Hắn quả thật có chút thủ đoạn, đến buổi tối, đã tìm ra hai người bán đứng công ty. Lúc này Trương Tử Bình mới cười gằn, nói với hai người đó:
- Các ngươi lấy tiền của lão tử, ăn lương của lão tử, còn dám lấy trộm đồ của lão tử, thật sự tưởng Trương Tử Bình này là người dễ ức hiếp sao.
Vừa nói, hắn từ phòng làm việc đi ra, thấp giọng nói với đội trưởng bảo an canh giữ cửa:
- Phế tay chân đi, ném đi đâu thì ném, quay về lấy hai vạn đồng từ phòng tài vụ.
Tần Mục nhận được điện của Trương Tử Bình, hắn báo tin bên Hoa Hạ đã tìm được người, hơn nữa đã xử lý thích đáng. Nhưng kỹ thuật đã bị người khác đánh cắp, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra uy hiếp Tần Mục, điều này làm cho Tần Mục lo lắng không dứt. Phương hướng nghiên cứu của phòng nghiên cứu, ở bộ Tin tức, ngoại trừ Cao quản là hoàn toàn giữ bí mật , một khi xảy ra chuyện gì, Tần Mục không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu có người lấy đồ sản xuất của Hoa Hạ và cơ mật của phòng nghiên cứu chạy đến cục Sở hữu trí tuệ xin độc quyền, sau đó phòng nghiên cứu do Tần Mục dẫn đầu lại đem phương hướng nghiên cứu dùng cho quân đội, chưa nói đến chuyện tất cả những người độc quyền có nhảy ra lên án hay không, một khi những thứ này xuất hiện bên ngoài, chỉ riêng cơ mật bị tiết lộ đã khiến Tần Mục lãnh đủ. Tới lúc đó, sự ủng hộ của quân đội ngược lại trở thành gông cùm, một trận rút xương nện xuống, một tiểu khoa trưởng như Tần Mục chắc chắn không gánh nổi, ngay cả lão gia tử cũng sẽ không bảo vệ được hắn.
Hiện tại chủ yếu nhất, là phải điều tra ra rốt cuộc là người nào lấy đồ của phòng nghiên cứu mang ra ngoài, hỏi rõ rốt cuộc đối phương muốn dùng như thế nào. Vân Băng có thể tiết lộ tin tức nguy hiểm như vậy cho Tần Mục, chứng tỏ đã có người liên hệ với bên cục Sở hữu trí tuệ.
Nghĩ tới đây, Tần Mục đột nhiên phát hiện một chỗ sơ hở, Vân Băng rút cuộc làm thế nào biết những thứ đó là từ phòng nghiên cứu làm ra.
Ngồi bên cạnh Tần Mục, đến bây giờ Vân Băng vẫn còn đỏ mặt không ngừng, vừa lấy tay vội vàng chỉnh sửa đầu tóc, vừa ngó chừng sắc mặt của Tần Mục. Khi ánh mắt Tần Mục vừa chuyển, rơi xuống người nàng, cái miệng nhỏ của Vân Băng nhếch lên, tức giận nói:
- Lại đang suy nghĩ chuyện gì mờ ám vậy, khẳng định không có chuyện tốt.
Tần Mục lấy tay gõ gõ thái dương, cười khổ nói:
- Trong mắt em, anh là người cả ngày chỉ biết làm chuyện mờ ám sao?
- Chẳng lẽ không đúng?
Vân Băng giơ hai tay, buộc tóc đuôi ngựa sau đầu, cười nói:
- Chỉ sợ trong lòng anh đang nói thầm, tại sao Vân Băng lại biết cặn kẽ như vậy, làm sao cô ấy biết được.
Tần Mục nghi ngờ nhìn Vân Băng đặt chiếc gương lên bàn trà, giống như soi rõ suy nghĩ trong đầu hắn, nghi ngờ hỏi:
- Rõ ràng như vậy sao? Anh chỉ lơ đãng suy nghĩ thôi.
Vân Băng lắc đầu nói:
- Anh giấu rất sâu, em cũng không biết, nhưng cho dù là kẻ ngu, hiện tại cũng có thể đoán ra chuyện bên trong rất kỳ quái? Rất đơn giản, Quản gia đang tìm người mua những thứ của các anh.
Tần Mục hít vào một hơi thật sâu, nếu chuyện này bí mật còn dễ nói, nếu gây to chuyện để mọi người đều biết, vậy Tần Mục chật vật rồi. Đối phương không phải muốn lấy chuyện này uy hiếp Tần Mục gì cả, cũng hoàn toàn không muốn dựa vào cái này kiếm tiền, đây rõ ràng là muốn hại chết Tần Mục. Quan trường có câu tục ngữ, đưa tay không đánh người mặt cười, ngẩng đầu cúi đầu cũng là lợi. Cho dù trong lúc vô tình nói sai một câu, cũng có thể đắc tội chết với người nào đó. Nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít, đây mới là gốc rễ làm quan. Tần Mục khiến anh em Quản gia Đằng Long mất mặt lớn như vậy, hôm nay đối phương tìm được cơ hội, đương nhiên không chịu bỏ qua cho Tần Mục.
Nghĩ tới đây, Tần Mục bỗng thấy rối rắm. Trong chuyện này có nhân tố của cô cả Hàn gia Hàn Đại Cúc hay không, cũng không ai biết. Đừng thấy bốn huynh đệ tỷ muội Hàn Đại Bình một mực cung kính trước mặt lão gia tử, nhưng quay mặt đi, lại hoàn toàn thay đổi. Dù sao gia nghiệp lớn như thế, đến khi Hàn lão gia tử trăm tuổi vẫn phải đề cử ra một đại gia trưởng, chỉ có cha vợ Hàn Đại Bình, chỉ sợ không phải đối thủ của hai huynh đệ còn lại. Lúc này con rể Tần Mục sẽ trở thành cột trụ của Hàn Đại Bình, nếu chèn ép Tần Mục, Hàn Đại Bình sẽ không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói ở Hàn gia.
Suy luận đến mức độ này, trong lòng Tần Mục thật sự ớn lạnh. Nếu như tăng thêm ảnh hưởng của Hàn gia ở quân đội, vậy người tiết lộ cơ mật của phòng nghiên cứu cũng có thể là hai vị Thượng úy kia.
Lúc này Tần Mục thật sự đứng ngồi không yên, cầm điện thoại, do dự không biết có nên gọi điện cho Hàn Đại Bình, kêu hắn sớm đề phòng. Nếu quả nhiên là chuyện hai gã Thượng úy kia làm, vậy có thể nhìn thấu bản chất của sự việc này, Hàn Đại Bình gặp nguy hiểm, sợ rằng phải có người làm con thiêu thân cho hắn.
- Lúc này em ở đây có phải có chút không thích hợp?
Lần đầu tiên một nụ cười giảo hoạt hiện ra trên mặt Vân Băng, nàng giương cằm về phía trước, cười nói:
- Anh chuẩn bị gọi điện cho cha vợ.
Động tác của Tần Mục dừng lại trong nháy mắt, không thể tin được nhìn Vân Băng. Liên tục hai lần hắn bị Vân Băng đoán được suy nghĩ trong lòng, Vân Băng cũng quá lợi hại. Hắn gật đầu, nói:
- Em đoán không sai, cũng phải nói cho nhạc phụ đại nhân một tiếng.
Vân Băng bĩu môi, trên mặt rõ ràng có chút ghen ghét. Tần Mục cười khổ không dứt, lắc đầu đặt điện thoại qua một bên. Vân Băng sắc bén như thế, vậy chuyện này nói không chừng đã bị nàng phân tích ra ngoài. Mặc dù chủ nghĩa đại nam tử của Tần Mục tương đối mạnh, nhưng một khi liên quan đến công việc của hắn, trong mắt hắn nam nữ đều giống nhau, chính là xem nàng có giá trị hay không.
- Nói đi, em nghĩ thế nào. Em đã nhìn thấu những chuyện này, tuyệt đối không phải chỉ là người đứng xem đơn thuần.
Ngón tay Tần Mục nhẹ nhàng gõ lên ghế sa ***, tâm tư vội vàng chuyển động. Tình huống nguy hiểm như vậy, có lẽ trong vòng một hai ngày nữa sẽ bộc phát sóng triều "lật đổ Tần hệ" mãnh liệt, hiện tại Cao Bái đã tràn ngập nguy cơ, nếu Tần Mục xảy ra vấn đề nữa, uy vọng của Tần lão gia tử sẽ phải chịu đả kích nghiêm trọng.
Vân Băng cúi đầu, rầu rĩ không vui nói:
- Tại sao phải nói, em cũng không phải gì của anh.
Nói xong câu đó, chính nàng cũng cảm thấy có chút buồn cười. Hiện tại vết máu đỏ trên giường vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Vân Băng lại nói như vậy, Tần Mục ranh mãnh nở nụ cười, ánh mắt thoáng nhìn về hướng phòng tắm, trên mặt không cần nói gì cũng biết.
Vân Băng dùng sức đập một cái lên ghế salon, có chút tức giận ném ánh mắt qua một bên. Tần Mục đứng lên, đi tới ngồi cạnh nàng, rất tự nhiên khoác cánh tay lên bả vai Vân Băng, nhỏ giọng nói:
- Nếu em không hài lòng..., vậy chúng ta có thể đợi đến tối sau đó bàn lại vấn đề này.
Lời nói rõ ràng như thế, Vân Băng cảm thấy chịu không nổi, nàng vội vàng đẩy cánh tay Tần Mục ra, định thoát khỏi vòng tay của Tần Mục.