Tần Mục ủy khuất nhìn lão gia tử, một cái vỗ này thật đúng là không nhẹ. Hắn sợ hãi hỏi:
- Ông nội, vậy ông nói căn nhà…
Lão gia tử trừng mắt, cả giận nói:
- Cháu còn ở nơi này làm gì, còn không nhanh chóng đi làm đi, hôm nay nhất định phải mua nhà cho xong.
Ông vừa nói vừa gọi bác sĩ đem điện thoại tới, miệng lẩm bẩm:
- Lão tiểu tử họ Hàn kia thật có khả năng ah, cháu trai của lão tử còn dám giấu kín sao? Nha đầu Tuyết Lăng dù sao là người của Tần gia, chạy đến bên kia là ý gì vậy, đem cháu của tôi đụng thương thì phải tính tội ai đây!
Tần Mục vô lực hô một tiếng ông nội, lão gia tử vỗ trán, cũng biết lời của mình có chút không nên. Sau đó lão gia tử cầm điện thoại, nói vài câu liền cúp xuống gọi Tần Mục:
- Ông có một bộ hạ cũ, ở trong thủ đô còn có một căn nhà phụng dưỡng người già, cháu đi mua xuống, sau đó mua hai ngôi nhà ở cao lầu đưa cho người ta.
Tần Mục nhất thời có chút há hốc mồm, mua nhà của người khác còn phải thêm nhà lầu cho họ, thật sự là quát thiệt thòi, lời của lão gia tử khiến hắn phải bồi cả hơn trăm vạn đi, đó là tiền mà không phải là giấy đâu. Lão gia tử nhìn vẻ mặt của Tần Mục, thần bí nói:
- Còn không đi nhanh lên, không thiệt thòi đâu.
Tần Mục lấy số điện thoại trong tay lão gia tử, sau đó đi ra Tần gia đại viện, sau lưng hắn lão gia tử đã la lối om sòm đòi uống rượu, khiến các bác sĩ không ngớt lời khuyên nhủ.
Tần Mục đi ra đại viện, gọi điện cho Hàn Tuyết Lăng thông báo cho nàng chờ hắn mua xong nhà sẽ đón nàng đi qua. Hàn Tuyết Lăng vốn không muốn, nhưng Tần Mục gọi nàng đưa điện thoại cho Hàn lão gia tử, nói với lão gia tử ông nội của Tần Mục cũng muốn dời qua ở, cuối cùng Hàn lão gia tử đồng ý, chỉ cần Tần Mục chuẩn bị xong nhà thì ông sẽ mang theo Hàn Tuyết Lăng cùng nhau dời qua.
Lúc này điện thoại của Ông Văn Hoa đã tắt máy, có lẽ bà đã lên máy bay.
Tần Mục tinh thần phấn chấn, hắn lái xe thật nhanh, không bao lâu đã đến địa phương Tần lão gia tử đã nhắc tới. Chờ khi hắn gõ cửa, một người chừng sáu mươi tuổi đi ra mở cửa, Tần Mục nhất thời hiểu được câu nói của lão gia tử “ sẽ không thiệt thòi” là có ý nghĩa gì.
Người này, chính là bộ trưởng Bộ tổ chức trung ương Tiền Chiêm Bân.
Biểu hiện của Tần Mục thật điều độ, hắn nhanh chóng thu liễm nét mặt hưng phấn, dùng dáng tươi cười cung kính nhưng không nịnh hót vươn hai tay, nói với Tiền Chiêm Bân:
- Tiền bộ trưởng, chào ngài, chậm trễ thời gian quý giá của ngài.
Tiền Chiêm Bân nhận được điện thoại của Tần lão gia tử mới đến, có thể không cần cho Tần Mục mặt mũi, nhưng hắn lại không có thái độ cao ngạo của đại đa số lãnh đạo, chỉ vươn tay phải nắm chặt tay Tần Mục, tán dương:
- Anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên ah.
Cho dù hắn niệm tình lão gia tử cũng sẽ không nói ra, điều này làm Tần Mục có chút mơ hồ.
Vẻ nghi hoặc hiện trên nét mặt Tần Mục làm cho Tiền Chiêm Bân có chút cao hứng. Đứng ở vị trí như hắn, kỳ thật những trò chơi hư ảo đã không còn tác dụng gì, bọn họ cần là lời nói thật, nghe được câu nói chân chính, hắn vừa kéo Tần Mục đi vào bên trong, vừa nói:
- Hình thức phát triển của tập đoàn Vạn Yến ở quốc gia chúng ta vẫn là thứ nhất, rất có ý tưởng. Ngay cả khu khai phát Đằng Long cũng thật có điểm sáng phi thường, nói rõ thanh niên thời đại này ý niệm tích cực hướng về phía trước vẫn thật tốt.
Giờ Tần Mục mới hiểu được vì sao Tiền Chiêm Bân phải khích lệ chính mình, những sản nghiệp kia thật sự không thể che giấu trước mặt những vị đại lão thực quyền này. Ở trong niên đại hiện tại, Bộ tổ chức so với Bộ tin tức không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc, Tiền Chiêm Bân hiểu được sự tình đương nhiên là chuyện rất bình thường. Nói đến khu khai phát, Tần Mục không khỏi nhớ lại Cừu Tiểu Thiền. Chuyện tại Bắc Liêu đã kết thúc, Cừu Tiểu Thiền cũng đã rời khỏi quốc nội bay qua Úc cùng du học với Ngô Cúc, thuận tiện chiếu cố công ty bên kia.
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Tần Mục không ngớt lời khiêm tốn nói không dám. Hai người vào trong viện, trong nháy mắt Tần Mục đã bị hoàn cảnh phong cách cổ xưa của tòa nhà hấp dẫn, Tiền Chiêm Bân thật sự nhường lại một nơi thật tốt cho hắn.
Trong viện cổ thụ xanh um, bao phủ cả sân viện, làm cho người ta cảm nhận được sinh cơ bừng bừng. Tuy rằng ánh mặt trời chỉ có thể xuyên qua tàng cây chiếu xuống có vẻ hơi thẩm người, nhưng không có cảm giác lạnh lẽo, lại làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. Hơn mười gian phòng từ bên ngoài nhìn vào có chút cũ nát, nhưng trang trí bên trong lại cực kỳ xinh đẹp, vừa nhìn là bảo lưu lại nguyên trạng, nhưng vẫn được chỉnh tu thật kỹ lưỡng. Nhà như vậy theo Tần Mục phỏng chừng ít nhất phải giá trị năm trăm vạn mới có thể mua được, nhưng ngôi nhà thật sự rất hấp dẫn người, Tần Mục trực tiếp trả sáu trăm sáu mươi sáu vạn, xem như là tìm sự vui mừng, Tiền Chiêm Bân cũng phi thường hài lòng.
Sau đó Tần Mục gọi điện thoại cho lão Mã, dặn hắn đi vài vòng nhìn xem trong thủ đô có lầu bảy của tòa lầu nào mới xây dựng có bán ra, không cần hỏi giá cả, chỉ cần mua được hết thảy đều không thành vấn đề. Hắn gọi điện ngay trước mặt Tiền Chiêm Bân, làm người này gật đầu không ngừng, kẻ ngốc đều nhìn ra được Tần Mục rõ ràng là cấp lợi thế cho Tiền Chiêm Bân rất lớn.
Không mua một ngôi nhà mà mua hai nhà, chú ý là chuyện tốt thành đôi, mà mua lầu tám sẽ ứng với câu nói trên quan trường “thất thượng bát hạ = bất ổn”, nếu Tần Mục nói mua lầu tám, tuy rằng đối ứng với dân gian quốc nội, nhưng khẳng định sẽ làm Tiền Chiêm Bân tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Chuyện mua nhà làm được phi thường rõ ràng, có mặt mũi của Tiền Chiêm Bân, chứng minh bất động sản rất nhanh liền sang tên cho Hàn Tuyết Lăng, về phần hộ khẩu giấy căn cước gì đó toàn bộ đều miễn, mặt mũi của Tiền Chiêm Bân còn không trọng yếu bằng những giấy tờ kia sao?
Làm xong chuyện nơi đây, nhưng Tần Mục cũng không dám lãnh đạm. Tuy nói Tiền Chiêm Bân nể mặt Tần lão gia tử mới bán nhà, nhưng Tần Mục phải tỏ thái độ hiểu được Tiền Chiêm Bân chịu gặp mặt hắn là rất nể mặt. Lão gia tử làm như vậy kỳ thật cũng có ý tứ hiển lộ lực lượng trong tay mình với Tần Mục, nếu quả thật Tần Mục không hiểu được thâm ý ẩn giấu bên trong, rõ ràng nên từ quan đi ra nước ngoài cho xong.
Vào buổi tối đến Mộng Ngả Thiên Đường, Tần Mục gọi điện cho Trương Tử Bình, bao xuống một tầng lầu nơi này. Kỳ thật chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, Tần Mục sao cần xuất tiền túi thuê bao đây? Tần Mục không nói một lời rút tám trăm vạn đưa cho Trương Tử Bình mua mặt mũi, Trương Tử Bình chẳng lẽ không thể dùng phí tổn kinh doanh của một tầng lầu giúp đỡ Tần Mục hay sao? Cho nên nói nghệ thuật quan trường chính là kết giao nhiều bạn bè đừng đắc tội với người, không ai biết sẽ có thời gian nào mình cần sử dụng đến tài nguyên của người khác.