Thánh Tuyền Tầm Tung

Chương 13: Công chúa Inca




Dịch giả: gaygioxuong
Mũ Sắt Đen vừa thấy hai đứa tôi, nét vui vẻ trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi. Tuyền béo thấy anh ta thì xì mũi coi thường, ngồi phịch xuống ghế hát váng lên bài ca kháng Mỹ viện Triều cứu quốc. Tôi hỏi cô gái người Mỹ, sao Shirley Dương vẫn còn chưa ra. Cô gái bảo, cô Shirley và giáo sư Owen đang tiến hành nghiên cứu quan trọng, có lẽ phải muộn một chút mới có thể ra gặp chúng tôi. Mũ Sắt Đen cầm một tập tài liệu dày cộp, ngồi tách riêng ra một chỗ để xem, cứ như tôi và Tuyền béo hoàn toàn hề không tồn tại vậy. Tôi đoán tập tài liệu anh ta đang cầm trên tay chính là báo cáo về vụ trộm cắp vừa rồi, mấy lần định bắt chuyện nhưng lần nào cũng bị anh ta dùng tập tư liệu để lấy cớ từ chối. Tôi thầm đánh giá anh bạn người nước ngoài thật sự quá hẹp hòi, dứt khoát từ bỏ ý định bắt chuyện làm quen, chạy đến chỗ góc nhà đếm lá cây chuối tây.
Trong quá trình chờ đợi, sau khi tôi đã đếm toàn bộ số lá trên cây chuối tây vài lần, Shirley Dương cùng với vị thánh lải nhải - giáo sư Owen mới sải bước đi vào trong phòng họp.
"Lão Hồ, anh tới thật đúng lúc. Chúng tôi có phát hiện quan trọng, các anh mau qua đây xem xem." Shirley Dương bước về phía chúng tôi với vẻ mặt hưng phấn, sau đó mở một tập tài liệu ra cho chúng ta xem. "Những phần quan trọng, tôi đã ghi chú bằng tiếng Trung rồi. Hình ảnh trong tài liệu tương đối cũ kỹ, toàn là những tấm ảnh lâu năm được lấy ra từ trong cục lưu trữ hồ sơ."
Mũ Sắt Đen không ngờ mình đợi suốt cả buổi, cuối cùng lại thành người vô hình, vung bàn tay to bè lên tỏ thái độ kháng nghị: "Họ không phải là nhân viên làm việc trong viện bảo tàng, cũng chẳng phải là nhân viên cảnh sát, không có tư cách tham gia hoạt động điều tra này. Giáo sư Owen, tôi chính thức đưa ra lời kháng nghị với ngài, yêu cầu đuổi hai người Trung Quốc này ra khỏi nơi đây."
Giống như để thị uy, anh ta còn cố ý dùng tiếng Trung nói lại một lần. Không đợi anh ta nói xong, Shirley Dương đã bày tỏ thái độ rồi: "Sĩ quan Robert, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm. Hai vị chuyên gia khảo cổ học này là khách quý được viện bảo tàng chúng tôi mời tới. Hai người họ có hiểu biết rất sâu và cách nhìn độc đáo về nền văn minh Inca cổ đại, sự tham gia của họ sẽ có tác dụng nổi bật đối với hoạt động điều tra lần này của chúng ta. Mạo muội nói một câu, nếu như buộc phải lựa chọn giữa cảnh sát và hai người này, tôi có khuynh hướng nghiêng hẳn về họ."
Tôi thừa hiểu "Chuyên gia", "Khách quý" gì đó, hoàn toàn là những mỹ danh Shirley Dương dùng để nâng địa vị của hai thằng tôi lên, chủ yếu là muốn làm cho tên Mũ Sắt Đen kia biết khó mà lui, với ý định ngăn chặn anh ta can thiệp quá sâu vào hành động của chúng tôi. Mũ Sắt Đen dùng đôi con ngươi xanh thẳm đánh giá tôi từ đầu đến chân, hiển nhiên không tin chúng tôi là chuyên gia khảo cổ học như Shirley Dương đã nói. Để đối phó với anh ta, tôi cố thể hiện phong thái của một học giả học vấn uyên thâm, cười khẽ vài tiếng, rồi cầm lấy một tấm ảnh cũ, định bịa ra vài câu ngay tại chỗ để hù dọa anh chàng cảnh sát Tây này.
Đó là một tấm ảnh chụp được cắt ra từ một tờ báo cũ, viền tấm ảnh đã rách như xơ mướp, được người nào đó dán lên một miếng bìa carton. Trong tấm ảnh là một thiếu nữ thổ dân đầy quyến rũ. Cô ta thắt hai bím tóc rất dài, mặc một chiếc áo choàng hình như được dệt bằng lông dê, trên đầu cắm lông vũ năm màu, bắt mắt nhất phải kể đến một mớ thòng lọng treo ở bên hông. Bởi vì tấm ảnh đã được chụp từ lâu lắm rồi, nên không thể nhìn rõ trong tay cô ta đang cầm cái gì. Dựa theo cảm nhận của tôi, có lẽ là một vật dụng để hóa trang tương tự như mặt nạ. Chẳng biết tại sao, tôi cứ cảm giác dường như mình đã nhìn thấy cô gái thổ dân trong tấm ảnh ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra chính xác đã gặp ở nơi nào.
Thấy tôi mãi không nói năng gì, Mũ Sắt Đen hừ một tiếng đầy khinh miệt. Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục cầm lấy những tấm ảnh còn lại chăm chú xem. Không nhìn thì không nói làm gì, vừa mới nhìn tới thì một cái tên đã lập tức xuất hiện trong trong đầu tôi: "Bà Grimm!"
Chẳng trách tôi cứ cảm thấy thiếu nữ thổ dân cầm mặt nạ trong tấm ảnh kia lại quen mắt đến như vậy, hóa ra chính là bà Grimm trong bức họa ở căn nhà hoang trên Cổ Bình Cương. Mặc dù hình trong bức họa, bà Grimm tầm ba mươi tuổi, lớn tuổi hơn khá nhiều so với thiếu nữ trong tấm ảnh; Thế nhưng, nếu chỉ xét theo đặc điểm gương mặt và hình dáng bên ngoài, cho dù đó không phải là bản thân bà Grimm thì chắc chắn cũng là một người có quan hệ họ hàng với bà ta. Quan trọng nhất là cái mặt nạ vàng ba mắt trang trí hình cánh chim trong một trong số những bức ảnh đó, gần như giống y như đúc cái mặt nạ của người Anh Điêng mà tôi đã nhìn thấy ở Cổ Bình Cương. Nếu như tấm ảnh cầm trên tay không phải đã quá cũ nát, bị ố vàng mất rồi thì tôi cứ tưởng mình đã quay trở về căn nhà hoang ma quái đó.
Giáo sư Owen đang thì thầm trao đổi với Shirley Dương ở bên cạnh, vừa nghe thấy hai từ "Grimm", ông ta gần như nhảy dựng lên, kích động kéo tay tôi, dùng tiếng phổ thông lưu loát hỏi tôi: "Anh, anh nói cái gì? Anh biết bà ấy, anh biết công chúa Lilia? Oh my God, người Trung Quốc thật sự thần bí khôn lường!"
Thấy giáo sư Owen kích động như thế, Mũ Sắt Đen vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra. Trên thực tế, đây cũng là câu mà tôi muốn hỏi. Nhưng để giữ phong độ "Học giả" trước mặt đám người nước ngoài có mặt ở đây, tôi chỉ vỗ nhẹ vào lưng giáo sư Owen, bảo với Mũ Sắt Đen với thái độ thản nhiên: "Người Trung Quốc chúng tôi có rất nhiều năng lực thần kỳ, sau này dần dần anh sẽ biết."
Tuyền béo cầm lấy tấm ảnh, tò mò hỏi: "Lão Hồ, sao cậu lại cặp bồ với người nước ngoài thế? Tấm ảnh này được chụp từ lâu lắm rồi, thằng ranh nhà cậu phạm sai lầm chính trị từ bao giờ thế, dám liều lĩnh lừa gạt tổ chức. Tớ thất vọng về cậu quá rồi."
Tôi bảo thằng ranh cậu đừng có ở đó mà châm ngòi ly gián lung tung, tôi luôn trung thành tuyệt đối với cách mạng, không tin cậu cứ hỏi Dương tham mưu. Shirley Dương thở dài một hơi: "Anh vẫn suốt ngày nói hươu nói vượn chẳng thay đổi gì cả. Lần này hiện vật mà viện bảo tàng chúng tôi bị trộm mất chính là chiếc mặt nạ cổ Inca trong tấm ảnh. Ngoài ra, còn có bảng văn tự giáp cốt hoàn chỉnh của thời nhà Ân, Thương."
Giáo sư Owen nhận lấy tấm ảnh từ tay tôi, giới thiệu với giọng điệu hoài niệm: "Người con gái trong tấm ảnh là người Anh Điêng, là bà vợ Lilia của thầy tôi - nhà sử học nổi danh Grimm Stevenson, hậu duệ hoàng thất Inca..."
Vào thời điểm tấm ảnh này được chụp, giáo sư Owen mới chỉ là một chàng trai mới lớn. Lúc ấy đang là thời kỳ "Thế chiến lần thứ hai", chàng thanh niên theo thầy mình là ông Grimm đi vào nơi khởi nguồn của nền văn minh Anh Điêng - hồ Titicaca, để tìm kiếm di tích văn minh cổ đại. Đội tàu gặp bão gió, đội khảo cổ rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, rất may là người trong tộc của công chúa Lilia phát hiện ra họ, đồng thời trợ giúp không một chút vụ lợi. Về sau, đội khảo cổ phát hiện ra di chỉ Tiwanaku, đã khai quật được rất nhiều di vật văn hóa quý báu. Ông thầy Grimm và công chúa Lilia nảy sinh tình yêu đôi lứa, kết thành vợ chồng. Tiệc vui chóng tàn, bộ lạc trên đảo phát sinh nội loạn, cuối cùng vợ chồng ông thầy Grimm cũng dẫn được chàng thanh niên Owen thoát khỏi cảnh ngộ phải chết mười mươi. Sau khi quay về Mỹ, giáo sư Owen đã mất liên lạc với vợ chồng ông bà Grimm, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ông vẫn không từ bỏ nghe ngóng tin tức của hai người. Hai tháng trước, một nhóm vận động viên leo núi đã phát hiện ra một cặp xác chết ôm chặt lấy nhau ở gần một ngọn núi tuyết phủ quanh năm trên dãy Andes. Sau khi xác nhận nhân thân, cặp đôi bị đóng băng hơn hai mươi năm trên ngọn núi tuyết kia chính là vợ chồng nhà Grimm đã mất tích nhiều năm về trước. Về phần cái mặt nạ trên tấm ảnh, nó chính là vật phẩm tùy thân duy nhất mà năm xưa công chúa Lilia đã mang ra khỏi hòn đảo đó. Giáo sư Owen bùi ngùi nói: "Việc đã xảy ra cách đây năm mươi năm. Không ngờ, tấm mặt nạ vừa được đưa vào viện bảo tàng, tôi còn chưa kịp tới để nhìn thấy thêm một nữa thì nó đã bị kẻ khác đánh cắp mất rồi."
Tôi vừa nghe giáo sư Owen hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa tính toán so sánh thời gian xảy ra sự việc, phát hiện ra thời điểm vợ chồng Grimm mất tích mà giáo sư đã nói trùng khớp với thời điểm họ xuất hiện ở Trung Quốc. Theo những gì Triệu cóc còn nhớ, sau khi hai người nước ngoài tặng lại căn nhà cho bà cô nhà hắn, họ đã biến mất một cách thần bí. Vậy vấn đề là, khi đó họ tới Trung Quốc để làm gì, tại sao xác họ lại được tìm thấy trên dãy Andes cách Nam Kinh cả mấy chục nghìn km? Quan trọng nhất là, đứa bé trong tấm ảnh đã đi đâu? Vào thời điểm rời khỏi Trung Quốc, chẳng lẽ vợ chồng Grimm lại không dẫn theo đứa con do mình dứt ruột đẻ ra? Nghĩ tới đây, tôi chợt rùng mình, những bào thai ngâm trong bình thủy tinh dưới tầng hầm của căn nhà bỏ hoang lại một lần nữa hiển hiện trước mắt tôi. Trực giác bảo với tôi, hai vấn đề này tất yếu có liên quan mật thiết đến nhau. Thế nhưng, vợ chồng Grimm đã chết, đã không thể nào giải đáp nghi vấn của tôi. Đến giờ này, có lẽ chỉ những kẻ trộm cái mặt nạ kia nắm giữ một vài sự thật mà chúng tôi chưa hiểu rõ cũng chưa biêt chừng.
Shirley Dương nói tiếp: "Ở Nam Mỹ, nền văn minh Inca có thành tựu rực rỡ hơn cả nền văn minh của người Anh-điêng. Nền văn minh này xuất hiện sớm nhất, cũng là một trong ba nền văn minh phát triển nhất trong toàn khu vực đó. Viện bảo tàng chưa bao giờ ngừng tiến hành khai quật lẫn thực thi công tác bảo vệ đối với nền văn minh Inca. Cá nhân tôi cho rằng, vụ mất trộm lần này đã được tính toán từ trước. Xét theo thủ đoạn trộm cắp, chúng không phải là dân trộm cướp chuyên nghiệp, mà nhiều khả năng là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm ngặt."
Mũ Sắt Đen đặt tập tài liệu đang cầm lên bàn, nói với Shirley Dương: "Trong báo cáo khám nghiệm tử thi đã nói rõ, đầu viên an ninh kia bị một loại vũ khí chế tạo bằng thép đặc biệt chặt đứt. Loại thép này chưa bao giờ được biết tới, có thể là thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của một nhóm nghiên cứu nào đó. Xét theo dấu vết để lại trên hiện trường vụ trộm, thủ phạm tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, là người châu Á."
Khi nói đến đây, anh ta liếc nhìn mấy người chúng ta đầy ẩn ý, rồi nói tiếp: "Chẳng lẽ cô không thấy thời gian hai vị chuyên gia này xuất hiện quá trùng hợp hay sao?"
Mũ Sắt Đen vẫn ôm mối hoài nghi tôi và Tuyền béo có liên can đến vụ mất trộm vừa rồi của viện bảo tàng, hoàn toàn không tin những gì Shirley Dương đã nói, lại một lần nữa đặt ra nghi vấn về thân thế của hai chúng tôi ngay trước mặt mọi người.
Shirley Dương đang định lên tiếng giải thích thì bị tôi ngăn lại. Đối phó loại người luôn tự cho là thông minh như anh bạn này, bạn thanh minh sẽ chỉ làm cho hắn càng ảo tưởng hơn. Tôi quẳng tấm ảnh xuống, nhíu mày bảo với Mũ Sắt Đen: "Nếu như cảnh sát có chứng cớ, giờ lấy ra luôn đi. Nếu như không có, tôi mong anh lập tức rời khỏi đây, không nên làm ảnh hưởng đến công tác nghiên cứu của chúng tôi."
Mũ Sắt Đen không ngờ tới thái độ của tôi sẽ cứng rắn như thế, lập tức nghẹn họng tức tối không phản bác được câu gì. Shirley Dương vội vàng đứng ra hoà giải: "Anh Robert, giờ điều chúng ta cần làm chính là đoàn kết lại để truy tìm và thu hồi bảo vật đã mất trộm. Nếu như cảnh sát không chịu tin tưởng nhân viên cộng tác của viện bảo tàng chúng tôi, vậy thì việc hợp tác sẽ rất khó tiếp tục triển khai. Mong anh hiểu cho chúng tôi, cũng hiểu cho hai vị khách vượt cả một quãng đường xa xôi để tới đây.". Thử‎ đọc‎ truyệ𝙣‎ khô𝙣g‎ quả𝙣g‎ cáo‎ tại‎ #‎ tru‎ mtruy𝗲𝙣﹒𝚟𝙣‎ #
Nghe xong, Mũ Sắt Đen trầm ngâm một lát, cuối cùng ngồi xuống, nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của bên phía viện bảo tàng, nhưng vẫn hi vọng các vị hết sức phối hợp với cảnh sát, cung cấp cho chúng tôi tư liệu chi tiết về hiện vật đã bị mất trộm, cùng với danh sách những người hiềm nghi có động cơ phạm tội."
Giáo sư Owen liên tục cam đoan sẽ quay về sắp xếp lại tài liệu rồi lập tức chuyển đến cục cảnh sát. Shirley Dương cũng tỏ thái độ, nếu như cảnh sát có gì cần phối hợp thì tất cả nhân viên, kể cả hai vị "chuyên gia nước ngoài" chúng tôi, cũng sẽ đều ủng hộ hết mình. Mũ Sắt Đen thấy có bậc để xuống thang, lập tức đứng lên, nói: "Nếu đã như vậy, tôi về trước đây, mọi người hãy giữ liên lạc. Giáo sư Owen, tôi chờ số liệu báo cáo của ông."
Tuyền béo đã tức tức giận đến mức sắp xì khói: "Lão Hồ, cậu ngăn tớ lại làm gì? Một tên trùm quân phiệt chủ nghĩa đế quốc như vậy, phải nện vào đầu hắn một gậy, để cho hắn biết sự lợi hại của giải phóng quân nhân dân chúng ta."
Shirley Dương hơi nhếch mép mỉm cười, nói với hai chúng tôi: "Hai người các anh đã một đống tuổi cả rồi, sao còn hành xử như trẻ con thế. Đặc biệt là lão Hồ anh, càng ngày càng không đứng đắn."
Thấy chúng tôi muốn ôn lại chuyện cũ, giáo sư Owen lập tức bảo với Shirley Dương: "Sau khi soạn lại xong tài liệu thì chuyển đến phòng làm việc của tôi. Ngày mai chúng ta lại tới cục cảnh sát một chuyến. Còn nữa, anh bạn trẻ Nhất, khi nào rảnh cậu kể cho tôi nghe kỹ hơn về căn nhà cũ của ông bà Grimm một chút. Tôi cảm thấy, trong chuyến hành trình tới Trung Quốc của họ nhiều khả năng ẩn giấu một bí mật rất quan trọng."
Sau khi tiễn giáo sư Owen ra về, Shirley Dương thở phào một hơi, quay lại nghiêm nghị nói với tôi và Tuyền béo: "Vụ mất trộm vừa rồi tuyệt đối không bình thường. Trước hết các anh đi với tôi để xem một thứ rồi nói sau."
Dựa vào sự hiểu biết đến chân tơ kẽ tóc về Shirley Dương của tôi, nếu như không hoàn toàn nắm chắc, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng đưa ra kết luận. Xem ra, nhất định cô đã phát hiện ra manh mối bất thường nào đó. Hai chúng tôi đi theo cô xuyên qua hành lang phía trước viện bảo tàng. Cô vừa dẫn đường vừa phổ cập cho hai thằng chúng tôi những thông tin cơ bản nhất về văn minh Inca một lượt.
Văn minh Inca, văn minh Maya và văn minh Aztec được gọi là ba nền văn minh phát triển nhất của châu Nam Mỹ. Đế quốc Inca kéo dài bốn thế kỷ, bao gồm 14 vị Quốc vương. Vào thời kỳ Đế quốc Inca cường thịnh nhất, lãnh thổ trải rộng, nhận khẩu đạt tới con số mười hai triệu. Thậm chí, người Inca còn xây dựng nên con đường bàn cờ nổi tiếng trên dãy núi Andes ở độ cao hơn bốn ngàn mét so với mặt nước biển. Một nền văn minh hiếm thấy trong lịch sử loài người như thế, đáng tiếc lại bị hủy diệt dưới gót sắt của thực dân Tây Ban Nha vào thế kỷ 16.
Trong số những truyền thuyết nổi tiếng nhất của Đế quốc Inca, phải kể tới "Gian nhà vàng" và "Dòng suối thanh xuân". Về phần truyền thuyết thứ nhất, đã được minh chứng bởi những tài liệu lịch sử có liên quan được ghi chép lại bởi các nhà sử học. Tháng 1 năm 1531, quân kỵ binh của thực dân Tây Ban Nha, dưới sự chỉ huy của Francesco Pizarro(1), được trang bị súng kíp và pháo đại bác, đã phục kích quốc vương Inca thời đó là Atahualpa. Để chuộc lấy tính mạng, Quốc vương Inca cam đoan với Pizarro, nếu như được phóng thích, ông ta sẽ dùng vàng chất đầy căn phòng đang giam giữ mình. Căn cứ vào nghiên cứu sau này của các nhà khảo cổ học cho thấy, căn phòng giam giữ Atahualpa cao ba mét, rộng sáu mét, dài bảy mét. Để chuộc mạng cho Quốc Vương của mình, người Inca đã mất ba tháng để thu gom xấp xỉ 13.265 pound vàng trong cả đế quốc lại để chất đầy gian phòng đó. Đáng tiếc về sau lũ thực dân lật lọng, giết chết Atahualpa. Lúc sắp chết, vị quốc vương Inca đó đã nhân danh Thần Mặt Trời đưa ra lời nguyền rủa độc địa, toàn bộ những kẻ thực dân từng chạm đến số tiền chuộc sẽ không được chết yên lành. Đáng tiếc, Thần linh dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của ông ta. Tháng 11 năm 1533, đội quân xâm lược rời khỏi thành cổ Cusco, thủ đô của đế quốc Inca. Một nền văn minh cổ của loài người đã bị hủy diệt bởi phương thức dã man nhất vô tình nhất, từ đó về sau biến mất trong dòng chảy cuồn cuộn của lịch sử. Còn về phần truyền thuyết "Dòng suối thanh xuân" thì hết sức thần bí khó hiểu.
(1) Francisco Pizarro González, (sinh 1475-mất 26 tháng 6, 1541) là một nhà thám hiểm và chinh phục, đã giúp thực dân Tây Ban Nha xâm chiếm Trung và Nam Mỹ. Ông là người đã chinh phục đế chế Inca và sáng lập ra thành phố Lima, mệnh danh là La Ciudad de los Reyes (thành phố của vua). Lima sau trở thành thủ đô của Peru. Vì sự nghiệp đó mà ông được liệt vào hàng conquistador, tức chinh phục tướng công của Tây Ban Nha. (Wiki)
Như trên đã nói, người Inca sùng bái Thần Mặt Trời. Theo lẽ tất yếu, dưới sự áp đặt của giai cấp thống trị, Quốc vương Inca đương nhiên là "Con trai của Thần Mặt Trời", làm vua theo mệnh trời. Nhưng như thế chưa có gì đáng nói, mà điểm chết người nhất là người đầu tiên đảm nhiệm chức Quốc vương Inca được ghi lại trong sử thi, Manco Capac. Anh bạn này chẳng những là con trai của Thần, còn được người cha là Thần Mặt Trời ban cho một cây trượng bằng vàng. Theo truyền thuyết, lúc ấy Inca vẫn còn là một cõi hoang sơ, Thần Mặt Trời định phái con trai Capac và con gái Oqllo Vaco của mình xuống thế gian để khai sáng cho nhân loại. Về phần tại sao hai anh em ruột lại không cùng họ, đây là vấn đề của riêng Thần Mặt Trời, người ngoài không có quyền can thiệp. Trước khi Capac xuống nhân gian, người cha báo cho anh ta biết trước: "Con này, sau khi con dẫn em gái xuống nhân gian thì không phải sợ gì hết, cha đã xây dựng xong mạng lưới quan hệ cho các con rồi. Tất cả mọi người sẽ đồng lòng theo các con làm cách mạng. Đến lúc đó, con chỉ cần dùng cây trượng vàng cắm thử xuống đất, nơi nào có thể cắm xuống được sẽ chính là vùng đất phong thủy, long mạch linh thiêng. Con lập thủ đô ở nơi đó là có thể giúp cho con cháu đời sau trọn đời an khang."
Thần Mặt Trời đã phát ngôn, Capac muốn cãi cũng không có đường mà cãi. Anh bạn đó và người em gái được đưa đến nơi tia nắng mặt trời xuất hiện đầu tiên trong ngày - hồ Titicaca. Hai anh em bắt đầu xuất phát từ Thánh Hồ, lên đường tìm kiếm nơi có thể định đô an bang. Dù đã thử rất nhiều nơi nhưng lần nào cũng tốn công vô ích. Đến cuối cùng, họ cũng cắm được cây trượng vàng xuống đất ở Cusco, khởi đầu cho hành trinh phồn vinh kéo dài qua vài thế kỷ của đế quốc Inca.
Tuyền béo hỏi Shirley Dương: "Ôi, nhiều vàng như vậy, giấu được vào đâu cho hết? Có tài liệu nào có liên quan để tham khảo một chút hay không?"
Tôi bảo: "Giấc mộng đào vàng tìm bảo vật, cậu cứ chờ vài năm nữa rồi hãy tiếp tục mơ. Trước hết hãy nghe cho xong câu chuyện về "Dòng suối thanh xuân" gì đó rồi nói sau."
Shirley Dương nói tiếp: "Từ trước khi thực dân Tây Ban Nha đặt chân lên châu Mỹ, những truyền thuyết có liên quan đến "Dòng suối thanh xuân" đã có nhiều vô kể. Nổi danh nhất phải kể tới Nhật ký hàng hải của nhà thám hiểm Hoàng gia Tây Ban Nha, Ponce De León(2). Trong nhật ký, ông đã ghi chép chi tiết quá trình họ đã tìm được dòng Suối Thánh trong bộ lạc của người Inca ra sao. Căn cứ vào miêu tả của ông, dòng Suối Thánh bắt nguồn ngay từ chỗ cây trượng vàng của Thần Mặt Trời cắm xuống đất. Dòng suối có thể khiến cho cây cối đã khô héo nẩy mầm, chim thú đã chết sống lại. Người già đã mất đi thanh xuân, chỉ cần ngâm mình trong dòng suối là có thể khôi phục lại thanh xuân. Về sau, họa sĩ cung đình nước Đức còn căn cứ vào truyền thuyết này để vẽ bức họa "Nữ thần sông suối" nổi tiếng, hiện đang được lưu giữ tại viện bảo tàng Leipzig. Bộ lạc của công chúa Lilia sinh sống ngay bên cạnh hồ Titicaca - nơi khởi nguồn của dòng Suối Thánh. Họ là một nhánh con cháu của người Inca cổ. Sự hiện hữu của bà ta giống như một hoá thạch sống, có sự trợ giúp rất lớn đối với việc nghiên cứu văn hóa Inca của chúng ta. Theo trí nhớ của giáo sư Owen, vào thời điểm chạy ra khỏi rừng nhiệt đới năm ấy, công chúa dù có mất mạng cũng phải tìm ra cái mặt nạ đó trong đống đổ nát cho bằng được. Qua đó có thể thấy được tầm quan trọng của nó. Đáng tiếc là không biết trong tín ngưỡng của người Inca, mặt nạ ba mắt trang trí hình cánh chim chính xác đại biểu cho cái gì, mà lại có thể khiến cho họ tình nguyện đánh đổi bằng cả tính mạng."
(2) Juan Ponce de León (1474 - tháng 7 năm 1521) là một nhà thám hiểm người Tây Ban Nha. Ông đã trở thành Thống đốc đầu tiên của Puerto Rico dưới sự chỉ định của hoàng gia Tây Ban Nha. Ông đã dẫn đầu cuộc thám hiểm châu Âu đầu tiên đến Florida, mà ông đặt tên. Ông được gắn liền với truyền thuyết Suối nguồn thanh xuân, rất nổi tiếng ở Florida. (Wiki)
Tôi đắm chìm vào câu chuyện kể về đế quốc cổ xưa của Shirley Dương, trước mắt dường như đang tái hiện lại quá trình tàn lụi đó, thành trì bị kẻ địch tấn công đốt cháy. Dân tộc Trung Hoa chúng ta may mà không phải trải qua niềm đau thương đó. Tôi còn đang nghĩ ngợi, Shirley Dương đã dừng lại bên cạnh một khóm cây xanh tốt rậm rạp. Bởi vì khóm cây này nằm sát nhà kho đã bị trộm, cho nên đã bị cảnh sát khoanh vùng cấm vào bằng cách giăng ngang một sợi dây nhựa màu vàng đặc thù của mình, nhìn hết sức bắt mắt.
Tôi hỏi Shirley Dương chỗ này có gì khác lạ. Cô khom người chui qua đường dây khoanh vùng cấm vào của cảnh sát, dời những bồn hoa được chất đống ở chân tường qua một bên, một cửa đường ngầm hiện ra trước mặt chúng tôi. Tuyền béo vừa nhìn thấy đã ngồi xổm xuống nói: "Ái chà, quái lạ, ngoài hai anh em ta ra thế quái nào còn có người khác đào đường ngầm để vào thế này. Lão Hồ, cậu xem hình dạng cửa đường ngầm xem có phải do xẻng Lạc Dương tạo ra hay không?"
Cửa vào vuông hình sắc cạnh, đường hầm ăn thẳng vào sâu trong tường. Xét theo bề bề ngoài, đích thật là tác phẩm được tạo ra bằng xẻng Lạc Dương. Nhưng, một chiếc xẻng sắt bé tẹo thì làm sao có thể phá thủng được một bức tường bằng xi măng cốt thép, vấn đề này khiến tôi nghĩ nát óc mà không sao giải thích nổi.
"Dụng cụ có hình dạng tương tự, nhưng là công nghệ chế tạo lại khác hoàn toàn." Shirley Dương chỉ vào cửa đường ngầm cháy xém như bị lửa đốt, "Ông nội tôi đã từng đề cập tới một phương pháp cắt đá độc đáo, được ghi trong bí tịch độc môn không truyền ra ngoài của Bàn Sơn Đạo Nhân, được truyền lại từ một vị nội thần họ Lý thời Vạn Lịch nhà Minh. Nghe nói, khi ấy Quảng Đông có rất nhiều loại nguyên liệu làm nghiên mực, trong số đó có một loại màu tím hiếm thấy trên đời, chỉ tồn tại trong những vách đá dựng đứng bên bờ biển. Người khai thác đá phải dùng búa đục bằng sắt để đục, mỗi ngày chỉ có thể đục sâu vào vách đá dựng đứng tầm nửa tấc, năm ngày qua ngày năm qua năm, phải mất vài năm trời mới có thể thu được một khối đá nhỏ xíu. Sau khi vị họ Lý đó đến nhận chức, đã phái người dùng gan loài thỏ trên núi Côn Ngô làm chất xúc tác để chế tạo dụng cụ phá núi. Trước mỗi lần tiến hành cắt đá, người ta dùng tuyết tháng chạp đã được chuẩn bị sẵn để rửa sạch vách núi đá. Tất cả công nhân khai thác đá đều phải tán thưởng, sau khi sử dụng phương pháp độc đáo của Lý đại nhân, đá núi trở nên mềm như bún, đục sắt lại trở nên sắc bén cứ như có thần linh trợ giúp. Đêm qua, sau khi cảnh sát ra về, tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng thêm một lần nữa, phát hiện ra có một vài cái tủ chứa đồ đã bị người khác dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu. Tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, bèn men theo chân tường tìm kiếm, quả nhiên đã phát hiện ra cái cửa hầm ngầm này. Lúc ấy, trên mặt tường vẫn còn vệt nước, sờ vào lạnh thấu đến tận xương. Cho nên tôi suy đoán, xuất thân của những kẻ ăn trộm này tuyệt không đơn giản."
Tôi và Tuyền béo chưa bao giờ từng nghe nói trên đời này lại có phương pháp phá núi thần kỳ như thế. Sau khi tấm tắc khen trí tuệ của bậc tiền nhân, Tuyền béo nói: "Nếu đúng như cô đã nói, bất cứ một bức tường nào, chỉ cần dội lên một thùng nước lạnh có thể đào xuyên qua. Vậy thì dân chúng còn vật lộn kiếm sống làm cái mẹ gì, đổ xô đi ăn trộm là khỏe rồi."
Shirley Dương đáp lại cậu ta: "Tuyết tháng chạp dễ có, thỏ chuyên ăn đồng và sắt lại khó mà tìm được. Tôi hỏi anh, đã bao giờ anh nhìn thấy loài thỏ nào không ăn cỏ cây, chỉ chuyên gặm đồng và sắt hay chưa?"
Tuyền béo thất vọng thở dài một hơi, đau lòng vì mất đi một cách làm giàu nhanh chóng không thôi. Nhìn cửa đường ngầm trên tường, tôi chợt nhớ tới đám người mặc đồ đen đã gặp lần trước ở sân bay, chẳng phải bọn chúng đang nắm công nghệ chế tạo xẻng Lạc Dương trong tay hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.