Thành Xuân Thảo Mộc Thâm

Chương 4:




Chủ quan rồi, biết thế lúc nãy tôi đã chạy luôn.
Tuy rằng Trình Thiên Đức có nội gián là tôi nhưng dù sao phía Nam của An Huy cũng là địa bàn của Hứa Tân Khác, đặc vụ do ông ta cử đi chỉ khiến Hứa Tân Khác bị thương, không giết chết được anh.
Không chỉ vậy, Hứa Tân Khác còn trở tay thực hiện một loạt hành động, giam giữ được Trình Hạc Bích ở hiện trường hôn lễ.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đầu óc của Trình Thiên Đức cũng rất nhanh nhạy, một đòn không thành công, ông ta lập tức cử người áp tải tôi lên tàu hỏa đi Bắc Bình.
Không chỉ có tôi, mà tù binh còn có Ứng Nguyệt đang mang bụng bầu nữa.
Quả nhiên Trình Thiên Đức đã coi thường tôi, ông ta cảm thấy quân bài là tôi đây không dùng được nữa nên còn tiện thể bắt luôn Ứng Nguyệt.
Tàu hỏa chạy ù ù qua một cánh đồng, tiếng còi quấy nhiễu khiến tôi hơi phiền muộn.
Bà nó, lần này tôi có hơi ngu thật, tại sao tôi lại muốn chôn cùng Hứa Tân Khác chứ? Cho dù có chôn cùng anh thì tại sao tôi có thể chờ ở khách sạn để người khác tới giết tôi chứ?
Người khác ôm cây đợi thỏ, tôi lại ngu ngốc đi làm con thỏ kia.
Lần này thì hay rồi, Hứa Tân Khác không chết, tôi còn bị bắt.
Chẳng lẽ đây chính là mang thai ngốc ba năm?
Tôi thấy buồn nôn bởi chính sự ngu xuẩn của mình.
Tuy rằng cô Ứng bị bắt làm tù binh cùng toa xe rất căng thẳng nhưng vẫn ân cần hỏi tôi có sao không, chăm sóc cho tôi đang không ngừng nôn khan như một người chị cả.
Ha... Lại bị hình tượng tốt bụng của cô ấy đè đầu, tôi hận.
Tôi sự Ứng Nguyệt nhìn ra gì đó nên chỉ nói là say tàu, ngủ một lát là ổn.
Tàu hỏa rầm rầm ù ù, mãi cho đến chạng vạng tối mới dừng lại.
Vừa xuống tàu, tôi và Ứng Nguyệt đã được đưa đến một căn biệt thự nhỏ.
Không thể không nói, Trình Thiên Đức đối xử với tù binh thật sự không tồi, một ngày ba bữa cung cấp đầy đủ, có thể đọc sách có thể đọc báo, còn có hai người giúp việc chăm sóc cho cuộc sống thường ngày của chúng tôi, ai không biết còn tưởng rằng ông ta bắt hai bà cô về ấy chứ.
Thật ra chuyện này cũng bình thường, ông ta đối xử không tốt với Ứng Nguyệt, Hứa Tân Khác sẽ đối xử không tốt với con trai ông ta, ông ta để Ứng Nguyệt chết, Hứa Tân Khác sẽ để con trai ông ta chôn cùng.
Trình Thiên Đức cũng không ngốc.
Nghĩ rõ ràng chuyện này, tôi bắt đầu yên tâm thoải mái tận hưởng tất cả, thỉnh thoảng còn an ủi Ứng Nguyệt thả lỏng tinh thần.
"Phụ nữ có thai không thể chịu được khiếp sợ, cô lại còn nhiều tháng nữa, càng phải nghĩ thoáng một chút."
Ứng Nguyệt cười nhạt, sự buồn rầu trên mặt giảm đi một chút.
Mấy ngày trôi qua, hai chúng tôi ở trong biệt thự thực sự không có chuyện để làm, Ứng Nguyệt bèn xin vú Trương nấu cơm tìm cho cô ấy thật nhiều kim chỉ, chuẩn bị dạy tôi đan áo len cho trẻ con.
Đôi tay này của tôi biết gảy đàn tỳ bà, biết đeo đồ trang sức, chỉ không biết thêu thùa may vá.
Hứa Tân Khác nói, đây chính là mệnh làm bà chủ nhà giàu.
Nhưng có lẽ là bởi vì bây giờ trong bụng tôi cũng có một đứa trẻ, nên lần đầu tiên tôi kiên nhẫn học tập.
Trải qua sự chỉ dạy của cô Ứng, mặc dù áo len do tôi làm ra vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra đó là thứ gì.
Ứng Nguyệt cầm thành phẩm của tôi sang, biểu cảm có chút cạn lời, nhưng cô ấy làm giáo viên lâu ngày, ít nhiều đều từng gặp một số học sinh kém, thế nên vẫn mỉm cười cổ vũ tôi: "Ừm... rất độc đáo."
Dối lòng!
Cô ấy chỉ vào một góc áo len: "Còn có thể thêu tên con lên đây, làm ký hiệu cho nó. Đúng rồi, con của cô Mễ tên là gì?"
Giọng nói của cô ấy dịu dàng du dương, nhưng lại khiến tôi như bị sét đánh.
"Sao cô... biết tôi mang thai?"
Ứng Nguyệt đặt áo len xuống, hơi suy nghĩ một lát rồi nhíu mày hỏi: "Tại sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là A Khác biết không?"
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng lại không nghĩ đến chuyện này.
A Khác?
Cô ấy có thể gọi anh là A Khác?
Cũng phải, trên thế giới cũng chỉ có cô ấy có tư cách này.
Lần đầu tiên lúc đi cao ốc quân đội tìm Hứa Tân Khác, tôi chỉ thấy dáng vẻ thuận theo của ngài đốc quân đối với cô ấy, một người lạnh lùng như vậy, thế mà lại có thể kể chuyện cười cho cô ấy ở trước mặt mọi người, chọc cho cô ấy che miệng cười không ngừng.
Người đời đều nói Hứa Tân Khác là một con sói ở phía Nam An Huy, nhưng ở trước mặt Ứng Nguyệt, anh lại ngoan đến mức chó cũng mặc cảm không bằng.
Sau đó, ngay lúc Hứa Tân Khác đưa cô ấy ra cửa, Ứng Nguyệt tập trung vẫy chào nên không cẩn thận bước hụt, lăn xuống bậc thang của cao ốc quân đội đến nỗi bị trật mắt cá chân.
Nói như vậy đi, tôi chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của Hứa Tân Khác.
Đôi mày kiếm sắp dồn lại với nhau, chân dài của anh cất bước, mấy bước đã nhảy xuống bậc thang, ôm lấy Ứng Nguyệt chạy về phía bên cạnh xe.
Chuyện lúng túng đó là, đúng lúc tôi đi tới bên cạnh xe.
Bánh ngọt vừa mua còn đang lúc lắc trong tay, tôi chưa hiểu chuyện gì thì Hứa Tân Khác đã đẩy tôi sang một bên, anh mở cửa xe, cẩn thận đặt Ứng Nguyệt xuống, đạp chân ga rồi nhanh chóng lao đi, vốn không để ý tới tôi đang ngã nhào trên mặt đất.
Thâm tình như vậy, Hứa Tân Khác để cô ấy gọi tên thân mật của mình thì có là gì chứ?
Ha, cô ấy gọi anh là A Khác, anh gọi cô ấy là Kiều Kiều, nghe tên thôi tôi đã cảm thấy hai người bọn họ lãng mạn rồi.
Tôi xen ngang mới là tội không thể tha.
Tôi không còn tâm trạng đan áo len cùng Ứng Nguyệt nữa, đứng dậy muốn đi lên tầng, Ứng Nguyệt lại kéo tay tôi, cô ấy cực kỳ thông minh, đã nhanh chóng đoán được ý nghĩ trong lòng tôi.
"Có phải là cô Mễ rất để ý đến quan hệ giữa tôi và A Khác đúng không?"
Cô ấy cứ hỏi tôi luôn vậy à?
Trời ạ, cô ấy thẳng thắn quá đó, càng làm nổi bật lòng dạ hẹp hòi của tôi hơn.
Tôi hơi tức giận, đặt mông ngồi xuống, muốn nghe xem cô ấy nói như thế nào.
Nhưng nghĩ lại, tôi đã phản bội Hứa Tân Khác rồi mà, sao bây giờ vẫn còn đắm chìm trong nhân vật người tình này chứ, ghen tuông với Ứng Nguyệt làm cái gì?
Ứng Nguyệt thấy tôi không đáp lời thì hơi xoay người lại, đỡ bụng nói: "Trước đây hoàn cảnh gia đình A Khác sa sút, cha mẹ mất sớm, cậu ấy được gửi nuôi ở nhà tôi, chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng tôi luôn coi cậu ấy là em trai ruột, nếu như không có chuyện này, tôi cũng nên gọi cô một tiếng em dâu."
Tôi hiểu ý định của cô ấy là muốn an ủi tôi, nhưng từ trong đó tôi lại nghe ra được một câu chuyện tình yêu của cô chủ nhà giàu và cậu chủ nghèo túng.
Xin cô đấy, cô Ứng, đừng có làm màu nữa.
Cô ấy còn tiếp tục nói, tôi sẽ không thể khoan dung được nữa đâu...
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã ba tháng trôi qua.
Trình Thiên Đức cũng không ngăn cản chúng tôi nghe ngóng tin tức bên ngoài, mặc dù tôi và Ứng Nguyệt bị giam cầm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài. Truyện Truyện Teen
Đương nhiên, đây cũng có thể là vì Trình Thiên Đức cũng khó mà bảo đảm bản thân, nào có rảnh rỗi lo chuyện chúng tôi.
Tin tức về Hứa Tân Khác trên báo Bắc Bình ngày càng nhiều, anh mượn sức được quân phiệt Tấn Hệ là Kiều Phương, dọc đường thế như chẻ tre, ba tháng ngắn ngủi đã đánh tới trước cửa nhà Trình Thiên Đức.
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu?
Cùng lúc đó, con của Ứng Nguyệt đã được chín tháng, chẳng mấy chốc nữa sẽ đi ra ngắm nhìn thế giới phồn hoa mà bẩn thỉu này.
Tôi hỏi Ứng Nguyệt có sợ hay không, cô ấy nói: "Sợ, nhưng lại rất muốn gặp được nó."
Hào quang người mẹ trên mặt cô ấy làm chói mắt tôi.
Xoa cái bụng phía dưới có chút nhô lên, tôi cũng bắt đầu sinh ra một chút chờ mong.
Con của tôi sẽ có dáng vẻ như thế nào đây?
Đứa nhỏ sẽ giống tôi nhiều hơn một chút, hay là giống Hứa Tân Khác nhiều hơn một chút?
Đứa nhỏ là con trai hay là con gái?
Thích múa đao cầm kiếm hay là cầm kỳ thi họa?
Tôi cũng rất muốn gặp đứa nhỏ.
Nhưng dường như nó không thích tôi, giống như bố nó vậy.
Con của Ứng Nguyệt điềm đạm nho nhã, trước giờ đều không giày vò mẹ nó.
Tiểu tổ tông trong bụng tôi thì khác, cả ngày lăn lộn qua lại, phải khiến tôi ói đến trời đất mù mịt mới chịu dừng lại.
Thật đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.
Tôi nghĩ, đứa nhỏ nhất định biết được chuyện xấu tôi làm, cho nên đang trừng phạt tôi thay bố nó.

Lúc cơn mưa đầu tiên của mùa thu đổ xuống, Hứa Tân Khác cuối cùng cũng đánh vào hang ổ của Trình Thiên Đức.
Lão khốn kiếp đó vì để Hứa Tân Khác không tìm thấy chúng tôi nên đổi cho chúng tôi mấy địa điểm, cuối cùng nhốt bọn tôi trong một cái sân nhỏ trước cửa có trồng hoa mộc lan.
Lúc đi vào, tôi còn đang nghĩ, thời cuộc khó khăn, cũng không biết bản thân có thể sống đến lúc cái cây này nở hoa hay không.
Theo lý mà nói, Ứng Nguyệt có lẽ buồn rầu hơn tôi, nhưng đi đường gian nan, cơ thể của cô ấy đã không chống đỡ nổi trước rồi, một khi đã bệnh thì cũng phải mấy ngày.
Phụ nữ mang thai không thể tùy tiện dùng thuốc, cô ấy chỉ có thể dựa vào sự bền bỉ mạnh mẽ chống đỡ, thật sự quá khó chịu, sẽ mơ hồ gọi “Li Nguyên”.
Li Nguyên là tên của chồng cô ấy, vị tiên sinh với đôi mắt viền vàng, ôn tồn lễ độ, thì ra tên là Li Nguyên.
Ứng Nguyệt vô cùng khó chịu, thân là bạn tù, tôi cũng không tiện thấy chết không cứu.
Cực nhọc ngày đêm mà chăm sóc mấy ngày, cô ấy dần dần khỏe lại rồi, nhưng từ đó trở đi chân của cô ấy cứ mãi sưng phù lên nặng nề, đi đứng cũng không tốt lắm.
Hà Bắc đều là lửa đạn, có thể chạy sớm đã chạy mất rồi, căn bản không có bác sĩ khám bệnh cho cô ấy, thậm chí tôi còn không biết lúc Ứng Nguyệt chuyển dạ phải làm thế nào.
Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của tôi là không sai.
Vài ngày sau, đại khái là chiến sự nguy cấp, Trình Thiên Đức cũng lười giấu chúng tôi rồi, liền điều hết tất cả thủ vệ đi, chỉ để lại hai tên cấp dưới trông chừng bọn tôi.
Nhưng cấp dưới cũng sợ hãi mà, nòng súng vừa vụt đến chân trước, bọn họ đã nhanh chóng chạy mất rồi, chỉ để lại tôi và Ứng Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Bọn tôi nên chạy, hay là không chạy đây?
Nếu không chạy thì khá có lỗi với cơ hội này.
Nhưng mà chạy, hai người phụ nữ mang thai bụng lớn có thể chạy đi đâu được?
Đang do dự, một tiếng pháo đột nhiên vang lên chấn động đến khiến đầu óc tôi đau nhức, căn nhà trệt nhỏ chúng tôi ẩn náu bị nổ sập một góc.
Tiếng pháo không đó đem tới mùa xuân ấm áp, ngược lại dọa đứa bé trong bụng Ứng Nguyệt đòi ra ngoài.
Nước ối chảy đầy mặt đất, tôi cũng hoảng sợ.
Tôi âm thầm mắng Hứa Tân Khác: Pháo nổ ầm ầm như vậy, đồ khốn kiếp anh không sợ nổ chết người trong lòng mình sao?
Nhưng tôi vẫn buộc bản thân phải bình tĩnh lại, run cầm cập dìu Ứng Nguyệt lên giường, bắt đầu đỡ đẻ cho cô ấy.
Cô ấy khẩn trương đến không có hơi sức để ra sức nữa, ở phương diện này cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, căn bản không biết nên làm thế nào để giúp cô ấy.
Tôi trấn an cô ấy, cổ vũ cô ấy, nhưng thấy không có tác dụng mấy.
Không lâu sau, hai mắt Ứng Nguyệt nhắm lại, hoàn toàn hôn mê.
Đứa bé vẫn còn kẹt ở trong kìa!
Tôi sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhanh chóng làm hồi sức tim phổi cho cô ấy.
Cái này vẫn là Hứa Tân Khác dạy tôi, không ngờ bây giờ dùng để cứu người phụ nữ trong lòng anh rồi.
Tôi không ngừng gọi cô ấy:
“Ứng Nguyệt! Ứng Nguyệt! Cô mau tỉnh lại! Không thể ngủ! Không phải cô nói còn muốn đặt tên cho em bé sao? Cô nghĩ xong chưa? Ngọn lửa chiến tranh bao trùm thế này, đợi đứa bé sinh ra, cô cứ gọi đứa bé là Tiểu Pháo được rồi! Quần áo chúng ta đan đều không đem đến, cô phải làm lại cho Tiểu Pháo đó!”

“Ứng Nguyệt, cô tỉnh dậy đi, cô vẫn chưa gặp được Li Nguyên đó! Không phải cô oán trách anh ấy thích đọc sách không quan tâm cô sao, đợi khi cô gặp anh ấy rồi, chúng ta cùng xé sách của anh ấy.”

“Ứng Nguyệt… Cô… Cô còn chưa gặp được em bé của tôi đó!”
Vào lúc tôi sắp tuyệt vọng, Ứng Nguyệt đột nhiên giật một cái, chậm rãi mở mắt ra:
“Không… Không được đặt tên là Tiểu Pháo.”
Tôi cũng biến nước mắt thành tiếng cười.
Người Hứa Tân Khác yêu, cuối cùng lại được tôi cứu sống rồi.
Rất nhanh, căn nhà trệt nhỏ vang lên một tiếng khóc.
Là một bé gái trắng trắng mập mập.
Ừm, quả nhiên không thể đặt tên là Tiểu Pháo.
Đặt là Tiểu Bàn đi. (胖 - Bàn: Béo, mập)
Đợi sắc mặt Ứng Nguyệt tốt hơn một chút, tôi một tay ôm Tiểu Bàn, một tay kéo Ứng Nguyệt yếu đuối lên: “Không thể ở lại nơi này.”
Mặc dù cô ấy đã mệt rã rời rồi, nhưng cũng biết nơi này không thích hợp ở lâu, lết hai cái chân sưng phù, từng bước chạy theo tôi ra ngoài.
Nhưng vừa mở ra sân ra, tôi liền há hốc mồm.
Ngay cái nhìn đầu tiên, khắp nơi là cảnh tượng hoang tàn;
Ánh nhìn thứ hai, là bước đi vội vàng của Trình Thiên Đức.
Tôi sợ đến cửa còn chưa ra, bèn đẩy Ứng Nguyệt vào bên trong sân.
Nhìn xung quanh một vòng, vốn không tìm được nơi nào có thể ẩn mình, nhưng tôi mơ hồ nhớ được, phía sau những căn nhà trệt nhỏ như thế này đều thường sẽ có một cái hầm đất.
“Phía sau có lẽ sẽ có hầm đất, cô ra phía sau trốn đi, đợi Hứa Tân Khác đến tìm cô.”
Ứng Nguyệt lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng thánh thiện: “Có ý gì? Vậy cô thì sao?”
“Trình Thiên Đức đến rồi, ông ta nhìn thấy tôi rồi, tôi không đi được.” Thấy cô ấy vẫn đang do dự, tôi nhét đứa bé vào tay cô ấy, lại nói: “Nhớ đến đứa bé, bây giờ cô làm mẹ rồi, cô phải bảo vệ con bé.”
“Nhưng cô cũng…”
Tôi đẩy Ứng Nguyệt một cái: “Còn không đi, sẽ không đi được nữa đó.”

Lúc Trình Thiên Đức đẩy cửa vào, tôi đang ngồi ở bên cái giếng đợi ông ta, từ sự tức giận của ông ta, tôi đại khái có thể đoán ra tình hình bây giờ.
Chẳng qua chính là ông ta bị Hứa Tân Khác đánh đến thất bại thảm hại, bây giờ muốn đến bắt con tin để đàm phán cầu hòa với đối phương.
“Ứng Nguyệt đâu?”
“Ồ, cô ấy sao, chạy rồi.”
“Một phụ nữ mang thai như cô ta, có thể chạy?”
“Trình Đốc quân à, ông không biết đâu, cô Ứng sinh xong rồi, chân có thể nói là rất tốt, lúc chạy bộ rất có sức sống, tôi còn không đuổi kịp.”
Trình Thiên Đức nắm lấy tóc tôi, nhìn chằm chằm vào bụng tôi, cười lạnh nói:
“Không sao, có cô cũng được.”
Tiếp đó, tôi bị bắt lên một chiếc xe màu đen.
Thật ra tôi muốn nói, Trình Thiên Đức thật sự đánh giá cao tôi rồi, Hứa Tân Khác lại không yêu tôi, anh có lẽ sẽ đau lòng vì đứa bé, nhưng nếu anh muốn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người sinh cho anh, anh sẽ không để ý đứa bé này trong bụng tôi đâu.
Trình Thiên Đức lấy bọn tôi ra trao đổi, không hề có chút tác dụng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.