Ngày 11 tháng 11 năm 2011 là lễ thần côn trong truyền thuyết, khó có khi sáu số 1 cùng hội tụ một chỗ. Trên weibo tràn ngập các câu chúc phúc cùng mấy chuyện khôi hài linh tinh.
Tân sinh viên phần lớn đều là người độc thân, không phải độc thân thì cũng là yêu đương từ cấp ba, lên đại học thì trở thành quan hệ yêu xa, coi như là nửa độc thân. Vài nam sinh trong ký túc xá của Hạ Minh Hiên hẹn mấy nữ sinh cùng lớp đi KTV, mấy nữ sinh kia đều là vì có Hạ Minh Hiên đi cho nên mới đi cùng. Duẫn Đông cùng ký túc xá khoác vai Hạ Minh Hiên nói. “Minh Hiên, tôi đã nói với mấy nữ sinh kia cậu nhất định sẽ đi, cậu cũng không thể leo cây, nếu không tôi chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh chết”.
Hạ Minh Hiên khinh thường cười. “Tôi còn thật sự muốn xem bộ dạng cậu bị nữ sinh vây đánh đây”.
“Minh Hiên, hai ta cùng trường lại cùng giường, cậu đâu cần phải như vậy”.
Hạ Minh Hiên hất cái móng vuốt của Duẫn Đông trên vai mình ra. “Ai cùng giường với nhà cậu?!”
“Ý tôi là, giường của tôi ngay cạnh giường cậu, miễn cưỡng cũng coi như là cùng giường”.
“Tôi đi, cậu đừng có đến ghê tởm tôi”.
“Có cái gì mà ghê tởm, cậu cũng không phải thường xuyên ở ký túc xá của Kiều Tử Tích cùng cậu ta chung giường sao?”
Người nào đó mặt hơi nóng lên. “Cái đó không giống”.
“Có cái gì không giống?”
“Cậu ấy…. cậu ấy là, cậu ấy là huynh đệ của tôi”.
“Tôi thì không phải huynh đệ của cậu?”
Hạ Minh Hiên vừa định nói tiếp thì di động vang, lấy điện thoại ra, Duẫn Đông nghển cổ nhìn trộm màn hình điện thoại. “Yo, Nhạc Vi Lam, không phải mỹ nữ khoa các cậu sao?”
Chuông di động vẫn chưa dừng, Hạ Minh Hiên liếc Duẫn Đông một cái. “Cút ngay, tôi nghe điện thoại”.
Duẫn Đông cười đen tối. “Chẳng lẽ có cái gì không để cho người khác nghe được?”
Hạ Minh Hiên không quản cậu ta, ấn nghe máy. Giọng nói nữ sinh ở đầu bên kia rất êm tai, ôn nhu đến chảy ra nước. Cũng không có chuyện gì khác, chính là hẹn Hạ Minh Hiên cùng đi KTV. Hạ Minh Hiên nhìn Duẫn Đông vẫn đang nghe lén bên cạnh, trả lời. “Mình có hẹn với mấy người cùng ký túc xá rồi”.
Bên kia nói. “Vậy sao, thế thì thôi, để lần sau vậy”.
Duẫn Đông chỉ hận rèn sắt không thành thép, chờ Hạ Minh Hiên cúp máy thì lập tức nói. “Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại lãng phí mất, cậu không phải nam nhân à?”
Hạ Minh Hiên nói. “Sao hả, cậu muốn bị đám nữ sinh kia vây đánh?”
“Đương nhiên không phải, ý tôi là, cậu có thể gọi người ta cùng đi mà”.
“Người ta là đi cùng bạn ký túc xá”.
“Vậy càng tốt chứ sao, bảo người ta gọi cả bạn ký túc đến, càng đông càng vui”.
“Xem cái bộ dáng đáng khinh này của cậu còn không phải sẽ doạ con gái nhà người ta chạy hết”.
“Tôi làm sao mà đáng khinh?”
Hạ Minh Hiên nhìn Duẫn Đông từ trên xuống dưới, nhếch khoé miệng. “Toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đánh khinh”.
Sau đó, Hạ Minh Hiên đến ký túc xá của Kiều Tử Tích.
Vốn là kêu Kiều Tử Tích cùng đi K, kết quả Kiều Tử Tích cũng có tụ hội, là của đoàn nghệ thuật tổ chức, hình như là muốn đi ăn đồ nướng. Hạ Minh Hiên ngồi trước bàn học của Kiều Tử Tích, lấy tay ngược đãi cái chậu hoa nhỏ của Kiều Tử Tích, không cẩn thận một tí mà làm rụng hết mấy cái lá cây. “Tử Tích, cậu thật sự không đi sao?”
Kiều Tử Tích dùng tay đập móng vuốt của người nào đó. “Không đi”.
“Đồ nướng có cái gì mà ngon, ăn nhiều nóng người, không tốt cho cơ thể”.
“Tôi thích”. Kiều Tử Tích vừa nói vừa đem chậu hoa trước mặt Hạ Minh Hiên dời sang chỗ khác, cứ bị hắn ngược đãi như vậy không chết mới là lạ.
Cuối cùng, Hạ Minh Hiên đi KTV, Kiều Tử Tích đi ăn đồ nướng.
Trong K phòng luôn không thể thiếu ồn ào, cả trai lẫn gái cùng một chỗ nói nói cười cười, sau đó cứ như vậy mà thân quen. Hạ Minh Hiên bị chuốc mấy lon bia, sau lại bị đẩy lên hát. Sau tiệc chào đón tân sinh viên, ai ai cũng biết Hạ Minh Hiên hát rất dễ nghe, mà thực tế thì đúng là như vậy.
Hạ Minh Hiên hát < Anh yêu em >, lại hát tiếp < Ái hạ >, sau đó là < Tâm sự cô đơn >…. Mấy người ngồi ở sofa ồn ào hết một bài lại tiếp một bài, cuối cùng một nữ sinh bị đẩy lên song ca cùng Hạ Minh Hiên.
Tiểu nữ sinh cúi đầu, cắn môi ngại ngùng. Ca khúc song ca là < Nóc nhà > của Châu Kiệt Luân. Thanh âm Hạ Minh Hiên vẫn luôn đều đều ôn nhu, tiểu nữ sinh kia vừa mở miệng, thanh âm so với Hạ Minh Hiên còn thô lỗ hơn vài phần, khiến cho người ngồi nghe phải khiếp sợ. Giọng hát này mà đi hát < Dốc cao đất vàng > cũng không thành vấn đề.
Liên tục hát năm bài, Hạ Minh Hiên lấy điện thoại ra nhìn, mười giờ.
Đem mic giao cho Duẫn Đông, Hạ Minh Hiên vào toilet, khoá cửa, gọi điện thoại.
Kết nối được rồi, bên đầu dây Kiều Tử Tích có người cười to. “Tử Tích, cậu về chưa?”
“Vẫn chưa, có lẽ phải mười một giờ mới về được”.
“Nga”. Hạ Minh Hiên ngừng lại. “Nếu không chờ tôi qua đó, cùng về với cậu”.
“Không cần, cậu cũng không tiện đường”.
“Có sao đâu, dù gì tôi cũng là người của đoàn nghệ thuật, ra mặt một chút cũng tốt”.
“Tuỳ cậu”.
Lúc Hạ Minh Hiên tới nơi đã là mười rưỡi.
Cái cánh gà trên tay Kiều Tử Tích vừa mới nướng xong đã bị người nào đó cầm đi, ngồi ở bên cạnh, ngay cả nói cũng không thèm nói một câu liền ngồi gặm.
“Uống nhiều lắm sao?” Mùi cồn trên người Hạ Minh Hiên rất đậm, vừa tới gần đã có thể ngửi thấy.
Hạ Minh Hiên gặm cánh gà. “Bị bọn họ chuốc”.
Kiều Tử Tích cầm một cái cánh gà khác qua nướng tiếp. Hạ Minh Hiên ăn xong còn oán giận. “Tử Tích, cho nhiều mật quá, ngọt lắm. Cái này cho ít thôi”.
Kiều Tử Tích lườm hắn. “Cũng không phải cho cậu ăn”.
Người nào đó da mặt dày. “Không cho tôi ăn thì ai ăn?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là tôi ăn”.
Người nào đó dán lại gần Kiều Tử Tích, vuốt bụng nói. “Năm giờ chiều nay ăn cơm đến bây giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, đói chết. Tử Tích, cậu nỡ lòng nào nhìn tôi đói đến đau dạ dày?”
“Không phải cậu nói ăn đồ nướng nhiều nóng trong người không tốt cho cơ thể à?”
“Hiện tại đang đói, đói bụng ăn quàng, ai mà quản nó có độc hay bốc hoả”.
Nữ sinh bên cạnh đem đĩa đồ nướng qua. “Minh Hiên, nếu đói thì ăn chút đồ của mình đi”.
Hạ Minh Hiên cười cười, nhìn thoáng qua Kiều Tử Tích. “Quên đi, Tử Tích cũng sắp nướng xong, mình ăn chỗ này là được rồi”.
Giả bộ!
Mười một giờ, Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích rời đi. Hai thân ảnh cùng sóng vai bước đi, dưới đèn đường, một người cao một người thấp. Hạ Minh Hiên nhìn đồng hồ, vẫn là chiếc đồng hồ mà hai năm trước Kiều Tử Tích tặng hắn. “Tử Tích, bây giờ là 11 giờ 11 phút”.
Kiều Tử Tích lên tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Đến cổng trường, lại đi thêm một đoạn nữa là sẽ tới ký túc xá của Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên nói. “Còn sớm, hay là chúng ta đi dạo quanh vườn trường một vòng, dù sao trở về cũng không ngủ được”.
Hơn mười một giờ còn sớm, rốt cuộc là sớm chỗ nào.
Bình thường vườn trường rất yên ắng, bây giờ lại càng im lặng. Hạ Minh Hiên hai tay đút túi quần, bước đi rất chậm, dưới chân còn đá đá mấy chiếc lá rụng. Khuôn viên nơi này nhỏ hơn nhiều so với trụ sở chính, tuỳ tiện đi bộ hai mươi phút đã đi hết cả vườn trường.
Đèn dưới lầu ký túc xá Kiều Tử Tích không mở, chỉ có một chút ánh đèn hôm ám từ trên cầu thang rọi tới. Kiều Tử Tích nói. “Gần mười hai giờ rồi, về ngủ đi”.
Hạ Minh Hiên nói. “Mai không phải đi học, tối nay có ngủ hay không cũng chẳng sao”.
Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua sườn mặt lờ mờ của Hạ Minh Hiên, bình thường đèn ở hành lang đều mở, không biết vì cái gì hôm nay lại tắt đi.
Hai người ở trong bóng tối không nói gì, cảnh tượng như vậy rất quái dị, Kiều Tử Tích mở lời trước. “Tôi lên đây”. Sau đó xoay người bước đi.
Hạ Minh Hiên nhìn bóng dáng Kiều Tử Tích, kêu một tiếng. “Tử Tích”.
Kiều Tử Tích quay đầu lại, trên tay bị nắm chặt. Kiều Tử Tích dưới chân không tự chủ mà bước lại gần về phía trước, hơi thở của Hạ Minh Hiên ở ngay trước mặt, ánh đèn quá mờ, nhìn không ra biểu tình trên mặt hắn. tiếng tim đập so với bất cứ thanh âm nào lúc này còn rõ ràng hơn.
Trên môi ẩm ướt, một nụ hôn như vũ bão kéo đến, không tính là ôn nhu, mà dường như mang theo điểm bá đạo cùng chiếm giữ. Hai thân mình kề sát nhau đều nóng lên, Kiều Tử Tích đem Hạ Minh Hiên đẩy ra.
Cúi đầu, hơi thở gấp gáp, thanh âm rất nhỏ. “Cậu điên rồi?”
Hạ Minh Hiên cũng thở gấp, thanh âm có chút run rẩy. “Tôi…. Cậu, cậu không phải nói, ở nước ngoài hôn nhau cũng xem như là chào hỏi sao”.
Kiều Tử Tích vẫn cúi đầu. “Nơi này là Trung Quốc”.
“Có sao đâu”. Người nào đó nâng tay chạm vào mặt Kiều Tử Tích, lại bị Kiều Tử Tích hất ra. Hai người trầm mặc một chút, Hạ Minh Hiên nói. “Ngày mai không được trốn tránh tôi”.
“Hừ, ai trốn cậu?”
“Cậu nói đó, nếu ngày mai cậu trốn tôi…. Tôi sẽ….” Lời phía sau không biết phải nói thế nào, nếu Kiều Tử Tích trốn tránh hắn, thì hắn phải làm sao.
“Được rồi, khuya rồi, cậu về đi”. Kiều Tử Tích nói.
Hạ Minh Hiên mỉm cười. “Ngày mai tôi tìm cậu ăn sáng”.
“Quá bảy rưỡi thì đừng có đến nữa”.
Người nào đó lộ ra nụ cười đắc ý. “Bảy giờ tôi tới”.
Hôm nay là ngày độc thân, một đám người độc thân vì để bù lại tâm hồn trống vắng của mình mà ra ngoài chơi, chơi đến điên rồi mới mệt mỏi trở về. Mấy người ở ký túc xá còn chưa thấy đâu, Hạ Minh Hiên cởi giày lên giường, hai tay gác sau đầu, hơi hơi nhắm mắt, hồi tưởng lại hương vị vừa mới hôn Kiều Tử Tích. Thật ngọt ngào, thật mềm mại….