Thành Xuân Thảo Mộc Thâm

Chương 3:




Đặt xong váy cưới, Hứa Tân Khác lại đưa tôi đến một buổi tiệc rượu, nói nếu đã trở thành bà Hứa thì phải thường xuyên ra ngoài để trải sự đời.
Tôi thay một bộ sườn xám đẹp đẽ, lại khoác lên vai một cái áo choàng lông chồn, xinh đẹp áp chế cả buổi tiệc là thật, chỉ là nóng quá rồi, hại tôi phải uống mấy ly rượu lạnh.
Trong lúc ăn uống linh linh, đã quen biết gần hết người trong giới quân phiệt của An Huy.
Thật ra điều này đối với tôi mà nói không phải chuyện khó khăn gì, phải biết rằng, tôi ở trong Hoa Mãn Lâu, không phải chỉ học mỗi đàn tỳ bà!
Có điều khiến tôi kinh ngạc chính là, Trình Hạc Bích cũng ở đây.
Mặc dù anh ấy cũng từng bày tỏ rằng không phải tôi thì không được, nhưng giữa bọn tôi, cuối cùng vẫn là tôi có lỗi với anh ấy nhiều hơn một chút, khó tránh khỏi có hơi chột dạ, cho nên ánh mắt vừa nhìn thấy Trình Hạc Bích, tôi đã lập tức tự động thay đổi phương hướng.
Nhưng Trình tiểu công tử từ nước ngoài trở về, có lẽ không hiểu ý tứ hàm súc và tránh hiềm nghi của người Trung Quốc nên cứ mãi nhìn chằm chằm vào tôi.
Mắt thấy anh ấy cuối cùng cũng không kiềm chế được muốn đi về phía tôi, mấy ly rượu đó cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.
Tôi mượn cớ muốn nôn, cộc cộc cộc chạy vào nhà vệ sinh.
Đợi khoảng mười mấy phút, lúc tôi ôm ngực đi ra khỏi nhà vệ sinh, thì Trình Hạc Bích lại chặn tôi ở ngoài cửa.
Anh ấy tay phải đút túi, một chân đưa ra sau dựa vào tường, cứ như vậy tựa nửa người vào vách tường mà trầm tư, thấy tôi đi ra, ánh mắt anh ấy sáng lên, lại vụt qua một khoảng đỏ ửng.
Tôi cúi đầu nhìn, hôm nay cổ áo mở có hơi lớn.
“Em muốn… Gả cho Hứa Tân Khác sao.”
Không phải câu nghi vấn, chứng minh là anh ấy cũng đã nhận được thiệp mời rồi.
Tôi tự nhiên cười với anh ấy một cái: “Trình công tử nhớ đến uống rượu mừng.”
Trình Hạc Bích đột nhiên vội vàng đứng thẳng lên: “Nếu em không bằng lòng, anh có thể đưa em đi, anh chân thành…”
Nghe vậy tôi nhíu mày, tấm lòng chân thành của Trình Hạc Bích, tôi không nhận nổi.
“Tại sao lại không bằng lòng?” Tôi ngắt lời nói: “Anh ấy có tiền, lại đối tốt với tôi, sao tôi lại không bằng lòng chứ?”
Tôi tự nhận mình là tiểu yêu tinh hút tinh khí của con người, không nên gây họa cho những người tốt thế này, điều duy nhất có thể làm vì anh ấy, cũng chỉ là dùng giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nhất để anh ấy tránh xa tôi.
Trình Hạc Bích hít một hơi, chán nản nói: “Vậy em có yêu anh ta không?”
Câu hỏi của anh ấy khiến tôi ngẩn người.
Nhưng mà, người trưởng thành, có yêu hay không, hình như cũng không quan trọng đến vậy.
Tôi kéo áo choàng lại, tiếp tục lạnh giọng nói: “Không yêu anh ấy, chẳng lẽ yêu anh sao? Nếu Trình công tử không còn việc gì, vậy tôi đi trước đây.”
Vốn tưởng rằng lúc này anh ấy sẽ buông tha cho tôi, không ngờ lúc tôi đi ngang qua anh ấy, thì anh ấy lại nắm lấy cổ tay tôi, sức của anh ấy rất lớn, nắm đến nỗi tay tôi đỏ lên.
“Anh ta sắp chết rồi, em có biết không?”
Hô hấp của tôi hơi ngưng lại.
Biết chứ, sao lại không biết?
Lịch trình, lực lượng canh phòng gì đó của Hứa Tân Khác, đều là tôi đưa cho bố anh đó.
Nhưng tôi không thể nói cho Trình Hạc Bích biết, chỉ có thể hất tay anh ấy ra, trầm giọng nói:
“Anh ấy chết rồi, tôi sẽ làm quả phụ của anh ấy.”
Sống lưng của Trình Hạc Bích thẳng tắp, hồi lâu, cuối cùng cũng buông tay tôi xuống.
Anh ấy nhất định cũng cho rằng tôi là loại phụ nữ nông cạn ham mê hư vinh nhỉ, có điều như vậy cũng tốt, như vậy thì lần sau anh ấy sẽ biết không thể chọn phụ nữ thế nào làm vợ rồi.
Tôi xoa xoa cổ tay, dưới ánh mắt chán nản của Trình Hạc Bích mà nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Trên đường trở vê, tôi còn lo lắng Hứa Tân Khác sẽ phát hiện vết đỏ trên cổ tay, tôi cũng không thể nói do lúc đi vệ sinh bị táo bón nên tự mình bóp được.
May mà Hứa Tân Khác uống nhiều rồi, lúc lên xe còn say khướt, căn bản không phát hiện ra cái này.
Ngày thường anh rất biết tự kiềm chế, gần như sẽ không uống quá nhiều, hôm đó cũng không biết anh làm sao, đột nhiên lại uống say rồi.
Hơn nữa tôi cũng không ngờ nhân cách sau khi uống rượu của Hứa Tân Khác kém đến như vậy, uống nhiều rồi còn nổi điên, cứ không cho tài xế đưa anh lên lầu.
Lúc nửa lôi nửa kéo đưa Hứa Tân Khác lên giường, đã là hơn hai giờ sáng rồi.
Phụ nữ tinh tế không thể chưa tẩy trang mà đã leo lên giường ngủ, tôi chỉ đành ngồi dậy tắm rửa, nhưng đợi đến lúc tôi trở lại, Hứa Tân Khác lại không còn ở trên giường nữa.
Một mình anh trốn vào trong góc, dựa vào tường lẩm bẩm một mình, tôi đi qua ghé tai nghe thử:
“Kiều Kiều… Kiều Kiều…”
Tôi cười, sửa lại tóc tai cho anh, dịu dàng nói: “Em đây mà. Đốc quân, lên giường ngủ được không?”
Hứa Tân Khác không trả lời, ngược lại còn giơ tay ôm tôi vào trong lòng, theo động tác của anh thì tiếng vật cứng rơi xuống đất truyền đến từ bên cạnh.
Tôi vừa vỗ về Hứa Tân Khác đang ôm trên cổ, vừa nhặt món đồ đó lên.
Một cái đồng hồ quả quýt phương Tây đẹp đẽ.
Tôi cầm lên xem, một tấm ảnh nho nhỏ rơi ra từ trong đó.
Trong ảnh, một cô gái xinh đẹp như tranh có nụ cười nhẹ nhàng khiến người ta hài lòng, không phải Ứng Nguyệt thì còn có thể là ai?
Lật ra phía sau một cái, trên nền trắng có vài từ viết bằng bút máy:
“Ứng Kiều Kiều, sinh ngày mười lăm tháng bảy.”
Mười lăm tháng bảy?
Hôm nay không phải chính là mười lăm tháng bảy sao?
Tôi tự giễu cười một cái, trái tim cứ bị Hứa Tân Khác cầm dao đâm rồi lại đâm.
Tàn nhẫn thật, lý lẽ sắc bén.
Tất cả gắn kết lại với nhau một cách kỳ lạ, trở thành một câu chuyện tình yêu thấm thía.
Đáng tiếc, vai chính không phải tôi.
Tôi là một người phụ nữ ngay cả họ tên cũng không đáng có được.
Tôi ở trong lòng không ngừng lặp lại:
Tôi không yêu Hứa Tân Khác!
Không thể yêu Hứa Tân Khác.
Càng không nên vì anh yêu người khác mà đau lòng.
Nhưng mà… Sao lại đau đến vậy chứ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến trước hôn lễ một ngày, mọi việc đều đã bố trí ổn thỏa, tôi và Hứa Tân Khác khó khăn lắm mới được nhàn rỗi.
Thế là tôi bảo anh cùng tôi đi xem một bộ phim, nghe Tương Vân nói, những cặp tình nhân trẻ khi yêu nhau đều bằng lòng đến rạp chiếu phim.
Rạp phim tối om, để mặc bạn muốn làm gì thì làm.
“Cho nên… Em đi để làm chút gì đó?” Hứa Tân Khác bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn tôi, ánh mắt phảng phất như đã vạch trần tôi sạch sẽ rồi.
“Đương nhiên không phải, em tò mò người khác có thể làm cái gì!” Tôi ngồi xuống ôm lấy cổ Hứa Tân Khác, tiếp tục làm nũng nói: “Lão gia~ có được không mà~”
Hứa Tân Khác khoảng thời gian trước vừa hợp nhất phe lãnh quân phiệt ở Vân Nam, sự nghiệp càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng bận, tôi nghĩ bước tiếp theo của anh sẽ đi đánh Trình Thiên Đức ở Bắc bộ rồi.
Có điều cũng vì chuyện này, gần đây anh đều rất vui, tôi muốn cái gì sẽ cho cái đó.
Hứa Tân Khác cười rồi thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, bấm một dãy số: “Hai hôm nay tôi bận chuyện kết hôn, những chuyện khác đều hoãn lại hết đi.”
Cúp điện thoại, tay của Hứa Tân Khác lại luồn vào trong quần áo của tôi: “Thỏa mãn rồi?”
Tôi gật đầu: “Thỏa mãn rồi~”
“Vậy em cũng để anh thỏa mãn đi.” Hứa Tân Khác bắt đầu không yên phận.
Tôi giữ lấy cái tay nghịch ngợm của anh: “Nhưng mà, phim sắp bắt đầu rồi…”
Nửa tiếng sau, tôi kéo theo Hứa Tân Khác ngồi vào trong rạp phim Thắng Lợi.
Nhìn xung quanh, không có ai.
Tôi hỏi: “Anh bao rạp rồi?”
Hứa Tân Khác tự cho là đúng: “Người nhiều quá sẽ ngột ngạt.”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đốc quân ngày ngày ở trong doanh trại, còn sợ nhiều người sao? Phe lãnh chúa Vân Nam vừa thu nạp và tổ chức biên chế, Hứa Tân Khác lập tức có được lực lượng để chống chọi với Bắc bộ, vốn dĩ thế lực cân đối của các bên đột nhiên bị xáo trộn, khắp nơi trên thế giới đều không hòa bình, Hứa Tân Khác cũng càng cẩn trọng rồi.
Điều này có nghĩa là, việc giết anh càng thêm khó rồi.
Nhưng anh vẫn đến xem phim với tôi, chỉ cần không liên quan tới Ứng Nguyệt, anh ấy vẫn sẽ bằng lòng dung túng cho tôi.
Vậy thì hãy biến hôm nay thành lời từ biệt tốt đẹp đi vậy.
Bộ phim được chiếu là "Tiểu Thành Chi Xuân" của Phí Mục, bộ phim nói về câu chuyện của một người phụ nữ đã kết hôn gặp lại người yêu cũ khi chồng đang đau ốm lâu ngày.
Tôi thấy hơi buồn ngủ, song Hứa Tân Khác lại cực kì thích thú. Anh quay sang hỏi tôi: "Mễ Nhân, nếu là em thì em sẽ chọn ở cùng ông chồng sắp chết hay là cao chạy xa bay với mối tình đầu?"
Trên màn ảnh, Châu Ngọc Văn đang nói những lời vô thưởng vô phạt với Đới Lễ Kiệt.
Dưới màn ảnh, Hứa Tân Khác đang nhìn tôi chăm chú không chớp mắt bằng đôi mắt lấp lánh.
Câu này của anh tựa như đang hỏi: "Mễ Nhân, em chọn anh hay là Trình Hạc Bích?"
À, đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi.
Nhưng anh hỏi muộn mất rồi, tôi đã quyết định trước rồi, bản đồ bảo vệ hôn lễ đã giao cho Trình Thiên Đức, không có cửa hối hận nữa.
Nhưng tôi cũng sẽ không chọn Trình Hạc Bích là được.
Vì trong bóng tối nên có thể mặc cho nước mắt lăn dài.
Tôi nói với Hứa Tân Khác: "Dĩ nhiên là chồng em rồi!"
Anh xem, không chỉ có mình anh biết lừa người ta đâu.
Hứa Tân Khác rất vui vẻ, lập tức ôm vai tôi, hôn mặt tôi thắm thiết: "Vậy em tiêu rồi, em thực sự yêu anh đến điên rồi."
Tôi hùa theo: "Vâng, đốc quân nói phải."
Nhưng mà từ yêu này, nhìn thì tưởng đường mật, thực chất lại là thạch tín, thoạt đầu nó sẽ khiến người ta chìm đắm, kế đó sẽ lấy mạng người ta.
Hứa Tân Khác, tình yêu của chúng ta, đối với cả hai mà nói, đều là chất độc xuyên thủng ruột gan.
Nếu như anh yêu em, anh sẽ chết nhanh hơn, nếu như em yêu anh, em cũng chẳng còn mặt mũi nào để sống tạm bợ nữa.
Đêm ấy, tôi ngắm nhìn Hứa Tân Khác rất lâu, đến gần sáng mới ngủ.
Vậy nên đến sáng sớm, khi bị phù dâu kéo đi trang điểm, tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Hứa Tân Khác đã bị đuổi qua phòng khác thay đồ, anh vừa đi, vừa gọi Tôn phó quan đến, áng chừng là dặn dò chuyện bảo vệ hôn lễ.
Trước khi đi, Hứa Tân Khác dừng lại, hôn lên má tôi, giúp tôi sửa lại mấy sợi tóc bên mai, nói với tôi bằng chất giọng rất đỗi dịu dàng:
"Tiểu yêu tinh, đợi anh đây đến đón em về nhé."
Tôi nở nụ cười tinh quái: "Được thôi."
Tốt thật, giây phút này thực sự quá tuyệt, tựa như tôi thực sự sắp được gả cho anh vậy.
Nhưng chỉ có khi ông trời muốn lấy đi của người ta gì đó mới có thể làm cô ấy cảm thấy tốt đẹp đến vậy.
Xin lỗi nhé Hứa Tân Khác, em có lý do để không thể không giết nhưng, nhưng không sao, em giết anh rồi cũng sẽ không sống yên thân.
Em sẽ khắc vào tim dáng vẻ anh lúc này, vậy thì trong những tháng ngày về sau, chỉ cần nhớ đến cảnh này, anh có thể nhảy ra từ hồi ức, đâm từng dao từng vào ngực em.
Vậy nên đừng trách tiểu yêu tinh của anh được không?
Trang điểm xong, trời cũng vừa sáng.
Nói là rước dâu, thực chất cũng chỉ là qua chỗ khách sạn bên kia đợi một lúc, nghi thức vẫn được tiến hành ở vườn hoa phía sau tòa nhà.
Chiếc xe Ford buộc dây đỏ chạy trên đường lớn, người qua đường đều nói:
"Nhìn kìa! Đốc quân vẫn đưa đứa con gái phá sản đó về nhà kìa!"
"Cái loại hồ ly đó chắc chắn sẽ khiến nhà cửa không sống yên!"
Phải, lời họ nói đều đúng.
Khó khăn lắm mới tới khách sạn, tôi không dám trì hoãn, lập tức thay sang quần áo bình thường, cầm bọc vải nhỏ đã giấu kĩ từ trước, định rời khỏi thành phố này.
Hứa Tân Khác không thể sống.
Trình Thiên Đức đã sắp xếp rất nhiều đặc vụ đi ám sát anh, trên đường rước dâu bày đầy thiên la địa võng, dù anh có biết bay cũng không trốn được.
Nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi, tất nhiên phải nhanh chóng chạy khỏi đây.
Nhưng trước khi ra ngoài, tôi lại thấy một thứ màu đỏ trên bàn.
Đó là giấy đăng ký kết hôn Hứa Tân Khác đưa cho tôi khi anh mang sính lễ tới, vốn định sẽ đọc trong hôn lễ.
Tôi im lặng đi đến cầm giấy đăng ký kết hôn lên, mở ra xem thử, nét bút bên trên cực kỳ quen mắt, là chính tay anh viết.
Đè bút rất mạnh tựa như muốn viết vào giấy đăng ký kết hôn toàn bộ thâm tình cả đời mình vậy.
"Hai họ kết thông gia, cùng ký hiệp ước, gắn kết lương duyên vĩnh viễn, gọi là xứng đôi. Hôm nay ngắm hoa đào phấp phới bay, thành gia lập thất, mai sau con cháu đầy đàn. Lấy bạch đầu giai lão làm ước hẹn, viết trên giấy trắng, lương duyên trời ban như lá đỏ đề thi, chứng đôi uyên ương. Xin chứng."
Viết hay thật, gắn kết lương duyên vĩnh viễn, gọi là xứng đôi.
Nếu như giữa tôi và anh không bị chia cách bởi huyết hải thâm thù, thì tôi cũng nguyện cùng anh gắn kết lương duyên vĩnh viễn, dù trong lòng anh chẳng có tôi cũng chẳng sao.
Vậy nhưng... trời trêu ngươi, còn biết làm sao.
Tôi định đặt tờ giấy đăng ký kết hôn xuống, lại bỗng thấy buồn nôn.
Buồn nôn thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng chuyện liên quan đến nó lại khiến tôi không khỏi sợ hãi.
Hình như đã lâu lắm rồi tôi không tới tháng.
Một tối nào đó, Hứa Tân Khác đã nói với tôi:
"Chúng ta kết hôn đi, sau đó sinh con."
Con?
Sao lại có con được?
Nhất là sau khi tôi giết anh, sao đứa bé lại đến chứ?
Mà sau đó, tôi đã ngẫm lại càng nhiều chuyện liên quan tới Hứa Tân Khác hơn:
"Em có biết làm ấm giường không? Biết thì theo anh đi."
"Em muốn gì mà anh đây không cho em hả?"
"Khỏi phải tìm Trình Hạc Bích, tìm anh là được."
"Mít ướt, ngày vui vẫn còn dài mà."
...
Tờ giấy đăng ký kết hôn đã ướt đẫm cả mảng lớn, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, hai chữ "xin chứng" ở cuối đã mờ cả rồi.
Cái lạnh thấu xương ập đến khiến tôi mệt mỏi rã rời.
Tôi đặt bọc vải nhỏ xuống, ngồi trên chiếc giường đỏ au rộng rãi, bỗng chẳng muốn chạy nữa.
Nếu đã bảo sẽ làm quả phụ của anh thì sao có thể nói mà không giữ lời được?
Tôi bắt đầu đọc đi đọc lại tờ giấy đăng ký kết hôn, nước mắt chảy vào trong khuôn miệng hết đóng lại mở của tôi, toàn là vị đắng.
Tôi không nhịn nổi đoán mò ai sẽ gõ vào cánh cửa này trước đây?
Câu trả lời cũng chỉ có hai kiểu.
Một là Trình Thiên Đức thắng. Ông già nhỏ nhen đó nói là làm, nói giết cả nhà thì sẽ giết cả nhà, hẳn là quả phụ của Hứa đốc quân như tôi cũng chẳng may mắn thoát được. Nếu ông ta phái đặc vụ đến giết tôi, thì chắc tôi còn có thể giữ toàn thây.
Hai là Hứa Tân Khác thắng, nhưng anh thử nghĩ một chút là sẽ biết ngay kẻ phản bội là ai, cũng sẽ không tha cho tôi, lột da chặt xương là ít.
Bỏ đi, dù là chết cùng Hứa Tân Khác, hay là giao mạng sống cho anh thì cũng cứ để vận mệnh quyết định đi.
Nếu là cùng chết thì anh còn có thể gặp con dưới đó.
Thời gian từng phút trôi qua, thấy đã sắp qua thời gian rước dâu mà Hứa Tân Khác vẫn chưa tới.
Lòng tôi chùng xuống.
Tôi nở nụ cười tự giễu, Mễ Nhân, mày đang mong đợi gì chứ? Đại thù báo được rồi, mày phải vui.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, ngoài khách sạn vang lên tiếng súng ầm ĩ, tôi nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ. Phố phường mới nãy còn náo nhiệt giờ đã hóa loạn lạc, mấy người dân trúng đạn lạc ngã xuống giữa vũng máu, tuyệt vọng thở dốc.
Còn một đội mặc quân phục màu lam, tay cầm súng nhanh chóng xông vào khách sạn, chạy thẳng tới cầu thang.
Xem ra là Trình Thiên Đức thắng rồi.
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập. Tôi vốn tưởng sau khi họ xông vào sẽ giết ngay tôi, nào ngờ sĩ quan quân đội dẫn đầu lại không làm thế, anh ta rất nôn nóng nhưng vẫn lịch sự làm động tác tay "mời".
"Phiền cô Mễ đi cùng chúng tôi một chuyến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.