Thanh Quan

Chương 808: Khai Thác Tuyến Mới (1)




Cảnh ban đêm như mực, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong cửa sổ, Tần Mục cùng Dương Yếp nằm ngủ trong phòng của mình.
Đêm này nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong kinh thành gió nổi mây phun, rất nhiều người đều trắng đêm không ngủ. Cao tầng lúc này chấn động lớn gì lãnh đạo nam tuần qua đời, Tần lão gia tử cũng rời khỏi đại viện Tần gia đi tới bên kia.
Giữa trưa ngày thứ hai, tất cả báo và đài truyền tin thả ra tin buồn, công bố tin tức lãnh đạo qua đời. Người dân ở các vùng duyên hải giàu lên là do lãnh đạo cảm thấy bàng hoàng, cả nước chấn động mạnh.
Thời điểm này người nào lao đầu ra chính là đối tượng bị chèn ép của mọi người. Tần Mục buổi chiều thu được tin tức của Quách Tự Tại, thành phố Khai Phát bên này lâm vào bình tĩnh, Giang Bắc cũng được giải trừ. Tần Mục biết rõ Giang Bắc bên này chỉ là động tác thăm dò, bị tin tức lãnh đạo nam tuần qua đời bức bách nên hành quân lặng lẽ, đợi đến lúc bọn họ ngóc đầu dậy thì sợ rằng mạnh hơn nhiều.
Mà lãnh đạo nam tuần qua đời cũng nhắc nhở Tần Mục thế hệ trước còn lại rải rác không có mấy, bởi vì thời gian ăn mòn nên ai cũng gần đất xa trời, ai cũng không phải thời gian của bọn họ còn bao lâu, lập kế hoạch nên làm càng nhanh càng tốt.
Lão Mã cũng điện thoại cho Tần Mục, muốn quyết tâm đọ sức một lần. Đối với lựa chọn của hắn thì Tần Mục phi thường coi được, liền nói cho lão Mã, hắn phải đi dò đường, đến lúc đó lão Mã ra mặt nói ít chi tiết. Lão Mã không ngớt lời cảm tạ, lại hỏi Tần Mục cần làm gì không, Tần Mục trực tiếp bảo hắn chờ tin tức và không nên lo lắng.
Lão Mã năm nay cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, nhưng mà lăn lộn thời gian dài như vậy cũng luyện ra kỹ xảo gặp người nói chuyện người, gặp quỷ nói chuyện quỷ, khi Tần Mục nói thì hắn hiểu, đây là Tần Mục ý định làm nghiệp vụ, lão Mã bày ngụy trang ở phía trước. Khi lão bản biến thành ngụy trang thì chỉ sợ đại đa số người không vui, nhưng mà ngụy trang này thật sự quá lớn, lão Mã buổi tối thương lượng với vợ thời gian dài, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp nhận.
Sau khi bận rộn những chuyện này xong, Tần Mục buổi chiều gần tan việc liền ở trong đơn vị gọi điện cho cục trưởng cục xây dựng, tự giới thiệu xong và tên cục trưởng phi thường nhiệt tình. Những quan viên này cũng có nơi phát ra tin tức của mình, Tần Mục liên thủ với Trương Tử Bình trên đấu giá từ thiện lực áp Dương Ngọc Hải, những tin tức này bao nhiêu cũng có rơi vào trong tai bọn họ. Bởi vậy Tần Mục lộ ra ý tứ muốn ngồi với hắn một chút, tên cục trưởng này vui vẻ nhận lời, đáp ứng gặp mặt với Tần Mục.
Đây là tầm quan trọng của danh khí và quan hệ, nếu Tần Mục lúc trước không liên thủ với long đầu thương nghiệp Trương Tử Bình, chỉ sợ gặp mặt những cục trưởng này quá khó khăn. Ngay cả khoa trưởng bộ tin tức là cấp bộ nhưng mà huyện quan không bằng hiện quản, Tần Mục làm khoa trưởng không có chất béo gì, mà cục trưởng cục xây dựng thì nắm quyền lớn từ căn nhà, nhỏ là từng cục gạch. Nhưng có quan hệ với Trương Tử Bình, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, cho dù tên cục trưởng xem thường Tần Mục cũng cố kỵ Trương Tử Bình.
Như vậy Tần Mục điện thoại cho Dương Yếp, nói cho nàng biết buổi tối có xả giao, không thể về ăn cơm được, đến lúc đó điện thoại cho lão Mã mang cơm tới. Trải đường xong Tần Mục lại xem ít tài liệu trong văn phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Mục cúi đầu, mời vào, lại thu tài liệu và nhìn lên.
Người đi vào một là một người quen và một người lạ, người quen là Viên Khắc Chấn. Tần Mục ở lại khoa nghiên cứu, Viên Khắc Chấn cũng không có bị điều đi, đây là kết quả thỏa hiệp, giống như chẳng có biến động gì, nhưng mà Tần Mục cùng Hạ Chân bất hoà chính là điểm thăng bằng trong bộ tin tức, điểm này đã không cách nào cải biến. Mà Viên Khắc Chấn tuy đảm nhiệm khoa trưởng khoa hậu cần, nhưng mua sắm nhất định phải do bộ trưởng phê duyệt, đây chính là trói tay chân của Viên Khắc Chấn.
- Tần khoa trưởng, anh vội vàng không?
Viên Khắc Chấn tươi cười mang theo nịnh nọt nên không được tự nhiên, hiện tại hắn là mặt trời sắp lặn, Tần Mục thì phát triển không ngừng, hắn là đối tượng được tranh thủ nhất trong bộ, hai người địa vị đã sinh ra cải biến, cho nên không thể không bày ra thái độ cung kính.
Tần Mục cười nói:
- Viên khoa trưởng, đang định tìm anh đấy, vừa đúng lúc, nhanh ngồi nhanh ngồi.
Viên Khắc Chấn thấy Tần Mục nhiệt tình thì có chút khó hiểu, nhìn không thấu ý bên trong, nhưng mà Tần Mục đã bày ra bộ dáng nhiệt tình, hắn tự nhiên phải giữ mặt mũi, không ngớt lời cảm tạ, sau đó chỉ vào người mập mạp đầy tục khí bên cạnh, nói:
- Vị này chính là lão bản điện tử Tinh Văn, Lô Tân!
Tần Mục nhìn qua Lô Tân gật đầu, loại thương nhân này trong mắt hắn không có gì cả, nếu như làm sinh ý lớn, quan viên nhất định phải đánh tốt quan hệ, nếu chỉ vì có chuyện cầu mà tới thăm thì có thể khống chế. Lô Tân hôm trước đã điện thoại cho Tần Mục, Tần Mục căn bản không cho hắn thể diện gì, hiện tại xem ra hắn có quan hệ không tồi với Viên Khắc Chấn, cho nên được dẫn tới.
Rất rõ ràng, đây là do Viên Khắc Chấn mai mối cho Lô Tân. Chủ cửa hàng điện tử, trực giác của Tần Mục nói cho hắn biết, đoạn thời gian trước Viên Khắc Chấn mua sắm thiết bị chính là mua của Lô Tân này. Loại chuyện này không thể nói trước, trong lòng của Tần Mục nghĩ vậy nên trong lòng càng nhìn Lô Tân không vừa mắt.
Viên Khắc Chấn và Tần Mục hàn huyên trong chốc lát, Lô Tân không ngừng lau mồ hôi. Trong lời của Viên Khắc Chấn, cho mời Tần Mục đi ra ăn cơm, Tần Mục cười từ chối nhã nhặn, nói cho Viên Khắc Chấn buổi tối mình có bạn từ xa tới, không chiêu đãi không được. Dùng cớ này từ chối đồng cấp rất hữu dụng, cũng là thủ đoạn nhiều người thường dùng, sắc mặt Viên Khắc Chấn hơi xấu hổ, chỉ có thể nói sau này sẽ có cơ hội.
Sau khi hai người đi rồi, Tần Mục nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng. Hiện tại Viên Khắc Chấn nên kẹp đuôi sống an phận mới đúng, sao vừa qua vài ngày lại có động tác rồi?
Mang theo nghi hoặc như vậy, Tần Mục rời khỏi đơn vị, trên đường nói tên quán rượu cho lão Mã, ý tứ chính để lão Mã đi qua đài thọ. Đối với chuyện này lão Mã lòng dạ biết rõ, Tần Mục cũng không phải nhà từ thiện, có thể kéo hắn vào chuyện này là không tồi, nhưng mà trong lòng của hắn vẫn mang theo chút hoài nghi, Tần Mục rốt cuộc là người tài ba gì có thể xử trí chuyện này, nhưng kỳ thật đã có rêu rao phố lừa đảo. Loại tình huống này hắn không phải không biết rõ, cho nên lén lút mang theo máy ghi âm nhỏ trong người, chuẩn bị lưu lại chứng cớ an ủi mình.
Quán rượu này do tên cực trưởng chọn, Tần Mục không có dị nghị, nhưng mà sau khi đi vào lại cảm thấy không đúng. Lắp đặt thiết bị xa hoa như thế thì phải nổi danh, như vậy bố cục của Tần Mục cảm giác rất quen thuộc, vỗ đầu một cái mới nghĩ ra, nơi này đâu phải nơi ăn cơm, là nơi ăn chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.