Thanh Uyên Đàm Hoa Khai

Chương 2:




4.
Trước đêm xuất giá, Mộc Trạch quỳ gối trước cửa Ngu phủ, nói rằng muốn cưới ta.
Ba ngày trước hắn bị Thái tử vứt vào Sinh Tử Cốc chịu phạt trong quá trình huấn luyện thị vệ, hiện giờ vết thương đầy người trở về.
Cha mẹ ta tự nhiên sẽ không gả ta cho thị vệ thân cận của Thái tử, bọn họ chỉ mong ta và Thái tử từ nay không gặp lại nữa.
Cha mẹ phái người đuổi Mộc Trạch đi.
Sau khi trời tối, ta nghe thấy tiếng động trên nóc nhà.
Ít phút sau, Mộc Trạch trèo cửa sổ đi vào.
Hắn nắm lấy tay ta nói:
"A Đàm, nàng có muốn đi cùng ta không? Ta mang nàng cao chạy xa bay."
Mộc Trạch là tử sĩ của Sở Hoài Cảnh, nếu hắn và ta cao chạy xa bay, chỉ có một con đường chết.
Ta lắc đầu, vùng vẫy thoát khỏi tay hắn, tỏ ý không muốn đi cùng hắn.
Mộc Trạch không cam tâm, hỏi tiếp:
"Vậy nàng cứ cam tâm tình nguyện gả cho Nhị Thẩm lão gia làm thiếp sao?"
Ta tất nhiên không muốn.
Lấy hiểu biết của ta về Sở Hoài Cảnh, một khi hắn nghi ngờ thân phận của ta, nhất định sẽ điều tra ra manh mối.
Hắn sao có thể để nữ nhân đầu tiên của mình, gả cho một lão già nửa thân chôn trong đất làm thiếp sao?
Ta chỉ cần bình tĩnh chờ, nếu Sở Hoài Cảnh trước bình minh vẫn chưa đến, ta sẽ tự mình trốn đi.
Ta dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu cho Mộc Trạch:
"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi, ngươi mau đi đi, nếu không bị cha mẹ ta phát hiện, không chừng lại bị đánh nữa."
Mộc Trạch thở dài, rời khỏi phòng của ta.
Mộc Trạch chân trước mới vừa đi, sau lưng Sở Hoài Cảnh liền đến.
Hắn đã thay thị vệ thân cận khác, Mộc Thần.
So với Mộc Trạch lén lút trèo cửa sổ vào, Sở Hoài Cảnh quang minh chính đại mà đến.
Đội ám vệ của hắn đã hạ thuốc mê tất cả mọi người trong Ngu phủ từ sớm.
Sở Hoài Cảnh gõ cửa phòng ta: "A Đường, mở cửa."
Ta mở cửa cho hắn tiến vào.
Sở Hoài Cảnh ôm ta vào trong lòng ngực, ngửi mùi hương trên người ta: "Nàng là A Đường đúng không? Ba năm trước đây, nha hoàn thị tẩm cô là nàng."
Ta thở dài bất lực, hiện giờ cho dù hắn biết ta là A Đường thì sao?
Ta đã thành người câm, còn có quan hệ thân mật với thị vệ thân cận của hắn.
Có lẽ hắn chỉ muốn một câu trả lời, nhưng không thể thay đổi kết quả.
Thân phận của ta và hắn quá cách biệt, ngay cả làm nha hoàn thị tẩm cũng không xứng với hắn.
Giờ đây ta vừa câm vừa mất đi trong trắng, càng không thể với tới hắn.
Thế nhưng, nếu hắn biết cha mẹ và tỷ tỷ hợp sức lừa hắn, chắc chắn bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ta vòng tay ôm lấy lưng hắn, qua lớp áo khẽ cắn một ngụm vào vai hắn.
Năm đó lúc ta thị tẩm hắn, vì không chịu nổi đau đớn ập đến, cắn một cái vào vai hắn.
Đây là mật mã giữa chúng ta, ta tin hắn có thể hiểu được.
Quả nhiên, Sở Hoài Cảnh mừng rỡ như điên ôm chầm lấy ta: "Cô biết là nàng, A Đường, là cô đến muộn."
Nước mắt ta rơi xuống cổ hắn, hắn vô cùng đau lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi cô điều tra ra mọi chuyện, nhất định sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương nàng phải trả giá đắt!"
5.
Ngày hôm sau, Thẩm phủ phái người đến đón dâu, nhưng Ngu phủ lại không có tân nương.
Bởi vì ta đã được Thái tử điện hạ đưa về Đông Cung trước đó rồi.
Hắn sắp xếp để ta ở Bạch Đường Uyển, an bài cho ta hai nha hoàn, Thuý Ngọc và Trúc m để chăm sóc ta.
Còn dặn dò bọn thị vệ và nha hoàn không được tiết lộ, đặc biệt là không được cho Ngu Thanh Oanh biết ta đang ở Đông Cung.
Nhưng đâu có bức tường nào không lọt gió, Ngu Thanh Oanh lần theo dấu vết để lại tìm đến Bạch Đường Viện.
Ta đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, ánh nắng chiều chiếu lên người ta, trông giống như một bức tranh yên bình của thời gian.
Ngu Thanh Oanh nhìn ta từ đầu đến chân, thấy trên người ta mặc toàn là hàng cao cấp, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Nàng tức giận nói: "Thanh Đàm, ngươi vậy mà lại đào hôn chạy đến Đông Cung? Còn không thèm chào hỏi tỷ tỷ của ngươi? Ngươi có coi Thái tử phi là ta ra gì không hả?"
Ta tiếp tục chăm sóc hoa cỏ, không thèm để ý đến nàng.
Cũng không thể trách ta, ta không biết nói chuyện, nàng ở trước mặt ta giận dữ cũng vô ích.
Ngu Thanh Oanh tự tìm cách xuống thang: "Ngu Thanh Đàm, là Mộc Trạch sắp xếp ngươi ở nơi này phải không? Lá gan hắn càng ngày càng lớn, lát nữa bổn phi sẽ đi cáo trạng với Thái tử, để Thái tử điện hạ đuổi ngươi và Mộc Trạch ra ngoài."
Thuý Ngọc từ sau vườn múc một gánh nước, Ngu Thanh Oanh nhìn thấy nàng, liền ngạc nhiên nói: "Thuý Ngọc, ngươi ở đây làm gì?"
Thuý Ngọc ấp úng: "Bẩm Thái tử phi, là..."
Ta đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng lập tức sửa miệng: "Nô tỳ đến Bạch Đường Viện chăm sóc Thanh Đàm cô nương."
“Hừ." Ngu Thanh Oanh cười lạnh ra tiếng, "Xem ra ngươi đã quên ai là chủ tử của ngươi rồi, mặc dù trước đây Mộc Trạch là thống lĩnh cấm vệ quân của Thái tử, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác, ngươi không cần phải nghe theo mệnh lệnh của hắn."
Nàng vừa dứt lời, liền ra lệnh cho đám tùy tùng phía sau: "Người đâu, kéo Thuý Ngọc xuống đánh 50 roi."
Ta che chở Thuý Ngọc, không cho đám tùy tùng lôi nàng đi.
Ngu Thanh Oanh cười lạnh: "Thanh Đàm, tự thân ngươi khó bảo toàn, còn rảnh tâm lo cho một nha hoàn sao? Ngươi lén lút đào hôn, khiến cha mẹ ngươi mang tiếng, đã là bất hiếu rồi!"
"Thẩm gia tuyên bố sẽ bắt giam Ngu gia ba ngày nếu không giao tân nương ra, chờ bổn phi xử lý Thuý Ngọc xong, liền trói ngươi về Ngu gia, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đợi trở thành thiếp thứ năm của Thẩm nhị lão gia đi!"
Đối mặt với lời khiêu khích của Ngu Thanh Oanh, ta vẫn bình tĩnh ứng phó.
Nàng nàng không biết, Bạch Đường Uyển còn có một nha hoàn Trúc m, ngay từ khoảnh khắc nàng bước vào Bạch Đường Uyển, liền đi ra khỏi cửa sau của tiểu viện để báo tin cho Thái tử điện hạ.
Nếu ta không đoán sai, hiện tại Sở Hoài Cảnh đang trên đường đến đây.
Quả nhiên, lúc Ngu Thanh Oanh ra lệnh cho người ta tách ta và Thuý Ngọc ra, lại truyền đến một tiếng quát: "Dừng tay!"
6.
Sở Hoài Cảnh bước vào Bạch Đường Uyển.
Ngu Thanh Oanh đón tiếp, bĩu môi cáo trạng: "Điện hạ, Mộc Trạch thật là to gan lớn mật, không chỉ giấu Thanh Đàm ở nơi này, còn phái Thuý Ngọc đến chăm sóc nàng, thật là không coi ngài ra gì, đáng bị phạt."
Ngu Thanh Oanh còn không biết, Mộc Trạch đã bị Sở Hoài Cảnh phái đi trấn giữ biên cương.
Sở Hoài Cảnh đi đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta, nói với Ngu Thanh Oanh: "Là cô mang nàng về Đông Cung, không liên quan gì đến Mộc Trạch. Sao? Ngươi có ý kiến gì?"
Sắc mặt Ngu Thanh Oanh lập tức biến trắng, ánh mắt như dao nhìn ta và Thái tử nắm chặt lấy tay nhau, không thể tin được nói: "Phu quân, người đang đùa phải không? Thanh Đàm là muội muội thiếp, sao người có thể nghênh ngang mang nàng về nhà? Này không phải là tát vào mặt thiếp sao?"
Sở Hoài Cảnh cau mày, lạnh giọng nói: "Đừng gọi cô là phu quân, ngươi không xứng, chỉ có A Đường mới xứng gọi cô là phu quân."
Đáy mắt Ngu Thanh Oanh ngấn lệ, xắn tay áo lên, lộ ra dấu vết hoa quỳnh trên cánh tay: "Điện hạ, thiếp chính là A Đường của người đó! Dấu vết trên cánh tay thiếp có thể chứng minh!"
"Dấu vết của ngươi rõ ràng mới được khắc lên, dấu vết trên tay Thanh Đàm mới là thật." Sở Hoài Cảnh tàn nhẫn vạch trần Ngu Thanh Oanh, lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi sẽ không cho rằng trên người A Đường chỉ có một dấu vết này chứ?"
"Điện hạ, thiếp thật là A Đường..." Ngu Thanh Oanh vẫn còn giảo biện.
Nàng liếc ta một cái thật sâu, cố gắng dùng thân phận tỷ tỷ để khiến ta nhận thua: "Thanh Đàm, rốt cuộc ngươi đã nói gì với điện hạ? Ngươi sao có thể đổi trắng thay đen? Điện hạ là tỷ phu của ngươi, ngươi đây là muốn cướp tỷ phu của tỷ tỷ mình sao?"
"Câm miệng." Sở Hoài Cảnh quát bảo Ngu Thanh Oanh ngưng lại, "Cô chưa từng chạm vào ngươi, từ giờ trở đi, Thanh Đàm mới là thái tử phi của cô, còn ngươi——"
Sở Hoài Cảnh nói đến đây, ngữ điệu ngừng lại, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ Mộc Phong.
Mộc Phong lập tức dùng kiếm dí vào cổ Ngu Thanh Oanh.
Sở Hoài Cảnh ra lệnh: "Người đâu, đem nàng ta đi bỏ thuốc câm, gả cho Thẩm nhị lão gia ở Thẩm phủ làm thiếp thất!"
“Cái gì..." Ngu Thanh Oanh nghe vậy suýt chút nữa ngất đi, nàng khóc lóc cầu xin Thái tử tha mạng: "Điện hạ tha mạng, ngài không đợi tra rõ lại nói sao? Thiếp thật là A Đường, ngài đừng bị Thanh Đàm lừa gạt."
Sở Hoài Cảnh căn bản không nghe nàng giải thích, Ngu Thanh Oanh bị thị vệ bắt lại, nàng thẹn quá hoá giận mắng ta: "Thanh Đàm, con tiện nhân này, ngươi hãm hại tỷ tỷ, ngươi không chết tử tế được đâu!"
Nhưng rất nhanh nàng đã không thể mắng nữa, bởi vì nàng bị thị vệ dẫn xuống, cưỡng ép uống thuốc câm.
Nàng và ta giống nhau, đều trở thành người câm.
Tuy nhiên, báo ứng của nàng mới chỉ bắt đầu, những ngày tháng tốt đẹp của nàng vẫn còn ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.