Thẩm Du cúi đầu, không lên tiếng. Trần Nguyệt lại ở bên cạnh nói vài câu, thấy cô nửa ngày không đáp lời, lúc này cũng không còn hứng thú nữa, tâm tình rất tốt rời đi.
Sau đó, Thẩm Du ôm lấy một chồng sách trên bàn, đi ra khỏi phòng học.
Vào buổi tối mùa hè, không khí vẫn ngột ngạt. Đèn trên hành lang rất sáng, thu hút vài con bọ nhỏ bay xung quanh. Bóng đêm giống như rèm cửa tối màu, áp lực vô tận.
Tâm tình Thẩm Du rất kém. Mất rất nhiều thời gian mới lên đến được tầng ba, cô thở dài, nhìn cầu thang bên cạnh, vốn định đi xuống, nhưng không hiểu sao cô lại vòng qua, bắt đầu đi lên trên sân thượng.
Sân thượng của trường rất trống trải, bởi vì không ít học sinh buổi sáng sẽ đến đây học, trường còn đặc biệt xây dựng một cái lều ở một góc để học sinh che nắng và trú mưa, bên trong đặt vài bộ bàn ghế.
Thẩm Du tiện tay đặt sách trên mặt đất, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nằm sấp trên lan can.
Gió nhẹ thổi qua hai bên má, nhưng vẫn cảm thấy ngực bị nghẹn, muốn tìm người tâm sự một chút, nhưng không ai có thể nghe cô tâm sự. Cô suy nghĩ một chút, tìm thấy mẹ cô trong cuộc gọi gần đây, nhấn nút bấm gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói ôn nhu lại mang theo chút mệt mỏi của bà Thẩm truyền đến, bà bên kia tựa như có chút bận rộn, loáng thoáng có thể nghe được tiếng người khác cụng ly ầm ĩ.
"Du Du, làm sao vậy?"
Nghe được giọng nói của mẹ Thẩm, trước mắt Thẩm Du nổi lên một tầng hơi nước, cố nhịn nức nở tùy tiện tìm lý do: "Mẹ, con bị loại ra khỏi lớp trọng điểm rồi."
Bà Thẩm tựa như đã di chuyển đến chỗ khác, tiếng ồn áo náo nhiệt trong điện thoại lập tức an tĩnh lại. Bà trầm mặc một lát, thở dài, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để an ủi cô, vài giây sau liền nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, con đừng áp lực. Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, ở lớp thường biết cố gắng là được. Đừng suy nghĩ quá nhiều, con biết chưa?"
Thẩm Du hít mũi: "Con nhớ ba mẹ."
"..."
Giọng nói mẹ Thẩm mang theo chút có lỗi: "Ba con không ở bên cạnh mẹ, hiện tại chắc là đang bận. Hay con thử gọi cho ba đi? Bây giờ mẹ đang bận, để sau mẹ gọi lại cho con được không? Đừng buồn."
Nước mắt Thẩm Du không khống chế được rơi xuống, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Cô dụi mắt, thì thầm: "Con đi thu dọn đồ đạc trước, bây giờ phải chuyển lớp học. Mẹ làm việc đi."
Cúp điện thoại, Thẩm Du cầm điện thoại di động, hai tay chống lên lan can, nhìn từ trên xuống dưới. Độ cao này làm cho cô có chút choáng váng, cô thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt trống rỗng, chậm rãi bình phục tâm tình.
Muốn tìm một người tâm sự một chút, nhưng trong một thời gian ngắn, ngoại trừ ba mẹ đang bận, cô không tìm được ai khác nữa.
Có phải cuộc sống của cô quá thất bại hay không.
Ban đêm, các tòa nhà cao tầng, gió mát, hương thơm của những bông hoa không tên trong không khí. Tất cả mọi thứ như đang mê hoặc cô.
Thẩm Du nhìn thế giới dưới tầng như đang nhìn một thế giới khác.
Thẩm Du chớp chớp mắt, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của học sinh từ xa. Cô nhìn xuống, nhưng không thể nhìn được gì cả. Có lẽ vì cô không đủ cao, góc nhìn của cô bị chặn lại. Cô bắt đầu thấy buồn.
Có vẻ như có ai đó đang cười, như thể đang gọi cô.
Hình như có ai đó cần cô.
Nhưng cô không thể nhìn thấy ai, cô muốn biết đó là ai.
Thẩm Du xoay người, đột nhiên nhìn thấy đống sách trên mặt đất, suy nghĩ một lúc lâu, cô di chuyển nó đến bên lan can, đắc ý tự khen ngợi sự thông minh của mình. Cô cố giẫm lên nó..
Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"Thẩm Du?"
Nghe được giọng nói này, Thẩm Du như tỉnh mộng, cô phục hồi tinh thần, thu hồi bước chân, cứng nhắc quay đầu lại.
Ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện có một thiếu niên mặc đồng phục học sinh ở trong góc.
Sân thượng cũng không có đèn, chỉ có ánh trăng phát ra ánh sáng mông lung, Thẩm Du không nhìn rõ lắm, cô híp mắt lại, đang định mở miệng hỏi là ai, người kia liền mở đèn pin trên điện thoại lên.
Tầm nhìn trong nháy mắt sáng lên. Mà cô trong nháy mắt ấy cũng thấy rõ mặt người kia, biểu tình trở nên có chút ngốc ngốc.
Cậu là nhân viên cửa hàng tiện lợi ngày đó.
Ánh đèn pin chiếu lên trên, hình như mặt cậu có chút trầm trầm, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười sạch sẽ, không khỏi làm cho người khác sợ hãi.
"Cậu đang làm gì ở đây?" Thiếu niên nhấc mắt lên, giọng nói cà lơ phất phơ, "Bạn học, còn chưa thi đại học mà cậu đã học theo các anh chị kia bắt đầu chà đạp sách vở rồi sao?"
Thẩm Du miễn cưỡng nở nụ cười, không trả lời cậu. Vẻ mặt không tự nhiên, thuận miệng nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Im lặng trong một khoảnh khắc.
Ý cười trên mặt thiếu niên dần thu hồi, bất ngờ thốt ra một câu: "Cậu thật sự không nhớ tớ?"
Thẩm Du dừng một chút, không đáp lời.
Phản ứng này trong mắt thiếu niên đã là ngầm thừa nhận.
Lại trầm mặc trong chớp mắt, như rốt cục cũng tiếp thu được sự thật này, cậu sải bước đi về phía cô, đường cong khuôn mặt mang theo sự nhu hòa của thiếu niên, không tính là cứng rắn, tâm tình cũng không thể nói là tốt.
Chú ý tới biểu tình của cậu, cùng với bộ dạng hùng hổ đi tới, Thẩm Du không hiểu sao có chút chột dạ, cô đè nén cảm xúc trong lòng, bắt đầu nói bậy: "Tớ nhớ ra rồi, trước đây chúng ta từng học chung lớp."
Câu nói này không có tác dụng gì. Thiếu niên vẫn mang vẻ mặt không tin, ngay cả ngữ khí cũng mang theo sự hồ nghi rất rõ ràng: "À, trước đây là khi nào?"
"..."
Kỳ thật Thẩm Du đối với thái độ truy đuổi mạnh mẽ của cậu có chút không nói nên lời, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Năm nhất."
Từ đầu học kỳ năm hai cô bị một số người nhắm vào, đến học kỳ tiếp theo thì đã hoàn toàn bị cô lập, trong ấn tượng của cô cũng không có cậu trong số đó.
Nhưng cậu nhìn như.. cũng không giống loại người đó.
Lông mày thiếu niên giãn ra, ngữ khí cũng không cứng rắn như vừa rồi, nghe có chút nhu hòa. Như đang điều tra, cậu hỏi một lần nữa: "Học kỳ trước hay học kỳ sau?"
* * * Thật đủ rồi.
Ánh mắt Thẩm Du mơ màng, rối rắm một lúc lâu, cảm giác có chút ấn tượng nhưng lại không chắc chắn. Nhìn thấy sắc mặt thiếu niên vừa chuyển biến tốt lại bắt đầu đen lại, cô có chút sốt ruột, vừa định tùy tiện nói một câu.
Một giây sau, thiếu niên đột nhiên lộ ra vẻ hung ác chọc chọc ót cô, gằn từng chữ nói: "Học kỳ trước."
Thẩm Du sững sờ.
Thật lâu trước đây, Đường Chiêu Văn cũng hay làm động tác như vậy với cô.
Bạn bè sẽ luôn có những hành vi thân mật hơn người khác, nhưng tất cả chỉ là vì là bạn bè. Không có ý niệm nào khác trong đầu.
Bị hiểu lầm sẽ cảm thấy rất tức giận, nhưng lại phát hiện ra tức giận cũng vô dụng, nỗi buồn vốn bị tức giận bao trùm dần hiện ra, rồi chồng chất lên nhau làm cảm xúc như nhân lên gấp bội.
Trước mắt Thẩm Du nổi lên một tầng sương mù, cảm xúc bị cô đè nén thật lâu lại dâng lên. Cổ họng chua xót, mắt chớp chớp, nước mắt liền rơi xuống, khóc thành tiếng.
Tình huống đột ngột chuyển biến.
Thiếu niên rõ ràng ngây ra, khóe miệng giật giật, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ, thật lâu sau mới phản ứng lại. Cậu lúng túng thu tay về, nắm thành quyền lắc lắc một chút, mặt dày nói: "Tay của tớ, gần đây có chút không khống chế được.."
Không nghe thấy cô trả lời, cậu lại không biết liêm sỉ tiếp tục cố gắng: "Chính là nó, cái gì nhỉ.. Gần đây nó không nghe lời tớ, tớ cũng rất khổ tâm. Tóm lại --" cậu bất chấp tất cả, hợp lý nói: "Chọc cậu là ý của nó, không phải do tớ."
Không bao lâu sao, thiếu niên lại chột dạ hỏi: ".. Tớ chọc đau cậu sao?"
Thẩm Du khóc đến tê tâm liệt phế, ủy khuất như bị cả thế giới vứt bỏ. Cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, như muốn đem toàn bộ ủy khuất mà một năm nay phải chịu phát tiết hết ra ngoài.
Thiếu niên gãi gãi đầu, không biết làm sao nói: "Cậu đừng khóc a, có chuyện gì thì cứ nói với tớ."
Nghe thấy lời cậu nói, âm thanh của Thẩm Du ngừng lại. Như là muốn cho cậu chút mặt mũi, cô hạ thấp âm thanh, nhưng vẫn không nhịn được cảm giác muốn khóc, nhỏ giọng nức nở.
Nhưng thiếu niên hiển nhiên đối với thái độ chỉ hạ thấp âm thanh của cô rất bất mãn. Cậu có chút thiếu kiên nhẫn, ngữ khí mang theo chút đe dọa.
"Cậu lại khóc nữa thì tớ đánh cậu."
"..."
Đe dọa như vậy không có bất kỳ uy hiếp nào đối với một người đang buồn. Cho dù có, cũng chỉ có phản tác dụng.
Tiếng khóc của Thẩm Du ngừng lại, rồi lại khóc lớn tiếng hơn. Tựa như lại càng ủy khuất hơn.
Khí thế giương nanh múa vuốt của thiếu niên lập tức biến mât: "Tớ sai rồi.."
Thấy cô khóc đến mức không thở nổi, thiếu niên cũng yên lặng ngồi xổm xuống, thật cẩn thận hỏi: "Rất đau sao?"
Thẩm Du không lên tiếng, nước mắt rơi xuống đầu gối, tạo thành những vết nước sẫm màu.
Trong im lặng.
Thần sắc của thiếu niên khó phân biệt được, một bộ dáng mình đã đụng phải thủy tinh, kiên trì nói: "Theo góc nhìn của tớ, tớ cho rằng, sức lực tớ vừa rồi còn chưa đủ để nghiền chết một con kiến."
"..."
"Nhưng theo góc nhìn của cậu." Thiếu niên đau đớn nói, "Có lẽ là có khả năn sức lực của tớ lớn đến mức có thể giết người."
Bởi vì câu nói này của cậu, Thẩm Du trong nháy mắt bị hạ gục, tiếng khóc ngừng lại. Nhưng bởi vì khóc lâu, trong cổ họng phát ra những tiếng nức nhỏ không khống chế được cũng không dừng lại được.
"Cậu sao có thể như vậy chứ." Âm thanh này làm cho thiếu niên nghe rất phiền não, cậu buồn bực túm tóc, đè thấp giọng nói, ngữ khí nghe có chút ủy khuất, "Làm tớ cũng có chút muốn khóc theo."
Nghe giống như những lời một đứa trẻ nói.
Khóe miệng Thẩm Du vùi trong khuỷu tay nhịn không được nhếch lên.
Ngay sau đó, lời nói của cậu lại vang lên, giọng điệu trở nên sắc bén, như không còn nhẫn nại nữa: "Cậu đừng ép tôi."
Sự thay đổi như vậy khiến Thẩm Du trở tay không kịp, tiếng nức nở cũng bởi vì kinh ngạc mà ngừng lại. Cô ngây người hít mũi, lo lắng cậu sẽ tức giận.
Vừa định ngẩng đầu nhìn biểu cảm của thiếu niên, liền nghe thấy cậu mở miệng lần nữa.
"Hôm nay tôi nói cậu nghe, cậu còn dám khóc thêm một tiếng nữa!" Biểu tình thiếu niên kín như bưng, cậu cố gắng hạ thấp giọng nói, lần nữa uy hiếp nói, "Tôi liền khóc tại chỗ cho cậu xem."
"..."
Thẩm Du cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bật cười. Cô ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt vẫn còn đẫm nước mắt. Làn da trắng nõn, hốc mắt và mũi vì khóc mà trở nên hồng hồng, giống như một con thỏ, trông thập phần buồn cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, thiếu niên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Một giây sau, biểu tình của cậu trở nên có chút cổ quái, mặt mày chứa đầy ủy khuất, giọng nói cứng rắn, ấu trĩ nói một câu: "Sắc mặt thay đổi thật nhanh."
Thẩm Du hậu tri hậu giác* nghe cậu nói như vậy mới phản ứng lại, cúi đầu lúng túng che mặt, vành tai nóng lên.
*Hậu tri hậu giác: Quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Gió nhẹ thổi qua, mặt trăng ẩn hiện đằng sau những đám mây lớn. Những cái cây dưới lầu phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng học sinh dùng sức đóng cửa.
"Này, đừng che nữa."
Thiếu niên đứng lên, thần sắc lại trở nên lười biếng, âm cuối kéo dài, giống như đang trêu chọc.
Thẩm Du yên lặng buông tay xuống, ngước mắt lên.
Cậu đang cầm trong tay nguồn ánh sáng duy nhất ở đây. Nhìn từ góc độ này, trông có vẻ càng thêm cao lớn anh tuấn, cả người giống như đang phát sáng.
Mùi hoa xung quanh càng trở nên nồng đậm, phảng phất như trộn lẫn mê dược gì đó ở bên trong. Trái tim Thẩm Du đập thình thịch, hô hấp không hiểu sao cũng ngừng lại, sững sờ nhìn cậu.
Thiếu niên đứng ở đó, nút đồng phục không cài kĩ, lộ ra nửa xương quai xanh. Dáng người tuấn lãng, mặt mày như họa, phía sau là rất nhiều ngôi sao, ánh sáng nửa phần cũng không rực rỡ bằng cậu.
"Tớ là Chu Từ Dẫn, đừng quên nữa."
Thẩm Du từng đọc sách, đọc qua một câu như vậy. Là để mô tả mỹ nam Kê Khang nổi tiếng thời kỳ Tam Quốc.
- - Túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn.
Nghĩa là, người như cơn gió nhẹ nhàng giữa rừng cây thông, cao vút mà dịu dàng.
Cô chưa từng nghĩ tới.
Hóa ra tên của một người cũng có thể đặt như thế. Giống như đang dùng một cách thức khác để nói với cô cậu là người như thế nào.
Là một cách hình dung vô cùng thích hợp và cộng hưởng.
Tác giả có lời muốn nói:
Túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn.
- Trích từ 《Thế Thuyết Tân Ngữ - Dung Chỉ》