Thanh Quan

Chương 781: Phiền Muộn




Thiết bị này đã bị Triệu Vũ Hiên cùng Vương Hiểu Nhạc động tay chân, xảy ra vấn đề tự nhiên là Tần Mục vạch ra, nhân viên bên ngoài đào ra một đống lớn, không nhiều lắm chồng chất trước mặt lãnh đạo.
Tần Mục chép miệng chậc lưỡi, có chút khó xử nhìn qua Hạ Chân. Vốn Hạ Chân ra mặt đóng vai phản diện, lúc này phải ra mặt hát tiếp rồi, thậm chí còn muốn hát rất tốt. Hắn quay đầu nhìn qua Viên Khắc Chấn, hỏi: 
- Viên khoa trưởng, vấn đề này anh giải thích thế nào?
Viên Khắc Chấn nói thẳng: 
- Những vật này phía trên không có tiêu chí, không có cách nào nhận định nó có phải do Mỹ sản xuất hay không.
Thời điểm này trong lòng của hắn cảm giác không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào.
Chuyện đã diễn ra tới mức này, Tần Mục tự nhiên sẽ không lưu thủ. Tuy hắn thu liễm mũi nhọn nhưng không đi đường cong thăng quan, kiếm chiến tích thăng chức, cũng không có nghĩa là hắn ở kinh thành phải nén giận, mặc cho người khác khi dễ, thậm chí lúc cần thiết hắn còn phải làm ra chuyện trọng yếu, như vậy đợi đến lúc hắn được điều đi mới có thể đạt được địa vị càng lớn.
- Vấn đề này tôi khó giải quyết.
Tần Mục cười thoáng nói: 
- Những thứ này phía trên không có tiêu trí, hoàn toàn có tiêu chí nhận ra chúng cả.
Rất nhanh khoa viên tháo dỡ ra một ít linh kiện, không có một linh kiện phía trên có đánh dấu rõ ràng, so sánh với linh kiện báo hỏng thì quá chênh lệch.
Chuyện rất rõ ràng, chuyện này không cần Tần Mục thuyết minh, sắc mặt mấy phó bộ trưởng lúng túng, cũng không có tỏ thái độ, trực tiếp tiến ra khỏi văn phòng Tần Mục sau đó đóng cửa lại.
...
Chuyện này còn chưa có kết quả, nhưng Tần Mục đại khái có thể đoán được kết quả. Nhiệm vụ của khoa nghiên cứu là sửa gấp thiết bị, có thể khôi phục số liệu thì phải khôi phục. Tần Mục chuyên môn gọi điện cho Vương Hiểu Nhạc cùng Triệu Vũ Hiên, bảo bọn họ mu chóng trở lại công tác.
Buổi chiều hôm nay Tần Mục nhận được điện thoại của Hà Tinh, nói muốn phỏng vấn Tần Mục. Đây là tiết mục đài truyền tuyên dương, trong đó phỏng vấn một ít nhân tài kiệt xuất làm ra cống hiến, hơn nữa còn làm thành phóng sự tuyên truyền. Tần Mục đáp ứng, đồng thời cũng nói với Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân và mấy phó bộ trưởng mình phải đi.
Bùi Hải Đào tự nhiên đáp ứng, nhưng vẫn nói hai câu, bảo Tần Mục không nên nói lung tung ý tứ gì đó. Tần Mục cười cười, nếu chút đạo lý làm quan này hắn không hiểu rõ thì chẳng cần làm quan nữa!
Hạ Chân nghe đi phỏng vấn cũng không nói gì, chỉ nói cho Tần Mục, công tác khoa nghiên cứu bên này chỉ sợ không rất thích hợp cho Tần Mục, bảo Tần Mục sớm làm chuẩn bị đi, chuyện này khiến cho Tần Mục có chút khó hiểu. Nhìn qua ánh mứt Hạ Chân, trong đầu Tần Mục hiện ra một tia sáng.
Trước mặt nhiều phó bộ trưởng như vậy, Viên Khắc Chấn chọc cái sọt lớn như vậy, Bùi Hải Đào muốn bảo trụ hắn là không thể nào, nhưng chuyện này là Tần Mục dẫn xuất, tuy làm sai là Viên Khắc Chấn, nhưng mà trên mặt Bùi Hải Đào không có ánh sáng. sau khi đưa ra quyết định, chỉ sợ Tần Mục không thể ngây ngốc trong bộ tin tức nữa, đây là Hạ Chân cùng Bùi Hải Đào thỏa hiệp. Tuy kết quả như vậy nằm trong dự kiến của Tần Mục, cũng nhưng mà địa vị như Hạ Chân cao hơn Tần Mục không ít, tình thế này có lợi cho hắn, tự nhiên phải bỏ qua Tần Mục rồi.
Cho dù Tần Mục là cháu trai của Tần lão gia tử thì phải làm thế nào đây? Hạ Chân hoàn toàn dựa theo quy tắc quan trường xử lý, ai cũng không tìm ra lý do. Tần Mục cũng không có ý kiến gì, cười với Hạ Chân liền rời khỏi đơn vị, nhưng mà lên xe thì hung hăng đá mạnh vào bánh xe phát tiết hờn dỗi trong lòng một chút.
Một bước này có phải đi quá gấp hay không? Tần Mục ngồi ở trong xe, cả buổi không khởi động xe. Hạ Chân quả nhiên là thỏa hiệp cân đối sao? Bùi Hải Đào có phải đang có suy nghĩ gì đó? Trong đầu Tần Mục suy nghĩ nhiều, nhưng đều bị bác bỏ.
Tần Mục cùng Hà Tinh hẹn gặp mặt trong quán nhỏ ở kinh thành, Tần Mục lái xe hơi có chút tâm thần hoảng hốt, chạy đi cảm thấy mơ hồ, thẳng đến khi thấy đèn đỏ sáng lên Tần Mục mới trở lại bình thường, cười bản thân mình. Trên quan trường có được có mất, phòng ngừa chu đáo không nhất định sẽ vĩnh viễn thắng lợi, đây không hợp thói thường. Hắn trọng sinh chẳng phải mang ưu thế chính đàn sao?
Buông lỏng tâm sự, Tần Mục quay đàu xe tới cửa tiện cơm, sau khi xuống xe đã thấy Hà Tinh chờ ở cửa chính. Hắn mỉm cười, đi qua nói ra: 
- Nha đầu, đã tới sớm rồi à?
Hà Tinh hôm nay mặc áo khoác màu trắng bạc, nút thắt chính quy, quần thường màu cà phê ngang gối, giàu da màu đỏ, trong gió rét xuất hiện vài phần vũ mị.
- Biết rõ thói quen của anh mới tới đây.
Hà Tinh cười lên, phi thường quen thuộc đẩy khuỷu tay với Tần Mục, cười nói: 
- Nhớ rõ chứ, hôm nay anh mời khách!
Tần Mục có chút từ chối cho ý kiến, nói ra: 
- Một người thường, một quan viên chính phủ, như vậy không tốt.
Hà Tinh bĩu môi nói ra: 
- Anh bao nhiêu tuổi, còn sợ? Chúng ta là bạn bình thường, như vậy không phải lãng mạn sao?
Năm 97 từ lãng mạn phi thường được hoan nghênh, cho nên Tần Mục không thể làm gì nhún nhún vai. Cải cách mang lại giàu có và cởi mở, ngay cả tư tưởng cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn cười lên, cũng không hề cự tuyệt, cùng Hà Tinh đi vào tiệm cơm, tìm chỗ gân cửa sổ
Thời điểm này Hà Tinh sớm dặn dò trước, phục vụ viên liên tục mang đồ ăn và chén canh lên. Tần Mục cười tủm tỉm nói ra: 
- Được a, vài năm không gặp, tiểu nha đầu biết học nói dối.
- Nào có?
Hà Tinh gương mặt đỏ bừng, trực tiếp vô lực phản kháng. Nàng cởi áo khoác đặt lên ghế, áo lông cừu đỏ chói xuất hiện. Áo lông cừu này vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, dán hợp bám vào người, miêu tả hình dáng lung linh của nàng. Bên cạnh có mấy nam nhan ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn trộm bên này.
Tần Mục cười khổ nói: 
- Em bây giờ là đại nhân vật, hiện tại ăn mặc như vậy coi chừng báo chí tìm cách đưa tin đấy, vậy thì em khó lòng giải bày rồi.
Hà Tinh hừ một tiếng, mắt hàm sát khí nói ra: 
- Ai dám, khi đó em mang chuyện của bọn họ đưa ra ánh sáng. Chuyện của chúng ta không có gì, sợ người khác làm gì? Hoặc là nói, anh chuẩn bị phát sinh cái gì với em sao?
Hà Tinh lá gan đã lớn hơn nhiều, đã dùng khẩu khí khiêu khích Tần Mục, nhắm trúng Tần Mục nóng rát, lắc đầu cười khổ.
Đối với Hà Tinh là nữ tử như em gái, Tần Mục vẫn có hảo cảm lớn, dù sao hai người cùng kết hữu nghị trong sơn thôn. Tinh thần của hắn hoảng hốt, lập tức cười nói: 
- Có đồ ăn không rượu không phải yến, hôm nay em phỏng vấn gì? Nếu như không phỏng vấn thì chúng ta uống rượu đi.
Hà Tinh cũng cười, thì lưỡi ra, áp thấp nói:
- Như thế nào, có phải sau khi uống rượu muốn làm chuyện gì đó?
Hôm nay Hà Tinh cảm xúc không đúng. Tần Mục vuốt trán, hai tay giơ lên, nói:
- Đầu hàng, đại tiểu thư, em đừng có náo, anh đầu hàng còn không được sao?
Nói xong, hắn mời đến phục vụ viên, cái kia hai bình độ cao rượu đế tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.