Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 147:




Hàn Diệt Phong nhìn Húc Minh Yên giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ngươi có từng nghĩ đến việc Tống An Ca một khi bị phát giác gì đó những dữ liệu này sẽ được gửi hoàn toàn cho cảnh sát và tội danh đều sẽ bị đẩy toàn bộ lên đầu của Tống Diễn Ca”
Húc Minh Yên như chết lặng nụ cười của hắn ta cứng đờ nghĩ "Không phải mình đã cố gắng tránh những việc này rồi sao,sao lại ra như này chứ Diễn Ca vậy mà bị hắn ta giữ như vậy ".
Húc Minh Yên nheo mắt nhìn Hoàng Băng hỏi:
“Các ngươi muốn gì”
Hoàng Băng thu lại điện thoại nhìn Húc Minh Yên nói:
“Ngươi nghĩ như thế nào”
Hàn Tử Diên gằn giọng nói:
“Hợp tác đi, bọn ta cần những thông tin cần thiết cần ngươi cung cấp,và bọn ta đảm bảo có thể giúp ngươi những gì ngươi cần”
Húc Minh Yên cười cợt nhìn bọn họ nói:
“Tại sao ta phải tim các ngươi,và Lý do là gì”
Ôn Dương liền nói:
"Dựa vào việc ngươi đặc biệt quan tâm đến Tống Diễn Ca "
Húc Minh Yên nghe vậy thì chỉ biết thở dài cười khổ nói:
“Không hổ là con gái của YZ chưa gì đã có thể nắm thóp ta,có lời khen cho ngươi đó”
Ôn Dương nữa con mắt khinh bỉ nói:
“Thôi thu lại lời khen của ngươi đi ta không cần”
Húc Minh Yên dựa vào bàn làm việc nói:
“Được thôi các ngươi cần bất cứ thông tin gì nếu ta biết ta sẽ nói,và ta chỉ muốn các ngươi giúp ta một chuyện thôi bảo vệ Diễn Ca,nếu các ngươi làm không được dù ta có chết cũng phải kéo các người chết cùng”
Cả đám liền gật đầu chấp thuận lúc này họ mới quay sang Diệp Trần,Ôn Dương lên tiếng cười một cách nguy hiểm nói:
“Diệp Tổng chuyện ngày hôm nay chỉ có sáu người chúng ta biết nếu ngài nói ra ngoài thì đừng trách bọn tôi đến đưa ngài vào bệnh viện tâm thần nhé”
Diệp Trần gật đầu mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra run rẩy đứng không vững nói:
“Đương nhiên, đương nhiên rồi,tôi đảm bảo không hé nữa lời”
Diệp Trần nhìn Ôn Dương sợ hãi nghĩ “Trẻ con bây giờ đều điên như vậy à”.
Húc Minh Yên nhìn bọn họ lên tiếng hỏi:
“Các người muốn biết gì”
Hàn Tử Diên cau mày nói:
“Tu La hội đang có động thái gì trong hiện tại,bọn họ muốn làm gì với Thủy Ngân Đỏ,và tại sao muốn sát nhập các Bang Phái khác”
Húc Minh Yên cười nửa miệng nói:
“Tống An Ca muốn đem Thủy Ngân Đỏ bán cho các nước chiến tranh nhưng vì mõ của hắn không đủ nên buộc phải xác nhập các Bang Phái lớn với nhau thôi”
Hàn Diệt Phong không cảm xúc hỏi:
"Tống An Ca còn có âm mưu gì nữa không "
Húc Minh Yên đứng dựa vào bàn làm việc cười nói:
“Theo như ta biết ông ta có một nhà máy sản xuất vũ khí, toàn bộ đều là những vũ khí nguy hiểm số lượng người chết trong lúc sản xuất đã không thể đếm được nữa rồi, hơn nữa đây cũng là tâm tư suốt 30 năm qua của ông ta đấy”
Hoàng Băng nghiến răng tức giận nghĩ “Mạng người đối với họ rốt cuộc là gì vậy chứ”.
Hàn Tử Diên nhìn Húc Minh Yên nói:
“Được rồi, chuyện bọn ta nói nhất định sẽ giúp, không nuốt lời đâu”
Húc Minh Yên liền cười cợt nói:
"Vậy phải cảm ơn các vị rồi, nhưng ta có một chuyện muốn đặc biệt nhắc nhở các người,sắp tới đây Tống An Ca có một cuộc giao dịch rất lớn với một ông trùm nước ngoài "
Ôn Dương và Hoàng Băng đổ cả mồ hôi lạnh:
“Cái gì!!!”
Húc Minh Yên nhún vai nói:
"Ta không biết chi tiết cụ thể đâu, Diễn Ca tâm đề phòng của anh ấy rất cao,ta chỉ biết được nhiêu đó thôi "
Hàn Tử Diên nhìn hắn ta nghĩ "Hắn ta cũng không được tin tưởng như mình nghĩ ".
Húc Minh Yên cười nhẹ nhìn họ kiêu ngạo nói một câu:
“Được rồi đi đi, trước khi ta đổi ý”
Bốn người liền gật đầu rồi quay lưng rời đi,khi bọn họ đi hết nhưng Ôn Dương bước tới cửa lại dừng lại xoay người nhìn Húc Minh Yên,hắn ta liền tỏ ra gương mặt thiếu đánh nói:
“Không đi lát nữa tôi đổi ý bắt lại thì đừng ra tay đánh đàn em của tôi đó”
Ôn Dương mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ cô thấp giọng nhìn hắn ta,trong đáy mắt cô hiện lên chút đau thương nhưng nhanh chóng vụt tắt:
“Có đáng không”
Húc Minh Yên nghe câu hỏi chỉ cười cười nghiên đầu “Hửm” một tiếng, Lý Chiêu Dương nhìn hắn ta nói:
“Hy sinh mà không nhận lại được gì ngươi làm vậy có đáng hay không”
Húc Minh Yên cười nhẹ nhìn cô nói:
“Rất đáng”
Ôn Dương nhìn Húc Minh Yên không hiểu sao cô lại nhìn thấy hình bóng phản phất của Hoài Nam Tư Âm,cô nói:
“Ta biết một người rất giống với ngươi, cũng hy sinh rất nhiều thứ,hy sinh đôi mắt,kể cả mạng sống cuối cùng cũng không đổi lại được gì,ôm hết sự tàn nhẫn cho bản thân,…”
Hình bóng của Hoài Nam Tư Âm vẫn đang phản phất phía sau của Húc Minh Yên,ánh mắt Ôn Dương có chút buồn bã nghĩ "Phải,…Cả hai người,đều rất giống nhau ".
Húc Minh Yên nụ cười dịu dàng nói:
R,… Ngươi biết không ta không có người thân,gia đình,bạn bè cũng không có từ khi sinh đã là vết bẩn trong mắt người khác, nhưng mà cái ngày mà Diễn Ca cứu ta cho ta một gia đình thì lại khác,…”
Húc Minh Yên cười khổ nói:
"Đời này của ta cho dù ta có trở thành kẻ ác trong mắt người khác cũng chẳng sao, miễn là Diễn Ca được hạnh phúc, miễn là thiên thần của ta an toàn là được,ta có chết vĩnh viễn cũng không oán trách "
Ôn Dương nghe câu nói của hắn ta cũng chỉ xoay người rời đi bỏ lại một câu:
“Đừng làm chuyện ngu ngốc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.