Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 14:




Có lẽ đúng là Hạ Minh Hiên đã làm ra chuyện gì, đến tận lúc nghỉ trưa vẫn không thấy tăm hơi bóng dáng người đâu, xem cái dạng này nhất định là đã làm ra chuyện không nên làm rồi, giống như cảnh tượng đã thấy ở sân tennis chẳng hạn.
Kiều Tử Tích trả lời. “Có lẽ vậy”.
“Không phải có lẽ mà là chắc chắn”. Diệp Tiểu Dao quả nhiên là có cừu oán với Hạ Minh Hiên. “Nhìn bộ dáng cậu ta là đã biết cậu ta chỉ giỏi mấy chuyện này”.
Thế hệ 90 với thế hệ 70 hoặc 60 xem ra là không thể hiểu nổi nhau, dù sao quan niệm của người lớn rất truyền thống, tư tưởng bị trói buộc quá nghiêm trọng, không thể hiểu nổi suy nghĩ của lớp trẻ bây giờ.
Có lẽ, đợi đến mười năm sau, những người sinh ra từ thế hệ 90 lại trở thành ngoan cố cổ hủ, dù sao thời đại luôn thay đổi, cách sống thay đổi, tư tưởng cũng sẽ theo đó mà đổi thay.
Lúc Hạ Minh Hiên từ văn phòng hiệu trưởng đi ra, ý cười vẫn tràn đầy trên mặt, người nào không biết chuyện còn tưởng hắn vừa mới vinh quang chiến thắng trở về. Kỳ thật hắn sớm nên bị ném đến văn phòng nhận giáo dục một phen rồi, dù sao trước đó cũng có người đàm luyến ái bị túm được, nếu Hạ Minh Hiên có thể may mắn thoát được thì chẳng phải là quá lợi cho hắn rồi sao.
Mùng 1 tháng năm là ngày quốc tế lao động, cũng là sinh nhật của Hạ Minh Hiên. Người hay rêu rao như hắn hiển nhiên là lúc nào cũng đem ngày sinh nhật của mình dán ở ngay miệng. Từ hai tháng trước, Kiều Tử Tích đã bị Hạ Minh Hiên quấn lấy truy hỏi, sinh nhật sẽ tặng hắn cái gì.
Tặng đồng hồ.
Hạ Minh Hiên khoé miệng méo xệch. “Tử Tích, anh em với nhau không cần phải tuyệt tình như thế chứ”.
Hạ Minh Hiên sinh ra vào ngày quốc tế lao động đúng là quá vũ nhục cho hàng ngàn hàng vạn nhân dân lao động cả nước. Thứ nhất, hắn đối với mấy việc cấy lúa gieo mạ thu hoạch vụ mùa hoàn toàn không biết gì cả. Thứ hai, đối với thóc gạo dầu mỡ muối ăn tất tần tật những thứ liên quan đến phòng bếp đều không nhận biết được. Thứ ba, hắn ngoại trừ chơi bời lêu lổng thì chỉ biết tiêu xài hoang phí bỏ bê học hành. Tổng kết lại, nếu để hắn sinh tồn ở thời đại trăm năm về trước thì hoàn toàn xứng đáng với cái danh ăn chơi trác táng.
Ngày quốc tế lao động, Hạ Minh Hiên mời mấy bạn học thân quen trong lớp đến KTV xịn nhất trong thành phố, chi phí đều là hắn bao.
Kiều Tử Tích tặng hắn một món quà, là đồng hồ nhưng không phải cái y nói lần trước. Cái này hơi khác, chức năng công dụng cơ bản là giống nhau, chính là kích thước thì nhỏ hơn một chút.
Tối hôm đó Hạ Minh Hiên xuất hiện ở KTV, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc đồng hồ nhỏ màu đen. Hơn nữa hắn còn cố ý khoe khoang, cho nên rất nhiều người liền xúm đến nhìn, cùng nhau thảo luận xem cái đồng hồ kia trị giá bao nhiêu tiền.
Hạ Minh Hiên cười. “Là người khác tặng, tôi cũng không biết giá”.
“Cho dù không biết giá, nhưng vừa nhìn cũng biết không phải là hàng tầm thường đâu”. Lời này trương Vĩ Đạt vừa nói ra, ánh mắt của mọi người liền hướng về chỗ bên cạnh Hạ Minh Hiên, bởi vì hôm nay Hạ Minh Hiên còn mang theo cả Lương Mỹ Kỳ đến.
Lương Mỹ Kỳ cúi đầu, không phủ nhận cái đồng hồ kia là mình tặng. Hạ Minh Hiên ngượng ngùng nhìn Kiều Tử Tích ngồi bên bàn khác, làm ra bộ dáng thực xin lỗi.
Cũng là hôm đó mọi người mới biết, vốn tưởng Hạ Minh Hiên chỉ có cái mặt đẹp nhưng hoá ra cũng có chút năng khiếu. Hạ Minh Hiên cầm mic, nhìn ca từ chạy trên màn hình TV lớn, hát liên tục mấy bài liền khiến cho nam sinh nữ sinh có mặt đều rung động.
Trong phòng K cực kỳ náo nhiệt, tiếng hát hò, tiếng đổ xúc xắc, tiếng nói tiếng cười hoà lẫn với nhau. Kiều Tử Tích ngồi ở một góc sofa, trên tay cầm một lon bia Budweiser, bên cạnh là Diệp Tiểu Dao. Diệp Tiểu Dao nói vốn dĩ cô cũng không định đến, nhưng ở nhà thì lại chẳng còn ai để chơi, cho nên cuối cùng vẫn đi.
Nhân vật chính của ngày hôm nay là Hạ Minh Hiên, giữa cuộc vui, hắn nắm tay Lương Mỹ Kỳ đứng trước màn hình TV, cùng nhau hát bài < Lúm đồng tiền nhỏ >. Tất cả lực chú ý đều tập trung về hai người họ, Kiều Tử Tích cũng nhìn, nhìn đến một hồi, lon bia trong tay cũng bất tri bất giác mà uống hết sạch.
Hạ Minh Hiên hát đủ rồi, Diệp Tiểu Dao kéo tay Kiều Tử Tích đứng lên. “Tử Tích, cậu cũng hát với tôi một bài”.
Bài hát do Diệp Tiểu Dao chọn, cô gái này thích Châu Kiệt Luân, cho nên liền chọn bài của Châu Kiệt Luân. Diệp Tiểu Dao hát < Cầu vồng > như say như mê, Kiều Tử Tích không buông tay Diệp Tiểu Dao ra, đè nặng thanh âm cùng hát với cô, còn được người ta lắc lắc tay cổ vũ, nói, hát tốt lắm.
Hạ Minh Hiên ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nói Kiều Tử Tích chơi violon rất hay. Kiều Tử Tích quay đầu nhìn hắn một cái, hắn chỉ cho là y đang xấu hổ, liền tiếp tục thao thao bất tuyệt nói cho xong. Lương Mỹ Kỳ ngồi bên cạnh kéo cánh tay hắn, giữa lúc nói cười nhìn bọn họ như đang cùng ôm nhau.
Tiệc sinh nhật kéo dài đến mười hai giờ, Diệp Tiểu Dao nài nỉ Kiều Tử Tích đưa mình về, mặc dù nơi này cách nhà cô không xa, nhưng trời muộn rồi, đi một mình cô cũng thấy sợ. Kiều Tử Tích đồng ý, Hạ Minh Hiên nói hắn cũng cùng đi.
Bạn gái mình thì không đưa, chạy tới đây góp vui cái gì.
Hạ Minh Hiên nói, Lương Mỹ Kỳ có anh trai tới đón về rồi, cho nên hắn không cần làm hộ hoa sứ giả.
Dọc đường đi, Diệp Tiểu Dao với Kiều Tử Tích nói chuyện quên trời quên đất, hoàn toàn coi Hạ Minh Hiên bên cạnh như không khí.
Đợi cho Diệp Tiểu Dao về nhà rồi, Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên lại vòng đường xa trở về. Lúc này đã không còn xe buýt, taxi cũng khó bắt, kết quả là cả đoạn đường này chỉ có thể đi bộ.
Dưới ánh đèn đường, gương mặt Kiều Tử Tích có chút đỏ, hôm nay y uống không ít, tửu lượng dù có tốt thì cũng không chịu nổi. Hạ Minh Hiên đút tay túi quần, nghiêng đầu hỏi y. “Sao uống nhiều vậy?”
Kiều Tử Tích cười khan một tiếng. “Có sao?”
Hạ Minh Hiên không nói lời nào, đi thêm một đoạn mới rút tay trái từ túi quần ra, quơ quơ trước mặt Kiều Tử Tích. “Đẹp lắm, tôi rất thích”.
“Thật không? Mua ở ven đường, hàng giảm giá, có mấy đồng tiền thôi”.
“Bao nhiêu tiền không là vấn đề, tôi vẫn thích”. Đây tuyệt đối là câu hạ lưu nhất của Hạ Minh Hiên, nếu không vì sao Kiều Tử Tích vừa nghe hắn nói xong, mặt lại đỏ hơn lúc nãy?
Nhà Diệp Tiểu Dao cách nhà Kiều Tử Tích rất xa, đi bộ cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Cửa hàng bên đường đã sớm đóng cửa, chỉ còn lại ánh đèn đường có thể chiếu sáng một chút. Bóng hình hai người ở trên đường cứ kéo dài rồi lại rút ngắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại cho tới khi về đến nhà Kiều Tử Tích.
Bên ngoài cửa, Kiều Tử Tích phất tay với Hạ Minh Hiên. “Về đi”.
Hạ Minh Hiên nhìn y đi vào, sợ ảnh hưởng đến hàng xóm nên đè thấp thanh âm hô một câu. “Ngày mai đừng đến muộn”.
Ai muộn còn chưa nói trước được đâu.
Nghỉ quốc tế lao động chỉ có một ngày. Lão sư nói rất đúng, chúng ta chưa phải là người lao động, nghỉ nhiều chỉ khiến chúng ta lười biếng đi mà thôi. Ừ, đúng là chân lý.
Ngày hôm sau, Kiều Tử Tích xin nghỉ ốm.
Buổi sáng hôm đó so với mọi hôm trôi qua đặc biệt lâu. Vừa xong một tiết vật lý là đến hoá học, hoá học lão sư vừa mới rời đi, ngữ văn lão sư đã rạng rỡ ôm sách bước vào.
Nghỉ giải lao, Hạ Minh Hiên nhàm chán ngồi ở bàn của Kiều Tử Tích, lật ra mấy quyển vở của y, dù đã viết qua rất nhiều nhưng vẫn sạch sẽ mới nguyên.
Diệp Tiểu Dao dùng sách đập hắn một cái. “Cậu ngồi đây làm gì?”
Hạ Minh Hiên đã sớm quen cái thái độ không mấy tốt đẹp của Diệp Tiểu Dao, nhếch nhếch khoé miệng nói. “Tôi thích, không được à?”
Diệp Tiểu Dao không cãi lại, dù sao hôm qua vừa mới ăn bằng tiền của hắn. “Đừng có làm lộn xộn đồ của cậu ấy, cậu ấy không chịu được việc bàn học của mình biến thành chuồng heo như của cậu được đâu”.
Hạ Minh Hiên quay đầu nhìn Diệp Tiểu Dao, hai mắt quét tới quét lui trên người cô. “Tôi nói, cậu…. bảo vệ bàn học của cậu ta như vậy…. không phải là….”
“Không phải cái gì? Hả?!” Diệp Tiểu Dao giơ lên cuốn sách giáo khoa toán dày cộp, trợn mắt nghiến răng hỏi.
Diệp Tiểu Dao không phải nữ sinh yếu đuối, cũng không phải kiểu người sẽ quan tâm xem người khác có bị quyển sách trên tay mình đập đến gãy xương hay không. Hạ Minh Hiên nghĩ nghĩ, thu lại ánh mắt nghi ngờ, thức thời trở về chỗ của mình. “Không có gì, coi như tôi chưa nói”.
Đi học thật sự là nhàm chán, ngữ văn là lão sư khác dạy. Lão sư lúc trước đã xin nghỉ đẻ, mà theo quy định của nhà nước, ít nhất cũng sẽ nghĩ đến nửa năm. Cho nên, khoa văn đã cử một lão sư khác dạy thay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.