Nữ sinh trong lớp nói, Trịnh Lệ Bình đi rồi cũng tốt, không sợ cô ta lại nổi điên lên đi đánh người nữa.
Tan học, Kiều Tử Tích nói với Hạ Minh Hiên. “Ai cũng có cảm xúc riêng, tâm lý thừa nhận đối với mỗi chuyện cũng khác nhau, khi trong não tràn ngập các suy nghĩ cực đoan thì cũng sẽ dễ làm ra chuyện cực đoan”.
Hạ Minh Hiên cầm hai cái cặp xách đeo lên một tay, một tay thì khoác lên vai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu thật đúng là hào phóng”.
Kiều Tử Tích liếc hắn một cái. “Bỏ cái móng vuốt của cậu ra”.
Hạ Minh Hiên cười cười, mặt dày đem vai Kiều Tử Tích kéo lại gần. “Sợ gì chứ, chúng ta là huynh đệ”.
“Sao tôi lại cảm thấy tôi đang cùng một tên lưu manh xưng huynh gọi đệ nhỉ?” Kiều Tử Tích nhíu mày hỏi.
Người nào đó nói. “Tôi là lưu manh cậu là lưu manh, quá xứng”.
Theo sau vẫn là tiếng của người nào đó vì ăn đau mà ôm ngực ai oán. “Tử Tích, cậu xuống tay nặng quá đấy!”
Kiều Tử Tích đã đi xa vài bước, quay đầu lại nhìn hắn. “Đối với cậu mà nhân từ thì quá là sai lầm!”
Trước khi xuất ngoại, Diệp Tiểu Dao tìm Kiều Tử Tích ra ngoài cùng dạo phố, nhân tiện mua chút đồ, đi cả buổi chiều mà vẫn chưa mua xong. Diệp Tiểu Dao mua đồ ăn vặt mà bình thường cô thích nhất, cộng lại phải đến cả mấy chục gói. Đến hiệu sách mua một quyển từ điển tiếng trung, cô nói, sợ sang bên kia rồi lâu không viết tiếng trung sẽ quên mất, đến lúc đó có thể dùng từ điển để tra. Mua mấy con búp bê Trung Quốc, một bức tranh thuỷ mặc, mua cả mấy đôi đũa, một cái kết bình an. Diệp Tiểu Dao giải thích là, văn hoá Trung Quốc uyên bác tinh thâm, nhất định phải kế thừa!
Kiều Tử Tích giúp cô xách mấy túi đồ lớn, nói. “Bạn học, cậu xuất ngoại chứ không phải ra hoang đảo, không cần mua nhiều đồ như vậy”.
Diệp Tiểu Dao vừa rồi còn đang hưng phấn mua đồ, lúc này hai mắt đã đỏ lên, cúi đầu, thật lâu sau mới nói. “Có khác gì đi hoang đảo đâu….”
Tiểu cô nương điên cuồng hưng phấn mua sắm bất quá chỉ là giả vờ thôi, Kiều Tử Tích lúc này mới phản ứng lại, thấy Diệp Tiểu Dao sắp khóc liền vội nói. “Còn muốn mua gì nữa không?”
Diệp Tiểu Dao cúi đầu, không dám dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Kiều Tử Tích, xoay người đi trước, ngữ khí lại thập phần vui vẻ. “Tôi muốn mua album của Châu Kiệt Luân, album mới ra, tên là < Vượt thời đại >”.
Diệp Tiểu Dao vẫn luôn thích Châu Kiệt Luân, nữ sinh trong thời kỳ trưởng thành vẫn thường thích nam nghệ sĩ nổi tiếng như vậy. Hoặc là Châu Kiệt Luân của Trung Quốc, hoặc là mấy chàng trai Hàn Quốc so với con gái còn đẹp hơn.
Một học giả giáo dục đã nói, từ hơn mười tuổi đến hai mươi tuổi đều là độ tuổi mơ mộng ảo tưởng, đối với thần tượng cũng có thể nghĩ ra một câu chuyện tình yêu giữa cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử.
Lúc Hạ Minh Hiên mà mình không thích nhất xuất hiện, sắc mặt Diệp Tiểu Dao đương nhiên là khó coi. Cô đứng một bên, ánh mắt vẫn nhìn người nọ như thể có chuyện xấu.
Hạ Minh Hiên nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Kiều Tử Tích, lật tay Kiều Tử Tích nhìn nhìn. “Cậu thích tự ngược à, vết thương trên đầu còn chưa khỏi còn không ở nhà mà nghỉ ngơi, xách một đống đồ nặng như vậy đỏ hết cả tay còn không nói, gọi điện thoại tôi tới ngay là được rồi….” Cuối cùng lại đau lòng hỏi. “Có đau không?”
Diệp Tiểu Dao ở một bên rốt cuộc nhìn không nổi. “Hạ Minh Hiên, không nghĩ tới cậu lại là người buồn nôn như vậy”.
Hạ Minh Hiên quay đầu nhìn Diệp Tiểu Dao. “Cậu cũng không phải không biết Tử Tích bị thương, còn gọi cậu ấy đi bắt xách nhiều đồ như vậy”.
“Tôi nói này, tôi lại không bắt cậu xách, cậu lo lắng cái gì?”
“Tôi….”
Kiều Tử Tích thở dài một hơi, hai người này ở cùng một chỗ nhất định là không tốt, không khác gì oan gia. Lấy lại túi đồ trong tay Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích nói. “Cậu về trước đi”.
Hạ Minh Hiên cướp lại túi trong tay Kiều Tử Tích. “Để tôi cầm cho, tay cậu đã thành như vậy rồi”.
“Không cần, cậu về trước đi”. Kiều Tử Tích lách qua người Hạ Minh Hiên, nói với Diệp Tiểu Dao. “Tiểu Dao, đi thôi”.
Hạ Minh Hiên đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh hai người kia rẽ vào một góc phố, cho tới khi hoàn toàn không thấy gì nữa.
Đi xa rồi, Diệp Tiểu Dao mới cầm lại một ít đống đồ Kiều Tử Tích đang cầm. “Ngại quá, chỉ nghĩ đến việc mình mua đồ, bắt cậu phải xách lâu như vậy”.
Kiều Tử Tích nhếch miệng. “Còn khách khí với tôi cái gì”.
Diệp Tiểu Dao quay đầu lại nhìn nhìn, xác định Hạ Minh Hiên không đi theo, nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tôi có thể nói, vừa rồi Hạ Minh Hiên đối với cậu như vậy đã khơi dậy bản tính hủ nữ trong tôi không?”
“Vì sao?”
Diệp Tiểu Dao ho khan vài cái, nói. “Chính là trong tiểu thuyết, hình ảnh tiểu công sủng tiểu thụ đó”.
Kiều Tử Tích bất đắc dĩ cười cười. “Sức tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi”.
“Tôi nói thật đấy”. Diệp Tiểu Dao đi nhanh vài bước, kéo ra một khoảng cách sau đó xoay người lại, đối mặt với Kiều Tử Tích. “Tuy rằng cá nhân tôi không thích Hạ Minh Hiên, bất quá tôi cảm thấy, nếu cậu và Hạ Minh Hiên thật sự yêu nhau thì rất tốt, nam tài nam sắc, ha ha ha….”
Kiều Tử Tích tim đập lỗi một nhịp, y biết Diệp Tiểu Dao đang nói đùa, nhưng nhắc tới vấn đề này thì vẫn cảm thấy căng thẳng. Trong đầu hiện lên bộ dáng đau lòng vừa rồi của người kia, không phải chỉ là tay bị lằn đỏ thôi sao, đâu cần phải chuyện bé xé ra to.
Diệp Tiểu Dao hỏi. “Tử Tích, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Kiều Tử Tích lấy lại tinh thần, lắc đầu. “Không có gì”.
Chuyến bay của Diệp Tiểu Dao là vào sáng thứ bảy tuần này. Thứ sáu, Diệp Tiểu Dao dọn lại một đống đồ gửi đến nhà Kiều Tử Tích. Đều là một ít tiểu thuyết, Diệp Tiểu Dao nói, đây là tiểu thuyết mà cô thích, để dành tiền rất lâu mới mua được, đáng tiếc lên máy bay không thể mang quá nhiều đồ, cho nên đồ yêu quý cũng không thể mang đi. Mà căn phòng của cô ở Trung Quốc sẽ có dì dọn tới ở, con gái của dì cũng thích đọc tiểu thuyết, nhưng Diệp Tiểu Dao lại không thích người khác động vào đồ của mình, cho nên liền đem mấy thứ này chuyển đến nhà Kiều Tử Tích.
“Chờ tôi về nước sẽ tới chỗ cậu lấy lại”.
Diệp Tiểu Dao lưu luyến không rời cầm mấy quyển truyện lên xem, nói với Kiều Tử Tích ở một bên. “Cậu mà chán đọc sách thì có thể xem mấy cuốn tiểu thuyết này, cậu yên tâm, thứ mà tôi đã quyết tâm bỏ tiền ra mua toàn là hàng tinh phẩm trong tinh phẩm”.
Kiều Tử Tích nhìn lướt qua máy quyển tiểu thuyết bìa sách rực rỡ, khoé miệng giật giật, nói. “Mấy thứ này của cậu có lẽ không có cái nào thích hợp để tôi đọc”.
Diệp Tiểu Dao cúi đầu nghĩ nghĩ, chỗ này đều là sách báo phụ nữ, để Kiều Tử Tích xem đúng là rất bối rối. “Không xem cũng được, dù sao trước khi tôi về nước phải nhờ cậu chăm sóc chúng”.
Kiều nãi nãi thấy khó có khi nữ hài tử đến nhà chơi, muốn giữ lại ăn cơm, Diệp Tiểu Dao nói cô còn phải về dọn đồ nốt, cho nên không thể ở lại ăn cơm tối được. Kiều nãi nãi lại nói, không ăn cơm tối thì ăn chút điểm tâm, vì thế lại tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn, coi như là trà chiều.
Diệp Tiểu Dao ăn một miếng bánh trôi nóng hầm hập mà khen không dứt miệng, nói đây là lần đầu tiên được ăn bánh trôi ngon như vậy. Kiều nãi nãi cười nói. “Ngon thì ăn nhiều một chút, lần trước Minh Hiên tới bà cho hơi nhiều đường, thằng bé kêu ngọt quá nên không ăn được, lần này lúc cho đường bà cẩn thận lắm đấy”.
Diệp Tiểu Dao gật đầu. “Vâng vâng, hương vị hoàn hảo luôn ạ”.
Chờ Kiều nãi nãi vào phòng bếp dọn dẹp, Diệp Tiểu Dao cười không rõ ý tứ hỏi Kiều Tử Tích. “Hạ Minh Hiên, cậu ta…. Thường xuyên đến nhà cậu?”
“Không thường xuyên”. Kiều Tử Tích thản nhiên đáp.
“Nhưng số lần tới cũng không thiếu đi”. Diệp Tiểu Dao ngữ khí là lạ, nuốt xuống một viên bánh trôi, tiếp tục nói. “Người như cậu ta, da mặt dày, nhìn đã biết là cậu ta không mời mà đến, sau đó có đuổi cũng không thèm đi”.
“Cậu nói đúng lắm”.
Diệp Tiểu Dao lại gắp một viên bánh trôi nhét vào miệng. “Cậu ta có vấn đề đúng không, bánh trôi ngon thế này còn kêu ngọt, lần sau bảo bà nội cậu đừng làm cho cậu ta ăn nữa”.
Kiều Tử Tích cầm điều khiển TV, bâng quơ một câu. “Cậu ta, không thích ăn đồ ngọt”.
Diệp Tiểu Dao dùng ánh mắt khác thường liếc Kiều Tử Tích. “Cậu hiểu cậu ta như vậy?”
“Quen nhau hai năm, lúc nào cũng nghe cậu ta nói, thằng ngốc cũng phải nhớ”.
Diệp Tiểu Dao khinh thường. “Đã nói là cậu ta biến thái mà, mình không thích ăn cái gì cũng phải nói ra khắp nơi, cứ như sợ người ta không biết”.
Cái này thì có quan hệ gì với biến hay không biến thái.
Ăn thêm mười viên nữa, Diệp Tiểu Dao nhìn đồng hồ, năm giờ. Đến lúc về rồi, còn rất nhiều đồ phải dọn.
Kiều nãi nãi đem chỗ bánh trôi còn lại gói cho Diệp Tiểu Dao đem về, cô nói không cần, nhưng Kiều nãi nãi vẫn kiên quyết đưa, cuối cùng thịnh tình không thể chối, Diệp Tiểu Dao vẫn nhận lấy.
~~~~~~~~~~~~~
Chương 17 mình có sai một chi tiết, cái đoạn hai người đi ăn mỳ, bà chủ quán nói tiếng Quảng Đông chứ hong phải lẫn khẩu âm tiếng Việt ;____; Đã sửa! Chân thành xin lỗi !!!