Ngày thứ ba sau khi nhập học chính là lễ trung thu. Trường học đề xướng các lớp tổ chức hoạt động văn hoá, cũng là dịp để cho tân sinh viên giao lưu làm quen với nhau.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên cũng không thể làm long trọng, nơi này chỉ có sinh viên năm nhất, không có sư huynh sư tỷ, cho nên hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Buổi tối, trăng tròn lên cao, tiết trời quang đãng. Hạ Minh Hiên bị bắt nghe xong cuộc điện thoại dài nửa tiếng, đầu dây bên kia, Hạ mụ mụ nói tới nói lui những câu quan tâm, bên này Hạ Minh Hiên hờ hững gật đầu, có lệ đáp lại. “Vâng, vâng, con biết rồi”.
Kết thúc trò chuyện, cúp máy, Hạ Minh Hiên nói với Kiều Tử Tích bên người. “Hôm nay trung thu, cậu không gọi về cho bà nội nói mấy câu à?”
Kiều Tử Tích thản nhiên nói. “Gọi từ chiều rồi”.
“Người già rất sợ cô độc, trước kia còn có cậu, hiện tại lại chỉ có một mình”.
“Ba tôi nói qua một thời gian nữa sẽ đón bà tới G thị ở cùng ông ấy”.
“Như vậy cũng tốt”.
Quân huấn của tân sinh viên bắt đầu từ ngày 15 đến ngày 24, ở giữa lại có thứ bảy chủ nhật, sáng 24 còn là ngày hội thao. Cho nên, thời gian quân huấn chân chính không nhiều không ít dài bảy ngày.
Quân huấn ngày đầu tiên, một buổi sáng đã có mấy chục nữ sinh ngất xỉu, chuyện này khiến cho ban lãnh đạo trường cực lực quan tâm, lén cùng các giáo quan mở một cuộc họp nhỏ, loanh quanh vòng vo nói rất nhiều, đơn giản chính là muốn các giáo quan tận lực nhẹ tay, không cần phải quá nghiêm khắc.
Buổi chiều các giáo quan đến huấn luyện cũng rất khó chịu, vẻ mặt cau có bắt đầu nói. “Sinh viên mấy người sao lại yếu đuối như vậy, đi bộ có mấy giờ mà cũng bao nhiêu người ngất xỉu, nếu vào quân đội thì không phải đều chết vì đi bộ hết à”.
Các giáo quan ngoài miệng thì nghiêm khắc như vậy, nhưng bên trong cũng cố ý vô tình mà nới lỏng yêu cầu, đi bộ một giờ rồi nghỉ hai mươi phút. Bất quá thời gian uống nước trong lúc nghỉ chỉ có hai mươi giây, sinh viên từ chỗ nghỉ chạy đến bình nước dưới tàng cây, qua qua lại lại một vòng đều là vội vội vàng vàng. Huấn luyện viên đứng một bên nhàn nhã đếm ngược thời gian, nhìn sinh viên vì uống nước mà chạy trối chết, trên mặt không giấu nổi ý cười.
Nghỉ ngơi hai mươi phút, huấn luyện viên giữa các lớp cũng tranh thủ trêu chọc nhau. Sinh viên bên dưới ồn ào, nói muốn các giáo quan hát một khúc quân ca. Hai huấn luyện viên đều từ chối, cuối cùng để sinh viên của mình tự hát.
Hát chính là bài < Quân Trung Lục Hoa > , khúc quân ca đã làm cảm động thiên thiên vạn vạn quân nhân Trung Quốc.
Huấn luyện viên nói vì để xúc tiến trao đổi, đề nghị sinh viên sau khi trở về thì Follow weibo của ông ta, sau đó còn nói. “Nếu qua hôm nay, weibo của tôi mà không tăng thêm được năm mươi người theo dõi, ngày mai các cô cậu cứ chờ mà sống dễ chịu”.
Vì thế, sau khi tan học, mọi người ôm máy tính ôm điện thoại vội vàng chọn ‘chú ý’ huấn luyện viên. Còn nhắn tin đủ các loại chúc phúc ân cần thăm hỏi. Chúc huấn luyện viên thân thể khoẻ mạnh, mọi sự như ý, cả nhà an khang….
Ngày hôm sau, huấn luyện viên rạng rỡ xuất hiện trên sân thể dục, vẻ mặt mang theo nụ cười đáng khinh. Mở miệng đã nói: “Trước tiên nghỉ ngơi mười phút đã”.
Phía dưới một mảnh vui mừng.
Quân huấn tân sinh viên hừng hực tiến hành, bên kia hội học sinh cũng bận tối mày tối mặt chiêu mộ thành viên mới. Vòng thứ nhất, sinh viên đăng ký đứng trên bục giảng, có một phút đồng hồ để giới thiệu bản thân và đưa ra lý do vì sao muốn vào hội học sinh.
Hạ Minh Hiên cũng đi phỏng vấn.
Theo thống kê của hội học sinh, lần này sinh viên tham dự báo danh lên tới hai nghìn người, qua vòng thứ nhất đã loại mất hai phần ba, chỉ có một phần ba trong tổng số người báo danh được vào vòng hai.
Trong danh sách vòng hai có cả tên của Hạ Minh Hiên.
Lúc ăn cơm, Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, cứ chờ mà xem, vị trí trưởng ban ban quan hệ xã hội chắc chắn sẽ về tay tôi”.
Kiều Tử Tích liếc hắn một cái. “Cậu cũng đừng có đi gây hoạ cho hội học sinh người ta”.
“Cậu yên tâm, ban quan hệ xã hội đã có tôi thì tuyệt đối sẽ trở thành ban có hiệu suất làm việc cao nhất trong hội, thành tích nổi bật nhất!”
Kiều Tử Tích đấm một cái vào ngực Hạ Minh Hiên. “Cậu cứ chém gió đi”.
Xoa xoa chỗ ngực bị đấm, miệng còn nhai đồ ăn, Hạ Minh Hiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt Kiều Tử Tích. “Tử Tích, sao cậu không đăng ký vào hội học sinh, tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ vào được”.
Kiều Tử Tích gắp một cọng rau, nói. “Rau xanh củ cải mỗi người một sở thích, cũng không phải tất cả đều muốn được vào hội học sinh”.
Vài ngày quân huấn trôi qua rất chậm, nói như lời các sinh viên thì là, một ngày tựa như một năm. Tâm lý giáo quan người nào người nấy đều biến thái, bởi vì năm đó chính mình cũng chịu nhiều khổ tạo thành tâm lý mất cân bằng, cho nên bây giờ liền đem oán khí đổ xuống đầu sinh viên.
Nhà trường nói các giáo quan nhẹ tay một chút, có giáo quan chính là không chịu nhẹ tay.
Nhìn thấy nhiều sinh viên dưới tay mình kêu khổ kêu mệt như vậy, là một người mất cân bằng tâm lý từ quân đội đi ra, ông ta cảm thấy thập phần cao hứng.
Bảy ngày bị quân huấn ngược cho thê thảm, cuối cùng cũng chấm dứt vào hội thao ngày 24.
Trải qua vài ngày quân huấn, làn da của Hạ Minh Hiên bị đen đi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt nổi bật của hắn. Không biết là ai nói, nam nhân đen một chút mới tốt, có khí khái nam tử, trắng quá rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến tiểu bạch kiểm.
Hạ Minh Hiên vân đạm phong khinh. “Qua vài ngày lại trắng lại thôi”. Nhìn Kiều Tử Tích ở phía sau, nói. “Tử Tích, sao da cậu không bị đen đi?”
“Huấn luyện viên tốt, vẫn cho bọn này đứng dưới bóng cây”.
Hạ Minh Hiên giơ chân. “Mẹ nó, sao lại không công bằng như vậy, mấy ngày vừa rồi chúng tôi đều phải đứng tập dưới nắng”.
“Do ăn ở”.
Hạ Minh Hiên sửa lại. “Là tố chất và cách dạy của huấn luyện viên có vấn đề”.
Kiều Tử Tích nói. “Có thời gian oán giận thì không bằng nghĩ xem làm sao để qua vòng ba đi”.
Vòng tuyển chọn thứ hai của hội học sinh Hạ Minh Hiên cũng qua. Có thể vào đến vòng thứ ba là tuyệt đối không dễ dàng, qua hai vòng đầu, đến giờ còn lại khoảng bốn năm trăm người cùng tranh giành hai trăm vị trí. Cạnh tranh không phải là nhỏ.
Hạ Minh Hiên cũng đi phỏng vấn vào đoàn nghệ thuật của trường. Mà Kiều Tử Tích thì trực tiếp được nhận vào, bởi vì y chơi violon rất khá, cho nên được nhận vào thẳng đoàn nghệ thuật luôn.
Hạ Minh Hiên đi phỏng vấn vào đoàn nghệ thuật thì lựa chọn biểu diễn hát. Gương mặt dễ nhìn cộng thêm hình tượng trong sạch, vừa mới lên sân khấu đã khiến cho sư tỷ giám khảo ở bên dưới đỏ mặt. Kiều Tử Tích ngồi theo dõi bên dưới, ca khúc Hạ Minh Hiên lựa chọn chính là bài hát của Hồ Hạ vừa mới phát hành cách đó không lâu, .
Thanh âm của Hạ Minh Hiên rất có từ tính, từng âm hát ra đều rất chuẩn, biểu cảm trên mặt vừa đủ chừng. Hát xong, tiếng vỗ tay dưới khán đài so với mấy màn diễn trước thì vang dội hơn nhiều.
Hạ Minh Hiên bắn về phía Kiều Tử Tích ngồi phía xa một cái nhìn đắc ý, Kiều Tử Tích xem thường nhìn lại. Kết quả cuối cùng còn chưa có mà đã đắc ý như vậy, một chút khiêm tốn cũng không có.
Cuối cùng, Hạ Minh Hiên vẫn là một đường diệt hết kẻ địch tiến vào đoàn nghệ thuật, hội học sinh cũng có được một chân, nhưng không phải trưởng ban ban quan hệ xã hội, mà chính là vị trí phó ban.
Hạ Minh Hiên oán giận nói. “Mẹ, thế nhưng lại cho nữ sinh làm trưởng ban, đem cái ghế phó ban ném cho tôi”.
“Cậu thoả mãn đi, hội học sinh toàn người tài năng, kiếm được một chân phó ban cũng là may mắn lớn lao rồi”. Đây là suy nghĩ của Kiều Tử Tích, tính tự đại của Hạ Minh Hiên là tật xấu sửa mãi không đổi, lên đại học dường như còn trầm trọng hơn. Hội học sinh tuyển người chính là những ai có thể vùi đầu chịu khổ, Hạ Minh Hiên được chọn có lẽ cũng bởi vì gương mặt kia được các sư tỷ ưu ái thôi.
Tiệc chào đón tân sinh viên được hoãn lại tới cuối tuần thứ hai sau quốc khánh. Buổi tiệc có mười tiết mục, trong đó ba tiết mục là của các sư huynh sư tỷ đến diễn, còn lại bảy tiết mục đều do tân sinh viên tự mình chọn lựa, bất luận là ai cũng có thể tham gia, nhưng phải qua được vòng sàng lọc. Chọn ra được bảy tiết mục xuất sắc nhất, đến lúc đó đều sẽ là tâm điểm của buổi tiệc.
Vừa mới vào đoàn nghệ thuật không lâu, Hạ Minh Hiên đã cùng hai thành viên chơi trống và ghi-ta lập thành một nhóm, tính toán diễn một tiết mục. Hạ Minh Hiên hát chính, một người chơi ghi-ta làm nhạc đệm, một người chơi trống.
Hạ Minh Hiên cũng biết chơi ghi-ta, nhưng không thể so với dân chuyên nghiệp. Cho nên, ngay từ đầu Hạ Minh Hiên đã thổi bay ý tưởng tự đàn tự hát, đổi thành hình thức một nhóm nhạc.
Thời gian gấp rút, sau khi nghiên cứu, ba người quyết định chọn bài của Lư Quảng Trọng.
Bảy tiết mục cho đêm chào đón tân sinh viên sẽ được quyết định trước kỳ nghỉ quốc khánh. Mấy ngày nay cơ bản sẽ không thấy thân ảnh Hạ Minh Hiên đâu, có thời gian hắn liền đi luyện tập. Sau đó kêu Kiều Tử Tích mua cơm, tập luyện xong mồ hôi đầm đìa chạy tới ký túc xá của Kiều Tử Tích ăn cơm.
Ký túc xá chính mình thì lười quay về.
Hạ Minh Hiên vừa lên đại học, chuyện gì cũng phi thường thuận lợi. Không ngoài dự đoán, tiết mục của hắn được chọn để diễn trong tiệc chào đón tân sinh viên. Việc còn lại chỉ có tập luyện thêm, chờ đến ngày diễn thì lên sàn.