Học kỳ một của lớp 12 trôi qua rất nhanh, giữa các kỳ thi thử, học sinh ra sức ôn tập, sáng sớm đến lớp tìm phòng thi chỗ ngồi của mình. Chuông reo một tiếng, giám thị phát đề, phát giấy thi, vừa đặt bút xuống viết là hai tiếng sau mới ngẩng mặt lên. Ngày đầu tiên thi ngữ văn cùng toán học, ngày tiếp theo thi tiếng anh cùng các môn khoa học tự nhiên, hai ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Lúc phát điểm thi, học sinh có điểm số không tồi thì mượn bài của nhau, đến chỗ khác hỏi điểm. “Lần này được bao nhiêu điểm?” “Oa, thật lợi hại!”
Có người vui thì có người sầu. Ở trong cùng một tập thể, mỗi người đều cố gắng hướng về phía trước. Ai cũng muốn tiến bộ, chỉ cần một lần lơ là thì sẽ bị tụt lại về phía sau. Cái gọi là lui bước, đều là bị tiến bộ của người khác đẩy xuống mà thôi.
Tết âm lịch năm này chỉ có bảy ngày nghỉ, từ hai bảy tháng chạp, đến mùng bốn tháng giêng sẽ đi học.
Ngồi trong phòng học, bên ngoài vẫn còn vang tiếng pháo mừng năm mới, lão sư cũng nhiều thêm mấy câu oán hận, ai mà muốn mới mùng bốn tết đã phải đi làm chứ, công nhân người ta sớm nhất cũng phải đến mùng tám mới khởi công.
Có lão sư sau khi vào lớp thì lôi ra một tập đề để mặc cho học sinh làm. Nào ai có tâm tư dạy học, thời điểm này người nào người nấy đều đang nghĩ trưa nay ăn gì, muốn đến nhà ai làm khách, công việc gì đó phải qua mùng bảy mới nghĩ đến.
Tan học về, Kiều Tử Tích ngồi sau xe Hạ Minh Hiên. Hàng cây bên đường ở phía nam thành phố đa số là hoa tử kinh. Thời kỳ ra hoa của hoa tử kinh rất dài, thường thường sẽ kéo dài tới tận mùa xuân năm sau. Nhưng hiện tại thì lại đúng mùa hoa tử kinh tàn tạ nhất. Trên con đường không rộng cũng chẳng hẹp trải đầy cánh hoa tử kinh màu tím, nhìn từ xa không khác gì một tấm lụa thượng hạng.
Xe đạp chậm rãi đi qua, làm mấy chiếc lá rụng trên mặt đường khẽ phất phơ. Con đường nhỏ vắng lặng chỉ có tiếng hoa lá rụng cùng âm thanh bánh xe chuyển động.
Kiều Tử Tích cúi đầu nhìn cánh hoa tử kinh dưới đường, trên mặt lại như có cái gì phất qua. Hạ Minh Hiên cần phong độ không cần độ ấm cứ thích đem áo khoác mở rộng ra, vạt áo theo gió bay về phía sau, Kiều Tử Tích đã nói qua không ít lần, người nào đó lại mặt dày nói. “Cậu ôm lấy eo tôi thì áo không bay vào mặt cậu được đâu”.
Đổi lấy là ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tử Tích.
Học kỳ mới chính thức bắt đầu, chủ nhiệm lớp tổng kết lại thành tích, nói Hạ Minh Hiên là người tiến bộ nhanh nhất, trước kia thứ hạng hơn bốn mươi, hiện tại đã hơn ba mươi. Kỳ thật thứ tự cũng không tốt bao nhiêu, nhưng vẫn là có tiến bộ.
Hiệu trưởng thân cao chưa đến mét sáu vào một buổi chiều cho triệu tập tất cả học sinh khối 12, nói là mở hội nghị thường kỳ của khối 12. Thời gian lựa chọn cũng thật keo kiệt, vừa lúc là tiết tám, nếu trong một tiết hiệu trưởng còn chưa nói xong, thời gian tan học sẽ bị lùi lại.
Học sinh khối 12 kéo ghế dựa đi vào sân thể dục, dựa theo thứ tự lớp mà ngồi. Hội nghị thường kỳ theo lệ thường là phải hô khẩu hiệu, hô khẩu hiệu chung toàn trường xong thì mỗi lớp lại phải hô khẩu hiệu của lớp mình. Cứ như thế, đợi đến khi hô xong, bất tri bất giác đã trôi qua hai mươi phút. Hiệu trưởng đứng trên bục nói, lớp nào hô vang dội nhất, lớp nào hô đều nhất, lớp nào hô hay nhất, cứ thế lại mất thêm vài phút.
Học sinh ham học lúc đi họp thường thích mang theo mấy quyển thơ ca hoặc sổ tay luyện từ mới, phía trên hiệu trưởng nói đến sinh động, phía dưới học sinh một lòng đọc sách thánh hiền.
Buổi sáng, Kiều nãi nãi đã dặn Kiều Tử Tích bảo Hạ Minh Hiên đến ăn cơm tối, lúc này Kiều Tử Tích mới nhắc đến với Hạ Minh Hiên.
Hạ Minh Hiên nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ. “Sao cậu không nói sớm, nói sớm chút tôi mới chuẩn bị quà đem qua được chứ”.
Kiều Tử Tích nhìn hiệu trưởng đứng trên bục nói cái gì cũng chẳng rõ, hai tay khoanh trước ngực. “Bà nội nói cậu qua là được rồi, không cần mang cái gì”.
“Như vậy sao được, bình thường không mang cũng không sao, nhưng bây giờ vẫn đang là tháng giêng, nào có ai tới làm khách mà không mang theo quà”. Hạ Minh Hiên ít ra vẫn còn biết chút lễ nghĩa, biết được tháng giêng đi làm khách phải mang theo quà.
“Đã bảo không cần….”
Không đợi Kiều Tử Tích nói xong, Hạ Minh Hiên đã khom lưng chuồn khỏi chỗ ngồi. “Tôi đi trước, lát nữa cậu đem ghế về lớp cho tôi. Tôi sẽ cố đi nhanh, ở cổng trường chờ cậu cùng về”.
Nói xong liền lén lút trốn đi.
Hiệu trưởng nói đông nói tây, đến năm giờ hai mươi mới thả người.
Kiều Tử Tích cầm theo hai túi cặp xách ra đến cổng trường, Hạ Minh Hiên ngồi trên xe đạp, một chân chống đất một chân đang buồn chán nghịch bàn đạp, tóc mái hơi rối loạn, chắc là đạp xe cấp tốc đến. Trường học ở vùng ngoại thành, siêu thị gần nhất cũng phải mất mười phút đạp xe.
“Ông già kia hôm nay uống say à, muộn thế này rồi mới thả người”. Hạ Minh Hiên nói.
Kiều Tử Tích nhìn đầu xe treo hai túi quà lớn, nhất thời không biết nên nói gì. Lần này mua chính là thực phẩm bổ sung canxi, người già đều cần bổ sung canxi, cho nên Hạ Minh Hiên nói thứ này tốt.
Kiều nãi nãi làm rất nhiều đồ ăn ngon, bày đầy cả một bàn.
Hôm nay trong nhà còn có thêm một người, là ba của Kiều Tử Tích. Quen Kiều Tử Tích gần ba năm, hôm nay mới được gặp ba ba của y. Ba ba Kiều Tử Tích gầy gầy cao cao, mặc tây trang, đeo kính mắt, vừa nhìn đã biết là quản lý cấp cao của công ty nào đó.
Hạ Minh Hiên nói rất ít, có lẽ là vì có ba ba Kiều Tử Tích ở đây, cho nên cũng thu liễm không ít. Kiều nãi nãi gắp thức ăn cho Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên im lặng ăn hết, thật giống tình cảnh con dâu gặp cha mẹ chồng.
Kiều ba ba nói đến việc học của Kiều Tử Tích và Hạ Minh Hiên, ngữ khí không giống với các lão sư trong trường, hơn một phần chủ quan thiếu vài phần khách quan. Ông nói, không cần đặt ra yêu cầu quá cao, cố gắng hết sức là được rồi, đừng để sau này mình phải hối hận. Còn có một học kỳ, giữa học tập và nghỉ ngơi nên biết kết hợp đúng đắn….
Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích gật đầu.
Lúc Hạ Minh Hiên chuẩn bị về đã là tám giờ tối. Kiều nãi nãi cùng Kiều Tử Tích tiễn hắn ra ngoài cửa, Kiều nãi nãi cho hắn một phong bao lì xì, Hạ Minh Hiên không nhận, Kiều nãi nãi lại cứ nhất quyết nhét vào túi áo hắn, cuối cùng Hạ Minh Hiên phải bất đắc dĩ nhận lấy.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Minh Hiên ngồi trên xe đạp, quay đầu nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, ngày mai nhớ chờ tôi”.
Kiều Tử Tích gật đầu, cố ý vô ý nói một câu. “Trên đường chú ý an toàn”.
Bên cạnh trường học có một khối bảng điện tử, mỗi ngày trên đó sẽ hiển thị một con số. Nhớ lại lúc mới đầu vẫn là gần ba trăm ngày, chỉ một thời gian không chú ý mà đã trôi qua hơn phân nửa. Học kỳ hai của khối 12 bắt đầu không bao lâu, con số trên màn hình huỳnh quang cũng nhảy đến số 100, chính là đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước khi xuất quân của khối 12.
Lúc trước trường học rất coi trọng đại hội này, nghĩ là dựa vào sự may mắn của con số 100, thông qua thính giác và thị giác mà làm rung động ý chí chiến đấu của học sinh.
Tuyên thệ trăm ngày trước khi xuất quân chủ yếu vẫn là nghe lời vô nghĩa, nghe xong thì lại hô khẩu hiệu. Lớp nào ý chí chiến đấu không đủ dâng trào, thì chờ các lớp khác hô xong rồi tự mình hô lại, hô cho đến khi nào hiệu trưởng vừa lòng, chủ nhiệm vừa lòng, cả khối vừa lòng thì mới thôi.
Đại diện cho khối 12 cũng có một học sinh lên phát biểu, là một cô gái rất dí dỏm, mấu chốt là thành tích tốt bộ dáng lại đáng yêu, không hổ là hoa khôi lớp 13.
Hạ Minh Hiên nhìn một cái, nói. “Nữ sinh kia chính là người lần trước Bàn Tử theo đuổi, người ta căn bản không thèm để ý tới cậu ta. Cậu ta bảo tôi theo đuổi, tôi nói không có hứng thú với ngự nữ”.
Kiều Tử Tích nói. “Là cậu không xứng với người ta”.
Hạ Minh Hiên dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nói. “Tôi nói thật đấy, nữ sinh kiểu này ai cũng muốn làm nữ cường nhân, tôi chịu không nổi, cho nên sẽ không làm lỡ tiền đồ của người ta”.
Kiều Tử Tích nắm tay đấm vào ngực Hạ Minh Hiên. “Ít nói nhảm đi, cậu chính là cáo không ăn được nho”.
Hạ Minh Hiên trả lời. “Ngay từ đầu tôi đã chẳng muốn làm cáo ăn nho”.
Đại hội tuyên thệ trăm ngày trước khi xuất quân trôi qua chưa được bao lâu liền truyền đến một tin tức khiếp sợ. Vùng biển phía đông Nhật Bản xảy ra động đất mạnh 9.0 độ richter đồng thời dẫn tới sóng thần, gây ra thương vong và tổn thất to lớn cả về người và của. Động đất cũng khiến phát sinh sự cố rò rỉ chất phóng xạ từ nhà máy điện hạt nhân ở Fukushima.
Lần rò rỉ chất phóng xạ này có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của các quốc gia láng giềng.
Sau sự việc này, các chuyên gia nói, tia bức xạ cường độ thấp không đáng lo ngại, bởi vì i-ốt có thể làm giảm thương tổn do tia bức xạ mang đến. Thập phần không khéo chính là, trong muối ăn lại chứa một thành phần có tên I-ốt.
Bắt đầu từ lúc đó, Trung Quốc liền xuất hiện cơn sốt mua muối. Các siêu thị lớn cửa hàng nhỏ đều đội giá muối ăn lên cao, dựa theo lý luận kinh tế vi mô mà nói, giá càng cao thì rất có thể sẽ làm cho nhu cầu chững lại, nhưng áp dụng trong trường hợp này thì đúng là phản lý luận, người ta không bởi vì giá hàng tăng lên mà kiềm chế sức mua, ngược lại còn ngày trầm trọng hơn. Vừa thấy muối liền mua, đi qua các ngõ các hẻm để mua muối, bình thường một gia đình nửa tháng cả tháng mới hết một túi muối, bây giờ thì một ngày mua luôn năm cân!
Trên đường vừa gặp người quen liền hỏi “Mua muối chưa?” chứ không phải “Ăn cơm chưa?” Ngược lại, người dân Nhật Bản sống trong khu vực nhiễm phóng xạ thì không thấy rộ lên phong trào mua muối này.
Quay lại Trung Quốc, bạn học trong lớp cứ phải bỏ thêm ít muối vào nước lọc uống thì mới yên tâm. Khi đó, chỉ cần là cá đánh bắt từ biển thì không ai dám ăn, làm hại các nhà buôn hải sản cực kỳ oán giận, có khi phải đổi cả nghề.