng chiến đấu một mình, cảm giác... Thiệt nhiều. Hàn Tuyết Lăng choáng váng suy nghĩ chuyện này.
Sau khi mưa móc, Hàn Tuyết Lăng đã ngủ thật say, Tần Mục lúc này tinh thần sáng ngời. Lại nhìn qua đồng hồ quả lắc, đã là năm giờ sáng rồi, lại đắp chăn cho Hàn Tuyết Lăng, mặc quần áo tử tế đi vào trong phòng khách.
Buổi sáng Hàn Tuyết Lăng lại phát tính tình, nàng lại nói Tần Mục không chút chú trọng ôm ấp tình cảm lãng mạng, không có hống nàng, Tần Mục một hồi cười to. Hôm nay so với ngày hôm qua trên người Hàn Tuyết Lăng mang theo hương vị thành thục, hai hàng lông mày có chút tán loạn, thành Tần phu nhân danh chính ngôn thuận.
Hai người ăn điểm tâm và đi đại viện Tần gia cùng Hàn gia. Cuối năm đúng là quạnh quẽ, Tần gia cùng Hàn gia những người trọng yếu chưa về, cũng chỉ có chút ít tiểu nhân vật đang ngồi với nhau. Tần Mục bây giờ là cán bộ cơ quan, tự nhiên không thể đi theo những hậu bối đời ba náo rồi, mang theo Hàn Tuyết Lăng trở lại trong thành phố, bắt đầu đi dạo cửa hành mua sắm như tình lữ.
- Tần Mục, anh nói đi, cả ngày anh ở trên đại lộ là sao, không bằng đi vào quân đội đi!
Sau khi ăn tủy xong mới biết nó ngon, gương măt Hàn Tuyết Lăng đỏ bừng, một tay kéo Tần Mục, ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Tần Mục.
Tần Mục cười lên, trên đường thế nào cũng không tốt. Hắn không có theo Hàn Tuyết Lăng, lại chỉ vào cửa hàng, nói:
- Đi, vào xem, lễ mừng năm mới cũng nên mua quần áo mới, em cứ mặc quân trang, chẳng có chút giống nữ nhân gì cả.
Hàn Tuyết Lăng bĩu môi một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sát Tần Mục vào trong cửa hàng. Cửa hàng hiện tại bán trang phục mùa đông, Hàn Tuyết Lăng rốt cuộc vẫn lòng dạ nữ hài, quần áo một bộ lại một bộ, cầm nó tới tắm gương xem, mỗi một bộ đều rất thích.
Tần Mục ở bên cạnh nhìn qua, không có bất kỳ cảm xúc không kiên nhẫn nào. Mỗi lần Hàn Tuyết Lăng thay y phục đi ra đều bắt Tần Mục đánh giá, những nữ phục vụ đứng bên cạnh nhìn Tần Mục tràn ngập hâm mộ.
Lại ở đây nửa tiếng đồng hồ, Tần Mục nhìn xem Hàn Tuyết Lăng thử hết cuối cùng một kiện đi tới, liền mỉm cười hỏi:
- Thế nào, quần áo có thỏa mãn không?