Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 56:




Sáng sớm ngày mùng 4, Kiều Tử Tích cùng Diệp Tiểu Dao đã an vị ngồi xe đến G thị. Kiều Tử Tích đầu tiên là về nhà trọ, thu dọn đồ đạc chuyển đi. Phòng ký túc xá của Hứa Kiếm Sở là phòng hai người, bởi vì lúc trước chưa tìm được người ở chung nên cậu ta vẫn ở một mình.
Hứa Kiếm Sở cũng nói qua, nếu cảm thấy ở nhà trọ không tốt thì có thể chuyển tới ở cùng cậu ta, lúc trước cũng đã đưa một chiếc chìa khoá cho Kiều Tử Tích. Hiện tại Hứa Kiếm Sở còn chưa về trường, Kiều Tử Tích liền lấy chìa khoá đó dọn đồ đến ký túc xá.
Diệp Tiểu Dao cũng giúp quét tước dọn dẹp, cuối cùng đến giữa trưa cũng xong xuôi.
Lúc Hứa Kiếm Sở nhận được điện thoại của Kiều Tử Tích thì hỏi rất nhiều.
“Cậu dọn đến ở chỗ tôi, Hạ Minh Hiên sẽ không phản đối chứ?”
“Sẽ không”.
“Vì sao? Lúc trước cậu ta còn mừng rỡ vì được trải qua cuộc sống thế giới hai người, cậu đột nhiên chuyển tới chỗ tôi, cậu ta lại có thể đồng ý sao?”
Kiều Tử Tích trầm giọng nói. “Tôi với cậu ấy chia tay”.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả”.
“Có phải cái tên Hạ Minh Hiên kia bắt nạt cậu?”
“Không phải”.
“Tử Tích, cậu ổn không?”
“Ừ, rất tốt”.
“Vậy, vài ngày nữa tôi về trường, nếu đồ đạc của tôi quá chiếm chỗ, cậu cứ vứt sang một bên”.
“Ừ”. Kiều Tử Tích mím môi. “Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy”.
“Ừ, gặp lại sau”.
Kiều Tử Tích cúp điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình, lại nhìn Diệp Tiểu Dao đang đứng ngoài ban công ngắm cảnh, nói. “Đi ăn thôi”.
Diệp Tiểu Dao quay đầu lại. “Ăn gì?”
“Theo ý cậu”.
Diệp Tiểu Dao cúi đầu nghĩ nghĩ. “Nếu đi ăn cơm, tôi muốn thử thức ăn của đại học trong nước”.
Ở căng tin ăn cơm xong, Kiều Tử Tích cùng Diệp Tiểu Dao đi dạo một vòng quanh trường. Cơ sở chính của trường so với phân khu trước kia thì rộng hơn nhiều lắm, đi xung quanh trường một vòng mà cũng mất hết hai tiếng đồng hồ.
“Tử Tích”. Phía trước có hai nữ sinh đi đến, trong đó có một nữ sinh kêu lên.
Kiều Tử Tích nhận ra nữ sinh mặc chiếc váy màu café, là bạn học cùng lớp. Kiều Tử Tích khẽ mỉm cười gật đầu, xem như là chào hỏi.
Nữ sinh mặc váy màu café đi tới, nhìn lướt qua Diệp Tiểu Dao. “Tử Tích, đây là bạn gái cậu à?”
Kiều Tử Tích nhìn Diệp Tiểu Dao, Diệp Tiểu Dao tự mình giải thích. “Đằng ấy hiểu lầm rồi, mình với Tử Tích chỉ là bạn thôi”.
Nữ sinh cười cười. “Vậy sao?”
“Đúng rồi Tử Tích, bài luận văn được giao trước khi nghỉ hè cậu đã viết xong chưa?”
Kiều Tử Tích gật đầu. “Ừ, xong rồi”.
“Mình còn chưa viết, cũng không biết viết thế nào”. Nữ sinh nhìn Kiều Tử Tích. “Hay là cậu cho mình mượn tham khảo một chút được không?”
“Ừ, được”.
Nói xong vài câu, Diệp Tiểu Dao nói còn có việc liền cùng Kiều Tử Tích rời đi. Diệp Tiểu Dao nhìn nữ sinh đã cách xa hai người, nói.
“Tử Tích, cô gái vừa rồi có ý với cậu”.
Kiều Tử Tích không có biểu tình gì. “Không phải đâu”.
Hai tay Diệp Tiểu Dao vắt chéo sau lưng. “Khụ khụ, là chính cậu không phát hiện ra thôi. Chuyện này quá rõ ràng, trong lòng cậu trước giờ lúc nào cũng chỉ có Hạ Minh Hiên, cho nên mới không chú ý tới nữ sinh bên cạnh có ý với mình. Kỳ thật, điều kiện của cậu tốt như vậy, rất nhiều nữ sinh muốn cướp cậu về tay”.
Kiều Tử Tích: “…………”
Diệp Tiểu Dao nói tiếp. “Tử Tích, thật ra cậu cũng không phải chỉ thích nam sinh đúng không?”
Kiều Tử Tích nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Dao. “Không biết, có lẽ vậy”.
Bởi vì từ nhỏ đến giờ chỉ thích một người là Hạ Minh Hiên, bắt đầu từ bao giờ, có lẽ là từ năm lớp 10 rồi.
Diệp Tiểu Dao nhìn trời. “Căn cứ theo một nghiên cứu, trên thế giới có rất nhiều người là song tính luyến, vừa có thể thích nữ sinh lại cũng có thể thích nam sinh, bất quá là phải xem người đầu tiên thích là nam sinh hay nữ sinh thôi”.
Diệp Tiểu Dao tiếp tục. “Tử Tích, cậu đã xem qua một bộ phim tên là < The love of Siam > chưa?”
“Chưa xem, bất quá đã nghe tên”.
“Bộ phim này nói về đề tài tình yêu cùng giới, cặp diễn viên chính trong đó rất giống với các cậu”. Diệp Tiểu Dao ngồi xuống một cái ghế đá, Kiều Tử Tích cũng ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Tiểu Dao hỏi. “Cậu có biết kết cục của hai nam sinh đó là gì không?”
Kiều Tử Tích thuận miệng hỏi theo. “Là gì?”
“Kết cục là bọn họ không được ở bên nhau, bởi vì cha mẹ của một người không đồng ý”. Diệp Tiểu Dao nói. “Tuy rằng đây chỉ là phim, nhưng cũng là khắc hoạ một mảng chân thực của cuộc sống, rất nhiều cặp đôi đồng tính không thể ở bên nhau, đều là vì người nhà không đồng ý”.
“Trên đời này, không có mấy cha mẹ có thể chấp nhận con mình cùng một người đồng tính ở bên nhau cả đời”.
Diệp Tiểu Dao nói. “Nhưng tôi cảm thấy, một nam một nữ ở bên nhau, điểm khác biệt duy nhất là có thể nối dõi tông đường. Tôi thực sự không hiểu, hiện tại đã là thời đại gì rồi, tại sao vẫn còn những tư tưởng phong kiến như vậy. Ở nước ngoài, rất nhiều cặp vợ chồng đều không cần có con!”
Nhưng đây là ở trong nước, Trung Quốc ngày xưa còn có cách nói, không có con chính là một tội bất hiếu. Một lão sư đại học từng ở trên lớp ngang nhiên thảo luận về vấn đề đồng tính luyến ái, đem đồng tính nói đến thật dơ bẩn thật xáu xa, nói xã hội này không nên có đồng tính luyến ái, bằng không cả dân tộc sẽ suy bại. Vậy chẳng lẽ không có đồng tính, thì dân tộc sẽ không suy bại?
Chuyến bay của Diệp Tiểu Dao là sáng ngày hôm sau, Kiều Tử Tích đưa cô về khách sạn, sau đó quay trở lại ký túc xá.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tử Tích mua bữa sáng đứng trước cửa khách sạn chờ Diệp Tiểu Dao. Diệp Tiểu Dao kéo vali xuống lầu, đến quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, thanh toán tiền rồi rời đi. Kiều Tử Tích tiếp lấy hành lý trên tay Diệp Tiểu Dao, đưa bữa sáng cho cô, nói. “Tìm một chỗ ăn sáng đã rồi đi”.
Diệp Tiểu Dao cười nói. “Tử Tích thật tốt”.
Diệp Tiểu Dao một bên uống sữa đậu nành, một bên ăn bánh quẩy, đôi khi còn nhìn chằm chằm Kiều Tử Tích.
“Sao vậy?” Kiều Tử Tích hỏi.
Diệp Tiểu Dao nuốt xuống một miếng bánh, nói. “Lần tới gặp mặt không biết là khi nào, cho nên phải tranh thủ nhìn nhiều một chút”.
Diệp Tiểu Dao lại cắn một miếng bánh to, trong miệng đầy ứ. “Lại nói, nhìn cái gì đẹp mắt thì mắt cũng sẽ đẹp hơn”.
Kiều Tử Tích: “…………”
Ăn xong bữa sáng, Kiều Tử Tích bắt taxi, đến thẳng sân bay.
Sân bay BY là sân bay lớn nhất G thị, lưu lượng khách tự nhiên cũng nhiều hơn.
Kiều Tử Tích cùng Diệp Tiểu Dao xuống taxi, một đường chen qua biển người, đến đại sảnh.
Diệp Tiểu Dao vẫn nhìn phía sau, không biết là đang nhìn cái gì. Đến cửa đăng ký, Diệp Tiểu Dao ngừng bước xoay người, nói với Kiều Tử Tích. “Đến đây thôi”.
Kiều Tử Tích đem đồ giao cho cô. “Thuận buồm xuôi gió, tới nơi rồi nhớ gửi mail cho tôi”.
Diệp Tiểu Dao nhìn lướt qua sau vai Kiều Tử Tích, mím môi. “Biết rồi”.
Diệp Tiểu Dao đem túi xách đặt trên vali, nói với Kiều Tử Tích. “Thừa dịp người kia còn chưa tới, tôi ôm cậu một cái được không?”
Kiều Tử Tích hơi sửng sốt, sau đó gật đầu. Mới nãy Diệp Tiểu Dao nói thừa dịp người kia chưa tới, người kia là ai vậy?
Diệp Tiểu Dao kiễng mũi chân, vòng tay quanh cổ Kiều Tử Tích ôm lấy y. Kiều Tử Tích cũng nâng tay, khẽ vỗ trên lưng cô.
Diệp Tiểu Dao nhỏ giọng nói bên tai Kiều Tử Tích. “Tử Tích, kỳ thật cái kết của bộ phim kia tôi vẫn không thích, vì sao hai người thích nhau lại không thể ở bên nhau, cậu nói xem có phải không?”
Kiều Tử Tích ngẩn người, Diệp Tiểu Dao đã buông tay ra. Xoay người cầm lấy túi xách và vali, sau đó quay đầu lại. “Tôi đi đây, tạm biệt”.
Kiều Tử Tích gật đầu.
Thân ảnh Diệp Tiểu Dao vừa biến mất trong biển người, phía sau bỗng có người hô một tiếng. “Tử Tích”.
Kiều Tử Tích quay đầu lại, thấy cách đó không xa một nam sinh mặc quần âu đen áo sơ mi trắng, gương mặt vẫn dễ nhìn như trước, so với mấy hôm trước nằm trên giường bệnh thì có vẻ tốt hơn nhiều.
Kiều Tử Tích nghiêng đầu, đi về một hướng khác. Hạ Minh Hiên đuổi theo, giữ lấy tay y. “Đi theo tôi”.
Kiều Tử Tích tránh khỏi tay hắn. “Buông ra!”
“Không buông”.
“Cậu….” Kiều Tử Tích không khoẻ như Hạ Minh Hiên, hơn nữa ở sân bay đông người, Kiều Tử Tích cũng không thể làm gì, chỉ có thể tuỳ ý để Hạ Minh Hiên kéo mình đi.
Là Diệp Tiểu Dao, sáng sớm cô đã nhắn tin cho Hạ Minh Hiên, cho nên Hạ Minh Hiên vừa nhận được tin đã gấp rút chạy tới đay.
Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích rời khỏi sân bay, đến một khách sạn gần đó, nhanh chóng đăng ký lấy chìa khoá rồi kéo Kiều Tử Tích về phòng.
Vừa vào đến phòng, Kiều Tử Tích đã tránh khỏi tay hắn. Hạ Minh Hiên đem Kiều Tử Tích đẩy vào tường, đem cả người y vây trong ngực mình.
Kiều Tử Tích không vội không nóng, nói một câu. “Buông ra”.
“Không phải đã lên giường vài lần rồi sao, ôm một chút thì có làm sao”. Hạ Minh Hiên ngữ khí như muốn khiêu khích.
Hai tay Kiều Tử Tích để trước ngực muốn đẩy Hạ Minh Hiên ra, nhưng Hạ Minh Hiên quá khoẻ, làm thế nào cũng không đẩy hắn ra được. “Cậu là lưu manh à?”
Hạ Minh Hiên ôm eo Kiều Tử Tích, đem y càng kéo sát vào mình, cằm tựa trên vai y, nói. “Tôi đã nghĩ rồi lại nghĩ, cũng chỉ có dùng phương thức lưu manh này mới có thể đem cậu trở về”.
“Tôi với cậu là không thể”.
Hạ Minh Hiên đem mặt dán bên tai Kiều Tử Tích. “Có thể hay không không phải cậu nói, mà là tôi nói. Tôi nói đời này cậu là của tôi, thì cậu phải là của tôi, cậu có chạy cũng không thoát được đâu”.
Kiều Tử Tích nghiến răng nghiến lợi. “Hạ Minh Hiên, cậu càng ngày càng không thể nói lý!”
Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, đây là vì cậu bức tôi”.
“Buông”. Kiều Tử Tích giãy giụa, Hạ Minh Hiên dùng sức hơn y nhiều, dù y có cố gắng thế nào cũng không thể đẩy hắn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.