Thành Xuân Thảo Mộc Châm

Chương 1:




Người đời đều nói Hứa Đốc quân là người máu lạnh bạc bẽo.
Cực kỳ hiếu chiến, thủ đoạn đanh thép, vô tâm cũng vô tình.
Nhưng đó là bởi vì bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng của Hứa Tân Khác.
Trước cửa sổ sát đất cao mấy mét, Hứa Đốc quân đang thắt dây thắt lưng mà không hề thay đổi sắc mặt.
Hôm nay anh mặc một cái quần quân đội màu mực, trên chân mang đôi ủng da được lau đến bóng loáng, phần thân trên lại ở trần, đường cong uốn lượn chạy dọc xuống, quyến rũ đến cực điểm.
"Nhìn đến mê mẩn rồi?"
Hứa Tân Khác nhếch khóe môi lên, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, cực kỳ lưu luyến.
Bọn họ chắc đang nói đùa đúng không, ánh mắt như vậy sao có thể thuộc về một người không có trái tim, không có tình người chứ?
Tôi kéo lấy khăn tắm vẫn chưa khô qua loa quấn lấy cơ thể một cái, nhảy xuống giường ôm lấy anh: "Đốc quân, Thất Chi Trai vừa cho ra một cái sườn xám, Tương Vân mặc lên trông rất đẹp đó~"
Hứa Tân Khác khẽ cười một cái, hai tay đỡ lấy mông của tôi, ép hai chân tôi vòng qua eo anh, cọ vào chóp mũi tôi nói: "Muốn thì cứ nói thẳng, ông đây chưa từng làm em thỏa mãn khi nào?"
Ý anh là, không cần ám chỉ.
Tôi giữ lấy khuôn mặt anh, truy hỏi: "Muốn cái gì, Đốc quân cũng cho sao?"
Ánh mắt Hứa Tân Khác nồng nhiệt, vùi đầu vào trước ngực tôi hung hăng hít một hơi.
"Cho. Cái gì cũng cho."
Tôi bị anh chọc cười rồi: "Tính mạng cũng cho?"
"Cho ~" Anh kéo dài ra âm cuối, giọng điệu bất lực lại cưng chiều.
Có lẽ là anh nói dối nói đến quá tốt, tôi lại nổi lên chút tâm tư khác, tôi ngừng lại một chút, đột nhiên được voi đòi tiên nói:
"Tình yêu cũng cho?"
Nghe vậy, đáy mắt Hứa Tân Khác chợt vụt qua một tia gượng gạo, nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu đi mất, anh không trả lời mà hỏi lại:
"Anh không yêu em?"
Thực ra hỏi xong câu nói này tôi hối hận rồi, bởi vì liên quan đến câu hỏi này, trong lòng hai bọn tôi đều có đáp án.
Tôi cũng đã từng cho rằng anh yêu tôi, cho đến khi có một ngày, tôi nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ xinh đẹp như gió mát, trăng thanh đó ra khỏi tòa cao ốc của quân bộ, tôi mới biết dáng vẻ của Hứa Tân Khác khi thật sự yêu một người là thế nào.
Trả giá đến cẩn thận từng li từng tí, kính dâng như chuyện đương nhiên.
Cho dù đem ánh sao đầy trời đều tặng hết cho cô ấy, vẫn cảm thấy cô ấy nhận chưa đủ.
Anh làm gì không có trái tim, không có tình cảm chứ? Rõ ràng anh đã đem toàn bộ trái tim, toàn bộ tình cảm dành cho người đó hết rồi.
Có lẽ anh cũng yêu tôi đó, nhưng kiểu yêu này, không có gì khác biệt so với yêu chó yêu mèo.
Nhàn rỗi thì tới xem xem, vui vẻ thì đến xoa xoa, một khi bận bịu, không vui vẻ nữa thì ngay cả tôi họ gì tên chi cũng quên mất.
Cho dù đang làm chuyện thân mật cùng, gọi cũng là tên người khác.
Ứng Nguyệt, chứ không phải Mễ Nhân.
Đối với Hứa Tân Khác mà nói, Ứng Nguyệt là trăng sáng trên trời, tôi thì chỉ là hạt cơm dính người.
"Không yêu em, có thể mua sườn xám? Mua đồ trang sức cho em?"
Hứa Tân Khác thấy tôi rơi vào trầm tư, dùng sức xóc tôi một cái.
Tôi vốn đang vòng lấy anh ấy, bị anh xóc một cái không kịp chuẩn bị, lỗ mũi vừa khéo đập vào đầu anh, nỗi chua xót dâng lên, hại tôi suýt chút nữa rơi nước mắt.
Tôi bịt cái mũi nhỏ đáng thương lại, nũng nịu trách mắng anh một câu: "Đau!"
Hứa Tân Khác cười ha ha, bế tôi đi hai bước, hai người vừa vặn ngã vào cái giường lớn mềm mại, anh liền bắt đầu cởi khăn tắm của tôi ra.
"Lúc nãy em cũng hét như vậy, nhưng phụ nữ bọn em thường là khẩu thị tâm phi, để ông đây xem xem em có phải là đau thật không."
Khốn nạn!
Tôi bị đau lỗ mũi mà!
Cởi khăn tắm của tôi ra làm gì!
Tôi muốn vặn lại hai câu, lời nói lại bị môi lưỡi của anh làm cho dội lại.
Sau đó ánh đèn rực rỡ nổi lên, bóng đêm vừa vặn kéo tấm màn che ra.
Nửa đêm, một chiếc Pontiac chạy ra khỏi căn biệt thự nhỏ của tôi.
Bất luận trễ tới đâu, Hứa Tân Khác đều sẽ không ngủ lại ở chỗ tôi.
Tôi đứng ở trước cửa sổ sát đất to lớn, trên tay đeo ống đựng thuốc lá, trong miệng phun ra một vòng khói, giống hệt như cô tình nhân dịu dàng nhìn theo dáng vẻ anh rời đi cùng với vô số niềm hy vọng kim chủ trở về nhanh một chút.
Đúng vậy, tôi là tình nhân của Hứa Tân Khác, là kiểu vợ bé cũng có thể tùy tiện đạp hai cái.
Vì để diễn tốt vai diễn này, tôi dốc hết sức mình, hao tâm tổn trí.
"Ông chủ, bộ hoa văn mây Tương Vân mặc rồi, tôi muốn bộ sườn xám tơ lụa vạt áo nghiêng này, đổi thành cúc áo bươm bướm cho tôi, phần dưới phải xẻ tà cao, làm xong đưa đến nhà tôi."
"Ông chủ Chu, mấy ngày nay ông không mở cửa, làm hại tôi không có đồ trang sức mới để đeo luôn đó! A ~ ngoại trừ cái trâm cài ngực này, cả một dãy này tôi lấy hết."
"Đồng Tương Vân! Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, mạt chược có cái gì để chơi chứ, rạp hát An Hoa có một gánh hát nước ngoài mới tới, nghe nói nhân vật chính là anh Tây mũi cao mắt xanh, hai chúng ta đi tham gia trò vui, cũng thấy được hoàn cảnh bên nước ngoài kia."
Nói chung, tôn chỉ của tôi, chính là “zao” tiền.
Không phải “zao” trong “zhizao” - làm ra, mà là “zao” trong “zaota” - lãng phí.
Thế là vùng phía Nam của An Huy lại có tin đồn, Hứa Đốc quân sát phạt quá nặng nên đã gặp báo ứng, nuôi một cô gái phá gia không biết tiết kiệm!
Vì để định hình bản thân thành một tiểu tình nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, tôi hy sinh quá nhiều rồi.
Nhưng đây chỉ là phần đầu tiên trong kế hoạch của tôi, làm xong những thứ này, tôi còn phải thêm vào hình ảnh của bản thân thêm một nét bút...
Ghen tuông.
Kẻ tiêu tiền hoang phí không muốn làm Đốc quân phu nhân thì không phải tình nhân tốt.
Vì để thực hiện kế hoạch này, lúc vừa mới vào biệt thự nhỏ sống, tôi còn đeo theo trang bị khắp người để tấn công chiếm đóng bản sao của đại boss một lần.
Khi tôi giẫm giày cao gót đi đến trước mặt Ứng Nguyệt, cô ấy đang dẫn theo một đám học sinh ở bên ngoài vẽ vật thực.
Trên người mặc sườn xám trắng, chân mang giày đế bằng, trên mặt thoa chút phấn trang điểm.
Trong nháy mắt, tôi nhớ đến câu nói của Hứa Tân Khác ở trong mơ.
"Sáng ngời như vầng trăng bị mây nhẹ che lấp, lất phất như tuyết đang lượn vòng trong gió."
Một người phụ nữ như vậy, cho dù là ai cũng sẽ động lòng nhỉ.
Cô ấy thấy tôi xông vào bãi cỏ đang vẽ vật thực, lại liên tục nhìn chằm chằm vào cô ấy, liền mang theo ý cười đi đến.
Toi rồi, chỉ mới nhìn dáng vẻ cô ấy đi bộ, tôi cũng đã cảm thấy năm tháng tĩnh lặng rồi.
Tôi mặc cảm, bất giác lui về phía sau một bước.
Chính là vì lần lùi bước này, gót giày của tôi vừa vặn kẹt vào trong một lỗ đất.
Mẹ kiếp!
Tên súc sinh nào đào cái lỗ ở đây vậy?
Lần này tôi đi cũng không được, không đi cũng không được.
Bởi vì nếu muốn dời chân ra, tôi phải dùng sức rất lớn, thế thì không được, nếu như vậy tôi sẽ không thục nữ nữa, tôi sẽ bị Ứng Nguyệt đánh bại!
Lúc này, cô Ứng cuối cùng cũng đi đến bên cạnh tôi rồi, cô ấy nhìn chân tôi, mỉm cười hỏi:
"Có cần giúp đỡ không?"
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, mang theo vẻ dịu dàng khó hiểu, khiến tôi thần xui quỷ khiến gật đầu.
Được sự đồng ý của tôi, cô ấy lại lễ phép cười một cái, bàn tay trắng vuốt từ mông đến bắp đùi, làm phẳng sườn xám rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu rút gót giày giúp tôi.
Cô ấy nói chuyện dịu dàng quá đi, động tác cũng rất tao nhã, càng lộ ra vẻ kém cỏi của tôi, tôi bực mình quá.
Lúc gót giày cuối cùng cũng được rút ra từ trong đống đất, tôi như được đại xá, vội vã nói câu cảm ơn, liền như chạy trốn mà rời khỏi hiện trường.
Haiz, hiệp một đã thua rồi.
Lúc sập tối khi đến Hứa Tân Khác đến tìm tôi, tôi còn ngồi ở bên giường tức giận.
Bàn tay lớn của anh đưa ra, ôm lấy bờ vai đẹp của tôi: "Sao vậy? Kiều Kiều không vui hả?"
Hứa Tân Khác cứ gọi tôi là Kiều Kiều, là chữ "Kiều" trong Kim Ốc Tàng Kiều.
Tôi đá văng đôi dép lê ra khỏi chân, uốn éo vai: "Không, có."
Hứa Tân Khác vui vẻ, nghiêng mặt tôi qua: "Khí thế hung hăng, còn nói không có?"
Thấy anh không chịu buông mặt tôi ra, tôi chỉ đành bĩu môi khó chịu nói: "Giày cao gót mới mua bẩn rồi..."
Thật khôi hài, tôi lại không thể nói là bởi vì không đẹp bằng Ứng Nguyệt nên mới tức giận.
Không đẹp bằng vẫn là việc nhỏ, đó là vấn đề ngọn nguồn, tôi có thể làm một tình nhân không xinh đẹp, nói như vậy quyến rũ được đàn ông vẫn là bản lĩnh của tôi.
Nhưng không đẹp bằng mà còn tức giận thì chính là vấn đề thái độ chuyên nghiệp rồi, tiểu tình nhân sao có thể nhỏ mọn vậy chứ?
Phàm là đàn ông dám tìm đến tình nhân, chắc chắn không chỉ bay một mặt cờ màu. Người đàn ông nào hy vọng vợ bé số một, hai, ba, bốn của mình liên tiếp đánh nhau chứ, bản thân đi theo nội bộ mâu thuẫn sao?
Vì vậy tôi muốn ghen tuông thỏa đáng.
Vừa muốn để anh cảm thấy bởi vì yêu anh nên mới ghen tuông quá độ, mới đi tìm cô Ứng, lại muốn để anh cảm thấy tôi là cái áo khoác đệm nhỏ không đành lòng gây thêm phiền phức cho anh, ở chỗ Ứng Nguyệt bị ức hiếp cũng không muốn nói với anh.
Cho nên chuyện này không thể nói rõ được.
Tôi yếu ớt oán giận: "Bãi cỏ trên công viên Thu Hà nhiều lỗ quá đi..."
Nghe vậy, Hứa Tân Khác vốn dĩ đang đụng chạm trên người tôi lập tức trở nên lạnh lùng: "Anh nói rồi, đừng đi tìm Ứng Nguyệt."
Nhìn đi nhìn đi, anh tức giận rồi.
Hễ chạm vào người nơi đầu quả tim của anh một chút, anh sẽ tức giận với tôi như vậy, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn đã đá cửa đi rồi, thậm chí ngay cả tiền mua giày mới cho tôi cũng không để lại.
Quỷ nhỏ mọn.
Mặc dù ngày hôm sau Hứa Tân Khác lại đem tới một sợi dây chuyền đá quý đắt tiền, nhưng tôi vẫn quyết định không để ý đến anh.
Đàn ông mà, bạn ghen ghét một chút, bọn họ sẽ cảm thấy bạn yêu họ yêu đến chết đi sống lại, bạn hành động một chút, bọn họ còn cảm thấy bạn ngây thơ đáng yêu, không có ai không thích trò lạt mềm buộc chặt thế này, Hứa Tân Khác cũng không ngoại lệ.
Vì để làm tình nhân của anh, tôi đã ở ẩn trong Mãn Hoa Lâu bảy năm, chiêu thức gì mà chưa học được chứ?
Nhưng đừng hiểu lầm, tôi là một gái điếm chưa tiếp khách đó.
Tôi không phục tùng, nửa đêm thuận theo hẻm sau chạy trốn, bị mấy bà ngồi xổm ở đó bắt về đánh một trận, suýt nữa mất mạng, vẫn là Hứa Đốc quân đi ngang qua cứu lấy tôi, đưa tôi trở về nhà, làm tình nhân thứ…
Thứ bao nhiêu nhưng mà rất nhiều.
Người ngoài chỉ biết tôi là người phụ nữ nông cạn, ngực lớn không có đầu óc, ham mê hư vinh, nhưng thật ra tôi đàn tỳ bà hay lắm đấy.
Đại huyền tào tào như cấp vũ, tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ. (Hai câu thơ trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cự Di.)
Nhìn đi, thơ tôi cũng học được hai câu đó.
Tiếc là Hứa Tân Khác không thích nghe tỳ bà, anh thích nghe đàn piano, tôi mạnh dạn suy đoán, Ứng Nguyệt biết đàn piano.
Cái này khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi, thế là tôi cũng mời thầy dạy về luyện piano mấy ngày, nhưng tay tôi nhỏ, khó di chuyển qua các phím đàn, suy nghĩ này cũng cho qua luôn.
Về chuyện anh thích nghe piano không thích tỳ bà, giống như những gì Tương Vân nói “Cậu họ Mễ, anh ta lại thích ăn mỳ hơn.”
Quái lạ, lại không biết phải làm thế nào.
Có điều trên đời này, cũng không phải hoàn toàn không có người thích nghe tôi đàn tỳ bà.
Lúc còn ở Mãn Hoa Lâu, có một người thường xuyên đến đặt bao hết để nghe tôi đàn tỳ bà, tôi chưa từng hỏi qua họ tên của anh ấy, anh ấy cũng không giống những khách hàng khác mà động tay động chân với tôi, mỗi lần đến, đều sẽ yên tĩnh ngồi ở bên bàn nghe nhạc khúc.
Anh ấy là người duy nhất chịu nghe tôi đàn hết một khúc nhạc.
Hai câu thơ liên quan đến tỳ bà đó, còn là anh ấy dạy cho tôi.
Trước khi trở thành tình nhân của Hứa Tân Khác mấy ngày, anh ấy từng đến tìm tôi, đỏ mặt lắp bắp nói: “Cô Nhân Nhân có thể đợi tôi không, chờ tôi nói rõ với bố, sẽ đến cưới cô làm vợ…”
Người này nói muốn cưới tôi về nhà, không phải làm tình nhân, mà là làm vợ.
Anh ấy khiến tôi biết, tôi cũng đáng để người ta cưới hỏi đàng hoàng.
Tôi đi đến trước mặt anh ấy, dưới khoảng cách rất gần, nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Được thôi.”
Anh ấy nghe thấy câu trả lời của tôi, ánh mắt chớp chớp như chú chó nhỏ, bên trong còn lấp lánh ánh sáng vui mừng, sự chân thành trong ánh mắt đó còn hơn cả ngàn vạn vì sao, nhìn đến tôi hoảng hồn, suýt chút nữa đã ấm đầu đồng ý anh ấy.
Nếu tôi không mang mối thù của gia đình, nếu anh ấy nói với tôi lời này sớm một chút, tôi sẽ đồng ý làm vợ của anh ấy.
Nhưng mà, trên đời này làm gì có nếu như, tôi với anh ấy đã định trước sẽ trở thành người xa lạ rồi.
Nhưng cho dù suy nghĩ như vậy, tôi vẫn tham lam mà nhón chân lên, cách lớp vải che mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ấy một cái, nhẹ nhàng nói: “Tôi đợi anh nhé.”
Nếu ngày mai tôi phải vạn kiếp bất phục rồi, hôm nay cứ để tôi phóng túng một lần cuối cùng đi.
Chí ít khoảnh khắc này, tôi vẫn được người ta yêu lấy không phải sao?
Đương nhiên, giấc mơ cũng tỉnh lại rất nhanh.
Mấy ngày sau, có lẽ anh ấy vẫn chưa bước vào cửa nhà, tôi đã quay đầu vào biệt thự nhỏ của Hứa Tân Khác rồi.
Vốn tưởng rằng không thể gặp lại anh ấy nữa, không ngờ hai năm sau, lúc tôi ở ngoài tòa nhà quân sự đợi Hứa Tân Khác, lại ngoài ý muốn gặp được anh ấy.
Một thân quân trang màu xanh, dáng người thẳng tắp.
Tôi ngẩn người, người của quân phiệt Bắc bộ?
Quân phiệt An Huy đều mặc quân trang màu mực, chỉ có quân phiệt Bắc bộ mới có quân trang màu xanh.
Tôi ngẩn người một lúc, người đó cũng nhìn thấy tôi rồi, anh ấy khó che đi vẻ hưng phấn trên mặt, vội vã chạy đến trước mặt tôi, còn có chút tay chân lúng túng, nhưng giọng nói vẫn ôn tồn lễ độ: “Cô Nhân Nhân! Khoảng thời gian này rốt cuộc cô đã đi đâu vậy? Hạc Bích đi khắp nơi cũng không tìm được cô…”
Nghe thấy cái tên này, tôi lại khựng lại.
Hạc Bích?
Trình Hạc Bích?
Con trai nhỏ nuôi ở nước ngoài nhiều năm của Trình Thiên Đức - người đứng đầu bọn quân phiệt Bắc bộ?
Lăn lộn chốn hoan lạc nhiều năm, chút kiến thức này tôi vẫn có.
Nhưng sao tôi có thể trả lời anh ấy được? Nói tôi đi làm tình nhân rồi? Nói tôi dùng cơ thể để trao đổi vinh hoa phú quý rồi?
Trình công tử là người duy nhất thật lòng khen tôi đàn tỳ bà hay, cũng là người duy nhất nói muốn cưới tôi, có lẽ cả đời này tôi đều sẽ nhớ đến cái tình của anh ấy, sao có thể chà đạp trái tim chân thành của anh ấy ở dưới chân được.
Tôi đang do dự, không ngờ Hứa Tân Khác đến giải cứu rồi.
Mặc dù tôi thà rằng anh không đến.
Lúc này, tôi đột nhiên có chút hiểu ra nguyên nhân anh không muốn để tôi gặp Ứng Nguyệt rồi, tôi cũng không muốn để anh nhìn thấy Trình Hạc Bích.
Ai lại muốn người yêu hiện tại gặp người tình cũ chứ?
Nhưng Hứa Tân Khác không quan tâm những cái này, anh bá đạo ôm lấy vai tôi, tuyên bố với Trình Hạc Bích quyền sở hữu của anh đối với tôi: “Trình tiểu công tử quen vợ tôi?”
Ồ? Vợ?
Sao tôi lại không biết.
Dường như nhận ra ánh mắt “Anh nói dối” của tôi, Hứa Tân Khác cảnh cáo mà bóp vai tôi một cái, cảnh cáo nếu tôi dám nói thêm với Trình Hạc Bích một chữ, trở về tôi sẽ no đòn.
Mặc dù nét mặt Trình Hạc Bích có vẻ buồn rầu, nhưng vẫn duy trì phong độ của anh ấy: “Chưa từng nghe nói… Đốc quân cưới vợ rồi.”
Hứa Tân Khác cười một cái, đó là nụ cười chắc chắn sẽ thu phục được con mồi: “Chuyện tốt sắp tới, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho Trình tiểu công tử.”
Mùi thuốc súng tỏa ra khắp người anh suýt chút nữa khiến tôi nghẹt thở, không phải nói Hứa Tân Khác yêu tôi bao nhiêu, chỉ bởi vì anh thật sự là một người bá đạo, đồ của anh chính là của anh, người khác đừng hòng mơ tưởng dù chỉ một chút.
Tôi nhanh chóng an ủi Hứa Tân Khác, nhón chân lên thì thầm bên tai anh: “Đốc quân, trong nhà có hầm canh, tối nay đến chỗ em được không~”
Hứa Tân Khác cuối cùng cũng cười rồi, anh trả thù mà véo mông tôi một cái: “Được, về nhà.”
Thật ra tôi hôm đó, canh không uống bao nhiều, Hứa Tân Khác ra sức giày vò tôi, anh tàn bạo mà làm một lần rồi lại một lần, điệu bộ như muốn lột da, rút xương, nghiền nát rồi ăn vào.
Xong chuyện, anh vén mái tóc ướt bên thái dương tôi, vuốt ve hai mái tôi, đối xử với tôi cứ như vật báu: “Em muốn cái gì, không cần phải quyến rũ Trình Hạc Bích, xin anh là được rồi.”
Tôi mệt mỏi: “Đốc quân, con mắt nào của anh nhìn thấy em quyến rũ anh ta vậy."
Tôi một chữ cũng không nói với anh ấy nữa được không?
Anh ngồi dậy châm một điếu thuốc: “Không có là tốt nhất, nếu như có…”
Tôi không khỏi co quắp lại một cái: “Nếu như có… thì thế nào?”
“Hai người bọn em sẽ chết cùng nhau.” Anh vuốt ve khuôn mặt tôi trong làn khói: “Có điều anh yêu em như vậy, sẽ để lại cái xác nguyên vẹn cho em.”
Được thôi, nghe vào cũng là tình yêu khá sâu sắc.
Anh hút xong một điếu thuốc, lại xoay người ôm tôi nằm xuống, tôi tưởng anh muốn ngủ rồi, cũng mơ màng muốn thiếp đi.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, lại đột nhiên nghe thấy Hứa Tân Khác đang nói chuyện, giọng nói đó vừa trầm vừa khàn, mang theo vẻ gợi cảm khó hiểu.
"Kiều Kiều, chúng ta kết hôn đi, sau đó sinh một đứa con."
Tra nam vô tình lại muốn kết hôn với tôi trước rồi mới sinh con, không biết vì sao, tôi lại có chút cảm động.
Dù sao tình nhân của anh nhiều như vậy, vẫn chưa có ai lên ngôi thành bà Hứa.
Cơn buồn ngủ liền biến mất, tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đèn lưu ly dễ hỏng sớm đã tắt đi, trong phòng chỉ còn lại một mảng đen kịt, chỉ có ánh mắt của Hứa Tân Khác Khác dưới ánh trăng trông vô cùng nóng bỏng.
Ánh mắt đó rất quen thuộc đối với tôi, bởi vì hai năm trước, anh nhìn Ứng Nguyệt như vậy.
Tôi gần như tin là sự thật, cảm thấy anh cũng thật sự yêu tôi.
Hứa Tân Khác yêu tôi rồi?
Vậy tôi thật là vui sướng, đợi đến lúc tôi tận tay cầm dao đâm vào tim anh, nhìn thấy ánh mắt khó tin của anh, tôi nhất định càng thêm vui sướng.
Nhưng mà, tại sao tôi lại cảm thấy có một tia buồn bã chứ? Tôi rõ ràng… Rõ ràng không yêu Hứa Tân Khác mà.
Mọi suy nghĩ cuộn trào trong đầu một lần, cuối cùng hóa thành một câu nói nhẹ nhàng, nặng nề: “Ừm.”, chữ này lăn lộn trong đêm đen, khiến trái tim tôi lạnh lẽo rồi lại ấm áp, ấm áp lại lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.