Thanh Quan

Chương 839: Giúp Anh, Không Có Cửa Đâu (1)




Tần Mục cười nói:
- Được, có tiền đồ, không sợ người lạ.
Lúc này lão Mã đã lấy lại tinh thần, khống chế được kích động trong lòng, cười nói với Tần Mục:
- Tôi và mẹ nó suy nghĩ mãi, cuối cùng một năm trước đã đưa nó về. Kinh thành của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có những thứ học được quá ít, học ở đây quay về thi, đến lúc đó thi không được bao nhiêu điểm.
Tần Mục ừ, nói:
- Đúng vậy, đây chính là ưu việt của thành phố trực thuộc trung ương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không nhất định phải thi lên đại học mới tốt, có năng lực mới là tốt nhất, giống như lão Mã anh.
Lão Mã vội vàng khoát tay, nói không dám nhận đánh giá này. Tần Mục ngồi thêm một lát rồi trở về nhà.
Một ngày mệt mỏi nữa lại trôi qua, cửa phòng Tần Mục chợt vang lên tiếng gõ cửa, là Dương Diệp thấy thời gian không sai biệt lắm, tới gọi Tần Mục đi ăn cơm. Tần Mục theo thói quen đến phòng ăn nhà Dương Diệp ngồi xuống, chờ Dương Diệp mang thức ăn lên.
- Hôm nay là ngày cuối cùng tôi nấu cơm cho anh, sau này anh tự đặt cơm ngoài quán đi.
Bữa ăn tối rất phong phú, sáu món ăn một chén canh, có chút xa xỉ. Dương Diệp bưng bát súp lên, gương mặt ửng đỏ, khẽ thở dài một tiếng, nói với Tần Mục.
- Chuẩn bị công tác sao?
Trong lòng Tần Mục biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ra vẻ không biết gì.
- Giả vờ, anh cứ giả vờ đi, cũng không biết là ai bảo bên Mĩ gửi thư cho tôi.
Đây là lần đầu Dương Diệp dùng giọng nói này nói chuyện với Tần Mục, khuôn mặt vốn đã ửng hồng càng thêm đỏ bừng. Nàng không cam lòng ngồi xong, dùng chiếc đũa hung hăng gắp món ăn, sau đó có chút bực tức nói:
- Còn định nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, làm sao lại nhanh như vậy? Có phải anh thấy tôi không vừa mắt, muốn đuổi tôi đi sớm có đúng không.
Tần Mục oan uổng lắc đầu, giải thích:
- Tôi thật sự không biết, cô suy nghĩ nhiều rồi.
Dương Diệp hừ một tiếng, rầu rĩ ngồi trên ghế, chăm chú gắp thức ăn vào bát mình, Tần Mục trợn mắt nhìn bát cơm của nàng từ từ dâng cao, không nhịn được nhắc nhở:
- Ài, gắp nữa sẽ thành núi Everest mất.
Dương Diệp a lên một tiếng, lúc này mới phát hiện mình có chút thất thần, không biết tại sao lại gắp thức ăn đầy bát như vậy. Nàng cũng không biết vừa rồi trong lòng mình đang nghĩ cái gì, chính là cảm thấy xáo trộn, trống rỗng, giống như trong lòng không có cái gì.
Tần Mục nhìn dáng vẻ của Dương Diệp, cũng ít nhiều đoán được tâm tư của nàng, con người sợ có một thói quen, một khi phá vỡ thăng bằng, vậy chuyện sẽ rất khó nói. Hắn thở dài, lần đầu chủ động đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mịn màng của Dương Diệp. Dương Diệp giật mình khẽ giãy ra, nhưng lại luyến tiếc hơi ấm từ bàn tay Tần Mục, đỏ mặt chấp nhận hành động đường đột của Tần Mục.
Người bình thường hay nhân cơ hội này để nói những lời dí dỏm, hoa mỹ gì đó, nhưng Tần Mục thì không. Với năng lượng hiện tại của hắn, muốn cô gái nào mà chẳng được, vì vậy hắn sẽ không làm những chuyện cực kỳ thô bạo hoặc là dựa vào quyền lực hiếp bức người khác, đã nói Tần Mục là một viên quan không tệ rồi, làm gì có thời gian rảnh đi làm những thứ này? Hắn nhìn Dương Diệp, trầm thấp nói:
- Dương Diệp, cô là một nghệ sĩ được trời ưu ái, cũng là một cô gái tương đối có tư cách. Tôi không sợ nói cho cô biết, Tần Mục này có không ít nữ nhân, không người nào thua kém cô.
Câu nói sau cùng thật sự đã đả thương người, sắc mặt Dương Diệp nhất thời trở nên tái nhợt. Thật ra chuyện này rất rõ ràng, Tần Mục chưa từng nói lời gì đó với Dương Diệp, cũng không làm chuyện gì, hôm nay nắm tay đã là vượt qua giới hạn nhất rồi. Từ trước tới nay đều là Dương Diệp dựa vào người Tần Mục, suy nghĩ trong lòng nàng chính là, nếu cuối cùng chạy không thoát số phận trở thành tình nhân của người ta, vậy thì nàng sẽ lựa chọn một người thuận mắt. Nếu như Tần Mục không xuất hiện, có lẽ Dương Diệp đã chọn một con đường cực đoan khác, nhưng có Tần Mục, khi nàng đang lưỡng lự bất lực, người đầu tiên nghĩ đến chính là Tần Mục, dần dần nàng lún sâu vào, trái tim càng ngày càng quyết tâm hướng về Tần Mục.
Tần Mục nhìn ánh mắt Dương Diệp có chút mông lung, tự giễu cười, tiếp tục nói:
- Tôi không phải là chính nhân quân tử gì cả, nếu như cô nguyện ý, bây giờ chúng ta có thể lên giường thực hiện tâm nguyện của cô. Nhưng đấy là kết quả cô muốn sao?
Tần Mục thả tay Dương Diệp , thân thể hơi lùi về sau một chút, gác chân trái lên đùi phải, nhẹ giọng nói:
- Sợ rằng đấy chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ.
Dương Diệp bị Tần Mục nói trúng tim đen, đôi mắt như muốn khóc. Bàn tay nhỏ bé đặt trên bàn, vô thức dùng ngón cái bên trái bấm vào lòng bàn tay phải, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn.
Tần Mục ừ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói:
- Thật ra cô không cần phải như vậy, ta đã từng nói, tôi giúp cô không phải vì thân thể của cô, mà là vì một giấc mộng.
Hắn dừng ở cửa, quay đầu lại chăm chú nhìn Dương Diệp, lặp lại những lời này:
- Đúng vậy, chính là vì một giấc mộng.
Nói xong, Tần Mục kéo cửa bước ra ngoài.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, lúc này Dương Diệp mới giống như thức tỉnh khỏi giấc mộng, rùng mình một cái. Nàng máy móc đứng lên, máy móc dọn dẹp lại bàn ghế, thu dọn lại căn phòng, sau đó mới chui đầu vào phòng ngủ, không lâu sau trong phòng tràn ngập tiếng khóc ai oán của nàng.
Ngày thứ hai khi Tần Mục mở cửa, tìm thấy dưới cửa một xâu chìa khóa. Hắn nhặt lên, nhìn thấy đối diện đã khóa cửa chống trộm, lắc đầu trở về nhà. Dương Diệp đã đi rồi, trong lòng Tần Mục có chút tiếc nuối. Tần Mục biết, hắn thích Dương Diệp, nhưng thứ tình cảm này có gì đó kỳ lạ, chỉ là muốn Dương Diệp sống tốt, đừng đi vào con đường kiếp trước của Tần Mục, nàng có thể cống hiến hết mình cho khán giả, chính là kết quả Tần Mục muốn nhìn thấy nhất.
Tiện tay đặt chuyện của Dương Diệp qua một bên, Tần Mục lại vùi đầu vào trong cuộc sống của mình. Buổi sáng hắn ngân nga thu dọn phòng ốc, cảm giác có chút mệt nhọc, liền gọi điện cho em họ đang học đại học ở kinh thành, kêu nàng tới đây một chuyến, đi với Tần Mục đến chỗ chợ việc làm tìm người giúp việc. Căn nhà lớn như vậy, nữ chủ nhân lại không thường xuyên ở đây, Tần Mục thật sự không muốn hao phí thời gian vào công việc dọn dẹp nhà cửa.
Mấy năm trước Cao Khiết được Ông Văn Hoa tặng cho một chiếc xe thể thao Phantom, quả nhiên là vô cùng hăng hái, mặc dù chiếc xe đặt trong ga-ra suốt hai năm mới tới tay nàng, nhưng danh tiếng con gái nhà giàu đi học bằng xe Phantom, khiến xung quanh nàng có không ít người ngưỡng mộ.
Lần này Cao Khiết tới đây, dẫn theo hai người bạn học, ba cô gái líu ríu đến trước cửa nhà Tần Mục, Cao Khiết mới cẩn thận nói cho hai người bạn học, đến nhà Bát ca của nàng tuyệt đối không nên nói lung tung, đó là tai nạn chết người.
- Ôi, Cao Khiết, còn có người khiến cậu sợ sao, mình còn tưởng rằng trong thiên hạ này cậu là lớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.