Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 167:




Hồ Ly điều khiển dây thép tạo ra một lốc xoáy dạng dây thép nơi mà cơn lốc dây thép đi qua những cái cây đều bị chém nát tươm trở thành một khoảng đất hoang tàn, Hoàng Tuyết bị hai cơn lốc dây thép ép sát không có đường lui, Hoàng Tuyết tay nhanh chóng rút thanh katana bên hông ra dùng lực ở cánh tay chém mạnh một nhát hai cơn lốc được tạo bởi dây thép cũng bị Hoàng Tuyết chém thành từng mảnh.
Vừa xong hai cơn lốc khổng lồ này thì đã đến những sợi dây thép nhỏ kéo từ một hướng tới, Hoàng Tuyết nhăn mặt nhảy lên né tránh những sợi thép mà càu nhàu:
“Hết đợt này lại đến đợt khác phiền chết đi được”
Hoàng Tuyết tức giận chém mạnh từng nhát một những sợi thép bị chém thành từng mảnh nhỏ, Hoàng Tuyết nhìn qua Ôn Dương nói lớn:
"Anh Anh em tiếp cận họ đi chị giữ chân họ cho em "
Ôn Dương đang tránh né sợi xích của Mèo nghe Hoàng Tuyết nói liền lớn tiếng nói lại:
“Không được,chị tìm cách tiếp cận đi em giữ chân bọn họ cho chị hơn nữa vẫn còn hai người chưa ra tay”
Ôn Dương vừa nói vừa liếc nhìn Chuột và Báo Đốm vẫn đang rất thản nhiên dựa vào thân cây nhìn về phía này cô nghiến răng nghĩ "Trong khoảng thời gian không có ở Trung Gian mình nghĩ hơn chục người lúc trước có giao hảo tốt với bọn mình có lẽ đã bị trừ khử hết rồi nên những người này toàn bộ đều là người mới ".
Hồ Ly nói với giọng ồm ồm đầy khinh thường:
“Haha các ngươi đừng mơ sống được đứa nào hết phản bội Trung Gian thì phải chết,tao nhất định phải lấy mạng tụi bây đem về cho Chủ Nhân,hahahaha”
Cố Thanh bên này chạy đến một chỗ khác tránh xa chỗ của Ôn Dương và Hoàng Tuyết để chiến đấu với Hoả Điểu và Quạ,Cố Thanh đang khá khó khăn trong việc tìm kiếm vì Hoả Điểu và Quạ đều có khả năng ẩn nấp rất tốt,ẩn nấp và liên tục phóng ám khí về phía cậu,Cố Thanh tuy tránh được toàn bộ nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách hay.
Cố Thanh sau khi tránh đi một loạt phi tiêu liền lấy trong túi đồ đằng sau ném ra một quả bom khói tầm hai phút sau khi làn khói tan biến Quạ và Hoả Điểu đã không thấy Cố Thanh ở đâu nữa,hai người bắt đầu hoang mang.
Hoả Điểu nhìn Quạ hỏi:
“Hắn đâu rồi”
Quạ quan sát xung quang nơi họ đang đứng là một góc khuất có thể quan sát được bên ngoài nhưng bên ngoài hoàn toàn cũng như rất khó để thấy được bên trong.Quạ đang quan sát xung quanh thì nhớ ra gì đó hai mắt mở to nhìn Hoả Điểu hỏi:
“Tên đó có phải là K,… không”
Hoả Điểu nhìn Quạ với ánh mắt khó hiểu nói:
“Ừ,K,…Con Quỷ Krampus,…”
Hoả Điểu đang nói cũng nhớ ra gì đó im lặng hai mắt mở to nghĩ “Con Quỷ Krampus con quỷ của đêm giáng sinh giỏi nhất là,…Tìm kiếm
Hoả Điểu vừa nghĩ xong quay đầu lại để kịp tránh một cú đá từ Cố Thanh,Cố Thanh vung chân về phía Quạ,Quạ lập tức cúi người nhanh chóng nhảy khỏi cành cây,Hoả Điểu cũng nhanh chóng rời khỏi cành cây.Cố Thanh cũng lập tức lộn nhào xuống đáp đất một cách đẹp mắt,cái cây sau lưng ban này bị cậu đá trúng thân cây cũng bị đá gãy đổ sập xuống đất.
Quạ đổ mồ hôi lạnh nói:
“Một cú đá đã gãy cả cái cây thật không hổ là con của Ôn Tuyền”
Hoả Điểu hờ hững nói:
“Tốt nhất nên tập trung giết tên này đi với lượng sức mạnh đó,lơ đễnh là bị tên này giết chết đấy,và cũng đừng để bị trúng đòn của nó”
Quạ khó chịu nói:
“Biết rồi không cần nhắc nhở đâu”
Bên phía Ôn Dương và Hoàng Tuyết cũng nhanh chóng lập ra được chiến lược tấn công,Ôn Dương mở đường cho Hoàng Tuyết xông lên, Hoàng Tuyết đứng cạnh Ôn Dương nghĩ “Con bé chưa rút kiếm mà sức mạnh đã lớn như vậy rồi, xem ra vẫn là để con bé mở đường đi, mình cho dù mạnh cũng thừa nhận bản thân không có kỹ năng như con bé”.
Ôn Dương cười nửa miệng nói:
“Chị hai em mở đường cho hai,hai đánh nhé”
Ôn Dương vừa dứt câu cô đã xông thẳng về phía của Mèo và Hồ Ly tay cô cầm chui kiếm rút ra xông thẳng đến chỗ hai người đó,Mèo và Hồ Ly người điều khiển dây xích người điều khiển dây thép tấn công Ôn Dương,Ôn Dương giơ kiếm đỡ toàn bộ xích sắt và dây thép Hoàng Tuyết ở bên cạnh xông lên phía trước khi xích sắt vừa định tiếp cận Hoàng Tuyết thì Ôn Dương đã nhanh chóng xuất hiện chém lệch hướng của sợi dây xích để Hoàng Tuyết tiếp tục chạy,Ôn Dương vừa chém lệch hướng dây thép và xích sắt vừa nói lớn:
“Chị hai!!!Tập trung hít thở không cần lo mọi thứ xung quanh em sẽ lo cho cố gắng giữ chặt cơ bắp để giữ thể lực nhé!!!”
Hoàng Tuyết nghe vậy cũng tập trung hít thở không lo những sợi xích và dây thép tiếp cận vì đều có Ôn Dương cản lại, Hoàng Tuyết vừa chạy đến vừa nghĩ “Ôn tiền bối thật lợi hại,Anh Anh còn nhỏ như vậy mà sức lực,kỹ năng,lẫn thể chất thậm chí là khả năng phản xạ đều vượt trội hơn cả bọn mình,…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.