Nằm trên chiếc giường quen thuộc....Tuy lòng nặng trĩu...nhưng cơ thể và các giác quan điều thấy vô cùng thoải mái...không khó chịu như khi ở bệnh viện...cái mùi khử trùng quanh quẩn làm cô chán ghét vô cùng....Lấy chăn che nửa mặt...chỉ chừa lại hai mắt to tròn...thất thần nhìn lên trần nhà.....
Sau khi tắm rửa cho cô...cho cô ăn tối..rồi uống thuốc...Trương Hải mới rời khỏi phòng...cô nghĩ giờ này anh đang bận lo giải quyết giấy tờ bên thư phòng....
Giản Bình thở dài...bây giờ đầu óc cô rất tỉnh táo...cảm xúc cũng ổn định......không còn kích động như mấy ngày trước...
Cô không biết mối quan hệ của anh và cô bây giờ gọi là gì...Cũng không biết trong đầu anh suy nghĩ những gì....Nếu không yêu cô...
mấy ngày nay anh cần gì cực khổ chăm sóc cho cô...Còn thời gian nửa năm ở cùng nhau..Nhưng lời nói cử chỉ...yêu thương anh dành cho cô chẳng lẽ điều giả tạo...
Chẳng phải vui chơi qua đường, vậy sao khi có được cô rồi, anh không rời bỏ cô..
Còn nuông chiều cô hơn trước còn nói muốn kết hôn với cô cùng cô tính cả chuyện tương lai...
Bao câu hỏi không ngừng đặt ra trong đầu...
Cuộc đời của cô...ngoài mẹ cô ra anh là người yêu thương cô nhất từ trước đến nay...
Còn bây giờ khi mọi chuyện vỡ lỡ...sau anh lại bằng mọi cách giữ cô lại bên cạnh..dù là nhẫn tâm uy hiếp cô... cũng bắt trói cô bên cạnh anh không buông tha...
Từ ngày đó...ngoài việc chăm sóc cô...anh sẽ không đối hoài gì đến cô...ngoài những câu nói ra lệnh...anh cũng sẽ không nói những câu vô ích dư thừa...thời gian điều dành cho sự im lặng....
Nhưng tối đến dù là trong bệnh viện anh cũng sẽ leo lên giường kéo cô vào lòng ôm chặt để ngủ...dù cho cô tức giận đến đỏ mặt...vùng vẫy...mắng chửi...anh càng trơ mặt như không nghe không thấy...Vòng tay càng siết chặt...chân dài kẹp lấy cô...dúi đầu cô vô ngực anh...
Lúc đó cô vô cùng tức giận nhưng vẫn không thắng nổi anh, chỉ cắn răng cam chịu...ôm nỗi giận dữ rồi từ từ cũng chìm vào giấc ngủ....
Nghe tiếng mở cửa...Giản Bình biết anh trở về phòng...cô xoay người vào tường....mắt nhắm lại...Chưa qua mấy giây...cơ thể bé nhỏ của cô..đã bị ai đó áp sát...vòng tay mạnh mẽ không kiêng dè...choàng qua người cô, kéo cô lại sát bờ ngực vững trãi...đôi chân dài...gác qua chân cô...
Giản Bình để mặc anh ôm...cô rút kinh nghiệm mấy ngày nay...chống đối cũng vô ích...Cứ thế Trương Hải không tiếng động ôm Giản Bình vào lòng...nhắm mắt lại...
Giản Bình...hậm hực trong lòng...Xem cô là gối ôm sao?...Luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng với cô...còn ôm cô làm gì...sao không tìm ai đó mà ôm...hay về phòng mình mà ngủ...đồ chết bầm...đồ đáng ghét....nhưng sao thế này...mí mắt cô ngày càng nặng trĩu...Cô thật không có tiền đồ mà...chỉ cần nằm trong vòng ôm của anh...thì cô lại không kìm chế được cơn buồn ngủ.....Từ từ Giản Bình cũng nhẹ nhàng say giấc...không hề hay biết người sau lưng...đang mở mắt quan sát cô....
Khi thấy hơi thở ổn định...cả cơ thể thả lòng mềm mại...Trương Hải nhẹ nhàng xoay người Giản Bình...để đầu cô nằm trên tay mình...
-" Ưmh "
Giản Bình ưm lên môt tiếng...khuôn mặt còn dụi dụi trong ngực anh...cánh tay tự nhiên ôm eo anh...cứ thế nằm trong lòng anh ngủ say...Nhìn khuôn mặt non nớt..lấy lại sắc hồng đỡ xanh xao hơn...làn da non mềm..
hàng mi thật dài rợp bóng như cánh quạt...
cái mũi thon cao...cùng đôi môi mềm mại phớt hồng..
Khuôn mặt này...khiến anh vừa yêu lại vừa giận...Nhưng đến bây giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy sợ...cả đời anh đã bị cô nhóc này phá cho nát bét...Anh là người luôn có mọi dự tính trong tương lai...làm luật sư càng không được sống theo cảm xúc....mọi việc anh điều có dự liệu và kế hoạch riêng..
Nhưng từ khi gặp cô mọi thứ điều bị xáo trộn...Anh làm gì không còn theo suy nghĩ hay cảm xúc của mình mà là theo cảm xúc của cô...cô cười anh hạnh phúc..cô khóc anh đau lòng....
Ngày càng không thể khống chế chính mình...Cái cảm giác nghe tin cô xảy ra chuyện rồi chứng kiến thấy cô mặt trắng bệt...yếu ớt nằm trên giường bệnh..nỗi sợ mà từ khi trưởng thành đến bây giờ anh chưa bao giờ trãi qua...Nó ám ảnh mấy ngày qua...bởi vậy dù cô khó chịu hay mặt nặng mày nhẹ...anh cũng phải ôm cô ngủ...tận tay chăm sóc cho cô anh mới yên tâm được..
Bởi giờ rời khỏi cô một phút..anh cũng sẽ lo lắng đến chết mất...Mà cô nhóc vô tâm vô phế này...một lòng muốn làm anh tức giận...
Anh chỉ còn bá đạo bắt ép cô làm theo ý anh......
Hôn lên trán cô gái nhỏ...Nhìn đôi môi đang hé mở không kìm lòng đặng Trương Hải nghiêng người...mút mát lấy môi cô...mấy ngày nay..anh nhớ da diết đôi môi này..Thật là chỉ muốn lôi cô dậy đánh lên mông cô thật mạnh, để cô phân biệt được đúng sai phải trái...Không ngừng hôn liền mấy cái...rồi cũng tạm mãn nguyện nhắm mắt lại....
Ừ thì họ đang chiến tranh lạnh...nhưng đan xen sự ngọt ngào....
**********
Trương Hải từ phòng tắm đi ra...anh đứng trước gương, chỉnh lại trang phục...gài nút tay áo...rồi mặc áo vest vào cho hoàn chỉnh...
Hôm nay anh phải đến công ty...gặp trực tiếp đối tác mới từ nước ngoài về...
Sức khỏe của Giản Bình cũng tốt hơn sau một tuần xuất viện...anh cũng yên tâm đôi chút...Trương Hải kéo chăn đắp lại cho cô...hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ đang ngủ say rồi mới rời khỏi phòng....
-" Cậu chủ...cậu ăn sáng.... rồi đi "
Thím Vương đang dọn dẹp nhà cửa...thấy Trương Hải quần áo chỉnh tề biết anh muốn đến công ty...
-" Không cần..tôi đến công ty ăn cũng được...
Thím ở nhà chăm sóc Tiểu Bình giúp tôi...
nhớ không được cho cô ấy bỏ bữa..uống thuốc đúng giờ....Có chuyện gì phải gọi tôi liền...."
-" Vâng...tôi biết rồi..."
Thím Trương cảm thán trong lòng...nếu cậu chủ bà không phải người đàn ông tốt thì có lẽ thế giới này sẽ không tìm ra người nào tốt hơn thế...
Cứ tưởng thế là xong...không ngờ mang giày xong...Trương Hải quay qua nói tiếp...
-" Tiểu Bình còn yếu...Thím cứ để cô ấy ngủ...khoảng 9h hãy đánh thức cô ấy..."
-" Vâng.."
Lúc này Trương Hải mới chịu rời khỏi nhà....
Thím Trương thở dài..không hiểu tình yêu cảu giới trẻ bây giờ ra sao...rõ ràng là yêu nhau tha thiết như vậy...Nhưng phải cố làm tổn thương nhau...
Thím Vương nghe lời Trương Hải, để cho Giản Bình ngủ thẳng giấc...lâu lâu nhìn đồng hồ để đánh thức cô...cô còn phải uống thuốc buổi sáng nữa...Giản Bình là hòn ngọc trên tay của Trương Hải...lỡ xảy ra vấn đề gì nữa...bà không biết mình có còn được làm việc ở đây nữa không....
-" Tin...tin....tin...."
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên... Thím Vương hơi nhíu mày..giờ này không biết ai đến nhỉ....
Bà lau tay..rồi nhanh đi ra mở cửa...cánh cửa vừa mở.Khuôn mặt thím Vương không giấu nỗi ngạc nhiên, mang chút hốt hoảng miệng mấp máy....
-" Bà...bà chủ...."
-" Lâu rồi mới gặp...Thím Vương"
Lúc này ngoài cửa có đến ba người....người vừa lên tiếng...là mẹ Trương Hải...bà có ngoại hình xinh đẹp...tuổi ngoài trung niên nhưng làn da mướt mịn, làm bà càng thêm trẻ trung....máy tóc được vấn gọn sau gáy...
trên người là chiếc đầm tay ngắn màu nâu vừa hợp với lứa tuổi lại thời trang...Vòng ngọc trai... điểm xuyến càng thêm sang trọng.... Thần thái quý bà mang chút xa cách...làm người khác cảm thấy e sợ và không thoải mái....Xuất hiện cùng mẹ Trương Hải không ai khác đó là Lãnh Thiên Vy...cô em gái kiêu kỳ này của Trương Hải...thím Vương đã gặp mấy lần nên bà biết...Còn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh đây là lần đầu bà thấy.....Thím Vương có một dự cảm không lành...nở nụ cười đón tiếp đầy gượng gạo....