Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 148:




Hoàng Thiên sau khi cẩn thận chăm sóc cho Ôn Tuyền xong thì lập tức rời khỏi phòng đi đến tầng dưới của du thuyền,ánh mắt sắc lạnh toàn là tơ máu,kho gã đi xuống tầng dưới thì mọi người đã chờ sẵn,Hàn Lãng thấy gã liền cất giọng nói:
“Cậu bình tĩnh chút”
Hoàng Thiên không quan tâm đến lời của Hàn Lãnh,gã dường như không nghe thấy gã sớm đã phát điên Hoàng Băng thấy tình hình không ổn liền cho thư ký Vy và đàn em thu súng lại và tránh xa đám người Hạ Vũ,Hạ Vũ vẫn không biết nặng nhẹ đi nhanh đến chỗ Hoàng Thiên ấm ức nói:
“Anh,anh xem bọn họ đối xử v,…”
Ả chưa nói hết thì Hoàng Thiên đã nắm lấy cổ ả mà đưa lên cao khiến những người đứng xung quang ả ta phải sợ hãi mà lùi về sau,Hạ Vũ hai mắt trợn ngược lên vì khó thở không ngừng dãy dụa, Hoàng Thiên gầm lên:
AI CHO MÁY ĐỘNG VÀO EM ẤY HẢ!!! TAO NÂNG EM ẤY TRONG LÒNG BÀN TAY MÀY ĐÃ LÀM GÌ HẢ!!! MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ CÓ QUYỀN CHẠM VÀO EM ẤY
Những người bình thường đứng xung quanh bị khí lạnh toả ra từ Hoàng Thiên làm cho khó thở và cảm thấy áp bức vô cùng,thư ký Vy có chút run rẩy vì không thở nổi thì được Hoàng Tuyết kéo ra sau, Hoàng Tuyết bình tĩnh nói:
“Chị hít thở chậm thôi,đừng thở nhanh”
Thư ký Vy nghe vậy cũng làm theo quả thật dễ chịu hơn một chút, Hoàng Thiên bên này tức giận ném mạnh Hạ Vũ xuống đất,Hạ Vũ liền ho sặc sụa giương đôi mắt ngấn lệ nhìn gã:
“Anh,em mới là vợ anh vì tên đó mà đánh em sao chứ”
Hoàng Thiên gầm lên giọng hắn lạnh đến nổi thấu xương người khác:
HA,…TAO CHO MÀY RẤT NHIỀU THỨ MUỐN MÀY CHĂM SÓC CON TAO, NHƯNG MÀY KHÔNG LÀM ĐƯỢC MÀY ĐỂ A TUYỀN LÀM,BÂY GIỜ MÀY Ở ĐÂY NÓI CÁI CHÓ GÌ VẬY HẢ!!!”
Hoàng Thiên đi đến gần ả ta gằn giọng:
Mày biết không tao tha cho những việc mày làm là vì con gái tao và A Tuyền đã cầu xin thay mày,chứ mày nghĩ mày đáng giá đến mức tao phải nhân từ với mày à,mày quan trọng bằng A Tuyền của tao không
Hạ Vũ run rẩy nhìn gương mặt đáng sợ của hắn những người lúc nãy thay phiên nhau lăng mạ Ôn Tuyền cũng bắt đầu sợ hãi, Phương phu nhân nghĩ "Tên đó vậy mà được yêu thương như vậy sao,xong rồi mình theo phe nhầm người rồi ".
Hoàng Thiên gằn giọng nhìn Hạ Vũ một cách tức giận đến mức chỉ muốn giết chết ả:
Không phải mày muốn cơ nghiệp tộc Hoàng Thị sao, muốn toàn bộ cổ phần của Hoàng Thị sao hay muốn kiểm soát Hắc Bang,tao nói cho mày biết 100% của cổ phần Hoàng Thị đều do A Tuyền của tao nắm giữ,Hắc Bang hiện tại cũng là em ấy toàn quyền kiểm soát,tao không có thứ gì trong tay hết mày muốn thì đến tìm em ấy đi
Hạ Vũ sững sờ khi nghe những lời mà Hoàng Thiên tức giận hét lớn:
“Hoàng Thiên ngươi điên rồi sao!!! Cơ nghiệp,cổ phần, quyền hành ngươi đều giao hết toàn bộ cho tên khốn kiếp Ôn Tuyền đó, ngươi điên rồi sao, thằng chó Ôn Tuyền đó là người ngoài,ta mới là vợ thật sự của ngươi đó,tại sao lại không giao cho ta hả!!!”
Trợ lý Úc lúc này mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề đổ mồ hôi lạnh nghĩ “Tên Ôn Tuyền đó kiêu ngạo như vậy,là vì hắn biết rõ một khi hắn rơi xuống biển nhất định Hoàng Tổng sẽ nổi điên, hơn nữa tên đó vạy mà lại nắm toàn bộ quyền lực của Tộc Hoàng Thị, tiêu rồi mình ban nãy đã nói những gì với tên đó vậy,xong mình rồi”.
Hoàng Tuyết lúc này đứng cạnh Cố Thanh nói:
“Mẹ có lẽ bà không biết,…”
Hạ Vũ quay sang nhìn Hoàng Tuyết với ánh mắt khó hiểu, Hoàng Tuyết bình thản nhìn Hạ Vũ nói:
“Trong gia đình không ai công nhận bà là người của Hoàng Thị hết,kể cả Băng Nhi cũng đồng ý việc để bà ly hôn với cha,thật uổng cho con bé còn quan tâm đến an toàn của bà sau tất cả những việc bà đã làm”
Hạ Vũ liền quát lớn:
“Ngươi nghĩ ta tin những gì ngươi nói sao, Băng Nhi luôn nghe lời ta đó ta nói một câu nó cũng không dám cãi đâu”
Hoàng Tuyết nhún vai cười nói:
“Tin hay không thì tùy bà thôi”
Hoàng Tuyết cũng nói thêm:
"Hoàng Thị ấy à tôi biết có một chuyện vẫn luôn được duy trì ở Hoàng Thị bà có muốn biết không "
Hạ Vũ ở trên đất nhìn Hoàng Tuyết, Hoàng Tuyết cười vui vẻ nói:
“Đó là một vị Phu Nhân được các gia chủ công nhận từ đời trước đến đời này thì toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay vị Phu Nhân đó đấy”
Hạ Vũ chấn kinh cả người gầm lên:
“Tao là Phu Nhân Hoàng Thị còn được bà nội công nhận chẳng phải những thứ đó nên thuộc về tao sao tụi bây làm như vậy là trái với ý của các trưởng bối,mau giao quyền lực ra đây đi!!!”
Hoàng Thiên đứng nhìn Hạ Vũ với ánh mắt nhìn một thư gì đó kỳ lạ nói:
“Bà nội chỉ đồng ý cuộc hôn nhân này,do ngươi đã dùng thủ đoạn trèo lên giường của ta rồi mang thai,bà nội đồng ý cho ngươi một danh phận không hề công nhận ngươi,bà ấy vốn hiền từ nên từ trước đến giờ chưa từng nói ra”
Hạ Vũ ngỡ ngàng nhìn bọn họ Hoàng Tuyết lúc này vui vẻ nói tiếp:
“Thật ra năm mà tôi và Băng Nhi tám tuổi,Ôn tiền bối được bọn tôi kéo đến gặp bà cố,lẫn ông nội bà nội,họ đều rất thích Ôn tiền bối,và Ôn tiền bối là người được cả bốn đời của Hoàng Thị công nhận thì bà nghĩ xem,bà có được như ngài ấy hay không”
Hạ Vũ tức giận đứng lên chỉ thẳng Hoàng Tuyết quát lớn:
“Đồ con gái bất hiếu tao sinh mày ra nuôi mày lớn để mày nói những lời đó hả!!!Mày thấy tao bị áp bức cũng không nói đỡ còn nói giúp thằng chó đó!!! Tao vất vả nuôi mày với Hoàng Băng thì được cái gì hả!!!”
Hoàng Tuyết liền nheo mắt ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Vũ khiến ả ta sợ hãi lùi lại mấy bước:
“Nói cho đúng,bà có công sinh nhưng không có công dưỡng đâu,bà ham vinh hoa phú quý bỏ tôi và Băng Nhi, tôi thì không sao, Băng Nhi sinh ra vốn yếu ớt con bé thường xuyên bệnh tật,bà ở đâu làm gì,hay chỉ có bà nội và Ôn tiền bối thay phiên nhau chăm sóc, Băng Nhi hiền lành luôn nghe lời bà,bị bà ép học đến mức suýt phải tự tử, những năm tôi đi du học đêm nào con bé cũng gọi cho tôi mà khóc nấc lên,nói bà đánh con bé,con bé không làm tốt những yêu cầu của bà,bà liền đánh con bé đến mức phải đi bệnh viện,bà lấy quyền gì quản chúng tôi hả!!!”
“Tôi nói cho bà biết Ôn tiền bối biết những chuyện bà làm nhưng vì tình nghĩa từng là vợ chồng mà giúp bà cầu xin cha tôi,sau đó đã âm thầm chăm sóc cho Hoàng Băng những ngày tôi đi du học và chưa thể làm quen được với môi trường mới là ngài ấy dã bay qua bay lại giữa hai đất nước chỉ để giúp tôi quen với môi trường mới, cũng là ngài ấy cứu tôi khi tôi suýt chết vì bị ám sát, ngài ấy lần đó đã suýt phải mất mạng,bà có làm được như ngài ấy không,hay bà chỉ biết đến bản thân bà,Ôn tiền bối không sinh chúng tôi ra nhưng dùng suốt 15 năm để nuôi chúng tôi bà làm được gì ngoại trừ việc liên tục moi tiền của tôi hả!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.