[Thánh Quốc Thần Thú Hệ Liệt] – Bộ 4 – Thần Hồn Điên Đảo

Chương 3:




“Hê hê, cái tên ngu đó! Muốn đuổi được Bản Đại thần? Kiếp sau cũng đừng hòng!”
Đại thần đắc ý dào dạt ôm tiểu mỹ nhân trong lòng bay đến cái tháp cao nhất trong thị trấn nhỏ.
“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
Thánh sứ nghi hoặc trừng mắt nhìn Đại thần.
“Thực hiện lời hứa của cưng a~”
“Cái gì? Ngươi… ngươi muốn ta ở chỗ này đối với ngươi… làm…”
“Khẩu giao.”
“Câm miệng!”
Cái tên *** ma này, hai cái chữ *** đãng vậy mà cũng nói ra khỏi miệng dễ dàng đến thế được!
“Câm miệng? Ta câm miệng cũng được thôi, nhưng cưng thì không thể đâu a… Đến đây nào, tiểu Vu sư, để “gậy thần” của Bản Đại thần thưởng thức mùi vị của cái miệng nhỏ nhắn của cưng na…”
“Phụt ~~ ha ha ha… Gậy thần? Ngươi quả thực là giống y chang cái loại gậy lừa đảo này đó!”
Thánh sứ nghe thế lăn ra cười nghiêng ngả.
Chưa từng thấy tiểu mỹ nhân lãnh đạm lạnh lùng cười to thoải mái đến thế bao giờ… Đại thần lập tức thất thần.
“Ngươi… ngươi nhìn ta cái kiểu gì thế…”
Thánh sứ thấy cái tên lưu manh này nhìn mình với ánh mắt “thâm tình” như thế, trái tim lập tức mất khống chế điên cuồng đập loạn!
“Ai nhìn cưng đâu? Ta… ta chỉ đột nhiên nghĩ rằng bộ dạng cưng ăn bổng bổng của ta nhất định rất *** đãng!”
Đại thần cố ý ra vẻ háo sắc, già mồm nói cứng.
“Câm miệng! Ngươi là cái đồ chẳng hiểu gì là yêu đương hết, trong đầu toàn là mấy thứ *** ô hỗn đản!”
Thánh sứ tức giận đến mặt đỏ ửng lên.
“Nói ít thôi cưng!”
Đại thần kéo cậu qua một bên, ép Thánh sứ quỳ trên mặt đất.
“Mau móc cây kẹo que vĩ đại cự phách của Bản Đại thần ra ăn đi!”
“Không muốn! Chết cũng không muốn!”
Thánh sứ quật cường liều mạng lắc đầu.
“Cái gì? Cưng là tiểu Vu sư chẳng biết giữ lời! Sao nói lại chẳng làm? Cưng xem bổng bổng của ta cương đến sắp vỡ rồi đây này!”
“Vỡ ra càng tốt! Đỡ nguy hại nhân gian!”
“Cưng~!”
Đại thần thấy dáng vẻ quật cường của tiểu Vu sư không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.
Cái nhóc cưng này, xem ra không mạnh tay không được ha, chỉ còn một phương pháp thôi.
Đại thần là hạng thông minh giảo hoạt, lập tức vờ vịt thở dài một hơi.
“Ai, quên đi… ta biết cưng ghét ta chết đi được mà… bất kể ta nghẹn tắc khí huyết mà chết, cưng cũng chẳng quan tâm đâu…”
“Cái gì?” Thánh sứ lập tức ngẩn cả người:
“Ngươi đừng có hù ta.”
“Ta nào có hù cưng? Cứu người vốn tổn hao rất nhiều khí lực, nhất là bây giờ ta thiếu mất ba phần hồn phách, càng lực bất tòng tâm… Nhớ cái lúc ta bế cưng bay từ trên lầu xuống không? Đó chính là bằng chứng…”
Thánh sứ nghe vậy mà kinh hãi trong lòng.
Lúc đó đúng là Đại thần có nghiêng ngả một chút xíu, lúc đó cậu đã thấy kì lạ.
Trời ạ, lẽ nào Đại thần sẽ bị tắc nghẽn khí huyết mà chết thật sao?
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ai, có nói cưng cũng chẳng giúp ta đâu…”
Thấy vẻ thống khổ của Đại thần, Thánh sứ đau đớn trong lòng, sốt ruột nói ngay:
“Ta giúp! Cái gì ta cũng làm giúp ngươi!”
“Thật sao?”
Đại thần trong lòng hí hửng mừng thầm nhưng trên mặt không hề lộ ra một tí gì, giữ nguyên vẻ khổ sở.
“Vậy phiền cưng giúp ta hút khí bị đè nén ra nha, ta… ta đối xử với cưng tệ như vậy, thế mà cưng còn lấy ơn báo oán… Tiểu Vu sư quả nhiên là tâm địa thiện lương, đầy lòng trắc ẩn a…”
“Kỳ thực ngươi cũng đối xử với ta cũng không quá tệ mà…”
Nhớ đến Đại thần tuy luôn làm chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng bình thường cũng đối xử với mình rất dịu dàng quan tâm.
Nửa đêm cậu hắt xì một cái, lập tức kéo cậu ôm sát vào lòng, còn dùng pháp lực tạo ra lửa, dường như rất sợ câu bị lạnh. Thánh sứ lơ đãng nở một cụ cười ngọt ngào, khiến Đại thần nhìn càng dục hỏa công tâm, không thể nhịn nổi!
“A a! Ta chịu không nổi rồi! Mau, mau giúp ta hút!”
Chẳng biết từ bao giờ một nam căn vừa to vừa cứng, còn nóng đến như sắp bốc hơi được đưa đến bên miệng… Thánh sứ lập tức mặt đỏ bừng như lửa.
“Ngươi… ngươi là đồ sắc ma!”
“Mau lên, ta sắp nghẹn chết rồi…”
Đại thần cọ cọ côn th*t nóng như lửa trên đôi môi mềm mại đó cầu hút.
“Mau hút ta!”
Sức nóng mãnh liệt của thần thượng khiến Thánh sứ nhũn cả người, tuy rằng xấu hổ nhưng đáng tiếc cậu lại vô vọng hé hé đôi môi…
Đại thần cực kì tận dụng thời cơ, nhục kiếm thức thời lập tức chạy vào cái miệng nhỏ nhắn mềm mại như tơ lụa…
“Úc úc ~~ dùng đầu lưỡi liếm ta…”
Đầu lưỡi linh hoạt mềm mại ngượng ngùng liếm láp khiến Đại thần hưng phấn không tả nổi, mười ngón tay lùa vào mái tóc màu kim óng ả mượt mà, cuồng loạn đưa đẩy eo…
“Nga, bảo bối cưng… sướng chết mất ~~”
Vui vẻ cực đại khiến cho Đại thần cuồng loạn thở dốc, ngọt ngào gọi một tiếng “bảo bối cưng” – khiến cho Thánh sứ hồn phách đều bay thẳng lên trời, trái tim đập muốn phá tung ***g ngực, quên luôn cả cái gì là thẹn thùng ngượng nghịu, bất tri bất giác gắng sức vì sự sung sướng của nam nhân mà khẩu giao…
Cắn nút, hút, liếm…
Tiểu Vu sư chẳng giảng mà hiểu khiến Đại thần hân hoan dường như đang ở thiên đường…
“Úc úc ~~ bảo bối cưng ~~ mau ~~ ta sắp ra đến nơi rồi ~~ úc úc ~ ăn vào đi ~~ bảo bối cưng~~”
Nhục kiếm cứng rắn trong khoang miệng Thánh sứ điên cuồng rung động, Đại thần gầm to một tiếng, một dòng dịch thể bắn mạnh vào cổ họng cậu, khai phá một nơi còn nguyên trinh trắng…
Dòng dịch đậm đặc bị tiểu mỹ nhân nuốt sạch sẽ, Đại thần mỹ mãn xoa xoa đầu cậu:
“Hô, làm tốt lắm, lần đầu tiên cưng khẩu giao thật hả? Không hổ là Thánh sứ của Cao Già thánh quốc, thông minh tuyệt đỉnh, giảng một lần là thông a.”
Nghe loại ca ngợi này, Thánh sứ cao quý của chúng ta không vui nổi, thậm chí còn phẫn nộ đến lửa bốc cao ba trượng!
“Cái tên hỗn đản này! Ngươi ~~ a a ~~”
Thánh sứ đột nhiên bị đặt ở lan can gác chuông gào to sợ hãi!
“Ngươi làm gì thế?”
“Bản Đại thần là người rất là công bằng, cưng để ta khoái, ta cũng cho cưng thỏa mãn một trận.”
Đại thần cười xấu xa, không hề ngần ngại quỳ trên mặt đất, móc ra năm căn xinh đẹp, một ngụm ngậm hết vào~~
“Ngô ân ~~ trời ạ ~~ không ~~”
Chưa từng chịu qua hành động khiến cho người ta sung sướng đến điên cuồng thế này, Thánh sứ dựa lưng vào lan can, hai tay ôm miệng, cố gắng đè xuống tiếng thét chói tai ~~
“Hanh ân… ngọt thật… cưng đổ mật lên sao? Sao lại ngọt được thế này?”
Đại thần say sưa liếm liên tục.
“Ô… đừng mà… đứng liếm nữa…”
Nơi mà Đại thần đang liếm láp khiến Thánh sứ muốn phát cuồng, hai chân không ngừng run lên, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống…
“Đừng? Cưng đúng là khẩu thị tâm phi, cưng xem cái thứ này sướng đên không ngừng chảy nước miếng đây này….”
“Không có…. Bản sứ không có mà…”
Thánh sứ nhắm chặt mắt, sống chết lắc đầu.
“Còn nói không có? Xem Bản Đại thần nghiêm phạt tiểu Vu sư ưa nói dối thế nào!”
Đại thần cầm nam căn đang run rẩy liên tục đó, đột nhiên vươn đầu lưỡi, tà ác liếm từ gốc lên ngọn rồi đâm thẳng vào đầu~~
“A a a~~ trời ạ~~”
Tựa như linh hồn đều bị đánh đến chia ba chia bảy, Thánh sứ khóc lóc lắc mái tóc vàng kim sáng rực, không nhịn được hét ầm lên ~~
“Không được ~~ ta sắp điên rồi ~~ a a~~ để ta ra đi ~~ van xin ngươi~~”
Nhục bổng tràn đầy dịch thể bị đầu lưỡi xấu xa chặn lại. Thánh sứ không phát tiết được không thể nào nhịn nổi, run rẩy toàn thân, khóc cầu xin Đại thần từ bi…
Đại thần nghe vậy mới thỏa mãn, rút mạnh đầu lưỡi ra!
“A a ~~ trời ạ ~~ ra rồi ~~”
Bất chấp đang ở trên tháp cao nơi có thể bị trông thấy bất cứ lúc nào, Thánh sứ nổi tiếng sĩ diện uốn cong người mà bắn tinh~~
Một dòng dung dịch trắng đục phun ra, trong không khí tràn đầy mùi hương say lòng người…
_________________
*V*
Bước trên con đường thẳng hướng nam. Thánh sứ cố ý dẫn Đại thần quẩn tới quẩn lui, không đi đúng hướng đến Phi Dương cốc.
Về phần lý do…
Hừ, đương nhiên là để trả thù cái tên sắc ma làm cái trò hạ lưu như vậy đối với Bản sứ rồi!
Ai thèm lo hắn ăn xong tiên đan rồi bay lên trời mất chứ.
Thánh sứ cứ như vậy tự nhủ với mình.
Hôm nay, hai người dừng chân bên một dòng suối nhỏ trong vắt.
“Ngồi xuống cho ta.”
Thánh sứ chỉ chỉ một tảng đá lớn bên cạnh con suối.
“Để làm chi?” Đại thần nghi hoặc nhìn cậu hỏi.
“Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi xuống đi, hỏi nhiều làm gì.”
Thánh sứ vừa nói vừa cởi áo khoác.
Ánh mắt Đại thần lập tức sáng bừng.
Anh liếc liếc nhìn thân thể mê người của tiểu mỹ nhân, lại dòm dòm tảng đá lớn, cười tà tà:
“Nga, biết rồi, tiểu Vu sư có phải không muốn… hắc hắc, bên cạnh dòng suối… làm này này rồi làm nọ nọ…”
“Này này với chả nọ nọ cái gì? Đừng có nghĩ mấy cái chuyện hạ lưu cho Bản sứ!”
Thánh sứ tức giận trừng mắt lườm anh.
“Ngồi xuống, ta giúp ngươi gội đầu.”
“Gội đầu? A a a! Đừng mà! Ta không gội!”
Đại thần lập tức co giò bỏ chạy.
“Đâu có dễ vậy!”
Thánh sứ nhanh tay túm lấy Đại thần đang chuẩn bị chuồn mất tựa như túm chú chó con ghét bị ướt lông, vừa kéo vừa đẩy vừa lôi anh đến bên cạnh dòng suối.
“Có cái loại Đại thần lôi thôi như ngươi sao? Ngồi xuống cho ta! Nếu không gội đầu, sau này đừng có hòng chạm tới ta!”
“A a~~ lạnh quá! Lạnh quá đi!”
Đại thần bị xối nước lạnh lên đầu lập tức oa oa kêu to.
“Có cần khoa trương đến thế không?”
Thánh sứ thấy bộ dạng chẳng ra làm sao của Đại thần, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Ai mà biết được cái tên Đại thần lưu manh vô pháp vô thiên này lại sợ nhất là gội đầu đây?
“Ngoan nào, tóc của ngươi đều rối hết vào nhau rồi đây này, ta giúp ngươi mát xa, gội gội một lúc, sẽ rất dễ chịu mà.”
Thánh sứ dùng giọng điệu dỗ dành trẻ còn kiên trì dỗ ngọt.
“Mát xa?” Đại thần bừng sáng hai mắt.
“Nghe rất là thoải mái nha… Được rồi, Bản Đại thần sẽ cho cưng cái vinh hạnh giúp ta mát xa mát xa nha.”
Cái tên lưu manh này, được thể còn khoe mẽ!
Thực sự là muốn đã cho hắn một cước bay luôn, nhưng sao lại chẳng nỡ ra tay?
Thánh sứ bất đắc dĩ cười khổ, hận mình quá mức nhẹ dạ.
Đại thần nghênh ngang ngồi xuống tựa vào tảng đá lớn, Thánh sứ ngồi phía sau anh, đưa mười ngón tay vào mái tóc rồi dịu dàng xoa nắn.
“Sao mà nước lạnh thế chứ? Bất quá, tiểu mỹ nhân à, tay cưng ấm lắm.”
“Thấy thoải mái chưa?”
“Ân, thoải mái lắm.”
Lực đạo vừa phải dịu dàng ấn lên da đầu, thực sư là như chuyên gia mát xa, Đại thần không khỏi thích chí đến híp đôi mắt lại.
Dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy.
Bốn bề lặng yên, chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách êm tai.
Đại thần cực kì bướng bỉnh dường như cũng bị bầu không khí này mê hoặc, an tĩnh ngoan ngoãn hiếm thấy.
Thánh sứ vừa giúp anh gội đầu, vừa cúi đầu, ngắm nhìn Đại thần một cách đầy chân tình mà chính mình cũng chẳng nhận ra.
Kỳ thật, hình như mình chưa có bao giờ nhìn Đại thần từ góc độ này thì phải, nhìn từ đây, từ lông mày qua mũi, là đôi môi phi thường khêu gợi.
Í?
Phi! Cái tên đại sắc ma này có chỗ nào gợi cảm chứ? Mình rốt cuộc lại suy nghĩ lung tung cái gì nữa vậy!
“Ân?”
Đang hưởng thụ cảm giác xoa bóp dễ chịu, Đại thần mở mắt:
“Sao lại ngừng?”
Thật thoải mái a, thì ra gội đầu cũng không thảm thiết đến vậy, từ nay gội đầu thường xuyên cũng không vấn đề ~~
Nhưng nhất định vấn đề đầu tiên – đó là tiểu mỹ nhân phải dùng đôi tay xinh đẹp đó giúp ta mát xa đầu.
Lo lắng tâm sự của mình bị người ta phát hiện, Thánh sứ vội vã lấp liếm:
“A… gội tạm được rồi, đương nhiên phải dừng. Ngươi muốn ta bóp đầu cho ngươi cả đời sao?”
“Hắc, nếu mà bóp đầu cả đời cũng không vấn đề gì a.”
“Đừng có mơ đi.”
Thánh sứ hừ một tiếng, trong lòng lại thấy ngọt ngào, khom lưng vốc một vốc nước, đổ lên đầu Đại thần: “Hơn nữa, ngươi không phải đang vội vã muốn bay lên trời sao? Còn muốn cả đời cái gì?”
“Đúng là như vậy.” Đại thần bất giác thở dài.
“Xem ra trên thế gian chẳng có gì khiến ngươi lưu luyến hết, đúng không?”
“Ai nói thế? Bản Đại thần lưu luyến cưng a.”
Đại thần lập tức nói.
“Cái gì?” Trái tim Thánh sứ lập tức đập loạn.
“Đương nhiên, Bản Đại thần sẽ rất nhớ nhung cưng đã tận tình giúp Bản Đại thần bóp đầu, lưu luyến vẻ xinh đẹp của cưng khi bị Bản Đại thần ép tới ô ô khóc lớn, nhớ nhung cái miệng nhỏ nhắn bên trên lẫn bên dưới của cưng, nhất là lúc trên tháp cao giúp Đại thần khẩu… Ai u! Sao cưng đập đầu ta?”
Đại thần ôm đầu ủy khuất hỏi.
“Ai kêu ngươi miệng chó không mọc được ngà voi*.”
“Miệng ta không phải miệng chó, đương nhiên mọc sao nổi ngà! Ta chỉ nói toàn sự thật.”
Thánh sứ run người. Tuy Đại thần nói toàn những câu vô sỉ, nhưng mà, có lẽ nào Đại thần lại…
“Nếu ngươi lưu luyến… khục, ý ta là, ta không thèm quan tâm ngươi nhớ nhung chi Bản sứ hết. Nhưng mà… nếu ngươi lưu luyến như thế, vậy thì không nhất thiết phải bay về trời a, ở lại nhân gian, ta mới có thể giúp ngươi gội đầu.”
Đại thần thở dài một tiếng.
Nghe tiếng thở dài của hắn, Thánh sứ trong lòng đang có chút mong chờ lập tức thấy lạnh toát cả người.
“Ngươi không muốn ở lại sao?”
“Ta không thể ở lại.”
Đại thần lắc đầu.
Một cảm giác khổ sở cường liệt dâng lên trong lòng Thánh sứ, hai bàn tay đang đặt trên đùi biến thành hai nắm đấm siết chặt.
Vì sao? Vì sao nhất định phải đi? Nhân gian có gì không tốt sao?!
Nói lưu luyến nhớ nhung ta cái gì, căn bản là… gạt ta…
Không được khóc.
Không việc gì phải thương tâm vì cái tên hỗn đản chẳng chút tình người này, hắn chẳng qua chỉ là đùa giỡn ngươi mà thôi, mặc dù có lúc tựa như trẻ con dây dưa quấn quýt lấy ngươi, mặc dù có lúc rất dịu dàng, có lúc còn ôm ngươi bướng bỉnh bay tới bay lui trên trời…
Không hiểu tại sao, mình lại đi lưu luyến cái tên Đại thần hỗn đản này.
Thánh sứ đau khổ cố nén những giọt lệ chực rơi ra.
“Tiếp tục a.”
Đại thần không biết Thánh sứ phía sau tâm tình đang cực kì hỗn loạn, vẫn đang ung dung chờ được thoải mái gội đầu.
“Gội xong rồi.”
“Cái gì? Nhanh vậy á? Bóp thêm một chút nữa đi.”
Vừa được xoa bóp rất là thoải mái, rất là muốn hưởng thụ thêm chút nữa.
“Nhanh không tốt sao? Đỡ vì gội đầu mà làm mất thời gian tìm tiên đan của ngươi, để ngươi nhanh chóng mà còn lên thượng thiên.”
Đại thần lập tức hiểu là Thánh sứ đang bất mãn. Bất kể là có vô tâm đến đâu, cũng nhận thấy được là Thánh sứ không muốn mình rời đi, Đại thần thấy ngọt ngào trong lòng, nên đặc biệt dịu dàng kiên trì giải thích.
“Tiểu mỹ nhân, cưng không hiểu rồi, thiên thượng là nhà của ta, ta nhất định phải quay về nhà mới được, hơn nữa càng nhanh càng tốt, nếu không ta ~~”
“Sư phụ! Sư phụ! Ta cuối cùng cũng tìm được người rồi! Người bay lên thiên thượng nhất định phải mang ta đi cùng a, sư phụ!”
Đại thần và Thánh sứ trợn mắt há miệng nhìn cái con rệp đập không chết bất thình lình nhảy xổ ra từ trong bụi cỏ, rồi ùm một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Sư phụ! Người đã đồng ý với ta thu nhận ta làm đồ đệ rồi!”
“Ngươi ngươi ngươi… sao ngươi lại ở đây?”
“Ta vẫn luôn đuổi theo sư phụ a, quả nhiên là đuổi kịp rồi.” Lôi Mãn Thiên đắc ý dào dạt nói.
Vốn dĩ, sau khi Đại thần bay mất, hắn đuổi vài bước đã không thấy tăm hơi Đại thần đâu, tiếp đó chỉ còn cách tìm lung tung hết chỗ này đến chỗ khác, hết nửa ngày tìm không ra nổi. Nghĩ rằng mình lạc mất sư phụ, Lôi Mãn Thiên cuống đến độ khóc lớn một hồi, khóc mệt thì chui vào bụi cỏ ngủ một giấc. Không ngờ, tỉnh dậy lại kỳ tích gặp được Đại thần và Thánh sứ ngồi ngay bên cạnh dòng suối nhỏ tán chuyện.
Đây là duyên phận a! Duyên trời định a!
“Sư phụ a, người đã nói chỉ cần tôi đuổi kịp người, người sẽ thu ta làm đồ đệ mà, người không thể nuốt lời a!”
“Việc này… việc này…”
“Ta vừa nằm trong bụi cỏ nghe, thì ra sư phụ vốn ở trên trời a, OA! Vậy người là thần tiên rồi, sư phụ thật là lợi hại, chả trách mà có thể bay cao được như vậy na, đồ đệ cũng muốn lên trời đi dạo. Cầu sư phụ đưa ta cùng lên trời nha.”
“Việc này… việc này…”
Đại thần liếc mắt cầu cứu tiểu Vu sư.
Thánh sứ trừng mắt lườm Đại thần, đều là người vạ mồm nói là muốn thu nhận đồ đệ, chọc hắn tới, bây giờ thì sướng chưa? Xem ngươi xử lí như thế nào.
Đại thần đành bất đắc dĩ tự mình xử lí đống rắc rối do mình gây ra.
“Khục, ngươi trước tiên đứng dậy, ta nói cho ngươi, thiên thượng chỉ có thần tiên mới lên được, nơi này con người không thể đi đâu.”
“Cái gì? Sư phụ nuốt lời!”
“Ai nói thế? Bản Đại thần nói là giữ lời, ngươi không phải muốn học thăng thiên sao? Bản Đại thần sẽ dạy cho ngươi một khóa cơ sở, dạy cho ngươi một chút bí quyết thăng thiên.”
“Nhưng mà…”
“Ít nói nhảm, ngươi rốt cuộc có học hay không? Không học ta không dạy đâu!”
“Học! Ta học!”
“Ân, như vậy người xem đây.”
Đại thần muốn cho Lôi Mãn Thiên chút bản lĩnh, coi như là thực hiện cái sự ưng thuận tùy tiện trước đó của mình.
Anh đứng lên cho Lôi Mãn Thiên nhìn rõ.
“Làm tư thế này, ngón giữa và ngón trỏ lắc lắc như vậy, cái này gọi là bí quyết thăng thiên, thích hợp cho những người mới học, sau đó, thân thể thả lỏng, bay lên không…”
Đại thần vừa nói, thân thể vừa nhẹ nhàng bay lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Lôi Mãn Thiên vẻ mặt sùng bái ngửa đầu nhìn, cố gắng ghi nhớ từng câu từng chữ Đại thần nói.
“Nếu như bay cao hơn, con người như ngươi sẽ phải sử dụng bí quyết khác, ví như… A!”
Bỗng nhiên, Đại thần đang ở giữa không trung thân hình đột nhiên chao đảo, nghiêng người xuống dưới.
Ùm! Đại thần ngã nhào xuống dòng suối nhỏ.
“Trời ạ ~~ Đại thần!”
Thánh sứ nhào đến nâng Đại thần từ suối dậy.
“Có chuyện gì thế này, sao ngươi lại…”
Cậu khiếp sợ nhìn máu tươi đang chảy ra từ khóe môi Đại thần, cậu hít sâu một hơi:
“Ngươi, ngươi bị thương?”
Đại thần lắc đầu dường như muốn xoa dịu cậu, định nở ra một nụ cười thoải mái. Nhưng còn chưa kịp cười, sắc mặt anh đã trắng bệch, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Đại thần!”
Thánh sứ kêu lớn.
“Không có việc gì.”
Phun ra một ngụm máu xong, ngực không còn quay cuồng khó chịu nữa, Đại thần từ dòng suối lảo đảo đứng lên.
“Chỉ cần tìm ra được tiên đan, trở về thiên thượng, tình hình sẽ không còn nghiêm trọng nữa.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Sở dĩ ta nói ta không thể ở lại, vì thần lực của ta không được như xưa, tình hình ngày càng tồi tệ. Thật sự nếu không ăn tiên đan, ta sẽ chết.”
Gương mặt Thánh sứ lập tức tái nhợt hơn cả người chết.
Trách không được Đại thần vội vã quay về thiên thượng, thì ra…
Trước mặt nam nhân bấy lâu nay vẫn bên cạnh mình, kỳ thực mấy ngày qua đều cố gắng chịu đựng thống khổ khi mất dần thần lực sao? Thế mà, kẻ ích kỷ như ta vẫn chỉ quan tâm đến cảm giác của mình mà giấu giếm hết, xấu xa cố ý kéo dài cuộc hành trình của hắn.
“Tiểu Vu sư, cưng đừng bày ra cái mặt tuyệt vọng như thế, chẳng đẹp chút nào. Yên tâm, Bản Đại thần có thể chống chịu được đến cùng mà, chỉ cần tìm được Phi Dương cốc nơi cất giấu tiên đan trước khi thần lực của ta suy kiệt, ta sẽ trở về được nhà. Ai, đáng tiếc không biết cái Phi Dương cốc chết tiệt ấy ở cái chỗ nào.”
“Ta biết Phi Dương cốc ở đâu.”
Đại thần sửng sốt:
“Cưng biết?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, mấy ngày hôm trước cưng chẳng phải khẳng định rằng cưng không…”
“Ta…”
Thánh sứ không dám nhìn gương mặt khiếp sợ của Đại thần, chẳng dám quay đầu…
“Ta lừa ngươi.”
“Tiên đan?”
Lôi Mãn Thiên vừa kinh hãi vì Đại thần đột ngột ngã xuống, vất vả lắm mới hồi phục được tinh thần, lúc này bắt đâu hưng phấn hú lên:
“Sư phụ, người vừa nói chính là tiên đan ăn xong có thể biến thành thần tiên sao? Oa! Đúng là thứ tuyệt hay a! Sư phụ người dẫn ta cùng đi Phi Dương cốc nha, có được không? Sư phụ người đừng vứt bỏ đồ đệ nha!”
“Cút đi, không thấy Bản Đại thần đang nói chuyện với tiểu mỹ nhân sao? Ngươi đúng là con rệp phiền chết người…”
“Được rồi, chỉ cần ngươi không quấy rối, chúng ta sẽ mang ngươi đi cùng.”
Thánh sứ đột ngột đáp ứng.
Đại thần kì quái nhìn Thánh sứ.
“Phi Dương cốc…. Kỳ thực cách nơi này không xa lắm, nhưng mà trước hết phải vượt qua ngọn núi trước mắt. Thần lực của ngươi bây giờ suy kiệt, không thể tiếp tục tùy tiện dùng thuật phi thiên, có người này, trèo đèo lội suối… ít nhất… có thể giúp đỡ ít nhiều.”
“Cho ta đi cùng thật sao? Thật tốt quá! Cảm tạ sư phụ! Cảm tạ tiểu mỹ nhân!”
“Câm miệng! Tiểu mỹ nhân là cho ngươi gọi sao?”
“Nga, vậy cảm tạ đại mỹ nhân!”
“…”
Xác định xong phương hướng Phi Dương cốc, Thánh sứ và Lôi Mãn Thiên nâng Đại thần đang bị thương dậy, gian nan bước về phía ngọn núi phía xa.
_____________
*Miệng chó không mọc được ngà voi: Nguyên văn là “miệng chó không thổ được ngà voi.” Từ ‘thổ’ (吐) có nghĩa là ói, cũng có nghĩa nhổ; nhả; khạc; nói ra. Bạn Đại thần lúc sau có nói “ta thổ toàn lời chân thật”, mình đành xoắn nó thành nghĩa là mọc răng ngà, nói lời thực vậy:”>~
_________________
Bạn Đại thần chương này dễ thương ha:”}~ Cũng hơi pị ưa ó chứ X”}~
Ùi, bạn Vưn nhờ sự ủng hộ chưn tình và nồng ấm (?) cụa các tình iêu đã đỡ bịnh và lết lết lên được đệ up cái này. Từ giờ đến tết, nếu tình trạng sức khỏe cho phép mình xẹ up đều đặn và nhiều hơn. X”}~ Mình ngồi đợi pháo pông và hoa na ~XD~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.