Tiệc rượu qua đi, theo lẽ thường là chơi mạt chược, đây là một đêm vui ẻ, lão gia tử cũng phi thường hài lòng với biểu hiện Tần Mục, phá lệ đánh hai vòng bài mới ngủ, thời gian còn lại mọi người vui vẻ.
Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh Tần Mục, nhìn Tần Mục không ngừng thua tiền, nhịn không được dùng sức véo Tần Mục một cái, Cao Bằng ở bên cạnh bàn và cười nói:
- Lão bát, vợ của em không hài lòng rồi, lão bát không nên làm tán tài đồng tử nữa.
Đậu Bân không có ác cảm với Tần Mục, hơn nữa Tần Tĩnh nói cho Tần Mục nên hứa hẹn, cũng phụ họa với Cao Bằng:
- Đúng vậy a, chúng ta là tiểu thương nhân nên phải đưa tiền hiếu kính cho lãnh đạo mới đúng, bây giờ làm gì có chút cơ hội nào cho chúng ta chứ?
Một người khác gom lại một bàn, ba người đánh bài tẩy, nhìn qua Tần Mục nói ra:
- Hai bánh, hồ hay không hồ?
Cao Bằng cười nói:
- Hai người làm việc buôn bán, muốn tặng lễ không nhất định phải cho lão Bát nha, trực tiếp cho tôi là được rồi. Hồ, ăn năm khối!
Tất cả mọi người cười ha hả, Tần Mục lặng lẽ xoa bóp bàn tay nhỏ bé của Hàn Tuyết Lăng, mặc kệ Hàn Tuyết Lăng đỏ cả mặt.
Kinh thành Tần gia một nhà náo nhiệt, tại tỉnh thành Giang Bắc xa xôi, Dương gia cũng tụ tập dưới một mái nhà. Nhưng mà Dương gia lão gia tử không ngừng ho khan, khiến cho lễ mừng năm mới của Dương gia lớn nhỏ gì cũng mang theo nét lo lắng.
Dương gia lão gia tử thân thể không tốt, đoạn thời gian trước còn được tiến hành hộ lý đặc biệt, đây là chuyện mọi người đều biết. Dương gia làm ra những động tác kia nhưng lại do người nối nghiệp gia tộc Dương Hổ chủ động phát động.
Nghe tiếng pháo bên ngoài, trong phòng ngủ Dương gia lão gia tử, Dương lão gia tử đang nói chuyện với Dương Hổ.
- Lại qua một năm, đời người chúng ta không biết có bao nhiêu cái một năm này.
Dương lão gia tử uống trà, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dương Hổ hai tay đặt lên đầu gối, ngón tay có chút bất an, nhẹ giọng nói:
- Cha, cha nghĩ nhiều!
- Nghĩ cỡ nào?
Dương lão gia tử âm thanh mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng lại mang theo thất vọng.
- Thủ pháp quá rõ ràng ah, thật sự là quá rõ ràng.
Dương Hổ biết rõ lão gia tử nói vậy có ý gì, hắn ho khan một tiếng, bưng chén trà lên, mân một ngụm tại chậm rãi buông, cúi đầu trầm ngâm một lát, rồi mới lên tiếng:
- Cha, con phải động.
- Đúng vậy a, con đúng là phải động, nếu như là cha thì cha cũng động.
Lão gia tử vịn ghế đứng lên, giống như phi thường điềm tĩnh, thế nhưng công tác chuẩn bị lấy phong trào:
- Nhưng mà phương hướng con động không đúng rồi.
Dương Hổ trầm mặc. Hắn tự nhiên biết rõ một phần đất ba mẫu ruộng của mình, trực tiếp cầm tổ hiệp tra xác thực có mất ổn trọng, thậm chí còn có nguy hiểm như đứng trên lửa, nhưng mà hắn không thể không động. Người khác không biết nhưng mà hắn biết rõ công tác chuẩn bị sau lưng Cửu Giang là như thế nào, chỉ cần động một cái thì không chỉ Cửu Giang, cả Giang Bắc cũng phi thường nguy hiểm. Cho nên hắn thà rằng hướng kinh thành đưa ra biểu lộ của mình, sau đó lại ra tay đền bù, cũng không muốn chọc ra chuyện này. Nhưng mà vấn đề Cửu Giang bạo lộ và trạm phát điện không bác bỏ cái gì, chỉ cần kinh thành bên kia cho hắn mặt mũi chuyên đê sông đập lớn đi sửa chữa lại là được rồi.
Dương Hổ trên mặt mũi ngầm hiểu kết quả, kinh thành bên kia cũng nhìn ra, cho nên cũng không có phát biểu bác bỏ trạm phát điện của Giang Bắc bên này, chỉ đưa chỉ thị xuống phải thực sự cầu thị, không thể vì đầu tư mà làm hỏng nguyên tắc.
Lão gia tử thấy Dương Hổ thật lâu không nói lời nào, thoải mái nhãn nhã uống trà, lại lên tiếng.
- Cha không nói con làm không đúng, mà là con làm không tốt, không đủ triệt để.
Dương Hổ Ân nói một tiếng, nhíu mày suy tư một hồi, rồi mới lên tiếng:
- Con hiểu rồi!
Lão gia tử cười lên, nói ra:
- Thời điểm chúng ta chiến tranh, địch nhân tiến công trận địa mà đi nghênh đón thì chính mình thương vong cũng rất lớn. Nếu ôm lấy đồng đội lại muốn hữu lực đả kích địch nhân, vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Hổ tiếp lời:
- Vòng ra sau địch, đoạn lương thảo!
Dương lão gia tử ân một tiếng, tiếp tục hừ một cái. Dương Hổ sững sờ lên, biết rõ lão gia tử vẫn không hài lòng lắm, liền nâng chung trà lên đặt bên miệng, nhẹ nhàng thổi thổi, nhìn lá trà đang xoay tròn.
- Kỳ thật cái này giống như thống trị vậy, không khác gì trên chiến trường, làm thế nào đánh lén phía sau thật đẹp, đánh tới mức độ nào? Chuyện này con nên suy nghĩ thật kỹ.
Lão gia tử phất phất tay, bảo Dương Hổ rời khỏi, lại nói một câu:
- Về phần hai đưa con của con, làm việc thật sự hư không tưởng nổi, ngay cả bạn gái nhỏ của người ta cũng động, coi chừng người ta trở mặt, cũng bị người ta chơi một vố. Bọn chúng mặc dù không phá hư quy củ, nhưng mà người ta đã tiếp được thành công, bước tiếp theo chính là xem người ta phản kích thế nào. Coi chừng ah, một bước thiên đường một bước địa ngục.
Dương Hổ sắc mặt trầm xuống, gật gật đầu rời khỏi phòng Dương lão gia tử. Đi thời điểm ra ngoài lại dặn dò bác sĩ chăm sóc sức khỏe, nhất định phải mật thiết chú ý tình huống của lão gia tử, khi có chuyện gì thì phải báo cho hắn biết.
Liên tục bị lão gia tử răn dạy, đi ra ngoài Dương Hổ tự nhiên phải cân nhắc lại, giáo dục hai đứa con của mình. Giao thừa vui vẻ nhưng trong Dương gia biến thành tổng kết giáo huấn , không bao lâu Dương Ngọc Điền cùng Dương Ngọc Tân đã bị gọi vào phòng Dương Hổ.
Hai anh em bọn họ vừa vào cửa, Dương Hổ sầm mặt nói:
- Hai đứa nói cho cha nghe một chút, đoạn thời gian trước đã làm ra mấy cái gì?
Những lời này không đầu không đuôi, Dương Ngọc Điền khá tốt chút ít, tại Cửu Giang quần nhau với ba thế lực, còn mơ hồ chiếm thượng phong, cho nên chỉ dùng ngữ khí bình thường tự thuật lại. Dương Hổ rất yên tâm với đứa con lớn, vừa nghe vừa gật đầu.
Đến Dương Ngọc Tân thì hắn vừa nói Dương Hổ đã nhíu mày, đợi đến lúc Dương Ngọc Tân nói xong Dương Hổ nhíu mày biến thành khó chịu, đầu cũng không ngừng lắc lư.
Nét bút hỏng, Dương Ngọc Tân hoàn toàn chính là nét bút hỏng. Năm trước ở Bắc Liêu xảy ra động đất cấp bí thư thị ủy, hắn cũng đã nghe nói qua, nhưng lại thật không ngờ là thủ bút của con mình. Trong Tần hệ tỉnh Bắc Liêu tạo ra cây đinh như vậy, nếu đặt trong tay của Dương Hổ hoặc là Dương Ngọc Tân thì nhát định sẽ là đại tác dụng. Đáng tiếc, Dương Ngọc Tân lại phá hư cây đinh này, lại dùng lực ở nơi vô dụng, làm cho Dương Hổ vô cùng tức giận.
- Con đấy, con đấy!
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Dương Hổ chỉ vào Dương Ngọc Tân, không biết nói gì mới tốt.
Dương Ngọc Tân ở bên cạnh nghe, vội vàng nói giúp em mình:
- Cha, hiện tại nói cái gì cũng muộn, chúng ta làm sao thu thập cái đuôi này bây giờ?
- Muộn rồi!
Dương Hổ thở dài một hơi:
- Thằng oát con của Tần gia bên kia không phải thứ gì tốt, chạy đến Giang Bắc chúng ta khóc lóc om sòm đã biết rõ thằng này dã tâm rất lớn, hơn nữa làm việc chặt chẽ có độ, anh em hai đứa không dễ dàng đối phó được đâu.
- Sợ cái gì, cùng lắm con tìm mấy người...
Dương Ngọc Tân bĩu môi còn không phục, nhưng mà hắn chưa nói xong thì bàn tay Dương Hổ đã tát hắn một cái.
- Vô liêm sỉ, thật hồ đồ! Chúng ta đi đường này, tại sao dùng thủ đoạn như vậy giải quyết chứ?
Dương Hổ chỉ vào Dương Ngọc Tân và mắng:
- Con làm mất một Tần Mục, làm mất lão Tần, tiêu diệt Cao Phái, tiêu diệt mẹ Tần Mục là Ông Văn Hoa sao? Con động tới Tần Mục thì người ta không động vào con à, sẽ không động tới cha con, sẽ không động tới anh của con, thậm chí sẽ không động tới em gái của con sao? Đầu óc con bị nước vô sao?
- Cha, cha đừng nóng giận.
Dương Ngọc Điền vội vàng khuyên Dương Hổ.
Sau khi tức giận xong Dương Hổ nổi giận đùng đùng ngồi ở trên ghế sa ***, hắn đang hút thuốc. Dương Ngọc Điền nhìn qua Dương Ngọc Tân nháy mắt, sau đó ngó ra ngoài cửa ra vào.
Dương Ngọc Tân một cái tát, trong lòng đương nhiên không phục, nhìn thấy ca ca ám chỉ, thở phì phì đi ra cửa, kéo cửa phỏng ra ngoài, đóng cửa rất lớn.
Dương Hổ liếc mắt nhìn Dương Ngọc Tân rời đi, tức giận nói:
- Ngọc Điền, lát nữa nói cho mẹ con biết, nửa năm này không cho phép nó ra ngoài!
Dương Ngọc Điền cười khuyên bảo Dương Hổ đừng nóng giận, sau đó đổi chủ đề trên người Dương Ngọc Tân, nói ra:
- Cha, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Dương Hổ rít hai hơi, ổn định cảm xúc và nói:
- Con cảm thấy thế nào?
Dương Ngọc Điền ngồi xuống, vuốt vuốt khối ngọc thạch trên bàn trà, bóp mạnh.
- Một mặt chờ người khác phản kích đúng là không có ý nghĩa.
Dương Ngọc Điền ngón tay hơi trắng:
- Lão Tần gia thò tay đến Giang Bắc đã phá hư cân đối rồi, lão ta có thể đụng tới chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể đụng bọn họ? Huống chi, thành phố Khai Phát dù sao cũng là bên Giang Bắc này, chúng ta nên xác định địa điểm vây quanh đi.
Dương Hổ nhắm mắt lại, không có phát biểu ý kiến.
Dương Ngọc Điền tiếp tục nói:
- Tần Mục ít tuổi, vài năm sau mới có thể xuất đầu, nhưng mà Cao Phái này phi thường mẫn cảm. Nếu như chúng ta không giải quyết hắn, khi khu phát triển của hắn ta ăn được ngon ngọt, không qua vài năm dù hắn không được đưa lên cục, tư cách dự khuyết chỉ sợ cũng bắt tới tay, ngược lại điểm này đối với cha, đối với Dương gia chúng ta là uy hiếp rất lớn.
Dương Hổ gật gật đầu, nói ra:
- Ý con là tạm thời không động Tần Mục?
- Động, đương nhiên phải động, nhưng mà cũng chỉ làm dáng mà thôi, cho dù bị Tần Mục giáo huấn, chỉ cần chúng ta cầm khâu trung gian của bọn họ...
Dương Ngọc Điền cười lạnh:
- Tần gia chủ hệ thời kì giáp hạt, những người phụ thuộc thì thấy Tần gia lão đầu vẫn còn và gia gia vẫn còn, có lẽ rất rõ ràng nên quăng về phía sai, nhất là có cha trấn thủ, so với Tần Mục còn nắm chắc hơn quá nhiều.
Dương Hổ cười nhạt, hít một hơi, nói:
- Như vậy là không đủ. Chuyện Cao Phái cha sẽ xem, nhưng mà bên Tần Mục cũng không thể buông lỏng, ít nhất phải làm thanh danh của hắn thối một chút, ở kinh thành không được nữa, dù sao có Tần lão đầu còn thì có ít người dựa vào chúng ta. Nhưng nếu thanh danh Tần Mục bị xấu đi, hơn nữa có một ít chuyện khiến bọn họ thất vọng, động tác của chúng ta nhẹ hơn nhiều.
Dương Ngọc Điền gật gật đầu, cân nhắc nói:
- Nhị thúc Ngọc Hải bên kia hình như náo ra mâu thuẫn với Tần Mục ở kinh thành, con thấy nên cho nhị thúc so chiêu với Tần Mục đi.
Dương Hổ gật đầu nói:
- Ngọc Hải làm việc xúc động, nhưng ở kinh thành mấy năm nay kinh doanh không tệ, nói cho hắn đi thôi, con cũng chiếu cố một chút.
Dương Ngọc Điền gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Cửu Giang bên này Quách Tự Tại là gió đầu tường không có lập trường, con thấy nên tranh thủ một chút, cho dù không dựa vào chúng ta thì loại người chỉ dựa vào người phía sau nâng lên như hắn, chúng ta cũng không cần để ý hắn.
Dương Hổ gật gật đầu đồng ý, cha con bọn họ lúc này sắp xếp với nhau xong. Lúc này Dương Hổ mới lộ ra bộ dáng làm cha, dò hỏi:
- Em con chưa về sao?
Sắc mặt Dương Ngọc Điền buồn bã, cười lớn nói:
- Cha, việc học của em gái đang khẩn cấp, cha cũng biết nước Mỹ bên kia khác với chúng ta mà.
Dương Hổ hừ một tiếng, nói ra:
- Con chỉ nói chuyện cho nó, đến lúc đó nếu gặp chuyện không may, xem con bàn giao thế nào.
Tiếng pháo nổ lại vang lên, nhưng mà chỉ là những tiểu hài tử đang náo tết mà thôi chạy đi ra ngoài vừa nhảy vừa cười. Dương Hổ chậm rãi nhắm mắt lại, nói ra:
- Đi thôi, đồng lửa cần có con chủ trì, đừng làm cho bọn họ huyên náo quá hung, như vậy không tốt.
Lễ mừng năm mới được nghỉ vài ngày, Tần Mục buổi sáng lái xe đi dạo, bái phỏng các lãnh đạo trực tiếp trong bộ tin tức, chào hỏi lãnh đạo, chỉ cần ở kinh thành này có chút quan hệ thì hắn đều chạy một lần, thùng xe Audi nhét đầu quà, các loại thuốc và rượu chuẩn bị không ít, một ngày này cũng không còn thừa bao nhiêu.
Hàn Tuyết Lăng mùng hai tết phải trở về quân đội Ký Nam, Tần Mục nhét đầy vào xe của nàng, bảo nàng vấn an Chu quân trưởng thay mình. Lần này Hàn Tuyết Lăng lần đầu biểu hiện lưu luyến không rời, cầm chặt tay Tần Mục và không muốn lái xe đi.
Tần Mục lại liên hệ Quý Thu, nói có người muốn gặp thấy hắn, chuyện này khiến nội tâm Quý Thu buồn bực. Lúc Quý Thu cùng Thn Mục đi vào đại viện Tần gia và thấy vệ binh đạn lên tay cầm súng ở cửa, dù Quý Thu là lão luyện quan trường cũng thiếu chút nữa chân nhũn ra té xuống đất.
Tần lão gia tử, đây là truyền kỳ chiến tranh giải phóng! Thời điểm Quý Thu cùng Tần lão gia tử ở chung một mình, thần thái của hắn câu nệ như tiểu hài tử. Lão gia tử sắc mặt hòa ái nói một ít chuyện phiếm với hắn, ngược lại cũng không có chỉ thị gì, nhưng Quý Thu biết rõ đây là một bước mạnh của hắn, không phải ai cũng có thể nói chuyện với lão gia tử.
Lão gia tử về sau nói chuyện với Tần Mục, cũng tán thưởng ánh mắt của Tần Mục không thôi, nói Quý Thu là nhân tài, có thủ đoạn có suy nghĩ, chỉ có một chút không tốt chính là không thể dung người. Người như vậy mà ngồi vào vị trí lãnh đạo, chuẩn bị cho tốt đội quân bọc thép để ngăn cản đáp trả, gây chuyện không tốt còn khiến lòng người chia năm xẻ bảy. Tần Mục cũng chấp nhận, Quý Thu chạy đi mời Tần Mục một bàn tiệc, hắn bàn với Quý Thu một lần.
Hắn không có bày ra tư thái lãnh đạo gì, mà là phân tích với Quý Thu về thế cục Đằng Long, hắn chỉ nói với Quý Thu một điểm, Đằng Long là thành thị trọng yếu, hai thị trấn bên dưới của nó rất quan trọng với Bắc Liêu. Hai thị trấn này là Thanh Thao Lan Trữ, Tần Mục trong lời nói đó là hai cơ sở kinh tế, Quý Thu tới đó không cần quan tâm suy nghĩ của người khác, chỉ cần nhẫn tâm mà làm, vấn đề khác không còn là vấn đề.
- Đằng Long thiếu một người lãnh đạo thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, bằng không tốc độ kinh tế sẽ tăng lên gấp đôi.
Tần Mục cuối cùng bình một câu. Quý Thu nghe ra ý của Tần Mục, trong nội tâm biết rõ phải chỉnh đốn và cải cách thành phố Đằng Long.