Thời khắc hoàng hôn, trong rừng cây rậm rạp âm u, xuất hiện ba thân ảnh nặng nề lê bước.
“Còn xa không a? Mệt chết mất.”
“Câm miệng! Muốn thăng thiên mà còn lắm mồm vậy à, lải nhải nữa là ta không mang ngươi đi tìm tiên đan đâu.”
“Được được, ta không nói nữa, đừng có không mang ta đi mà. Người ta chẳng qua chỉ là mệt quá thôi mà~”
Thánh sứ cũng đã mệt mỏi rã rời đến không muốn phí sức mắng cái con rệp chết tiệt ấy nữa.
Mệt thật…
Nhất định là bị cái thói dùng phép phi thân của Đại thần dạy hư rồi, bình thường bị hắn ôm trên trời bay tới bay lui, dù xa đến đâu, viu một cái là đến nơi, dễ dàng tự tại, hoàn toàn quên mất là con người trèo đèo lội suối gian nan khổ cực đến thế nào.
Nhưng mà, nếu như Đại thần ăn được tiên đan quay về thiên thượng rồi, bao nhiêu giờ phút sung sướng từ trước đến nay, sẽ vĩnh viễn thuộc về hồi ức.
Nội tâm Thánh sứ tràn đầy chua xót, lặng lẽ liếc mắt nhìn Đại thần bên cạnh. Từ khi biết Thánh sứ hoàn toàn lừa dối mình, Đại thần trở nên vô cùng trầm mặc.
“Rốt cuộc là còn xa lắm không a~?”
Lôi Mãn Thiên yên lặng chưa đầy nửa phút lại bắt đầu làm nhàm.
“Sắp đến nơi rồi, từ chỗ này đi xuống dưới chính là Phi Dương cốc.”
Thánh sứ thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Đại thần.
Cho dù nghe câu Thánh sứ vừa nói, gương mặt Đại thần vẫn không nhìn ra được tâm tình.
Hắn nhất định hận mình gạt hắn đến chết đi, nhất định vậy.
Bất quá cũng phải, nếu mình là người bị gạt, nhất định cũng không tha thứ đâu.
Cái con người luôn luôn bên cạnh mình lại là một kẻ lừa đảo đáng ghét, ai mà tha cho được chứ?
Nghĩ đến Đại thần sẽ vĩnh viễn ghét mình, Thánh sứ thấy trái tim mình như sắp tan nát hết.
Nhưng mà làm sao được? Ai kêu mình làm cái chuyện độc ác như vậy đi? Chỉ có điều mình không biết, bị Đại thần ghét, lại đau khổ đến vậy.
Bước những bước đi ngày càng nặng trĩu, bọn họ cuối cùng tiến nhập Phi Dương cốc.
Không hổ là nơi cất giấu tiên đan, trong cốc bốn mùa đều là xuân. Trên đất nở đầy hoa tươi, trên đầu chim chóc chuyền cành líu ho hót.
Đi một hồi, bọn họ liền thấy phía trước có một hang đá thật lớn.
Cái hang đá này bình thường tự ẩn tàng, chỉ khi nào cảm thấy được linh khí của thần tiên mới tự hiện ra. Tuy rằng Đại thần đã vô cùng suy yếu, nhưng hang đá này vẫn nhận ra được linh khí của hắn.
“Xem ra nhất định đây là nơi cất giấu tiên đan rồi~!”
Lôi Mãn Thiên kích động chỉ vào thạch động, gào toáng lên tựa như phát hiện ra đại lục mới.
Thánh sứ cũng nghĩ như hắn: “Chắc là đúng rồi, chúng ta mau đi vào.”
Nhất định phải để Đại thần mau chóng ăn tiên đan, nếu không hắn sẽ không trụ được nữa.
Thánh sứ bước nhanh về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy có gì không phải, thì ra Đại thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không bước theo.
“Tiên đan ngay bên trong, cố gắng thêm chút nữa.”
Thánh sứ chạy về trước mặt Đại thần: “Nhanh lên, nếu ngươi không đi được ta cõng ngươi đi.”
Thánh sứ vừa nói vừa ngồi xổm xuống.
Đại thần bỗng nhiên kéo tay cậu, Thánh sứ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
“Ta có việc muốn hỏi cưng.”
Thần sắc ngưng trọng của Đại thần, Thánh sứ chưa bao giờ thấy qua.
“Chuyện gì?”
“Vì sao cưng muốn lừa ta?
Tuy rằng biết Đại thần một ngày nào đó sẽ chất vấn mình, nhưng Thánh sứ thấy trái tim mình đập hẫng một nhịp.
Áy náy, ngượng nghịu và ân hận như núi đè nặng trong lòng cậu.
Thánh sứ không nói nổi nên lời
“Vì sao?”
“…”
“Vì cưng ghét ta?”
“…”
“Vì cưng hận không thể cho ta chết ngay lập tức?”
“Không! Không phải!”
Thánh sứ vội vã lắc đầu.
Sao mà cậu có thể muốn Đại thần chết đi cho được?
Nghĩ đến việc Đại thần sẽ chết, cậu nghĩ mình sắp hồn phi phách tán mất rồi, nếu có thể, cậu tự nguyện để mình chết thay, còn hơn là để Đại thần biến mất.
Từ lâu lắm rồi… Đại thần đối với cậu, cũng đã là vô cùng, vô cùng quan trọng, quan trọng đến không nỡ dứt bỏ…
“Vậy sao cưng muốn lừa ta?”
Thánh sứ bối rối cắn chặt đôi môi duyên dáng, gần như bật máu.
Cậu không thể trả lời.
“Này! Các ngươi rốt cuộc có đến hay không a?”
Lôi Mãn Thiên đã chạy đến cửa động, quay đầu mới phát hiện hai cái người kia còn đứng nguyên chỗ cũ, thở hồng hộc kêu to:
“Nhanh đến đây a! Bằng không, ta lấy tiên đan ăn trước đó! Đừng có trách ta không nghĩa khí, tới trước được trước nha~!”
“Chúng ta đi lấy tiên đan trước đã.”
Thánh sứ cuối cùng cũng kiếm cớ tránh được sự truy vấn của Đại thần.
Hai người cùng chạy tới cái cửa động với Lôi Mãn Thiên.
Bọn họ bắt đầu đi vào sâu trong động.
“Í? Không nhận ra bên trong động cũng sáng phết, ta còn tưởng bên trong này tối thui chứ.”
“Đây là thần động giấu tiên đan, ngươi tưởng rằng đây là hang núi bình thường chắc?”
“A a a a a!”
Bỗng nhiên, Lôi Mãn Thiên nhảy dựng lên, thét rầm rĩ, tiếng kêu ở trong sơn động vang vang dội lại, gần như chấn động màng tai, Thánh sứ và Đại thần đều phải bịt lỗ tai lại:
“Rắn! Rắn bự quá đi~!”
Ngón tay Lôi Mãn Thiên run lẩy bẩy, cố gắng chỉ đằng trước.
Kỳ thực, không cần hắn chỉ, ai cũng nhìn thấy được rằng bãi đá đằng trước có một con rắn lớn vô cùng đang cuộn mình, thân rắn to như một cái thùng nước, cổ ngỏng cao, đôi mắt như hai ngọn đèn xanh lét, phi thường kinh khủng.
Phía sau con rắn lớn, có một bàn đá cao cao, mặt trên có một hộp ngọc hình vuông. Xem ra, tiên đan hẳn là bên trong hộp ngọc đó.
“Không cần phải sợ, đây là linh xà bảo vệ tiên đan.”
Thánh sứ đã từng đọc qua trong sách cổ, phàm là nơi mà thần tiên để thánh vật, đại đa số đều có linh xà bảo vệ, để tránh cho vật của thần tiên rơi vào tay phàm nhân.
“Cái gì? Ngươi nói là ngươi biết trước trong này có thứ quỷ quái này sao?”
Lôi Mãn Thiên kêu thảm một tiếng.
Đại mỹ nhân này nhất định điên rồi, biết thừa là trong này có con rắn bự như vậy mà còn lôi hắn đến đây, định hại người ta sao!
Tiên đan tuy rằng muốn thật, nhưng mà không thể hiến mạng được.
“Ngươi nói đi! Bây giờ phải làm sao? Đánh nhau với con rắn này chắc? Ta không muốn đâu!”
“Thần lực của ta yếu đi nhiều rồi, bây giờ không còn cách nào khiến linh xà này nghe theo mệnh lệnh của ta nữa.”
Đại thần nhíu mày: “Ta thử chút ẩn thân thuật, xem có thể ẩn thân mà đi qua không.”
Đại thần lẩm nhẩm vài câu thần chú, thân ảnh dần dần mờ nhạt.
Nhưng ngay lúc anh sắp hoàn toàn biến mất, Đại thần phun mạnh ra một ngụm máu tươi, một lần nữa hiện hình.
“Đại thần!”
Thánh sứ dùng một tay đỡ lấy anh, đôi mắt đầy lo lắng.
“Ngươi không thể dùng thần lực nữa, ngươi sẽ chết đấy.”
“Không, nhất định ta phải đi qua đó.”
“Đi qua có rất nhiều cách a!”
Thánh sứ lập tức gào lên.
Đột nhiên nhận ra mình không nên lớn tiếng với Đại thần, cậu ngẩn cả người. Nhưng bình tĩnh trở lại rất nhanh.
“Đại thần, ngươi không thể mạo hiểm nữa, ta có một phương pháp an toàn tin cậy.”
Thánh sứ dường như đang nghĩ ra cái gì đó.
“Phương pháp gì?”
“Ta đi dụ con rắn này, ngươi cùng Lôi Mãn Thiên đi lấy tiên đan.”
“Không được!”
“Ngươi nghe ta nói hết đã.”
Thánh sứ nói với vẻ như đã chuẩn bị trước:
“Linh xà tuy lợi hại, nhưng nó rất sợ hắc xà quả, chờ ta dụ rắn ra chỗ xa xa một chút, sẽ lấy hắc xà quả ra dọa nó. Các ngươi thừa thời gian linh xà đuổi theo ta nhanh tay lấy tiên đan.”
“Cái gì, cưng có hắc xà quả?”
“Đương nhiên, ta biết Phi Dương cốc ở đâu, đương nhiên biết trong sơn cốc có rắn, sao lại không chuẩn bị cho được? Ngươi sờ xem, ngay trong túi ta đây này.”
Đại thần thò tay vào sờ thử, quả nhiên là có thứ gì đó vừa cứng vừa tròn.
“Móc ra cho ra xem.”
“Không được.”
“Vì sao không được?”
“Linh xà ngay kia, bây giờ móc ra, nó biết ta có hắc xà quả sẽ không bị lừa đâu.”
Đại thần là thần tiên, xưa nay đối phó với linh xà dùng thần lực là xong, cũng không biết hắc xà quả tròn méo ra sao. Bất quá, tiểu Vu sư rất là thông minh, cưng biết sẽ gặp phải linh xà, vậy thì chuẩn bị hắc xà quả cũng là hợp lý.
“Vậy thì… được rồi.”
Đại thần gật đầu.
“Cưng phải cẩn thận một chút nhé, đừng để linh xà lại quá gần, nếu nó đến gần, lập tức lấy hắc xà quả ra ngay nghe chưa.”
“Yên tâm đi, nó không làm gì được ta đâu.”
Thánh sứ đẩy Đại thần và Lôi Mãn Thiên đến gần vách động có bàn đá.
“Nhớ rằng lúc linh xà bắt đầu đuổi theo ta, các ngươi phải hành động ngay đó.”
Thấy hai người đã ẩn núp an toàn, Thánh sứ hít một hơi thật sâu, xoay người bước đến chính giữa bãi đá.
“Này! Nhìn đây này!”
Thánh sứ hét lớn một tiếng, nâng hòn đá lớn ném mạnh hết sức về phía linh xà. Linh xà bị hòn đá đập trúng lập tức co người lại. Giây tiếp theo, nó phẫn nộ vươn thẳng thân mình, duỗi thân hình đồ sộ hướng về Thánh sứ trườn tới.
Thánh sứ xoay người chạy điên cuồng ra phía cửa động, linh xà đuổi sát ngay phía sau.
“Mau!”
Từ trong chỗ nấp, hai người lao ra, chộp ngay hộp tiên đan trên bàn đá cao.
“Hộc – hộc ~~”
Thánh sứ dùng sức lực toàn thân mà chạy.
Tiếng gió rít phía sau càng lúc càng gần, cậu chạy cũng sắp đến cửa động, nhưng cái khoảng cách mà bình thường dễ dàng lướt qua bây giờ lại như quá xa xôi.
Mùi tanh ngày càng nồng, xộc thẳng vào mũi.
Linh xà sắp chạm đến gót chân Thánh sứ rồi.
Đáng lẽ, lúc này, cậu nên lấy ra hắc xà quả mới đúng, linh xà sẽ sợ mà chạy mất.
Nhưng… cậu căn bản không có thứ đó.
Đều là lỗi của mình, từ khi nghe Đại thần nói muốn đi tìm tiên đan, chính mình đã dự định giấu giếm. Vốn không định đến Phi Dương cốc, sao lại chuẩn bị hắc xà quả làm chi?
Bất quá, chui vào bụng rắn cũng là tự mình gieo gió gặt bão, chỉ cần Đại thần có thể trở lại thiên thượng, sống sung sướng vui vẻ…
Mong rằng anh ấy bình an.
Màu sắc xanh tươi của cây cỏ tựa như màu sắc của sự sống xuất hiện ngay trước mắt, Thánh sứ cảm giác được một lực đẩy mạnh từ sau lưng, cậu chao đảo, ngã mạnh xuống mặt đất.
Linh xà đang tức giận lao lên, dùng thân rắn xiết chặt lấy cậu, đầu rắn xoay lại, lộ ra hai cái nanh độc đáng sợ, nó cắn mạnh lên vai Thánh sứ.
“A a~~!”
Thánh sứ cất tiếng hét thảm thiết.
Tiếng thét vang vọng trong hang động.
Đại thần đã mở họp ngọc, vừa nuốt một viên tiên đan bổ lực, đang định nuốt nốt viên tiên đan hồi thiên bỗng nhiên chấn động!
“Tiểu Vu sư!”
Đại thần vứt ngay viên tiên đan sang một bên, chạy như điên ra ngoài.
Lao đến cửa động, hình ảnh đập vào mắt khiến anh lập tức điên cuồng!
Thánh sứ bé nhỏ và yếu ớt bị linh xà dùng thân mình to như thùng nước lớn siết chặt, trên người toàn máu, hơi thở đang mất dần…
“Cút ngay!”
Đại thần nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ một ngón tay về hướng linh xà.
Đại thần vừa ăn bổ lực tiên đan khôi phục được thần lực, vừa thi triển pháp lực đã đánh cho linh xà bị thương không nhẹ, linh xà rít lên một tiếng, vội vã trườn đi.
Thánh sứ ngay lập tức rơi xuống nền đất lạnh như băng.
“Tiểu Vu sư!”
Đại thần lao tới, nâng Thánh sứ từ mặt đất dậy, ôm chặt trong lòng.
“Cưng làm sao thế này? Cưng nói chuyện đi!”
Thánh sứ đã yếu đến mức chẳng thể hô hấp.
Trên vai có hai vết thương cực lớn do nanh rắn để lại, chảy máu đầm đìa, máu làm cả y phục của Thánh sứ đều thẫm đỏ, cũng nhiễm đỏ đôi mắt Đại thần…
Đại thần chưa bao giờ trải qua nỗi đau như đâm dao cắt thịt trong lòng như vậy bao giờ.
“Vì sao cưng lừa ta? Vì sao lừa ta?”
Đại thần bi thống gầm lên.
Thánh sứ đã hôn mê, chợt hoảng hốt tỉnh dậy.
Đôi mắt mơ hồ thấy gương mặt Đại thần không còn suy yếu, Thánh sứ nở một nụ cười yếu ớt.
Thật tốt quá.
Đại thần cuối cùng cũng uống được tiên đan rồi.
“Xin lỗi, ta không nên… gạt ngươi… ngươi tha thứ cho ta chứ?”
“Không tha thứ! Chết cũng không tha thứ! Ngươi rõ ràng nói ngươi có hắc xà quả mà, sao lại gạt ta? Vì sao?!”
Thánh sứ nhìn Đại thần, cái tên ghê tởm phóng túng này đang ôm mình… mà khóc sao?
Tuy rằng, đối với thần thiên tiên trên trời ôm ấp vọng tưởng là điều không thể, nhưng sao mình… không thể nào giấu đi tình yêu này… Thật muốn cùng ngươi mãi mãi bên nhau…
Trăm nghìn năm qua… thủy chung yêu một mình ngươi…
Thế nhưng, cuối cùng ngươi cũng phải quay về thiên thượng.
Xin lỗi, dùng dằng lâu như vậy… thiếu chút nữa hại đến tính mạng ngươi… đều là do ta quá ích kỉ….
“Vì sao cưng gạt ta? Đồ lừa đảo này, sao lúc nào cũng gạt ta, hết lần này đến lần khác!”
Đại thần gào lớn mà đôi mắt rưng rưng.
“Nếu… nếu ta nói… tất cả đều vì ngươi… vì tính mạng của ngươi còn quan trọng hơn của ta, ngươi có… tha thứ cho ta không?”
“Không! Cưng nói gì ta cũng không tha thứ! Sao lại như thế được? Cưng rõ ràng không có hắc xà quả! Cưng lừa ta đi lấy tiên đan, tự mình đi chịu chết! Ta ngàn vạn lần không tha thứ!”
Thánh sứ ho ra một búng máu, trong đôi mắt tràn đầy tiếu ý.
Đại thần, Đại thần đầy trẻ con.
Thấy anh khôi phục sinh lực thế này, làm ta vui quá.
Như vậy cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi…
Dù sao đi nữa, sau khi anh ấy rời đi, mình sống cũng không bằng chết, có thể chết trong vòng tay người mình yêu, quả là quá hạnh phúc rồi…
“Ta sắp chết rồi… ngươi còn không chịu tha thứ cho ta sao?”
“Ai nói là cưng sẽ chết? Cưng chết đi rồi ta tìm ai tính sổ đây?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Đại thần lấy tay thành chưởng đặt lên vai Thánh sứ.
“Không, ngươi không thể…”
Hiểu Đại thần muốn làm gì, Thánh sứ bắt đầu giãy giụa.
“Không được lộn xộn!”
Đại thần vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Trên vai có một dòng nước ấm áp truyền tới, tất cả đau đớn gần như biến mất.
Thánh sứ kinh ngạc trừng to mắt.
Cậu đã đọc qua trong điển tích.
Linh xà do thượng thiên phái xuống canh giữ linh vật là linh thú, nọc độc không giống nhau, người trúng độc tự mình trị liệu mới có thể cứu chữa được. Nói cách khác, người bị trúng độc linh xà, chỉ có thể nhờ vị thần tiên đem linh lực của chính mình vận chuyển vào người, khiến cho người trúng độc có linh lực. Tự mình trị độc.
Đối với người bị trúng độc thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu người nào cứu thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Linh lực là một thứ mà thần tiên nào đều cũng cực kì quý trọng, mất đi một phần linh lực, thần tiên cần phải mất thời gian cả trăm năm tu luyện lại, trước khi tu luyện thành công không thể nào quay về thiên cung.
“Ngươi… ngươi sẽ không thể nào về thiên cung nữa…”
Thánh sứ lăng lăng nhìn Đại thần đang đem linh lực không ngừng truyền cho mình.
“Đúng vậy, ta không về nhà được đều tại cưng, vì vậy mấy trăm năm nữa cưng đều phải đền cho Bản Đại thần.”
Việc truyền linh lực làm Đại thần có chút mất sức, nhưng anh vẫn cố nhe ra một nụ cười tà ác.
Trái tim Thánh sứ nhảy tưng bừng.
“Ngươi không về nhà nữa?”
“Làm cách nào khác được? Ai kêu Bản Đại thần gặp một bé lừa đảo chuyên đi nói dối như cưng, đành phải chấp nhận thôi. Bất quá may là, hai cái mồm trên dưới của bé lừa đảo, Bản Đại thần đều thích cả.”
“Ngươi… ngươi…”
Thánh sứ đỏ mặt.
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đến cả phút này cũng chẳng sửa nổi.
“Ai, ai, đừng lộn xộn, một lúc nữa là được rồi.”
Đại thần sợ thiếu, cố ý truyền nhiều nhiều linh lực một chút mới thu hồi bàn tay, nhìn chằm chằm vết thương trên vai Thánh sứ. Quả nhiên, thân thể sau khi tiếp thu linh lực có thể tự điều trị vết thương, chỉ chốc lát, vết thương rỉ ra chất nước màu đen, độc nhanh chóng bị đẩy hết ra ngoài, miệng vết thương cũng tự liền da chậm rãi khép lại.
“A, không hổ là tiểu mỹ nhân trời sinh, nhanh như vậy khỏi rồi.”
Đại thần thấy Thánh sứ giảm bệnh, lập tức đắc ý vênh váo, không nhịn được sờ loạn xạ hôn bậy bạ.
“Để ta xem linh xà có cắn hư cái mông của cưng không.”
“Ngươi là cái đồ đại sắc ma! Trong đầu cũng chỉ có mấy cái thứ suy nghĩ hạ lưu đê tiện thế thôi!”
Thánh sứ có linh lực thì thân thủ hơn hẳn trước đây, đẩy được Đại thần ra, lộ vẻ nghiêm túc.
“Ngươi thực sự không quay về thiên thượng nữa sao?”
“Chẳng phải đã nói không quay về rồi sao?”
“Vậy còn thân thể của ngươi? Có cái chuyển biến xấu gì không?”
“Đương nhiên không đâu, ta đã ăn bổ lực tiên đan rồi.”
Đại thần suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu.
“Bất quá cưng phải đền ta, ngày nào ta chưa quay về được thiên thượng thì ngày đó cưng phải bên cạnh ta.”
“Ân, ta đồng ý.”
“Cái gì? Cưng đồng ý?”
Thương lượng dễ như vậy sao?
Dại thần kinh hỉ đến trố mắt ra.
Thánh sứ không thèm quan tâm, hình như, mình lần đầu tiên biểu hiện “dã tâm” của mình trần trụi như thế trước mặt Đại thần.
“Làm gì mà trố mắt ra nhìn ta như ngố thế hả? Không muốn ta bên cạnh, nói thẳng đi.”
Thánh sứ trừng mắt lườm Đại thần đang ngẩn ra nhìn mình.
“A! Cưng gật đầu rồi, đừng hòng quỵt nợ! Nói ra rồi là tính đó nha, không được nuốt lời!”
Nhắc đến không được nuốt lời, bọn họ chợt giật mình nhớ ra cái tên Lôi Con Rệp, tuy rằng rất là ồn ào, nhưng không có hắn hỗ trợ lúc băng rừng vượt suối, sợ cũng chẳng dễ dàng đến thế.
“Sao không thấy con rệp ấy đâu?”
“Không biết, vừa nãy hắn còn ở trong sơn động, không phải sợ quá lăn ra ngất đấy chứ?”
“Ta không thèm lãng phí thời gian dạy hắn cái gì mà thăng thiên thuật, thà dạy cưng trong phòng thuật còn hơn!”
“Không thể như vậy, ngươi là thần tiên, sao lại nói rồi nuốt lời?”
Thánh sứ nói một cách nghiêm trang.
“Ai…”
Nhớ tới cái lời hứa đó, Đại thần lập tức phiền muộn, sao mà anh ngờ được rằng con rệp đó đuổi kịp anh a?
Nếu như từ nay về sau ngày nào cũng bị con rệp này bám lấy, lải nhải sư phụ sư phụ liên hồi…
Í! Có rồi!”
Mắt Đại thần sáng rực.
“Ta biết rồi! Đem hồi thiên tiên đan cho hắn ăn là được?”
“Cái gì?”
“Trong hộp ngọc có hai hạt tiên đan, bổ lực đan Bản Đại thần ăn rồi, còn một viên hồi thiên đan, ăn xong có thể trở về thiên đình. Dù sao Bản Đại thần phải ở lại nhân gian tu luyện linh lực, bây giờ chẳng dùng được, để hắn ăn trước đi. Vừa hay, chẳng phải hắn nói muốn đi dạo trên thiên đình sao?”
“Hắn khác ngươi a, hắn là con người, ăn tiên đan là bay thẳng lên thiên đình được sao?”
“Đương nhiên không thể, trước khi ăn tiên đan, phải luyện nội công ba năm, bằng không….”
“Sư phụ~!”
Đại thần còn chưa nói xong, Lôi Mãn Thiên dạt dào hưng phấn từ sâu trong sơn động chạy ra.
“Sư phụ, người ăn tiên đan xong chạy nhanh thế, các ngươi đánh đuổi linh xà đi rồi hả? Quá tuyệt vời, ta còn sợ nó núp trong cái cửa động này chờ ta ra ngoài ấy~”
Đại thần ho khan một tiếng, cố ra vẻ sư phụ nói.
“Con rệp, a không, Lôi đồ đệ, sư phụ ngươi, cũng là Bản Đại thần đã quyết định đối xử tử tể với ngươi một tí, đưa một viên tiên đan cho ngươi ăn…”
“Đa tạ sư phụ, ta ăn rồi~”
“Cái gì? Ngươi ăn rồi?!”
“Đúng vậy, sư phụ cố ý để cái hộp lại bên trong a, vầy nếu không phải để cho ta ăn thì cho ai ăn đây? Đồ đệ phi thường hiểu tình ý của sư phụ, lập tức ăn luôn a~”
“Cái này… cái này…”
“Ăn ngon cực kì í, vị như chocolate vậy~”
“Nhưng mà…. Trước khi ngươi ăn hồi thiên đan, trước tiên ngươi phải…”
“Phải cái gì trước cơ~?”
“Luyện ba năm nội công trước.”
“Vì sao a~? Í? Ửm? A ~~~”
Lôi Mãn Thiên bỗng nhiên gào lớn một tiếng, cúi đầu nhìn xuống.
“OA~! Ta bắt đầu bay lên này! Sư phụ nhìn xem~! Ta bay lên này~! Ta thành tiên rồi~!”
Hắn vốn đang đứng ở cửa động, người vừa bay lên, thuận thế bay tuốt ra ngoài, từ từ lên cao. Thánh sứ và Đại thần ngẩng đầu, nhìn hắn vừa sung sướng vừa gào loạn, càng bay càng cao, cuối cùng thành một chấm đen bé tí teo…
__________________
Ái nha, bạn Lôi Mãn Thiên hồ đồ, cái giá bạn phải trả ko nhẹ đâu nhá =))~ rồi, tình đã tròn tình, nghĩa đã vẹn nghĩa ồi ~:”> ~ bây giờ, chỉ còn H nữa thôi ~ nguyên chương H còn lại của tôi *đấm ngực tức tưởi* ~
*toe toét* vầy ó các tình iêu, còn một chương nữa là chúng mình vẫy khăn vs bạn đại thần lưu manh và em thánh sứ ngây thơ khẩu thị tâm phi rồi. Đừng buồn *vỗ vai*. Hết chương năm, chúng mình sẽ gặp Nai con Phan Tuấn Vỹ chẳng chút cao to anh tuấn và Âu Dương Đạo Đức chẳng chút đạo đức tử tế, cho nên, đừng buồn nga ~X”}~
A, cụng đừng vì dư tế mà phũ đại thần mấy thánh sứ cụa người ta nha. Người ta nặng tình vs đôi này lắm ó. Là đôi đầu tiên người ta đọc của chị Dương ó ~:”}~
Ồi, mang rổ ra hứng bông na. Hêm biết được mấy pông. Chương trước ít quá hà ;___;~