Phương Chấn Bang phi thường hài lòng, Tần Mục thái độ phi thường vừa vặn, làm cho hắn giống như ngôi sao sáng giỏi giang trong tương lai, hắn gật đầu và cầm bút lên, ý tứ chính là bảoTần Mục trở về nên suy nghĩ một chút, trong miệng nói ra:
- Lúc đi về nhớ qua phòng Quốc chủ tịch một chút, định vị lại vị trí của Phổ Thượng. Quốc chủ tịch có kế hoạch rất xuất sắc, anh nên chăm chỉ học tập.
Trong nội tâm của Tần Mục lộp bộp, hắn đi tới cao ốc thị ủy, khẳng định phải đi gặp Quốc Thụy Tường, đây là con đường mà người trong cơ chế phải hiểu, Phương Chấn Bang lúc này nói rõ, rất rõ ràng là nói cho Tần Mục, đi qua bên Quốc Thụy Tường phải cẩn thận một chút, Phổ Thượng nằm trong kế hoạch của thành phố, nếu như có suy nghĩ không đúng như suy nghi của Tần Mục... Nên làm như thế nào thì Tần Mục có lẽ phải hiểu.
Biến hóa đột nhiên này khiến Tần Mục rất không thích ứng, nhưng mà cũng không thể làm gì. Hắn mỉm cười cáo từ Phương Chấn Bang, sau đó đi một vòng tới văn phòng của Quốc Thụy Tường.
Nếu như nói Phương Chấn Bang ẩn mũi nhọn trường mâu đi, Quốc Thụy Tường chính là tấm chắn ổn trọng. Đảng chính ở riêng, hai người không có khả năng hài hòa ở mặt ngoài, Phương Chấn Bang đặt Phương Thiên Nhu dưới mắt của Tần Mục, đó là ý tứ bí thư hắn quản Tần Mục, nhưng kiến thiết tương lai của Phổ Thượng chính là khâu của thành phố, Quốc Thụy Tường chính là người nắm khâu lập kế hoạch và nắm kế hoạch. Vì vậy Tần Mục dưới tình huống hoàn toàn vô ý thức dựa sát vào bên này cũng như lửa sém lông mày.
Tần Mục đứng ở cửa phòng làm việc, duỗi tay mấy lần mà không có gõ cửa phòng. Đứng thành hàng bày ra trước mặt, hắn có chút khóc cười.
Nhưng mà vượt qua Tần Mục dự kiến, gõ cửa phòng cả buổi nhưng không có ai trả lời, xem ra Quốc Thụy Tường không có ở trong. Chuyện này khiến Tần Mục có chút xấu hổ. Ý tứ của Phương Chấn Bang chính là Quốc Thụy Tường ra ngoài hiển nhiên không biết rõ tình hình, hoặc là gõ cửa một chủ tịch đối lập lại không quan tâm tới, đây là điểm khó hiểu, cũng rất không có khả năng.
Tần Mục vội vàng quay người tìm người hỏi một chút, bọn họ cũng là không quá cảm kích, ánh mắt nhìn qua Tần Mục tràn ngập đủ hương vị.
Đúng lúc này điện thoại Trương Thúy đánh tới, nàng nhỏ giọng nói ra:
- Tần bí thư, Quốc chủ tịch đến thị sát công trình của chúng ta, anh hiện tại có thời gian hay không.
Chủ tịch giá lâm, Tần Mục cho dù như thế nào cũng phải đi qua, nhưng Tần Mục cảm giác khó chịu như ăn con ruồi. Cho dù Quốc Thụy Tường có ngốc, các tin tức vẫn rất linh thông, hắn làm sao không biết mình ở cao ốc thị ủy? Thời điểm này chạy tới Phổ Thượng bên kia thị sát, đây là buộc chính mình tỏ thái độ? Địa vị chủ tịch cao hơn hắn rất nhiều, Tần Mục đã hiện thân, nếu như không có chuyện đặc thù thì hắn phải quay trở về, nếu không chính là không cho Quốc Thụy Tường mặt mũi, con dâu nhỏ thế nào cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, hơn nữa còn rất không được tự nhiên.
Ba!
Tần Mục rơi điện thoại xuống đất, sau đó Tần Mục lại mềm nhũn ngã xuống đất. Tình huống này quá mức đột ngột, mọi người lập tức ngừng động tác lại, chỉ ngây ngốc nhìn qua Tần Mục nằm trên mặt đất, trong điện thoại vẫn còn âm thanh "Alo",
Sau đó Tần Mục được mang tới bệnh viện thành phố.
Phương Chấn Bang nghe tin tức này thì buồn cười, thở dài nói:
- Tần Mục ah, thật đúng là quỷ tinh linh, thế hệ của mình đã già rồi, muốn còn đi làm khó tiểu hài tử, hắn lại dùng cách này né tránh qua.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, cầm điện thoại ra chỉ thị:
- Đồng chí Tần Mục tại Cửu Giang đã giúp cán bộ Quảng Châu được nổi danh, thân thể mới là trọng yếu nhất, bảo hắn nằm viện nghỉ ngơi hai tuần, tĩnh dưỡng thân thể thật tốt.
Sau khi cúp điện thoại xong, Phương Chấn Bang nhịn không được cười ra tiếng.
Tần Mục lúc này nhìn ống truyền dịch trên cánh tay, hắn ung dung nhìn qua Trương Thúy ôm một đống văn bản tài liệu, nói:
- Một bước này không đi không được.
Trương Thúy gật gật đầu, Tần Mục ý gì nàng rất rõ, sở dĩ Tần Mục lựa chọn ngất xỉu trong cao ốc thị ủy, không phải vì sợ hãi Quốc Thụy Tường thị sát, mà là thái độ của Quốc Thụy Tường không rõ ràng, sớm không đi muộn không đi, vào lúc này đi tới Phổ Thượng, mục đích không cần nói cũng biết, nói rõ không muốn Tần Mục đứng ở trận tuyến của Phương Chấn Bang.
Chơi té xỉu đúng là xỏ lá, Tần Mục quả nhiên là có chút bất đắc dĩ. Hắn nằm trong bệnh viện truyền dịch, phải làm đủ tư thái, thậm chí ở lại phòng bệnh nhân đặc biệt. Tần Mục móc tiền túi tư nhân ra trả, ai dám nói này nói kia, ban thanh tra kỷ luật cho dù tra cũng tra được mẹ của Tần Mục làm sinh ý ở nước ngoài, huống chi Phương Chấn Bang bên kia còn đang giúp Tần Mục, ban thanh tra kỷ luật bên này cũng không có mời hắn đi uống trà nghệ thuật. Bên Phổ Thượng phát hiện Tần Mục đang chơi chuyển chiêu, ai dám nói này nói kia, còn không phải đụng họng súng Phương Chấn Bang hay sao.
Nhưng mà Quốc Thụy Tường bên này vẫn nói qua được. Được sủng mà kiêu, bị nắm tóc là thành đại sự, vốn dưới tình huống chuyện lớn hóa nhỏ nhưng bị túm ra một đống người.
Thần sắc Trương Thúy cũng rõ ràng, Tần Mục cười nói:
- Trương tỷ, ngươi nên lo chuyện của mình là được, về phần khối xương cứng này dù nằm trong họng thì tôi cũng cạp.
Tần Mục ví von quá lố, nhưng Trương Thúy cũng hiểu tâm tình của Tần Mục. Khổ tâm làm mọi nuôi con, có bệnh có tai không người phản ứng, hận không thể bóp chết con đi, hiện tại đứa con lớn lên có tiền đồ thì bỗng nhiên xuất hiện người thân, đặt ở trên người của ai cũng không vui.
Trương Thúy xuất ra một phần danh sách, phía trên có chừng mười xí nghiệp nổi danh ở Quảng Châu, còn có mấy nhà ở Hồng Công. Tần Mục quan sát tên trên danh sách, gật gật đầu nói ra:
- Bên trong có mấy người có thực lực, cũng nên tiếp xúc một chút. Kỳ thật chúng ta suy nghĩ hơi hẹp, giống như thổ tài chủ ôm một đống vàng mà không biết xài, chỉ dám đặt trong người của mình, không dám lộ ra ngoài, như vậy có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn.
Trương Thúy nghe được Tần Mục nói mình kinh nghiệm chưa đủ, vậy nói rõ Tần Mục càng ngày càng thành thục, vẫn không có động thủ, trước nghĩ tới nhược điểm của mình, đây là chuyện cần chú ý trước khi tấn công, chỉ có hiểu chỗ nào chưa hoàn thiện của mình mới có thể khống chế mọi chuyện tiến triển tốt.
Tần Mục nhẹ nhàng vuốt danh sách, chậm rãi nói:
- Như vậy chị nên phát lời mời với xí nghiệp ngũ gia đi, mọi người có thể thành lập liên minh nha.
Trương Thúy con mắt sáng ngời, Phổ Thượng phát triển tốc độ nhanh hơn các khu khác, tụ tập các nhà có tài lực hùng hậu ở phía nam, thời gian hai năm bộc phát tăng tốc nhanh chóng, Tần Mục có suy nghĩ mới lạ, trong phạm vi nhỏ thu hoạch tương đối khá, thậm chí có thể thành lập sản nghiệp danh tiếng.
Tần Mục nhàn nhạt nói ra:
- Cứ như vậy đi, chúng ta không nóng nảy, thịt phải ăn từng miếng, phải nhai từ từ.
Trương Thúy nhớ kỹ lời này của Tần Mục, nói vài lời quan tâm thân thể Tần Mục, sau đó liền rời khỏi bệnh viện. Tần Mục ngồi ở trên giường nhàm chán, mở ti vi ra xem.