Người cá nhỏ vốn đã sắp ngất nghe nói như vậy, trong nháy mắt kích động, cậu nhà khăn lông trong miệng ra, khàn giọng hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Lâm Niệm có chút chột dạ, nhưng vì người yêu, vãn nhắm mắt nói: “Còn lại hai đứa bé, chúng ta không cần, có được hay không? Em đẻ được một đứa, em đã rất giỏi rồi, chúng ta nuôi nó lớn lên…”
“Không được!!!”
Thanh Vĩ gần như là khóc nói: “Anh làm sao có thể… Làm sao có thể… Đây là còn của chúng ta mà, em thai nghén hơn chín tháng, sao nỡ buông tha bọn nó? Em không cho phép! Em không cho phép anh làm như vậy!”
Lâm Niệm đau lòng đến nhỏ máu, sờ lên đầu của người cá nhỏ nói: “Sản trình tiếp theo, chỉ biết càng đau đớn, anh… Anh không muốn em vì đứa bé…”
“Em có thể… Ách…” Thanh Vĩ vội vàng bắt đầu giãy giụa, lúc nói chuyện lồng ngực phập phồng kéo theo bụng đau đớn, cậu vẫn liều mạng nói, “Em có thể, Lâm Niệm, em nhất định có thể đẻ bọn chúng ra, em nhất định có thể!”
“Thanh Vĩ…” Giọng Lâm Niệm run rẩy.
“Lâm Niệm, em xin anh mà…” Thanh Vĩ khóc cầu xin, vải bịt mắt bị hai hàng nước mắt thấm ướt, “Em xin anh đừng không cần bọn chúng… Bọn chúng là con của anh và em, em yêu bọn chúng, thật sự rất yêu rất yêu… Em không thể trơ mắt nhìn bọn chúng chết, Lâm Niệm… ca… ca… Em xin anh… Xin anh đó có được hay không…”
Bình thường chỉ có lúc nũng nịu hay là động tình, Thanh Vĩ mới có thể thân mật gọi Lâm Niệm là “ca”, nhưng lúc này nghe cậu gọi như vậy, Lâm Niệm chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
Yên lặng sau mấy giây, Lâm Niệm nhẹ nhàng sờ bụng dã trĩu xuống thành hình quả lê của Thanh Vĩ, chảy nước mắt dài: “Anh cũng yêu bọn chúng…”
Thanh Vĩ nghe vậy, khóc thành tiếng.
“Được rồi, ” Lâm Niệm cách vải hôn hôn hai mắt ngấn lệ của người cá nhỏ, Vậy thì em phải đồng ý với anh, nhất định chịu đựng. Anh yêu bọn chúng, nhưng anh càng yêu em hơn…”
Thanh Vĩ vừa khóc vừa nở một nụ cười, liều mạng gật đầu: “Em có thể, em chắc chắn có thể…”
Lâm Niệm thở ra một hơi, ổn định tâm trạng một chút, một tay đè ở trên bụng cứng rắn như sắt của Thanh Vĩ, một tay để ở hậu môn: “Thanh Vĩ, nhớ, chuyên tâm nghe anh nói, giữ hô hấp và nhịp tim, cho dù ra sao, không bao giờ được bỏ cuộc.”
“Hô… Tốt…” Thanh Vĩ thở gấp trả lời.
Một giây kế tiếp, Lâm Niệm vững vàng đưa tay chọc vào hậu môn của Thanh Vĩ, tức khắc bị máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cánh tay.
“Ách a ——!” Thanh Vĩ đau đến lập tức ngửa cổ lên.
Càng như vậy Lâm Niệm càng không dám kéo dài, trên tay tiếp tục dùng sức, đút gần như nửa cánh tay vào trong, rốt cuộc, ngón tay chạm đến bên trong tử cung ấm áp, chạm đến hai chân mềm mại của đứa trẻ.
“A —— đau… Lâm Niệm… Thật là đau a a a a a a ——” Thanh Vĩ cảm thụ đau nhức khác thường trong người, một hơi nghẹn ở trong ngực, nuốt cũng không được nhả ra cũng không xong.
“Hô hấp! Chuyên tâm hô hấp!” Lâm Niệm sờ mò nắm chân nhỏ của đứa trẻ, lớn tiếng kêu gọi ý thức của Thanh Vĩ.
Thanh Vĩ nghe vậy, thở hổn hển thật mạnh, nhưng mà không thở được mấy hơi, Lâm Niệm liền đút thêm một tay khác vào.
“A a a a a —— hắc a, hắc a, a! Đau chết luôn! A a a a a ừ ——” Mồ hôi và nước mắt của Thanh Vĩ rơi như mưa, cổ tay bị trói lại bởi vì dùng sức giãy giụa mà siết ra vết máu.
Hậu môn chật hẹp trong ngày thường chứa côn th*t của Lâm Niệm cũng hết sức miễn cưỡng, trong lúc giao hoan người cá nhỏ thường xuyên đau đến vùi ở trong ngực Lâm Niệm run rẩy thật lâu, mới có thể thích ứng cảm khó chịu khi bị vật lạ xâm nhập, Nhưng hôm nay, hậu môn nho nhỏ kia lại bị nhét vào hai cánh tay người đàn ông trưởng thành, bị căng đến độ lớn kinh người, đau đớn như nào, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Lâm Niệm không dám mềm lòng, động tác của mình càng chậm, Thanh Vĩ sẽ càng đau đớn lâu hơn. Ngón tay anh ở bên trong tử cung tìm kiếm một lúc, bằng vào kiến thức vững vàng, rất nhanh liền xác định vị trí đứa nhỏ: “Quả nhiên, là đầu quay lên trên, thai ngược.
“Thanh Vĩ, theo lời của anh, giữ tim đập! Phải giữ tim đập! Tuyệt đối không thể để tim ngừng đập!” Anh nói to.
Thanh Vĩ không kịp trả lời, đôi tay trong tử cung lại đột nhiên dùng lực, của ngập đầu bùng phát.
“A a a a a a a! Lâm Niệm! Lâm Niệm —— ách a a a a a a a a a —— “
Quá đau! Tại sao có thể đau như vậy!
Đau muốn chết, chỉ muốn cầu cứu, chỉ muốn hô cứu mạng!
“Hô hấp! Thanh Vĩ! Dùng sức hô hấp! Đừng để cho tim ngừng đập!”
Giọng của Lâm Niệm không ngừng vang lên, không ngừng kéo ý thức của Thanh Vĩ, không cho cậu bị cánh cửa âm phủ hút đi.
Thanh Vĩ chỉ cảm thấy đứa trẻ trong bụng dưới sức lực của hai tay khó khăn xoay chuyển, lôi xé mỗi một cây thần kinh và mạch máu bên trong cơ thể cậu, ngàn vạn móc thịt bong tróc, nội tạng đảo ngược, tụ tập thành một đống hỏng bét.
“Đau… Đau a, đau chết luôn, em sắp chết… Lâm Niệm, thật là đau, em… A… Ách a a a a a a a a a —— “
Mấy tiếng kêu hét thảm thiết, Thanh Vĩ há hốc miệng, nhưng không phát ra được tiếng kêu, chỉ có thể giống như một con cá thiếu nước, đau đớn hút không khí.
Tình cảnh này, một mỹ nhân xinh đẹp bé nhỏ bị hành hạ không còn hình người, mái tóc dài rối loạn, hai tay bị trói buộc cặp mắt bị che kín, bụng to căng phồng nằm ở trên giường. Giữa đôi chân mở rộng đến mức tận cùng, một người đàn ông đầu đầy mồ hôi đang quỳ, vết máu bôi qua loa ngang dọc trên mặt, hai bàn tay và cánh tay thì đút vào trong hậu môn, không thấy được động tác hai tay của người đàn ông, chỉ có thể nhìn được dưới bụng lớn của người cá, có vật gì, đang không ngừng chuyển động!
Đây quả thực là hình phạt tàn khốc nhất trong đời người, nhưng đối với hai người lên giường mà nói, đây là một trận đấu sống chết.
“Ừ… Hắc a… Hắc… Ừ a…”
Đau đến mức tận cùng, Thanh Vĩ không kêu nổi thành tiếng được nữa, miệng thở ra thì nhiều hít vào thì ít, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào cực kỳ đau đớn.
“Chuyên tâm hít thở! Thanh Vĩ! Dùng sức hít thở! Sắp xong rồi, lập tức sé tốt ngay!” Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi vào trên tay áo xắn lên của Lâm Niệm, vừa cảm thụ thai nhi trong tay xoay tròn, còn vừa muốn để ý tình trạng tinh thần của Thanh Vĩ.
Thanh Vĩ chỉ cảm thấy cả thế giới không còn gì ngoài đau đớn không ngừng nghỉ, tiếng hô của Lâm Niệm, còn có tiếng tim đập không ngừng của mình.
Cậu không ngừng run rẩy, hô hấp cũng biến thành một chuyện khó khăn.
Không biết qua bao lâu, Lâm Niệm bỗng nhiên dừng động tác lại, chỉ chốc lát sau, một thứ đồ lành lạnh dán vào trên bụng Thanh Vĩ trượt lên xuống, hẳn là bôi gel để siêu âm.
Sau đó, Thanh Vĩ liền nghe được giọng Lâm Niệm thanh âm kinh ngạc vui mừng: “Tốt lắm! Xuôi rồi! Thanh Vĩ! Đứa trẻ xuôi chiều rồi!”