Hạ Minh Hiên mang theo bữa sáng đứng ở đó, trong lòng một trận quặn đau nhức nhối, hắn nhìn Kiều Tử Tích mặc quần áo, leo qua người Hứa Kiếm Sở đang ngủ, sau đó xuống giường, ra ban công rửa mặt.
Chờ xong xuôi, Hạ Minh Hiên kéo tay Kiều Tử Tích ra ngoài, đến sân thể dục, Kiều Tử Tích tránh khỏi tay Hạ Minh Hiên.
“Cậu làm gì?”
Hạ Minh Hiên mang theo lửa giận nói. “Cậu với Hứa Kiếm Sở ngủ cùng nhau?”
“Ừ”.
Hạ Minh Hiên nhìn vẻ mặt gió yên biển lặng của Kiều Tử Tích. “Cậu….” Muốn nói rồi lại thôi.
Qua một lát, Kiều Tử Tích nói. “Cậu lôi tôi ra đây để đứng ngốc cùng cậu à?”
Hạ Minh Hiên bình ổn cảm xúc, đem túi đựng bữa sáng giơ ra trước mặt Kiều Tử Tích. “Mua đồ ăn sáng cho cậu”.
“Cho bạn gái cậu ấy, tôi tự đi ăn”.
Kiều Tử Tích xoay người định đi, Hạ Minh Hiên nắm tay y kéo lại. “Đây là cho cậu, cô ấy ăn rồi”.
Kiều Tử Tích nhìn cái túi to trên tay Hạ Minh Hiên, hỏi. “Là cái gì?”
Hạ Minh Hiên nâng cái túi cao lên một chút. “Miến, có cho thêm thịt nạc với trứng nữa. Bây giờ vẫn còn nóng, cậu ăn luôn đi, để lâu sẽ nguội mất”.
Kiều Tử Tích nhận cái túi trong tay hắn. “Ở đây không ăn được, về ký túc xá”.
Hạ Minh Hiên cũng đi theo Kiều Tử Tích về ký túc, ánh mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm Hứa Kiếm Sở đang ngủ ngon lành. Kiều Tử Tích ngồi trên ghế ăn bữa sáng, Hạ Minh Hiên an vị ở mép giường, vỗ vỗ mặt Hứa Kiếm Sở.
Hứa Kiếm Sở còn buồn ngủ, nhìn Hạ Minh Hiên. “Làm gì?”
Hạ Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi. “Chính mình có giường không ngủ chạy đến giường Tử Tích làm gì?”
“Tôi thích”. Hứa Kiếm Sở lại rúc vào trong chăn, nói tiếp. “Tôi ngủ tiếp, đừng có phiền tôi”.
Hạ Minh Hiên nắm tay, hận không thể đạp cho tên kia một phát.
Hạ Minh Hiên thấy Kiều Tử Tích đã ăn xong, nói. “Tối nay tôi ngủ ở chỗ cậu”.
Kiều Tử Tích nhìn hắn một cái. “Chính mình có giường không ngủ chạy đến đây làm gì?” Một câu giống y như lời vừa rồi Hạ Minh Hiên nói với Hứa Kiếm Sở.
Hạ Minh Hiên nói. “Ga trải giường của tôi giặt rồi, hôm nay không khô được”.
Kiều Tử Tích nhìn mặt trời bên ngoài. “Yên tâm, hôm nay tuyệt đối sẽ khô”.
Hạ Minh Hiên liếc cái người vẫn nằm trên giường Kiều Tử Tích, nói. “Quản nó có khô hay không, dù sao hôm nay tôi sẽ ngủ ở đây”.
Kiều Tử Tích nói. “Tuỳ cậu, cậu tới thì tôi với Kiếm Sở ngủ chung giường”.
“Vì sao?”
“Chẳng vì sao cả”.
Hạ Minh Hiên trong lòng rất khó chịu, phi thường khó chịu!
Buổi tối, Hạ Minh Hiên ở lại, ngồi tựa vào đầu giường Kiều Tử Tích, ôm một quyển tạp chí đọc. Nhạc Vi Lam có gọi tới hai lần, một lần là muốn cùng hắn đi tản bộ, một lần là rủ hắn đi ăn khuya, cả hai lần Hạ Minh Hiên đều bảo có việc bận, từ chối.
Hứa Kiếm Sở nhìn đồng hồ trên tường, hảo tâm nhắc nhở. “Minh Hiên, muộn rồi đấy”.
Hạ Minh Hiên liếc Hứa Kiếm Sở một cái. “Mới mười một giờ, không muộn”.
Kiều Tử Tích ngồi ở bàn học dùng máy tính viết một phần luận văn, viết xong liền tắt máy, nhìn Hạ Minh Hiên đang tựa đầu vào đầu giường. “Về đi, tôi muốn ngủ”.
Hạ Minh Hiên giống như đứa trẻ, hai mắt lưng tròng nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, bằng không thì, cậu miễn cưỡng thu lưu tôi….”
Kiều Tử Tích lờ đi ánh mắt đáng thương của hắn, nói với Hứa Kiếm Sở. “Kiếm Sở, không bằng hôm nay tôi với cậu….”
Hạ Minh Hiên bật người xuống giường. “Chờ đã, tôi về ngủ, cậu ngủ giường của mình đi”.
Hạ Minh Hiên đi giày xong, chỉ ra cửa. “Tôi về”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào, Hứa Kiếm Sở phất phất tay. “Không tiễn”.
Mấy ngày nay, ánh mắt Hạ Minh Hiên nhìn Hứa Kiếm Sở chưa có lúc nào thân thiện, lần này trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Kiếm Sở như nhìn cây củ cải.
Hạ Minh Hiên đi rồi, Kiều Tử Tích rửa mặt xong trở về, xốc chăn leo lên giường, cầm lấy cuốn tạp chí Hạ Minh Hiên vừa mới xem, người nào đó vẽ hình chibi, hai tiểu hài tử béo ú nắm tay nhau.
Kiều Tử Tích nhếch miệng, chân mày cũng hiện ý cười. Hứa Kiếm Sở ở bên cạnh nói. “Tử Tích, cậu cười thật khủng bố”.
Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua Hứa Kiếm Sở, đem tạp chí cất đi. “Giường của cậu khô chưa?”
Hứa Kiếm Sở sờ một chút, vẫn còn hơi âm ẩm. Ngày hôm qua làm đổ cốc nước lên giường, cho nên mới phải nằm chung với Kiều Tử Tích. Hứa Kiếm Sở cười cười. “Khô hay ướt thì cũng phải ngủ, bằng không ngày mai người nào đó tới đây, thấy tôi ngủ trên giường cậu lại đem tôi lột sạch da thì xong”.
Kiều Tử Tích khẽ cười, nhún vai. “Cậu ta chính là người như vậy, bá đạo tự kỷ, lúc nào cũng cho là mình đúng”.
Hứa Kiếm Sở trở mình, nghiêng người nhìn Kiều Tử Tích. “Cậu rất hiểu cậu ta nhỉ”.
Kiều Tử Tích buồn ngủ, đắp lại chăn. “Cũng bình thường”.
Kỳ thật Hứa Kiếm Sở đã sớm nhìn ra, nhất cử nhất động Hạ Minh Hiên đối với Kiều Tử Tích không giống như giữa huynh đệ nên có. Thời điểm Hứa Kiếm Sở cùng Kiều Tử Tích nhắc tới Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích gió yên biển lặng, không có chút mất tự nhiên nào.
Hứa Kiếm Sở là dị tính luyến, cậu ta nói cậu ta không bài xích đồng tính.
Hứa Kiếm Sở nói. “Tôi đây làm tình địch đúng là quá oan uổng”.
Hạ Minh Hiên tham gia một cuộc thi giọng ca tiếng hát của trường, một đường thuận lợi tiến vào vòng chung kết. Trước ngày thi chung kết, Hạ Minh Hiên lại kéo Kiều Tử Tích vào nội thành mua quần áo biểu diễn.
Hạ Minh Hiên đưa Kiều Tử Tích đi uống café Starbucks, trong quán mở nhạc nhẹ, tầm mắt Kiều Tử Tích dừng bên ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe lui tới trên đường.
Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích đi xe buýt. Trên xe, Hạ Minh Hiên cầm vòng vịn, một tay thì giữ vai Kiều Tử Tích. Xe buýt phanh một cái, Kiều Tử Tích liền đụng phải ngực Hạ Minh Hiên.
Trở về trường, Hạ Minh Hiên lại bị gọi đi luyện tập.
Sân khấu của cuộc thi được dựng ở sân lớn của trường, MC mặc một bộ quần áo đỏ trắng đơn giản, dùng thanh âm tuổi trẻ tràn trề sức sống tuyên bố chính thức mở màn đêm chung kết cuộc thi.
Kiều Tử Tích ở bên trong đám đông, Hứa Kiếm Sở cũng ở đó.
Hạ Minh Hiên là người thứ năm lên sân khấu, vừa xuất hiện đã nhận được một tràng thét chói tai của nữ sinh.
Hắn hát < Không muốn để em một mình > của Mayday, phía sau còn có mấy người phụ hoạ.
Hạ Minh Hiên một thân tây trang hưu nhàn, bề ngoài hấp dẫn tất cả ánh mắt của nữ sinh. Hắn mở miệng, chậm rãi hát:
“Em nói xem! Biết rõ em không còn ở đây vậy mà anh lại cứ hỏi
Không khí lại chẳng thể cất tiếng trả lời thay em
Thói quen giống như vết thương bướng bỉnh mãi không liền sẹo
Mà mỗi khi nhớ đến, linh hồn lại như bị xé toạc ra từng mảnh
Những album ảnh, anh đều giúp em rửa thêm 1 cuốn
Áo len, anh cũng chuẩn bị dày hơn 1 chút cho em
Thế nhưng…. trong những lúc em cô đơn cần lắm hơi ấm và sự an ủi
Anh biết làm sao để dành cho em đây?
Anh không muốn để em một mình
Một mình cô đơn chìm nổi trong biển người
Anh không muốn mình em cô độc trải qua những giây phút mưa gió
Anh không muốn để em một mình
Chịu đựng sự tàn khốc của Thế Giới này
Anh càng không muốn nước mắt đau thương đeo bám em suốt cuộc đời
Sau khi em ra đi, tàn tích của tình yêu giống như một thành trì trống rỗng
Bỏ lại những chiếc tách, đôi găng tay và tiếng cười của em
Sau cùng em chỉ mang theo sự yếu đuối đơn thuần của mình
Và một người…. mà anh không thể nào từ bỏ được
Có lẽ trong tương lai rồi em sẽ tìm được một người hiểu em, yêu em, tốt với em hơn
Hành trình sau này…. nhất định em sẽ thật hạnh phúc”. (Dịch: Mộ Lam)
…………
Hạ Minh Hiên hát thật sự nhập tâm, lúc tầm mắt quét tới người Kiều Tử Tích, Hứa Kiếm Sở giật giật cánh tay Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích cúi đầu.
Một ca khúc còn chưa hát xong đã có nữ sinh lên tặng hoa, là một bó hoa do người trong đoàn nghệ thuật cùng nhau tặng. Nữ sinh trong lớp Hạ Minh Hiên cũng chung nhau tặng, còn có mấy tên cùng ký túc xá cũng lên tặng hoa theo phong trào.
Hát xong, trên tay Hạ Minh Hiên có ba bó hoa, người cuối cùng bước lên là Nhạc Vi Lam. Nhạc Vi Lam tặng một con gấu nhỏ, MC liền giúp Hạ Minh Hiên cầm ba bó hoa kia đi.
Hạ Minh Hiên nhận lấy con gấu, trước mặt bao nhiêu người, Nhạc Vi Lam kiễng chân, ôm chặt lấy Hạ Minh Hiên.
Phía dưới ồn ào kêu lên.
Kiều Tử Tích và Hứa Kiếm Sở đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Hạ Minh Hiên giành được quán quân, đây là chuyện đã đoán được từ trước.
Hạ Minh Hiên bị một đám người trong đoàn nghệ thuật lôi đi chúc mừng, đến một quán ăn nhỏ ăn cơm uống rượu. Hạ Minh Hiên gọi điện cho Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu đến đây đi”.
Kiều Tử Tích nói. “Không đi”.
Một góc quán tràn ngập tiếng cười nói, một bàn bảy tám người nói chuyện to hơn cả tiếng TV trong quán. Bà chủ quán chịu không nổi ồn ào như vậy, tắt TV, vào gian trong, để lại một đám người trẻ tuổi với nhau.
Hạ Minh Hiên bị chuốc rất nhiều rượu, rất nhiều rất nhiều, hết rượu đến bia, một ly rồi lại một ly.
Hạ Minh Hiên uống đến đầu óc choáng váng, lúc tan cuộc, hắn nói hắn có thể tự đi, lung lay lảo đảo bảo những người khác đi trước. Một đám người kia cũng là uống say không biết trời đất, đều là túm năm tụ ba kề vai sát cánh trở về.
Hạ Minh Hiên lấy di động gọi cho Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích thật sự đi đón hắn. Hạ Minh Hiên ngây ngốc cười, giang hai tay chờ Kiều Tử Tích đến dìu hắn.
Kiều Tử Tích đem một cánh tay Hạ Minh Hiên khoác lên vai mình, đỡ hắn bước đi. Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, hôm nay tôi giành được quán quân, cậu còn chưa chúc mừng tôi”.
Nói người này tự kỷ đúng là không phải tự kỷ bình thường.
“Sao lại uống nhiều như vậy”.
Hạ Minh Hiên không đáp, mở miệng hỏi. “Tử Tích, sao gần đây cậu lại không để ý tới tôi?”
Kiều Tử Tích nói. “Không có”.
Hạ Minh Hiên liền ôm lấy Kiều Tử Tích, cằm đặt trên vai y, nói. “Tử Tích, cậu đừng không để ý tới tôi”.