Thanh Quan

Chương 825: Vào Đồn Công An (2)




Tần Mục bị xe cảnh sát đưa vào trong đồn công an, bị người xô xô đẩy đẩy đưa vào phòng thẩm vấn. Mộ Băng Đồng bị tách ra, đến đồn công an, cho dù Dương Ngọc Hải lại lớn mật cũng không dám công nhiên làm cái gì với Mộ Băng Đồng, điều này cũng khiến Tần Mục tạm thời yên lòng.
Vừa vừa vào trong phòng thẩm vấn, một tên cảnh sát mở còng tay cho Tần Mục, sau đó cầm nửa đoạn còng tay đi vào bên trong, lại khóa vào trong cái ống.
Tần Mục biết rõ chiêu thức này là gì, cái ống này cao, nếu như bị còng ở chỗ này, đứng lên thì cánh tay không đủ dài, chỉ có thể gập eo, nếu như ngồi xổm xuống thì chỉ có thể là nửa ngồi, phi thường tra tấn người, đây là thủ đoạn đối phó tinh thần và thân thể của tội phạm.
Tiểu cảnh sát còng tay hắn xong thì nói với tên cảnh sát lớn tuổi bên cạnh: 
- Ai, thật là xui xẻo, muộn như vậy còn phải đi ra ngoài bắt người.
Tên lớn tuổi cười ha hả, nói:
- Anh làm cảnh sát làm gì, nếu không đi ra ngoài bắt người thì chờ chết đi.
Tần Mục chen miệng nói: 
- Hai vị đồng chí, hình như sau khi vào đây còn phải tiến hành thẩm vấn nha? Các người còng tay tôi là đạo lý gì? Ngay cả khẩu cung còn chưa lấy, đãi ngộ như thế là không đúng rồi!
- Câm miệng, hai người bọn tao nói chuyện, lúc nào đến phiên mày xen miệng vào?
Tiểu cảnh sát trợn mắt nói: 
- Mày nên trung thực ở đây, trước nghĩ lại hành vi của mày một chút, trong chốc lát lấy khẩu cung sẽ nói cho kỹ càng.
Tần Mục bất mãn nói ra:
- Dựa theo chương trình tư pháp, tôi bây giờ không phải tội phạm, chỉ có thể nói là người hiềm nghi, sau khi vào đồn phải lấy khẩu cung thẩm vấn, anh mới làm cảnh sát sao?
- Ơ a, tới phiên mày giáo huấn tao sao?
Tiểu cảnh sát cười ha hả, nhìn qua tên cảnh sát bên cạnh, nói: 
- Lão ca, xem ra tiểu tử này còn chưa rõ chuyện gì đấy.
Cảnh viên kia gật gật đầu, nói ra: 
- Mày nói cho hắn nghe đi, tao đi ra ngoài mua gói thuốc.
Mấy tên cảnh sát lớn tuổi lúc này tươi cười rời đi, tên tiểu cảnh sát không thấy ai quản, lại tát vào đầu Tần Mục, quát: 
- Thành thành thật thật ngồi xổm ở đó, trước nghĩ lại hành vi của mày đi, đúng là hình người dạng chó, tuổi còn trẻ không học hành, còn học người khác chơi tiên nhân khiêu?
Một tát này đánh rất đau, Tần Mục lãnh đạm nói: 
- Được lắm, nói chuyện còn đánh sao? Đảng giáo dục anh như vậy sao?
Tiểu cảnh sát trừng mắt, đá một cước vào đầu gối Tần Mục, trên quần của Tần Mục có dấu chân to. Tên tiểu cảnh sát này ném mũ cảnh sát lên bàn, nói:
- Loại người như mày tao thấy nhiều rồi, lại tới đây miệng lưỡi trơn tru, mày cho rằng đây là nhà của mày sao?
Tần Mục cười rộ lên, một cước này hắn xem như chứng cớ, liền cười lạnh nói: 
- Vị tiểu đồng chí này, anh biết những lời này của anh đang vi phạm điều lệ của chế độ không? Hiện tại, tôi cho ngươi biết, trong túi áo của tôi có chứng minh công tác và chứng nhận sĩ quan, hiện tại tôi yêu cầu anh mở còng tay cho tôi, gọi sở trưởng của anh tới.
Tần Mục nói rất chính nghĩa, tên tiểu cảnh sát liền sững sờ một chút, nói ra: 
- Mày nói có thì có sao?
Tần Mục nói xong móc trong túi áo giấy chứng minh công tác ở bộ tin tức và chứng nhận thiếu tá, Tần Mục đưa qua và nói: 
- Nhanh đi!
Tiểu cảnh sát mang theo do dự cầm qua, trước mở giấy chứng minh công tác. Phía trên viết rõ ràng cấp bậc của Tần Mục là phó phòng, hơn nữa đảm nhiệm chức khoa trưởng của bộ tin tức. Giấy chứng minh này khiến con mắt tên tiểu cảnh sát phát mộng, hắn không mở giấy chứng minh sĩ quan ra, lại chạy ra cửa.
Cấp phó phòng, đối với tiểu cảnh sát mà nói đây là tồn tại phi thường cao, cho dù tiểu cảnh sát kia có hoài nghi về tuổi của Tần Mục, nhưng việc này đã không phải do hắn làm chủ, chỉ có thể đi tìm người cấp bậc cao hơn.
Hắn vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, tên cảnh sát ra ngoài mua thuốc đi vào trong, không nói hai lời đá Tần Mục hai cước, lúc này mới châm thuốc hút, nhìn qua Tần Mục quát: 
- Chỉ có những người như mày nên khiến chúng tao cả ngày phiền toái. Mày nói chuyện mày làm tiên nhân khiêu đi, không có việc gì chúng ta cũng lười phản ứng tới mày, nhưng mà con mắt của mày không sáng, ngay cả đại nhân vật cũng dám đụng.
Tần Mục không nói lời nào, chỉ cười lạnh. Hai cước này rất oan uổng, hắn ngược lại không ngờ thằng này không hỏi xanh đỏ đã động thủ rồi.
Tên cảnh sát này thấy Tần Mục cười lạnh, đứng lên quát: 
- Còn dám cười? Trông thấy lão tử mà mày dám cười, gan của mày lớn quá rồi.
Nói xong lấy gậy cảnh sát trên tường đi tới trước mặt Tần Mục, một gậy đánh vào lưng của Tần Mục, mắng: 
- Còn dám cười, tao cho mày cười, tao cho mày cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.