Trung Hoa Dân Quốc năm 1935, Bắc Kinh. Năm đó tôi 16 tuổi.
Tôi vừa đi học về, dì Lưu đã đứng sẵn ở cửa chờ tôi. Dì cầm cặp sách cho tôi, chuẩn bị dép lê rồi lại giúp tôi cởi cà-vạt. Tôi nhẹ nhàng né ra, cười nói: “Dì Lưu à, tôi tự mình làm là được rồi, không cần phiền đến dì như thế đâu. ”
Dì Lưu sửng sốt, có chút thất thần, hẳn là dì lại đang nghĩ: bé con mình một tay nuôi lớn từ lúc nào đã trở nên xa cách với mình như thế? Nhớ đến đứa bé ngày xưa mình còn cho bú sữa, dì tặc lưỡi một cái.
Tôi thay giày, nghe thấy một tràng cười cao vút phát ra từ phía phòng khách. Giọng nói ấy oang oang không kiêng nể gì ai, hết sức kiêu ngạo. Tôi bỗng loạng choạng, chao đảo. Tiếng cười này như một con dao máu sắc lẻm cắt qua tấm rèm yếu ớt, đâm thẳng vào đáy lòng tĩnh mịch của tôi.
Đến tận rất nhiều năm sau, tôi vẫn sẽ nhớ tới hoàng hôn đầu đông này – một hoàng hôn đầy sương mù treo cuối con đường xám xịt ở Bắc Bình, trong nháy mắt đã bị mây đen ở cuối chân trời nuốt chửng. Một lần đầu gặp mặt người đàn ông này, ám ảnh cả cuộc đời tôi.
Dì Lưu chạy đến đỡ tôi, lo lắng kêu lên: “Tiểu thiếu gia.”
Tôi cười cười: “Không có việc gì đâu dì, tôi bị trượt chân thôi.”
Bố tôi nghe thấy động tĩnh bèn từ sau ghế sô pha quay người lại, bảo tôi: “A Chương, lại đây gặp đồng đội của ta đi.” Ông quay lại nói với hai người đàn ông phía sau: “Tên nhóc này là Tiên Đạo Chương, cũng là cái đứa không ra gì, chẳng thể yên tâm nổi. Chẳng có chút dáng vẻ hào hùng nào năm xưa của chúng ta cả. Thế nhưng dù sao thì nó cũng tốt hơn anh nó, còn biết học hành.”
Tôi đưa áo khoác đồng phục cho dì Lưu, chỉ mặc áo sơ mi cùng với quần Âu rồi bước vào căn phòng khách ấm áp. Đập vào mắt tôi là một màu đỏ chói mắt, so với ánh lửa hừng hực trong lò sưởi còn cháy hơn. Tôi chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì người nọ đã cười ha hả: “Oa ha ha ha! Tên nhóc này, đây là kiểu tóc gì vậy? Chạy theo mốt hả? Nhìn cứ như con nhím vậy. Tính làm bàn chải đánh răng à?”
Bố tôi than thở vài tiếng: “Đám trẻ thời nay thật chẳng ra làm sao cả, toàn học mấy cái linh tinh, ngoa ngoắt. Lông cánh đã mọc đủ rồi thì thật chẳng thể quản nổi.” Bố nói thẳng mặt tôi: “Còn không mau chào các chú đi. Đây là chú Anh của con, tên là Anh Mộc Hoa Đạo, là anh em tốt của ta. Mười mấy năm trước, bọn ta tốt nghiệp ở trường quân đội rồi đi theo Trương Chỉ Lâm đánh giặc. Được hai năm thì ta bị trúng đạn, phải cuốn gói về nhà, sau này còn phải đi biển kiếm kế sinh nhai. Mà thế thì lại có lợi cho tên khốn nhà ông, lăn lộn bao năm trong cái đám nhân mô cẩu dạng* ấy, ấy thế mà cũng sắp thành tướng quân cả rồi.” Bố tôi nói xong lập tức công kích chỉ về phía đồng đội cũ của mình, cả hai cùng bật cười ha hả.
(*) 人模狗样: chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó
Bỗng dưng ngoài cửa sổ loé một tia chớp, bầu trời còn đang trong xanh bỗng trở nên tối đen như mực, mưa ào ào như trút nước.
Bố tôi tiếp tục câu chuyện: “Bên cạnh chính là cấp dưới trung thành và tận tụy của hắn, tên là Thủy Hộ Dương Bình, là người anh em đã cùng chú Anh của con vào sinh ra tử.”
Tôi lúc này mới mặt đối mặt với người đàn ông ấy. Gã có một mái tóc đỏ rất ấn tượng, tóc được cắt ngắn, mỗi một sợi đều cứng cáp dựng thẳng. Gã khoảng 38-39 tuổi, khuôn mặt điển trai nam tính, dáng người cao lớn mạnh mẽ. Áo khoác quân đội màu xanh xám gã vắt bên cạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, tay áo được xắn lên. Làn da lộ ra ngoài mang màu lúa mạch, thô ráp rắn cỏi, phủ một lớp màu đồng sáng bóng, cứng cáp như được bọc sắt thép.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang màu đất son ấy, hít vào một ngụm khí lạnh lẽo. Tôi chưa từng gặp qua một đôi mắt nào sống động như thế. Chúng nằm chéo ngay dưới đôi lông mày rậm có phần hung ác, thế nhưng lại trong veo, sạch sẽ như thể có khả năng nhìn thấu được lòng người.
Tôi hoàn hồn lại, cúi đầu chào: “Chú Anh, chú Thủy.” Sau đó cởi cà-vạt, ngồi xuống ghế sô pha.
Anh Mộc Hoa Đạo khoát tay nói: “Khách khí gì chứ, cứ gọi ta Mộc Hoa Đạo là được, ha ha. Hạo Chi à, con ông trông cũng nhân mô cẩu dạng lắm. Mới mười sáu mà đã cao lớn như vậy, cứ như thế này thì chắc còn phải cao hơn cả ta ấy chứ.” Gã sờ sờ chiếc cằm đã cạo của mình, một tay thuần thục lấy một điếu thuốc lá từ gói thuốc có vẽ hình một người phụ nữ mặc sườn xám ra khỏi túi, rồi ném bao thuốc cho bố tôi: “Nào nào, ông cũng hút đi.”
Tôi lúc này mới phát hiện người sĩ quan tóc đỏ này chỉ có một cánh tay. Cánh tay trái của gã đã bị chặt đứt tận gốc, chỉ còn chừa lại một ống tay áo trống không bay phấp phới. Thế nhưng cho dù chỉ là đống vải vô dụng thì khi được khoác lên người đàn ông này lại cũng không nhìn ra được chút yếu hèn nào.
Bố thấy tôi vẫn đứng yên đó nhìn chằm chằm cánh tay bị cụt của Anh Mộc Hoa Đạo thì quát lớn: “Hỗn xược! Để ta nói cho con nghe, cánh tay của chú Anh là mất bốn năm trước ở vùng Đông Bắc chiến đấu với lũ quỷ Nhật Bản. Hắn khi đó còn chỉ là một đội trưởng, thế mà lại có thể mang theo chục người giải phá vòng vây, tiêu diệt nửa quân doanh. Đó mới là một thanh niên anh dũng, nào giống như bọn trẻ bây giờ, toàn ăn diện lòe loẹt. Rặc một lũ yếu đuối nuôi phí cơm phí gạo hết!”
Anh Mộc Hoa Đạo cợt nhả: “Trẻ con mà, biết gì đâu? Ông đừng nghiêm khắc với chúng nó như vậy.” Nói xong lại dùng bàn tay còn cầm điếu thuốc gãi gãi đầu, mặt đỏ lên: “Nhưng mà người bản lĩnh như ta đây, không phải người bình thường nào cũng so sánh được, ha ha ha.” Tàn thuốc rơi xuống trên cổ áo gã, bị một bàn tay thò tới từ bên cạnh nhẹ nhàng gạt đi.
Người đàn ông tên Thủy Hộ Dương Bình kia không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh vị sĩ quan tóc đỏ, giống như một người cấp dưới trung thành, lại giống như anh em tốt, mọi động tác đều rất tự nhiên. Dáng người hắn cũng chỉ bình thường, mái tóc chải ngược thời thượng, thi thoảng lại có lọn tóc đen rơi xuống trên trán. Lông mi không dài, mắt không lớn, cũng không gọi là đẹp nhưng khi cười rộ lên lại có phần hư hỏng, nom như một tên lưu manh không sợ trời không sợ đất. Khuôn mặt tuy có chút bình thường nhưng lại rất sắc sảo, đẹp trai đến ngỡ ngàng, tựa như một con sói đang ngủ đông vậy.
Tôi vừa nhìn liền đoán được cả hai người này đều là các nhân vật đã trải qua mưa bom bão đạn, mới có thể trở thành kiểu người ngoan cường như vậy. Bọn họ không cùng một thế giới với tôi. Đồng bằng đỏ rực khói lửa chiến tranh, mồ hôi nhễ nhại, ngồi trên lưng ngựa, sau lưng là một mảnh cát máu rực rỡ mới là nơi họ thuộc về… Cuộc sống của tôi và họ, vĩnh viễn không tồn tại điểm chung.
Tôi nhìn Thủy Hộ Dương Bình giúp vị sĩ quan tóc đỏ phủi bụi thuốc lá trên cánh tay kia, miệng lưỡi bỗng đắng khô, chỉ cảm thấy an nhàn thường ngày bỗng trở nên nhạt nhẽo.
Bố tôi và bằng hữu của mình hàn huyên câu được câu không trong khói thuốc, nói về cục diện chính trị thời sự, thỉnh thoảng còn đùa vài trò đùa bậy bạ khiến cho mẹ tôi ngồi bên mặt đỏ tai hồng, sợ mấy ông đàn ông này sẽ dạy hư con trai cưng của mình, nhưng dẫu giận, bà lại cũng không dám nói gì. Ở thời đại xưa, tiểu thư nhà giàu giống như một tác phẩm nghệ thuật bọc trong sườn xám, tuy đẹp đẽ nhưng không có địa vị.
Tôi thật ra không quan tâm bọn họ nói gì, ánh mắt lướt qua mái tóc đỏ rực của vị sĩ quan nọ rồi hướng ra ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.
“Sau biến cố ngày 18 tháng 9, ta theo hai trăm sáu mươi ngàn quân trở lại căn cứ. Lần quay trở lại Bắc Bình, chủ yếu là vì tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Mấy năm trước, quân đoàn 29 do Ít Suất cầm quyền lợi dụng sự kiện Phong Đài để tiến vào Bắc Bình, tuy đã bổ sung lực lượng nhưng quân lực vẫn còn yếu. Ít Suất bèn quyết định cho ta đóng quân tại đây, theo chân bọn họ hợp lại thành một sư đoàn, tiện thể còn xử lý một số việc của cấp trên.” Anh Mộc Hoa Đạo nhổ nước bọt, tuy đã hạ giọng xuống nhưng nghe vẫn cứ như nổi cơn tam bành: “Ông cũng biết Ít Suất phản đối nội chiến, lưỡng bại câu thương để rồi chẳng ai được lợi mà cuối cùng còn bị bọn Nhật Bản ngư ông đắc lợi.”
Bố tôi nói: “Nghe nói tháng trước quân Đông Bắc vừa mất một đạo quân, ngay sau đó lại đánh thua mấy trận. E là ngay cả Ít Suất làm vương cả vùng Đông Bắc cũng sắp chịu không nổi rồi. Vốn đã phải mang cái ác danh không chịu chống cự, giờ phỏng chừng cũng vào thế tiến thối lưỡng nan.”
“Làm gì còn cái gọi là làm vương Đông Bắc chứ? Khắp Đông Bắc giờ đều là người Mãn Châu rồi. Tổng tư lệnh Tương rồi cũng phải tước quyền chỉ huy quân đội của Ít Suất thôi, chứ cứ trơ mắt đứng nhìn thế cục căng thẳng, đến lúc ầm ĩ lên thì cuối cùng cũng chỉ có dân đen vô tội là ăn khổ. Ba tỉnh miền Đông Bắc đã rơi vào tay giặc, thấy Bắc Bình không giữ được, cái lũ ăn phân chim kia còn con mẹ nó gây sức ép, ta hận không thể tự mình mang theo lính giết quan Mãn Châu, giết cho hắn không còn mảnh giáp che thân.” Người đàn ông tóc đỏ tức giận đứng lên, nghiến răng ken két.
Bố tôi cười ha hả: “Hoa Đạo à, bao năm rồi mà ông vẫn liều lĩnh, lỗ mãng như trước, không có tiến bộ gì hết. Bản tính của ông vốn là tốt, nói dối cũng không biết nói dối nhưng bước chân của lịch sử không ai có thể cản được, ngay cả cái ‘dũng’ của đàn ông cũng chẳng thể làm nên trò trống gì đâu.”
Anh Mộc Hoa Đạo gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười. Tôi đưa tay dụi khóe mắt ngứa ngáy.
Bố tôi hỏi: “Cũng tốt, mấy năm trời bôn ba, ông cũng vất vả rồi. Đánh giặc cũng đã đánh mệt, lần này về Bắc Bình phải nghỉ ngơi hồi phục cho thật tốt. Ông định ở lại trong bao lâu?”
“Tốt cái gì, đáng ra ta cũng phải mang quân đi Thiểm Tây đánh Cộng…”
Lúc này bên ngoài phát ra tiếng ầm ĩ, cửa chính bằng thủy tinh bỗng bị đá văng ra rồi lại đóng sầm lại, anh hai đã trở về. Dì Lưu ở ngoài cửa còn ôn tồn khuyên: “Đại thiếu gia, cậu còn chưa thay giày đâu, lão gia mà biết là sẽ mắng cậu đó!” Một giọng nói hung ác đáp lại: “Biến! Không đến lượt dì dạy tôi!”
Dì Lưu nhìn thấy trên sàn vài giọt máu liền kinh hãi: “Thiếu gia, cậu lại đi đánh nhau sao? Còn uống rượu nữa! Ôi trời nhiều máu quá! Người đâu, mau đưa thiếu gia lên nhà trên rồi gọi Trương tiên sinh tới!”
Anh hai tránh khỏi dì: “Biến mẹ nó hết cho tôi! Đừng có làm phiền!” Anh vừa lên lầu vừa lắc lư trái phải, bị mấy người giúp việc bám vào: “Thiếu gia, cứ chảy nhiều máu như này thì sẽ chết mất. Thiếu gia, đừng như vậy, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì lão gia sẽ trách tội chúng tôi mất.” “Thiếu gia, thiếu gia…” Anh hai hét lên một tiếng, túm lấy cổ áo một người rồi nhìn chằm chằm vào mắt người nọ: “Tôi nói cho các người biết, tôi không phải con lão. Ông đây không phải người họ Tiên, ông đây họ Ba, họ Ba! Có nghe thấy không! Cho dù ông đây có chết thì cũng không liên quan đến lão!”
Người phụ nữ bị anh hai tóm được sợ chết khiếp, nước mắt ồ ạt trào ra. Anh vẫn còn lên cơn điên, bao nhiêu đồ sứ trên bàn đều đập bằng hết: “Mả cha nhà các người! Rặc một là lũ dối trá, không một ai thật sự quan tâm đến suy nghĩ của tôi cả! Mấy người đã bao giờ hỏi thăm tâm trạng của tôi chưa! Lòng tôi như thế nào mấy người có biết không! Không, mấy người không biết, bởi vì mấy người căn bản không có để tôi vào mắt! Một lũ khốn khiếp!” Choang một tiếng, mặt kính trên bàn đã bị đập vỡ tan tành.
Bàn tay bố tôi để lên sô pha nổi đầy gân xanh. Người phụ nữ xinh đẹp đáng thương ngồi bên cạnh bố tôi mặt mày tái nhợt, bà cắn môi, mười ngón tay mảnh mai như con nhện nắm chặt khăn lụa, toàn thân run rẩy. Tôi đột nhiên nhớ về cuốn sách nước ngoài mà tôi đã đọc rất lâu về trước, trong đó có viết rằng: Yếu đuối, tên của mi là đàn bà.
Tôi cũng không có nhiều tình cảm với mẹ đẻ. Bà trong kí ức hồi bé của tôi chỉ là người phụ nữ có tấm lưng thon thả, mặc chiếc sườn xám cổ đứng có những đường thêu bằng chỉ bạc, một người phụ nữ sẽ ném tôi cho bà vú chăm sóc, rồi tự mình ngồi vào bàn trang điểm kẻ lông mày, đánh phấn. Đợi bà mặc quần áo xong thì đèn đuốc cũng đã sáng trưng. Bà thay giày cao gót, kéo bố tôi trong bộ áo gấm và mũ đi đến sảnh để tham dự bữa ăn tối, bỏ lại mình tôi đối mặt với màn đêm tăm tối, cùng nơi cùng chốn với người anh hai vốn luôn ghen ghét tôi.
Bao năm qua tôi đều là sống như vậy, cũng chưa một lần thấy cô đơn. Tan học thì ra hồ câu cá, câu được rồi thì thả dòng nước trôi, cuộc sống rất dễ chịu. Mãi cho đến ngày hôm nay, khi đôi mắt của tôi bị mái tóc rực lửa kia thiêu đốt, thì một mảnh ngực vốn đã được lấp đầy từ lâu bỗng trở nên trống rỗng, không thể lấp đầy, tựa như một người lẻ loi trong sa mạc khô hạn kiếm tìm một ốc đảo, toàn thân đều sôi trào, kêu gào: “Muốn, muốn…” Tôi nghĩ cuối năm nay mình cũng đã mười bảy rồi, cũng là lúc nên tìm cho mình một người bạn gái.
Ngay cả gã đàn ông tóc đỏ trì độn cũng nhận ra có gì đấy không thích hợp. Miệng gã đầy bánh, hai má phồng lên, gã nghếch đầu nhìn lối đi, nơi thanh niên có mái tóc dài ngang vai đang đập phá gì đấy, quần áo lộn xộn, sơ mi trắng đã nhuộm đỏ quá nửa.
Anh Mộc Hoa Đạo bỗng đứng dậy, rút súng bên hông ra, vừa nhắm bắn, vừa nhai nhai nói: “Mẹ nó, tự dưng ở đâu ra cái thằng, sợ là đến gây chuyện rồi. Hạo Chi ông không cần lo, ta giúp ông một phát bắn chết hắn!” Nói xong, gã định đi ra ngoài, lại bị Thủy Hộ Dương Bình giữ chặt.
Thủy Hộ Dương Bình nhướng mày, giễu cợt: “Thiếu tướng Anh, xin đừng xúc động, đợi mọi chuyện rõ ràng đi đã rồi tính sau. Đó chắc là con trưởng của Tiên tiên sinh.” Nói xong lại thì thầm bên tai gã: “Bộ não thiên tài của ngài lúc nào cũng hấp tấp như vậy. Không có ‘chỉ đạo viên’ là tôi bên cạnh, ngài phải sống thế nào đây?” Tuy rằng lời nói rất nhỏ nhưng lại vẫn bị tôi nghe thấy toàn bộ. Sĩ quan tóc đỏ đỏ bừng mặt, không biết là do bị chọc tức hay do xấu hổ, gã bỏ súng xuống và cúi đầu ngượng ngùng: “Xin lỗi Hạo Chi, đấy là con của ông à?”
Bố tôi cười khổ tiếng, nói: “Đây là con cả Tiên Đạo Thọ, là con riêng của A Chi với chồng trước. Nó vẫn không nhận tôi là cha dượng, giao du với đám không ra gì rồi học đủ loại thói xấu. Đi đại học được nửa năm cũng bỏ, cả ngày chơi bời lêu lổng. Nói chung là không quản được.”
Anh hai nghe xong lời này liền đẩy mọi người ra chạy đến trước mặt bố tôi, chỉ thẳng mặt ông mà gầm lên: “Chó má, ông đây tên là Ba Đạo Thọ! Đây đều là do ai gây nên, hả! Các người nói đi! Đôi cẩu nam nữ các người, đôi gian phu dâm phụ! Nếu không phải vì các người, ba tôi cũng sẽ không chết…” Mặt anh tôi bị một vật bằng kim loại lạnh lẽo sượt qua, nửa bên mặt nhất thời sưng lên, khiến anh tôi ngây cả người. Đối diện anh là một người đàn ông cao lớn tóc đỏ cụt một tay và khẩu súng lục Mauser của Đức. Nòng súng lạnh lẽo dí thẳng vào thái dương của anh tôi. Đôi mày kiếm rậm rạp và ánh mắt dữ tợn của gã đàn ông kia cao cao tại thượng quan sát anh.
Sau này anh tôi nói cho tôi rằng: “Chỉ trong một khắc đấy, anh như thấy giữa một cánh đồng hoang vu quạnh quẽ, có một bộ lông sáng rực, lung linh như ngọn lửa, gầm lên trong bầu trời đêm. Hình ảnh ấy lưu lại trong tâm trí anh rất nhiều năm, giống như một dấu ấn sâu sắc nhất dù cho bao nhiêu năm về sau anh cũng không thể nào quên.”
Người đàn ông tóc đỏ cau mày nhìn anh tôi, giống như đang nhìn thứ côn trùng đê tiện, gã nói: “Đời này ta hận nhất chính là những kẻ vô tâm, bất hiếu như mi. Cho dù không chung dòng máu, mi con mẹ nó cũng không có tư cách nói chuyện với y như vậy. Hạo Chi không quản được mi, thì ta để thay y dạy dỗ mi cách hành xử với trưởng bối của mình.” Gã quơ súng lục: “Mau, quỳ xuống mà xin lỗi cha mi!”
Cả phòng không ai dám phát ra tiếng động, ngơ ngác nhìn vị sĩ quan kia đảo khách thành chủ, ức hiếp đại thiếu gia nhà họ. Đây nào còn là hán tử mới còn cợt nhả vừa rồi? Súng vừa rút ra liền đã thành hai người khác nhau.
Mẹ tôi cuối cùng cũng không chịu nổi, hét lên một tiếng rồi ngất đi. Bà được mấy người hầu đưa lên phòng. Anh tôi nhìn chằm chằm Anh Mộc Hoa Đạo, tựa hồ như vẫn chưa hoàn hồn từ cái nhìn đầu tiên. Anh Mộc Hoa Đạo mất kiên nhẫn: “Thất thần cái gì, còn không mau làm đi!” Anh tôi lúc này mới khôi phục lại ý thức, nắm cổ tay người đàn ông tóc đỏ, há miệng ra để lộ ra hàm răng bị người đánh thiếu cái răng cửa: “Anh tên là gì?”
Anh Mộc Hoa Đạo bỗng sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được rằng anh tôi sẽ hỏi như vậy. Bố tôi đứng một bên tức run cả người, chỉ vào đứa con bất hiếu nửa ngày không nói lên lời: “Mày, mày…” Anh tôi không hề để ý tới bố mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Anh lại hỏi tiếp một câu: “Anh tên là gì?”
Anh Mộc Hoa Đạo hừ mũi: “Mi mẹ nó xin lỗi cha mình trước đi đã, hỏi tên ông đây làm quái gì!” Anh cười đến hộc máu mồm: “Được.” Anh buông tay ra xoay người về phía bố chúng tôi, dập mạnh đầu lớn tiếng nói: “Bố, là tôi bất hiếu. Bố là người rộng lượng, mong bố đừng chấp kẻ tiểu nhân này, mong bố tha thứ cho những hành động mạo phạm của tôi!”
Bố vịn vào tay cầm sô pha, vừa tức vừa sợ. Tôi cũng bị dọa sợ, anh hai tôi hai mươi năm qua chưa từng quỳ gối trước bất cứ ai, lại càng không quỳ trước mặt người nhà họ Tiên. Chẳng biết hôm nay phát điên gì nữa.
Cho đến khi dưới chân bố tôi lại có thêm một vũng máu, mọi người mới chạy đến kéo anh tôi đi: “Ôi trời! Thiếu gia, thiếu gia đừng quỳ nữa, lão gia tha thứ cho thiếu gia đi. Còn tiếp tục như này là tai nạn chết người đó!” Anh tôi đẩy bọn họ ra, tiếp tục dập đầu, trán đã có một búng máu, chảy đến khi cả mặt đều nhuộm đỏ. Anh dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông trước mặt: “Tha thứ cho tôi! Tha thứ cho tôi!…”
Cha tôi cuối cùng cũng không chịu được nữa, vỗ cái bàn hét lớn: “Đủ rồi! Làm cái trò gì vậy! Ta tha, giờ cút lên tầng cho ta, đừng làm cái trò xấu hổ đấy nữa! Ngọc Mai, gọi Trương tiên sinh đến xử lý vết thương!” Vài người hầu đưa anh lên đầu cầu thang, anh vùng vẫy muốn thoát ra chạy đến bên Anh Mộc Hoa Đạo nói: “Anh vừa lòng chưa, hiện tại hãy cho tôi biết tên của anh đi!”
Người đàn ông tóc đỏ nhếch môi nở nụ cười: “Ha, cái tên tiểu tử nhà mi. Ta tên là Anh Mộc Hoa Đạo. Nhớ kỹ, lần sau đừng có để mình rơi vào tay thiên tài ta đây.”
“Anh Mộc Hoa Đạo…” Anh hai thì thào nhớ kỹ cái tên này. Mới vừa được người kéo tới cửa, anh đã nhảy dựng lao đến chỗ người sĩ quan tóc đỏ, khiến gã loạng choạng, hận không thể chửi ầm lên. Anh nhìn chằm chằm mắt của người đàn ông này, nói: “Hãy đưa tôi đi, anh bảo tôi làm gì cũng được. Cho tôi gia nhập quân đoàn của anh, cho dù có là làm nhân viên vệ sinh, làm đầu bếp bưng trà quét rác nấu cơm, tôi cũng đều nguyện ý! Chỉ cần cho tôi đi theo anh thôi!”
Gã có chút do dự, hiển nhiên chưa từng gặp kẻ nào bám người bất chấp như con rết thế này, nhưng trông gã cũng như không biết được trong lời anh hai, lời nào là thật, lời nào là giả. Gã nhìn về phía bố tôi: “Ta không thể thu mi được. Ta biết Hạo Chi không muốn bọn mi bị cuốn vào vòng xoáy quân đội này. Y cũng cần người nối nghiệp, yên tâm kinh doanh làm ăn.”
Anh tôi châm chọc cười: “Ha, ông ta sao có thể để người ngoài tiếp quản sự nghiệp của gia tộc. Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng ai có thể quản chế được cuộc sống hay sự tự do của tôi.”
Bố tôi hoàn toàn không kiềm chế được, đi lên trước hung hăng cho anh tôi một cái tát, quát đám người làm: “Đem thứ nghiệt súc này đi cho ta, không được cho nó đi ra khỏi phòng nửa bước.”
Anh tôi bị lôi đi trong tiếng gào thét như một con chó điên. cho đến khi tới cuối hành lang, đôi mắt đỏ ngầu ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đã bùng lên trong cuộc đời ảm đạm của anh.
Bố tôi thở hồng hộc trở về sô pha, di chứng từ vết thương do chiến tranh vẫn chưa dứt, cứ thay đổi thời tiết là toàn thân ông đều đau nhức. Bố tôi cười khổ nói: “Ai, thật là… Chuyện xấu trong nhà chẳng thể để lộ ra ngoài, đã để hai người chê cười rồi.”
Anh Mộc Hoa Đạo tiến lên đỡ ông: “Chậc, ông đừng bận tâm chút chuyện nhỏ nhặt này. Có điều, đứa nhóc này cũng kiêu ngạo quá rồi, ta nhìn mà gai mắt, ông cố mà dạy dỗ nó.” Gã quay đầu lại, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Quấy rầy ông nãy giờ rồi, bọn ta cũng phải đi đây, rảnh thì tới thăm ông.” Thủy Hộ Dương Bình ở bên cạnh cầm lấy chiếc áo măng tô của thiếu tướng nhẹ nhàng khoác lên vai gã.
Bố tôi nghe thấy tiếng mưa rơi: “Đã trễ thế này rồi, lại còn đang mưa to nữa, hai người cứ ở lại một đêm, ăn bữa cơm cùng nhau đi.”
Anh Mộc Hoa Đạo không chút suy nghĩ đã đồng ý: “Được rồi. Cũng nhiều năm không gặp, chúng ta cùng ôn chuyện cũ đi.” Thủy Hộ Dương Bình lại cởi áo khoác gã ra, động tác vẫn rất nhẹ nhàng.
Bữa cơm tối nay là bữa ưa thích nhất của tôi. Mỗi tuần chúng tôi đều sẽ đi ăn cơm Tây một lần. Thế nhưng không hiểu sao, dù cho tôi có nhai thế nào đi chăng nữa thì nó cũng thật vô vị. Toàn bộ tâm trí tôi đổ dồn vào người đàn ông tóc đỏ ở bên kia bàn, nghe gã gõ dao mà quát lớn: “Mẹ nó chứ, cái quái gì thế này? Cái lũ giặc Tây này cứ phải nấu nát nhừ thịt ra thì mới ăn được à?” Gã mất một tay, không thể dùng cả dao cả nĩa được, trực tiếp nhặt miếng thịt lên nhét vào miệng, khiến cho người giúp việc đứng cùng bàn phải phì cười.
Thủy Hộ Dương Bình bình tĩnh cắt phần ăn còn lại của thiếu tướng thành từng miếng nhỏ.
Bố tôi và tay sĩ quan tóc đỏ nói gì, tôi cũng chẳng nghe được chữ nào. Tôi ăn no rồi chào tạm biệt mọi người để về phòng. Ngồi trước ngọn đèn hắt hiu, bài tập Tiếng Anh ở lớp trải đầy trên bàn, từng dòng chữ như con nòng nọc khiến tôi buồn ngủ. Tiếng cười sảng khoái từ dưới lầu như chọc thủng màng nhĩ cùng với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ chợt làm tôi cô đơn quái lạ.