Hắn cười nói:
- Át chủ bài lớn nhất giao ra, lại không thể khống chế trong tay của mình, kỳ thật quá xấu hổ, nói không chuẩn còn biến thành gánh nặng cho mình. Chuyện thông địch anh mặc kệ, việc trù bị đến xây dựng nhà xưởng tinh viên, thời gian thật không ngắn, ít nhất là nửa năm. Nửa năm nay cứ để cho mình phịch trong vũng nước đục này đi.
- Thật sự nhìn không thấu được anh, giống như anh thật thích dùng loại thủ đoạn như thế.
Vân Băng lườm hắn, sau đó ghé vào bên tai hắn:
- Thời gian chênh lệch thật mệt, hay là…chúng ta không ngủ?
Một đêm triền miên, Tần Mục thức giấc tinh thần phấn khởi, Vân Băng mềm nhũn nằm trên giường vô lực nói:
- Xem như đã biết vì sao anh gây sức ép tại Bắc Liêu vẫn không người quản anh, anh quả thật không phải là người.
Tần Mục ngây ra, lời đánh giá này hình như ở nơi nào nghe qua?
Hai người rửa mặt xong liền chạy tới sân bay. Dọc đường Tần Mục gọi cho Hàn Đại Bình, báo tin thời gian mình về tới quốc nội, hơn nữa thật trịnh trọng nói với hắn, chỉ sợ Hàn gia sẽ có chuyện phát sinh.
Hàn Đại Bình cũng cảm giác được áp suất thấp vờn quanh trong Hàn gia, nghe xong lời thông báo của Tần Mục, lập tức bắt đầu sắp xếp thân tín, đợi khi Tần Mục xuống máy bay trực tiếp đón lên quân xa đưa tới quân khu thủ đô.
Vân Băng đứng trên lối lên máy bay hất hất mái tóc dài, Tần Mục có cuộc chiến của hắn, bản thân nàng cũng phải đối mặt với sự rít gào của cha nàng đâu.
Trong quân khu thủ đô đề phòng sâm nghiêm, Tần Mục gặp riêng Hàn Đại Bình, ngoài cửa có hơn mười binh sĩ đầy đủ võ trang canh gác, cam đoan cuộc nói chuyện hôm nay được giữ bí mật.
Cuộc nói chuyện duy trì một đêm, đợi tới sáng khi Tần Mục đi ra tinh thần phấn khởi, mặc dù đây là cuộc chiến của Hàn Đại Bình, nhưng đối với Tần Mục mà nói nếu Hàn Đại Bình lấy được thắng lợi, làm nhân vật liên lạc giữa hai đại gia tộc, thực lực sau lưng Tần Mục sẽ càng thêm khổng lồ.
Nếu tính toán động tới gân cốt, Hàn Đại Bình cũng có thực lực xử lý hai huynh đệ kia. Hàn Đại Bình là người thừa kế mà Hàn lão gia tử chỉ định, còn là đích tôn trong nhà, thủ đoạn che giấu không phải do hai huynh đệ hoặc Tần Mục thì có thể hiểu rõ. Đêm nay, Tần Mục chỉ cần nghĩ biện pháp an định quyết tâm của Hàn Đại Bình, hơn nữa đem đĩa cứng ghi chép số liệu xác định vị trí đạn đạo lấy được từ chỗ Tina giao cho Hàn Đại Bình. Loại kỹ thuật thuần túy thế này, đảm nhiệm địa vị phi thường trọng yếu trong trận gió mưa lần này, bất kỳ chuyện gì đều bị bắt nguồn từ chỗ của nó.
Tần Mục thở ra một hơi, hắn vốn chỉ là một vai diễn nhỏ, nhưng bởi vì tra xét mờ ám của con đê lớn Giang Bắc lại lâm vào trận lốc xoáy lần này, nếu muốn hoàn thành một sự kiện hiện thực, đắc tội đủ mặt lợi ích, rốt cục có giá trị hay không? Đáp án chính là khẳng định.
Quân xa trực tiếp đưa Tần Mục về trong nhà, khi hắn dừng lại ở tiểu khu, nhìn thấy lão Mã đứng ở cửa nhìn xung quanh. Tần Mục đi qua, lão Mã thật khẩn trương nói:
- Tần khoa trưởng, ngài đã trở lại, ngày hôm qua có người đến tìm tôi hỏi chuyện của anh.
Tần Mục cười khoát tay, nhìn lão Mã nói:
- Không có việc gì, tôi có chuyện gì chứ.
Nói xong hắn cảm thấy có chút không ổn, nhìn chằm chằm lão Mã nói:
- Có phải bên này đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lão Mã khổ sở gật đầu, lấy gói Ngọc Khê đưa cho Tần Mục, nói:
- Anh nói thử xem, làm người sao có thể liên tục thay đổi thất thường đâu, mấy ngày nay đã nói, bảo tôi chờ lĩnh chứng minh, chỉ cần chứng minh đưa xuống thì chúng tôi có thể khởi công. Ai biết bên kia đột nhiên truyền qua tin tức, nói việc thi công của chúng tôi không hợp với quy hoạch thành thị, muốn đình công. Anh nói chúng tôi đã chi tiền ra ngoài rồi, còn là dùng tiền mặt, không cho khởi công không phải muốn chết người sao?
Tần Mục gật gật đầu, nói:
- Đúng là vấn đề, nhưng đừng lo lắng, có lẽ bên kia có sự tình gì cần quy hoạch một chút, trước tiên đừng gấp, để tôi hỏi xem.
Lão Ma ân một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.
Tần Mục cười nói:
- Ông chuẩn bị làm ông chủ của mình là được, đừng sợ này sợ kia.
Lão Ma không ngớt lời ậm ừ, qua hồi lâu còn nói thêm:
- Tôi có một người đồng hương lúc trước làm phó cục trưởng bên kia, có thể nhờ hắn đến đơn vị của anh nói chuyện một tiếng không? Nghe nói hắn rất có mặt mũi!
Những lời này nói ra làm lòng Tần Mục thật ấm áp, tính tình thành thật của lão Ma làm Tần Mục cảm động. Nếu hình thành hệ thống, tính cách thuộc hạ chắc chắn có nhiều loại, nhưng hạch tâm nhất định phải có nhân vật như lão Mã hay Quý Chí Cương hoặc Lưu Đại Hữu mới được, trên quan trường có một Lưu Đại Hữu là đã đủ, nhưng vòng luẩn quẩn kinh doanh hoặc về tiền bạc, vẫn nâng đỡ người thành thật thì mới được yên tâm.
Tần Mục vỗ vỗ bả vai lão Mã, cười nói:
- Lão Ma, tôi cần phải cảm tạ ông, nhưng không có việc gì đâu, cho dù có vấn đề gì chỉ cần hội báo, vài ngày nữa thì vô sự thôi.
Lão Mã vội vàng gật đầu, lời nên nói đã nói xong, trong lòng hắn thấy yên tâm hơn. Tần Mục hạ giọng nói:
- Qua vài ngày tốt nhất nên nói rõ với vợ của ông đi, có lẽ cần vất vả một chút thời gian, đừng đến lúc đó cả ngày không thấy bóng dáng của ông, vợ ông đều quy lỗi cho tôi thì mệt đó.
Nói xong cười khẽ đi vào trong tiểu khu.
Lão Mã nghi hoặc gãi đầu, bên này dù có khởi công cũng không đến nỗi cả ngày không gặp được mặt vợ mình đi? Hắn nhìn bóng lưng cao ngất của Tần Mục, lắc lắc đầu đi trở về.
Tần Mục cũng không vào nhà, mà lái xe về đơn vị. Hiện tại chỉ sợ Bùi Hải Đào đã biến thành con kiến bò trên chảo nóng, Tần Mục còn không lộ mặt chỉ sợ Bùi Hải Đào sẽ muốn giết hắn. Chuyện này nên giải thích như thế nào, Tần Mục đã nghĩ xong trên máy bay, cho nên sau khi đi vào đơn vị, không để ý ánh mắt khác thường của người khác nhìn hắn, thẳng tới văn phòng bộ trưởng, gõ cửa phòng.
- Vào đi!
Thanh âm mỏi mệt của Bùi Hải Đào vang ra, thoạt nhìn đêm qua không ngủ yên giấc.
Tần Mục đẩy nhẹ cửa, xoay người đi vào. Bùi Hải Đào vừa thấy hắn trái tim liền thả lỏng xuống, nhưng mặt mũi vẫn thật âm trầm, đợi Tần Mục đóng cửa lại, Bùi Hải Đào mới phát ra một tiếng hừ lạnh.
Thanh hừ lạnh kia trực tiếp tỏ vẻ nỗi bất mãn của Bùi Hải Đào. Bộ hạ có tư tưởng, có thể hành động, nhưng ít nhất cũng phải nói rõ ràng với vị lãnh đạo như hắn đi? Thái độ lãnh đạo quyết định hết thảy, tiếng hừ lạnh của hắn khiến mồ hôi trên trán Tần Mục chảy xuống.
- Bùi bộ trưởng, chào buổi sáng.
Tần Mục lấy ra khăn tay, dùng sức lau mặt, ai ngờ ngay cả mái tóc cũng đã ướt. Tần Mục lộ ra biểu tình cười khổ, đứng thẳng ở đó chờ đợi quở mắng.
Bùi Hải Đào vốn đang nghẹn lên một bụng tức giận, nhưng khi nhìn thấy thân thể thẳng thắn của Tần Mục nhưng trán đầy mồ hôi, nhất thời lại có một cảm giác buồn cười dâng lên.