Thời tiết thành phố Z luôn thay đổi thất thường làm người ta trở tay không kịp.
Lúc Thẩm Du bước vào thư viện vào sáng sớm, bầu trời vẫn không một gợn mây, ánh mặt trời gay gắt mãnh liệt, khiến sắc mặt cô đỏ bừng. Buổi chiều khi cô ra về, sắc trời đã ngả tối, những đám mây đen đè ép không trung, che khuất những tia nắng ban mai vừa rồi.
Như xuyên đến một thế giới khác, cô mê mang suy nghĩ lung tung.
Lúc này ở bên ngoài thư viện cũng không nhiều người, có lẽ là bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên của kì thi đại học, cũng có thể là vì bọn họ vẫn còn ở trong thư viện, con đường dẫn đến thư viện rất vắng vẻ, cơ bản là không thấy được người nào.
Thỉnh thoảng những chiếc lá xanh màu ngọc bích rơi xuống từ hàng cây bên đường, phát ra những âm thanh xào xạc, như một bức tranh sống động. Kiểu thời tiết cùng với khung cảnh hiện tại mang một hương vị ảm đạm và hoang vắng.
Nghĩ đến thời tiết hôm nay, Thẩm Du thở dài, âm thầm nhắc nhở chính mình: Về sau ra đường phải nhớ mang dù, mặc kệ trời nắng hay mưa thì vẫn hữu dụng.
Cô đi vào một cửa hàng tiện lợi gần thư viện, thong thả dạo quanh một vòng trong cửa hàng.
Đột nhiên, như cảm giác được ánh nhìn chằm chằm của người khác, Thẩm Du vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh. Tuy nhiên, trong tiệm trừ một nhân viên trong tiệm đang chơi di động, cũng chỉ có mình cô là người duy nhất đi dạo trong cửa hàng.
Ảo giác sao?
Thẩm Du không nghĩ nhiều nữa, cô thu lại suy nghĩ rồi tiếp tục đi loanh quanh. Cảm thấy không có gì để mua, nhưng lại không muốn ra về tay không, cô bước đến tủ đông lấy một chai sữa đậu nành rồi đi về phía quầy thu ngân.
Thẩm Du đặt sữa đậu nành lên quầy thu ngân, cúi đầu mở điện thoại.
Nhân viên cửa hàng thản nhiên nhét điện thoại vào túi quần, vẻ mặt lười biếng, dùng máy quét mã vạch, không thèm ngước mắt nói: "Ba tệ."
Bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn, giọng nói của hắn hòa cùng những hạt mưa, tí tách tí tách, nền xi măng vốn dĩ khô ráo giờ đây bị nước mưa chậm rãi làm ướt, hiện ra những điểm nhỏ màu đen rải rác. Thẩm Du mím môi, nghĩ đến thời gian còn sớm, trong nhà cũng không có ai, liền cầm một cái sandwich trên giá bên cạnh quầy thu ngân, đưa cho nhân viên bán hàng: "Thêm cái này."
Người nhân viên liếc mắt nhìn cô một cái, nhếch khóe môi lên, bày ra một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, giọng nói của anh trong trẻo mà sáng ngời, như một viên ngọc bích được mài nhẵn: "Thêm cái này ba tệ?"
Thẩm Du sửng sốt một chút, mới chợt hiểu ra ý của anh ta, không biết làm sao đối diện với nhân viên bán hàng. Cô mở miệng muốn giải thích: "Ý của tôi không phải như vậy."
Như thể anh không nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt của nhân viên đau khổ như thể anh đang gặp rắc rối lớn. Anh lẩm bẩm: "Không được đâu."
Thẩm Du có chút hoảng loạn: "Ý tôi là.."
Lần này nhân viên cửa hàng trực tiếp ngắt lời cô, kiên quyết nói: "Kinh doanh nhỏ, không mặc cả."
Thẩm Du: "..."
Anh nói hết đi, nói xong thì tôi nói, Thẩm Du căm giận nghĩ.
Tâm trạng Thẩm Du có chút phiền muộn, nhưng khi ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt kia, có vẻ không muốn làm khó cô nữa.
Lần nữa đưa bánh sandwich trong tay cho anh, Thẩm Du có chút dở khóc dở cười, có lẻ là bởi vì lâu rồi không có người dùng ngữ khí vui đùa như thế này nói chuyện với cô, tâm tình tối tăm cũng trở nên thoải mái hơn.
"Bao nhiêu tiền?" Thẩm Du sợ anh ta sẽ lại nói gì đó, cô bổ sung thêm: "Ý tôi là cả hai."
Nhân viên cửa hàng cười cười, không trêu chọc cô nữa. Anh chỉ con số trên máy, ý bảo cô tự mình xem.
Thẩm Du dùng di động thanh toán rồi đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô mở gói sandwich ra, cắn một miếng, giả bộ không để ý nhìn xung quanh, nhưng trên thực tế lực chú ý đều tập trung hết trên người nhân viên.
Dáng người anh cao dài, mặc chiếc áo đen ngắn tay rộng thùng thình, trông rất gầy. Tóc mái thưa che khuất lông mày, tóc có chút rối, trông như vừa mới tỉnh ngủ. Anh lười biếng ngồi trên ghế, lưng dựa vào tường, ngón tay thon dài trắng nõn, đang nghịch điện thoại, mặt không biểu cảm, nhưng trên mặt lại phảng phất như viết bốn chữ: Đừng lại gần tôi.
Trông có vẻ.. hơi quen. Thẩm Du nghĩ ngợi một lúc, có ý nghĩ muốn trực tiếp mở miệng hỏi anh, nhưng lại sợ bị cho là cố tình muốn làm quen, rối rắm nửa ngày, cô quyết định từ bỏ.
Trong lúc đang vắt óc suy nghĩ, cô không để ý rằng ánh mắt nhìn trộm của mình đã biến thành quan sát người ta một cách trắng trợn.
"Đẹp trai không?" Nhân viên cửa hàng đột nhiên nói, nhướng mày nhìn Thẩm Du, đôi mắt đen bóng mang theo ý cười.
Cuộc trò chuyện khá đột ngột, Thẩm Du không chắc rằng anh đang nói chuyện với chính mình. Nhưng khi cô nhận ra chỉ có hai người họ trong cửa hàng, sau khi do dự vài giây, cô giả vờ bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
"Thấy tôi đẹp trai không?"
"..."
Thẩm Du đỏ bừng mặt, sữa đậu nành trong miệng cô suýt chút nữa phun ra. Cô cúi đầu, cân nhắc nên trả lời thế nào.
Muốn hỏi một chút mình cùng anh ta có quen biết nhau không?
Suy nghĩ vừa nảy ra lập tức đã bị Thẩm Du bác bỏ, tình huống bây giờ hỏi càng có vẻ giống như muốn làm quen hơn..
Thẩm Du lúng túng không biết trả lời thế nào, cúi đầu nhấp một ngụm sữa đậu nành, cô cố gắng không để ý nhưng lại nhận ra ánh mắt của nhân viên đang dán chặt vào cô. Cố chịu một lúc, thấy anh có vẻ sẽ không chịu dời mắt cho đến khi có câu trả lời, Thẩm Du không còn cách nào khác đành phải gật đầu, miễn cưỡng nói: "Tạm được."
Giọng nói rất thanh thúy, có chút dịu dàng, nhưng lại mang đến cảm giác của một thiếu nữ hoạt bát, cực kì dễ nghe.
Sau khi nhận được câu trả lời, nhân viên bán hàng hài lòng. Anh mở nắp chai nước trên bàn uống hai ngụm, yết hầu của anh chuyển động vài lần. Lông mày anh nhướng lên, thấp giọng cười: "Thích tôi?"
Lần này Thẩm Du thật sự không biết phải trả lời thế nào, cô không quen với kiểu tương tác này, cũng không biết nói đùa với người khác.
Cô sợ bị đùa giỡn, sợ trò đùa này đi quá xa sẽ làm cô không thoải mái.
Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, cô cúi thấp đầu. Khi Thẩm Du lên tiếng lần nữa, giọng điệu của cô trở nên nghiêm túc hơn: "Không phải."
Câu trả lời nghiêm túc này khiến tình huống hơi xấu hổ. Anh ngừng cười, không nói nữa, buồn bực liếc nhìn cô một cái, tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán.
Lúc này, bên ngoài cửa hàng tiện lợi vang lên tiếng ồn ào. Cửa kính bị đẩy ra, có mấy nữ sinh chạy vào tránh mưa. Cửa hàng bật điều hòa, nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều, bị gió điều hòa thổi qua, các cô gái run rẩy, ôm cánh tay kêu lạnh.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời đã tối hẳn, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm vang lên, người đi đường vội vã bước đi, trên người bọn họ ướt hơn phân nửa.
Thẩm Du bị cơn mưa bên ngoài thu hút sự chú ý, cô đột nhiên không có hứng thú ở lại, thu dọn đồ đạc rồi đi dạo một vòng quanh cửa hàng tiện lợi, tìm một kệ bán dù, chọn một chiếc dù màu xanh đậm rồi đi thanh toán.
Các nữ sinh vừa ríu rít chọn đồ ăn vặt vừa cười nói, vẻ mặt trông thập phần sinh động. Đôi mắt Thẩm Du ảm đạm, biểu tình có chút ghen tị, cô miễn cưỡng kéo khóe miệng hỏi nhân viên giá của chiếc dù.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô với ánh mắt hồ nghi, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Chúng ta từng gặp nhau bao giờ chưa?"
Thẩm Du sửng sốt, thật sự là đã từng gặp qua sao? Cô suy nghĩ vài giây rồi thành thật trả lời: "Tôi nghĩ là có, trước đây anh có làm việc ở chỗ khác không?"
Dù gì thì đây là lần đầu tiên cô đến cửa hàng tiện lợi này.
"..."
Nghe thấy câu trả lời này, vẻ mặt của nhân viên lập tức trầm lại, đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm vào cô không che giấu, trông có vẻ phẫn nộ. Anh hừ một tiếng, giọng nói so với vừa rồi trầm hơn không ít. Anh làm lơ câu hỏi của cô, nói với ngữ khí như đi đòi nợ: "Bốn mươi tệ."
Thẩm Du nhíu mày, nhìn con số hai mươi tệ hiển thị trên máy, cảm thấy không thể hiểu nổi, cô nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, có chút không vui nói: "Ở đây để hai mươi tệ."
Nhân viên bán hàng cúi đầu nhìn cô, không biết xấu hổ lặp lại: "Kinh doanh nhỏ, không mặc cả." Sau đó lại hừ một tiếng.
Thẩm Du ngây người, buồn cười trước phản ứng của anh. Đôi mắt ảm đạm của cô lại sáng lên, mắt cười cong cong.
Nghe thấy tiếng cười, nhân viên hằn học nhìn cô một cái.
Thẩm Du lập tức mím môi nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên. Cô cảm thấy nụ cười của mình có chút kì quái, nhưng cũng không để tâm tới, thỏa hiệp lấy bốn mươi tệ từ trong ví ra rồi đưa cho anh.
Anh không chút khách khí lấy tiền đi, u ám trên mặt cũng tiêu tan, giữa mày cũng hơi hơi giãn ra, nhưng vẫn là biểu tình "tôi đang tức giận, mau dỗ tôi đi"
Giống như một cậu nhóc còn chưa lớn, vẻ mặt có chút trẻ con của anh khiến Thẩm Du cảm thấy hơi ngứa ngáy, muốn vươn tay nhéo mặt anh.
Thẩm Du bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, cô cầm dù lên, vội vàng mở cửa, vừa định rời đi nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn lại. Cô thấy vẻ mặt của nhân viên chùng xuống, anh ngáp một cái, lấy tay dụi mắt, bộ dáng trông như đang vừa buồn ngủ vừa tức giận.
Mấy nữ sinh bên cạnh có chút kích động, không biết đang nói gì đẩy đẩy cô bạn xinh đẹp nhất.
Cô ấy lớn lên cũng rất xinh đẹp, Thẩm Du nghĩ thầm. Cô mở dù ra, nhìn cành cây bị mưa to làm đung đưa, đeo cặp sách ra trước ngực rồi từ từ bước vào màn mưa.
-
Về đến nhà, đúng như cô dự đoán, bố mẹ cô vẫn chưa về.
Thẩm Du cởi giày, treo dù lên giá bên cạnh tủ giày, đi đến phòng mình, bỏ cặp sách xuống, cầm bộ quần áo lên rồi đi thẳng về phía phòng tắm, chậm rãi tắm rửa rồi mới đi ra.
Thẩm Du lấy khăn lau tóc, trở về phòng, rút điện thoại ra bỏ vào trong túi, sau đó cô đi đến phòng bếp pha ly sữa bò.
Ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, Thẩm Du lấy điện thoại đặt trên bàn trà, cầm ly sữa bò bật điện thoại di động lên.
Có ba tin nhắn chưa đọc.
Khóe miệng cô cứng đờ, hành động nhanh hơn suy nghĩ, trong lúc còn chưa phản ứng lại thì tin nhắn đã mở ra.
Nội dung vẫn khó coi như cũ.
- Cậu có cảm thấy ghê tởm không?
- Đường Chiêu Văn hôm nay nói với tôi rằng cậu ta rất phiền khi cậu lúc nào cũng đung đưa cái đống thịt mỡ đầy người ấy trước mặt cậu ta, hahaha, cậu như vậy còn dám thích cậu ta sao? Ngày mai phải quay lại trường rồi, kỳ nghỉ thật sự vui vẻ chứ?
- Không trả lời tin nhắn tôi cũng không sao, tôi chỉ muốn cho cậu biết cậu ta nghĩ thế nào về cậu thôi.
Tiếng chớp gào thét, tiếng sấm nổ vang rồi sau đó chỉ còn lại tiếng mưa to, tiếng điều hòa hoạt động, còn có bể cá phát ra tiếng nước róc rách.
Cô độc cùng bi thương như một màn sương mù thật lớn bao phủ cô.
Vì sao thế giới của cô lại như vậy?
Không thể nhìn thấy ánh mặt trời, tựa như một tia sáng cũng không thể tiến vào thế giới của cô.
Thẩm Du mặt vô cảm, cầm lấy điện thoại xóa tin nhắn đi, cô cố gắng tỏ ra bình thường xem Weibo, dạo Tieba, nhưng đột nhiên hốc mắt cô lại đỏ lên. Cô bất chợt nhớ tới chàng trai hôm nay cô gặp, đôi mắt đầy ý cười, môi bởi vì vừa uống nước mà trông rất hồng hào, hài hước nói: "Thích tôi?"
Cô bỏ di động qua một bên, cuộn tròn thân mình lại, nhịn không được nức nở thành tiếng
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao nam chính nhất định phải là nhân viên cửa hàng? (//? //)
Có hố mới, hoan nghênh nhập hố~
Mặt khác, cầu để lại bình luận nhận xét.