Thanh Quan

Chương 842: Tần Mục, Ngươi Âm Hiểm (1)




Dương Hổ ngồi bên giường, thấp giọng nói: 
- Cha, lực đàn hồi rất lớn, chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, theo trình tự trước kia, không kết thúc nhanh như vậy. 
Lão gia tử hừ một tiếng, nói: 
- Chỗ này đã không được, vậy sẽ không ra tay ở chỗ khác sao? Cao Bái ở thành phố quy hoạch cũng mấy năm rồi, không thể thiếu những kẻ thấy hắn không thuận mắt. Hiện tại trận này, phải hành động nhanh chóng, con đối với người khác phải nhân từ nương tay, sau này người ta mới chiếu cố đến mình. 
Dương Hổ gật đầu, không nói gì.
- Đánh Cao Bái, bước kế tiếp phải đối phó Tần Mục. Tên tiểu tử Tần Mục này không đơn giản, đừng nói Ngọc Tân không phải đối thủ của hắn, ngay cả Ngọc Điền không phải cũng té ngã trong tay hắn, chịu không ít thiệt thòi? Nhưng Tần Mục không phải chèn ép bây giờ, đợi ta chết, đợi lão Tần cũng không còn, đến lúc đó nếu con có năng lực, phải đè chết hắn trong cơ quan, không thể để hắn nắm thực quyền trong tay, bằng không, hừ hừ...
Dương Hổ vội vàng đồng ý, lão gia tử khoát khoát tay, mỏi mệt nói: 
- Con đi đi, hi vọng con có thế để cho ta yên ổn nhắm mắt. 
Nơi này thay vì nói là quầy rượu, chi bằng nói là nơi giải trí của thành phần tri thức, tràn đầy phong cách cổ điển. Bên trong đặt một chiếc máy hát thịnh hành toàn cầu vào thập niên 50, 60. Bên trong là đám nam nữ có tư tưởng lớn, thật sự là một chỗ tốt để luận bàn gió trăng.
Vân Băng mặc một chiếc áo jacket màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi cao cổ bằng voan mỏng. Tần Mục mới vừa bước vào quầy rượu, đã thấy Vân Băng quay lưng về phía mình, bên cạnh có hai ba kẻ đang ve vãn tán tỉnh.
Tần Mục mỉm cười đi vào, cũng không bước tới gần Vân Băng, đi đến quầy bar, gọi một ly sô-đa.
Trên máy đang phát bài Hotel California của nhóm The Eagles. Tần Mục nhắm mắt lại, bắt đầu ngâm nga theo tiết tấu.
- Không ngờ, trong người anh còn có tế bào âm nhạc.
Vân Băng không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh Tần Mục, cầm một ly rượu màu đỏ.
- Xong việc chưa? 
Tần Mục mỉm cười, đứng lên nói: 
- Đi thôi, hôm nay tôi mời cô ăn cơm . 
Vân Băng lắc đầu, nói: 
- Không cần, hôm nay anh ở đây uống rượu với tôi, chúng ta xem như không ai mắc nợ ạ.
Tần Mục giật mình, lại ngồi trở lại, cười trêu chọc nói: 
- Tôi là cán bộ cơ quan, đêm không về ngủ, ở quán rượu say sưa, nếu đến tai lãnh đạo, chắc chắn cũng chịu khổ không ít. 
Vân Băng lấy ra một chiếc kẹp tóc màu đỏ, kẹp lên tóc, sâu kín nói: 
- Anh biết sợ sao?
Những lời này cũng quá thẳng thắn, Tần Mục mỉm cười, chẳng ừ hử gì, bưng ly sô-đa lên uống một hớp.
- Nếm thử cái này, Liệt Diễm Hồng Thần.
Vân Băng đưa chiếc ly trong tay cho Tần Mục.
Tần Mục lắc đầu nói: 
- Tôi còn lái xe, không uống được.
Hắn còn nhớ rõ lần cùng Hà Tinh chạy ra ngoài giương oai, trận gió đó hiện tại nhớ tới vẫn còn sợ hết hồn hết vía.
Vân Băng ừ một tiếng, khẽ ngửa đầu uống trọn chén rượu, vẻ tái nhợt trên mặt đã thêm mấy phần đỏ ửng. Tần Mục thấy tư thế uống rượu của nàng rất tiêu chuẩn, cũng rất thuần thục, lắc đầu nói: 
- Dạo này thường xuyên uống rượu sao?
Vân Băng cười quái dị, chưa trả lời câu hỏi của Tần Mục, đặt ly lên quầy ba, nói: 
- Thêm một ly Liệt Hỏa Phần Tình. 
Tần Mục cảm thấy có chút mơ hồ trước hành động quái dị của Vân Băng, trong ấn tượng của hắn, Vân Băng tựa hồ là một mỹ nữ cổ điển, không phải là nhân vật uống rượu như nước như thế. Hắn chuyển động ly sô-đa trên tay, thấp giọng hỏi: 
- Có chuyện buồn sao?
- Nói nhảm.
Vân Băng bất ngờ tỏ ra hung bạo, liên tục uống sạch ba ly cốc tai vừa mới pha chế. Rượu điều chế là mạnh nhất, nghe tên rượu là biết đây không phải là thứ gì ôn hòa, nàng lại uống nhiều như thế, chắc chắn sẽ rất tổn thương thân thể. Tần Mục nhíu mày, khuyên nhủ: 
- Có thể không uống thì đừng uống, có gì phiền lòng, nói ra thử xem, xem tôi có thể giải quyết hay không. 
Vân Băng đưa tay nắm lấy cà vạt Tần Mục, giọng nói chứa đầy mùi rượu nói với Tần Mục: 
- Tôi hỏi anh, anh làm việc, có phải không từ thủ đoạn nào đúng không?
Những lời này khiến Tần Mục nghe rất không thoải mái, không chừa thủ đoạn nào dùng trong quan trường vô cùng không thích hợp. Những chuyện đấu đá lẫn nhau không phải là chuyện người ngoài cuộc có thể nhận thức hết được, một khi lâm vào chém giết, đó chính là anh chết tôi sống, mấy từ không chừa thủ đoạn nào, thật sự chỉ là trò con nít.
Vân Băng thấy Tần Mục không trả lời, tức giận ném cà vạt lên mặt Tần Mục, uống thêm một ly Dung Nham Liệt Hỏa, nhấn mạnh từng câu nói: 
- Vốn tôi cảm thấy, con người anh mặc dù âm hiểm một chút, nhưng vẫn là một vị quan tốt, nhưng một năm không gặp, làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy? Được thăng quan thì bắt đầu không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao?
Tần Mục nghe thấy mấy câu này, quả thật không hiểu thế nào, theo như ý tứ của Vân Băng, tâm tình của nàng không tốt như vậy là tại mình hay sao? Tần Mục không muốn gánh tội danh này, liền nói với người pha rượu: 
- Cho mười ly Liệt Diễm Hồng Môi. 
Vân Băng kêu lên một tiếng, nói: 
- Để anh mời khách, tôi thật không dám nhận, Tần khoa trưởng của tôi. 
Tần Mục vội vàng nhìn xung quanh, chọc Vân Băng một trận cười rũ rượi. Nàng đã thấy có cảm giác say, bắt đầu hoa hoa mắt, nhưng dáng vẻ lúc này của nàng lại rất hợp với khí chất xinh đẹp cổ điển, khiến không ít nam nhân trong quán rượu cũng ở xa lén lút quan sát.
- Rượu này không phải rượu mời, là rượu phạt.
Tần Mục mấp máy miệng, cảm thấy đôi môi hơi khô sáp, thấp giọng nói: 
- Cô nói tôi không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao, nói đúng thì mười ly rượu này tôi uống hết, nói không đúng, cô phải uống hết, thế nào hả?
- Có gì khó đâu, có rượu uống là được.
Vân Băng nhún nhún vai.
Tần Mục nghiêm mặt, cô gái này cũng là cô gái duy nhất khiến hắn muốn che chở ngay từ lần đầu gặp mặt. Còn nhớ rõ buổi chiều ở quán cà phê Đằng Long, hai người vừa uống cà phê vừa nói chuyện, cùng ngắm ánh mặt trời lúc hoàng hôn, thật sự rất ấm áp.
- Nói đi.
Tần Mục nới lỏng cà vạt, thuận tiện đeo chiếc kính đen lên mặt.
Vân Băng buồn cười, chỉ vào Tần Mục nói: 
- Anh xem đi, lại bắt đầu dối trá rồi. 
Vừa nói, nàng vừa cầm ly Dung Nham Liệt Hỏa mà người pha chế vừa làm xong cho mình, khóe miệng quỷ dị khẽ động, đổ ập xuống mặt Tần Mục.
Mọi người trong quán rượu đều giật mình kêu lên, biến hóa của màn hí kịch này khiến các nam nhân đang say đắm nàng chợt cảm thấy thoải mái, thậm chí còn ở trong bóng tối vỗ tay khen hay.
Tần Mục cảm thụ được dòng nước lạnh như băng từ cổ chảy xuống, lửa giận trong lòng từ từ dâng lên. Hắn lấy tay lau bớt ly rượu trên mặt, sau đó lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay, lau sạch chiếc kính đen, rồi lại đeo lên mặt, lắc đầu nói:
- Cô say rồi. 
- Anh mới say. 
Vân Băng hừ lạnh một tiếng, khẽ nghiêng người về phía trước, đôi mắt mơ màng nhìn Tần Mục nói: 
- Ba tôi muốn gả tôi cho con trai của Tổng giám đốc chấp hành tập đoàn Vạn Yến Vương Hải Đào mới du học trở về, anh dám phủ nhận chuyện này không dính dáng đến anh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.