Để nói về cái duyên của tôi và Hứa Tân Khác thì phải quay ngược lại rất lâu trước kia.
Khi đó anh còn chưa phải là anh cả quân phiệt phái Phụng hệ, tôi cũng chưa lưu lạc đến Hoa Mãn Lâu, sợi dây liên kết duy nhất giữa chúng tôi là một người đàn ông tên Mễ Đằng, cũng chính là anh trai tôi.
Anh lớn hơn tôi vài tuổi, khi tôi học trường tư thục, anh ấy đã làm việc dưới trướng của Chu Thế Mậu rồi.
Chu Thế Mậu ấy à, chính là thủ lĩnh quân phiệt phái Phụng hệ thế hệ trước, dưới trướng của anh ta có hai phó quan đắc lực, một người là anh trai tôi, người còn lại chính là Hứa Tân Khác.
Khi đó các thế lực trong thiên hạ còn chưa tạo thành thế cục cân bằng, phàm là kẻ có chút danh vọng là sẽ tự phong vương, sói nhiều thịt ít, đoạt địa bàn chẳng khác gì thổ phỉ.
Hứa Tân Khác kiêu ngạo vô cùng, không cam lòng ở dưới trướng của người khác, anh cũng muốn làm vương của cái thời loạn này, muốn quyền lực trong tay Chu Thế Mậu.
Vì thế, anh trai coi Chu Thế Mậu như cha nuôi lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất trong mắt anh.
Đừng tưởng rằng những kẻ quân phiệt đó đều dùng cái đầu để trèo lên cao.
Anh hãm hại tôi, tôi hãm hại anh, Hứa Tân Khác chẳng thèm làm cái trò đó.
Hắn dẫn người xông thẳng vào trong nhà tôi giữa một đêm mưa gió, giết người anh sống nương tựa với tôi từ nhỏ đến lớn.
Khi bên ngoài nhà vang lên tiếng loa, anh trai đã nhận ra điều chẳng lành, anh ấy giấu tôi vào cái rương trong hầm rượu, một mình cầm súng đi ra ngoài.
Tiếng súng gần chỉ vang lên một tiếng, súng xa lại có đến mười mấy tiếng.
Rất nhanh, bọn lính đã chia nhau ra lục soát nhà cũ, soạt một cái, một tên lính trẻ lôi tấm bạt đậy hàng đang phủ trên rương rượu ra.
Trong cơn mơ màng, tôi nghĩ, tôi tiêu rồi.
Điều may mắn chính là tên lính trẻ nhìn lưỡi lê trong tay rồi lại thả tấm bạt đậy hàng ra.
"Phó quan Hứa! Không có ai trong hầm!"
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng thì vạn vật cũng đã tĩnh lặng.
Màn đêm đen nhánh, chỉ có Mễ Nhân cuộn tròn trong rương rượu khóc nức nở thành tiếng.
Sau đó, phó quan Hứa trở thành Hứa Đốc quân.
Nhưng anh trai của tôi, đến cả thi thể cũng chẳng biết ở đâu.
Thời loạn, người không có nơi nương tựa thì khó mà sinh tồn.
Tôi đi qua nhiều nơi, sau này mới bị má mì của Hoa Mãn Lâu bắt lại, bà ta thấy tôi cũng khá xinh đẹp, nên bồi dưỡng tôi đánh đàn tỳ bà, dự định là sẽ bán được một cái giá tốt trong tương lai.
Tôi cho rằng đời này cũng cứ như vậy, nhưng không ngờ được rằng một ông già tên Trình Thiên Đức đã tìm được tôi.
Ông ta nói ông ta thuộc nhà họ Trình ở phía Bắc.
Trong toàn bộ giới quân phiệt, người dám dùng phía Bắc làm hàm, ngoại trừ cha của Trình Hạc Bích, quân phiệt phía Bắc - Trình Thiên Đức ra thì chẳng còn ai khác.
Ông ta nói: "Tôi muốn nhờ cô làm giúp tôi một chuyện..."
Ông ta ném ra một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh là một cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, xinh đẹp tuyệt trần, khí chất ngời ngời, đẹp không gì sánh nổi, người đàn ông cứ dịu dàng nhìn cô ấy như vậy, dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy cả hồ nước xuân.
Ừm, chính là Ứng Nguyệt và Hứa Tân Khác.
Ông ta nói tôi và cô ấy rất giống nhau, nhờ tôi ẩn nấp ở bên cạnh Hứa Tân Khác, giúp ông ta hoàn thành nhiệm vụ.
Thực sự ngoại trừ nốt ruồi ở khóe mắt kia ra thì tôi không hề cảm thấy bản thân giống Ứng Nguyệt, khí chất tiên nữ lan tỏa từ người cô ấy khác hẳn với cái khí chất quyến rũ như hồ ly tinh toát ra từ trong người tôi.
Hứa Tân Khác đâu có ngu, làm sao mà không phân biệt được hai người chúng tôi chứ?
Nhưng Trình Thiên Đức lại hừ nhẹ một cái, cười nói: "Cô không cần biến thành cô ta, cô chỉ cần làm chính cô là được, người đã với không tới thì chẳng cần tính toán việc thiếu hay thừa một phân nào."
À, hiểu rồi, Trình Thiên Đức cũng là người có nỗi niềm riêng.
"Nhưng tôi không phải đặc vụ, tôi không chắc có thể moi được gì từ Hứa Đốc quân."
Ý là tôi chẳng biết gì về nghề đặc vụ, sợ rằng không hoàn thành được nhiệm vụ, bản thân tôi còn phải bỏ mạng.
Xem đi, thật ra tôi là một người nhát gan đấy thôi, cơ hội báo thù đã tới trước mắt rồi, thứ mà tôi lo lắng nhất lại là an nguy của chính bản thân.
Trình Thiên Đức đáp: "Thứ mà tôi muốn là một nhát đao chí mạng, không cần biết nó được thiết kế tinh xảo đến nhường nào, chỉ cần không dễ phát hiện là được."
Thì ra là muốn tôi giả heo ăn thịt hổ.
Không thể không thừa nhận rằng kịch bản mà Trình Thiên Đức viết rất hay, mọi chuyện cứ diễn ra theo đúng dự tính của ông ta.
Tôi cố ý chạy trốn, lết cái thân xác đầy máu bẩn ngã xuống trước xe của Hứa Tân Khác, khi tôi dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương để liếc nhìn anh một cái, tôi thấy rõ cơ thể của anh run lên một cái rõ ràng.
"Có biết làm ấm giường không? Biết thì đi theo tôi."
Bắt đầu từ khi Hứa Tân Khác thốt ra những lời này, anh đã tiêu rồi.
Tôi cũng vậy.
Sau khi nói những câu kia, ngày nào Hứa Tân Khác cũng qua đêm ở chỗ tôi.
Trong màn đêm, khi mọi âm thanh đều tắt, Hứa Tân Khác còn đang ngủ, một con bồ câu đột nhiên bay đến cửa sổ phòng tôi.
Mang đến một bức thư ngắn gọn, cùng với...
Một đống phân.
Tôi rón rén bước xuống giường, gỡ tờ giấy trên đùi con bồ câu ra, nhìn qua nhìn lại rồi đốt đi, cẩn thận mà phạm tội, trong suốt quá trình ấy, tôi chẳng dám thở mạnh.
Mẹ nó, ông già lại tới đòi mạng.
Tôi luôn luôn cẩn thận, nhưng lại bại lộ khi thả cho bồ câu chạy.
Dưới ban công, lính gác Tiểu Tề đang hơi giật mình mà nhìn tôi, tròng mắt đen nhánh không hề nhúc nhích.
Nhất định là cậu ta đang nghi ngờ, tình nhân nuôi bồ câu từ bao giờ.
Đương nhiên là tôi không nuôi bồ câu, cho nên con bồ câu đưa thư này xuất hiện ở đây vào lúc này với kỳ dị vô cùng.
Hôm sau, Hứa Tân Khác đã đi từ sáng sớm, tôi cũng dẫn Tiểu Tề đi ra ngoài dạo tám cửa hàng, mua vài bộ quần áo, đều là kiểu nam.
Chạng vạng, cảm thấy Hứa Tân Khác cũng sắp về rồi, tôi gọi Tiểu Tề vào trong phòng khách.
"Tiểu Tề này, vóc dáng của cậu khá giống với Đốc quân, mau thử giúp tôi xem mấy bộ này có bị chật hay không."
Tiểu Tề vẫn là một đứa trẻ không đến mười tám tuổi, gia cảnh không được tốt, não cũng không phát triển, bởi vì có quan hệ họ hàng với Hứa Tân Khác nên mới được đến đây là bảo vệ.
Cách nói chuyện của cậu ta cũng khá ngốc: "Tiểu... tiểu thư, thế... thế này không được tốt lắm đâu."
Đốc quân không thích người khác chạm vào đồ của anh, cậu ta cũng biết chuyện này.
Tôi vừa đe doạ vừa dụ dỗ lại vừa làm nũng, thuyết phục đến nỗi sắp đứt hơi thì mới làm Tiểu Tề đồng ý thử quần áo hộ tôi.
Tiếng động cơ của Ford cắt ngang sự yên tĩnh của buổi hoàng hôn, khi Hứa Tân Khác đi vào, cũng vừa lúc nhìn thấy Tiểu Tề đang để vai trần thử quần áo.
Tôi nghĩ, tôi thực sự chẳng phải người tốt lành gì.
Tiểu Tề giải thích lý do, nhưng Hứa Tân Khác vẫn thấy khó chịu.
Anh là một kẻ đa nghi, nếu không thì cũng chẳng chờ lâu đến vậy mới chịu ở cạnh tôi.
Ngày hôm sau, mọi người làm ở ngôi nhà này được đổi thành nữ.
Chuyện này cũng làm khổ tôi, tài xế cũng đã bị sa thải, Hứa Tân Khác còn không chịu tìm người mới cho tôi.
"Làm sao mà em đến Bích Thuý Các được đây? Phấn phủ của em sắp hết rồi!"
Hứa Tân Khác khẽ nâng khoé môi, bóp lấy khuôn mặt đang tức giận của tôi: "Em không trang điểm cũng đẹp."
Có phải anh đang chê tôi tiêu nhiều tiền đúng không?
"Nhưng em trang điểm thì đẹp hơn!" Tôi làm nũng: "Em đẹp thì cũng làm cho Đốc quân tự hào hơn mà."
Hứa Tân Khác lại hôn môi tôi: "Anh lại cảm thấy khi em không trang điểm cũng không mặc gì mới đẹp nhất."
Tôi: "..."
Cuối cùng, Hứa Tân Khác dẫn tôi đến Bích Thuý Các, chẳng qua là phải chờ đến khi anh ăn uống no say.
Anh cố ý để lại đủ loại dấu vết rõ ràng mang đầy tính cá nhân, tôi lấy khăn lụa che lại, nhưng cũng chẳng được gì, làm hại tôi không dám tạt ngang đi mua quần áo hay trang sức.
Đây là cách mà anh cảnh báo tôi bớt ra ngoài tiêu tiền lại ư?
Bởi vì nghĩ như vậy, khi ngồi xe trở về, tôi oan ức mà khóc.
"Đốc quân, có phải là anh thấy tôi tiêu quá nhiều tiền hay không!"
Tôi tủi thân mà sụt sịt, khóc trôi cả lớp trang điểm.
Hứa Tân Khác vừa bực mình vừa buồn cười, ôm tôi lại, đặt tôi ngồi lên trên người anh.
May mà hôm nay tôi mặc sườn xám xẻ tà cao, nếu không thì không tách chân ra nổi.
Dù là vậy, vấn đề mới lại xuất hiện, xe này quá thấp, phải úp người vào người anh mới không phải đụng đầu với nóc xe.
Hứa Tân Khác không ngừng vuốt lưng tôi, làm tôi bớt giận: "Một tiểu yêu tinh như em, anh đây còn nuôi nổi."
"Thật sao? Anh cho em tiền để tiêu à?"
Hứa Tân Khác nói kéo dài âm cuối: "Cho chứ."
Vậy thì thôi, tôi không dỗi nữa.
Tôi nín khóc rồi mỉm cười, duỗi người ra một chút, hôn lên mặt Hứa Tân Khác một cái, nhưng bởi vì cười quá mạnh cho nên đã tạo ra một bong bóng nước mũi.
Hứa Tân Khác cười thành tiếng ngay lập tức.
Hình tượng tiểu yêu tinh hoàn hảo mà tôi đắp nặn lâu như vậy lại bị một bong bóng nước mũi huỷ hoại?
Không được, tôi lại bực.
...
Hôn lễ được chuẩn bị rất nhanh.
Nhưng bởi vì Hứa Tân Khác lên lịch trình rất sát cho nên không kịp đặt may đồ cưới.
Tôi không thích váy cưới kiểu Tây, Hứa Tân Khác lại dẫn tôi đến Dụ Tường Trai mua một bộ tú hoà thêu phượng.
Nó màu đỏ thẫm, nhìn là thấy vui.
Không ngờ rằng đời này ta cũng có thể mặc được váy cưới đỏ thẫm, đường đường chính chính mà gả cho một người.
Hứa Tân Khác tốt thật đấy, cho tôi nhiều thứ như vậy, cộng thêm cả hôn lễ mà tôi mơ ước từ lâu này.
Ngoại trừ không yêu tôi ra thì anh hoàn hảo.
Khi thử đồ, tôi úp mặt vào ngực anh mà khóc, cũng chẳng biết vì lý do gì, gần đây tôi nhạy cảm vô cùng, luôn thích rơi lệ vô cớ.
Hứa Tân Khác lau đi nước mắt trên mặt tôi, dùng ánh mắt kiểu "Em chẳng ra làm sao" mà nhìn tôi.
"Mít ướt, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía trước nữa kìa."
Thật vậy ư?
Tôi cũng có tương lai tốt đẹp ư?
Hứa Tân Khác tiếp tục dỗ tôi: "Đến lúc đó, chúng ta cùng sinh vài đứa con, mùa xuân dẫn chúng nó đi đạp thanh, mùa hè dẫn bọn chúng đi biển bắt hải sản, mùa thu thì đi ngắm lá phong."
Tôi sụt sịt: "Vậy mùa đông thì sao?"
"Mùa đông lạnh đến vậy..." Hứa Tân Khác gõ vào đầu tôi: "Tất nhiên là phải lên giường ngủ đông với tiểu yêu tinh."
Anh cười đẹp vô cùng. Nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, nếu đây là kết cục cuối cùng của chúng tôi, vậy thì tốt biết bao.
Niềm hạnh phúc lan tỏa từ trên khuôn mặt Hứa Tân Khác đã lây sang cả tôi, tôi dùng sức chín trâu hai hổ mới khó nhọc mà giữ vững ý định giết chết anh trong lòng.
Tôi nói với chính mình: Tôi không rung động trước anh, không hề phản bội anh trai.
Nhưng mà tôi cũng không nhịn được mà tự hỏi bản thân, sống trong sự dịu dàng thật thật giả giả của anh hai năm, tim tôi thực sự có thể kiên định như lời nói ngoài miệng ư?
Đáp án là không biết.
Đúng lúc này, một người quen cũ bước vào.
Dụ Tường Trai, cô Ứng như gió mát trăng thanh đang đỡ lấy cái bụng to mà chọn quần áo, bên cạnh cô ấy còn có một vị khách nam lịch sự nhã nhặn đang đứng.
Người đàn ông mặc áo khoác dài, mang một cặp kính khung lớn màu vàng, trông có vẻ ngây ngô, có vẻ cũng là một giáo viên. Đại khái là kẻ có kiến thức thì khí chất cũng hơn người, hai người thoạt trông cũng rất xứng đôi.
Chẳng trách Hứa Tân Khác không chui lọt nổi.
Nhưng khi ánh mắt của tôi di chuyển đến cái bụng đang căng lên của Ứng Nguyệt, đột nhiên tôi hiểu ra nguyên nhân mà Hứa Tân Khác vội vã kết hôn.
Haiz, tôi còn cho là gần đây anh quấn quýt lấy tôi vì ghen với Trình Hạc Bích và Tiểu Tề nữa cơ đấy.
Thì ra là không phải vậy, mà do Ứng Nguyệt mang thai, cho nên anh cũng muốn có một đứa con.
Tim chùng xuống phân nửa.
Thứ buồn cười ở đây chính là trong đêm mà Hứa Tân Khác cầu hôn tôi, tôi lại thực sự cho rằng anh đã có chút tình yêu với tôi.
Tôi phải biết trước rồi chứ, tôi chỉ là ả đàn bà mà anh dùng khi có nhu cầu mà thôi.
Lúc nửa đêm, tôi thao thức, cứ nằm trên giường mà nhìn anh.
Ngón tay di từ giữa mày đến cằm của anh, đi ngang qua hầu kết như quả đồi nhỏ và bộ ngực có vân da rõ ràng, cuối cùng dừng lại trước ngực.
Thực ra dưới vòm trời hay trên mặt đất này, ngoại trừ bên cạnh anh, tôi không tưởng tượng ra nổi nơi nào để đi.
Nhưng tôi lại biết rõ, bên cạnh anh chẳng có chỗ để tôi trú thân, giữa chúng tôi có một ranh giới sinh tử khó có thể vượt qua.
Bắt đầu từ khi tôi chọn gửi bức mật thư kia, cái kết cũng đã được định sẵn