Chu Tâm năm nay mười lăm tuổi, ở cách nhà cô hai căn, bà lão Tần mới có đứa cháu ngoại chuyển về sống cùng, nghe đâu là hơn cô hai tuổi, chiều đó Chu Tâm đứng ở cửa nhìn thấy một cậu con trai vóc người cao gầy, làn da trắng xanh, gương mặt thanh thoát, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào, so với Lục Ngôn tiền bối quả thật đẹp trai hơn rất nhiều.
Con người ta rất dễ bị sắc đẹp cám dỗ, tiểu Tâm lúc mười lăm tuổi, thiếu nữ mới lớn cũng không tránh khỏi, nhưng là Doãn Mặc Niên tính tình kỳ lạ, cư xử rất lạnh nhạt, Chu Tâm tìm cơ hội trò chuyện với cậu ta liền bị cậu ta bơ đi. Mấy lần như vậy, Chu Tâm liền quyết định không thích cậu ta nữa.
Doãn Mặc Niên học cùng trường với Chu Tâm. Một ngày mùa đông, Chu Tâm thấy Doãn Mặc Niên hối hả chạy trong sân trường, lúc đó cô còn cười khoái chí “Đi trễ a, để xem anh bị phạt thế nào?”. Trong giờ học còn cố tình xin đi vệ sinh để chạy lên lớp anh xem.
Nhưng sau đó, khi Chu Tâm thấy Doãn Mặc Niên mặc chiếc áo khoác mỏng, đứng ngoài cửa lớp, mái tóc rối tung, hai bàn tay chắp lại trước ngực lạnh đến tím tái. Chu Tâm len lén nhìn, ý tưởng muốn chọc ghẹo anh một chút cũng tan biến mất.
Hôm sau, Chu Tâm đứng ở cửa nhà, mãi cũng không thấy Doãn Mặc Niên, gần đến bảy giờ, Chu Tâm mới hối hả chạy vào trường. Doãn Mặc Niên không có nghỉ học như cô tưởng, cậu đến lớp sau cô một chút, cũng không đến nỗi trễ.
Hôm sau, Chu Tâm đứng trước cổng nhà Doãn Mặc Niên, do dự một chút liền lớn tiếng gọi. Bà lão Tần đi ra “Tiểu Tâm, Mặc Niên đi học rồi”.
Chu Tâm ngẩn người một chút, liền cười chào bà. Trên đường cô cứ suy nghĩ mãi, cô thức từ sớm, cũng không thấy Doãn Mặc Niên ra khỏi nhà, hay là… vốn dĩ cậu ấy thức còn sớm hơn cô.
Hôm sau nữa, Chu Tâm quyết định thức dậy từ lúc năm giờ, không thấy Doãn Mặc Niên đi ra.
Hôm sau nữa, Chu Tâm thức vào lúc bốn giờ, chừng mười lăm phút sau, cô thấy Doãn Mặc Niên đạp xe đạp, đi ra khỏi nhà.
Quái, cậu ấy làm cái gì mà thức sớm như vậy? Chu Tâm hỏi, Doãn Mặc Niên lơ đi, không đáp.
Mấy ngày sau, một lần Chu Tâm bất giác nhắc đến Doãn Mặc Niên, mẹ Chu mới cười nói “Thằng bé đó rất đáng thương, còn nhỏ lại biết đỡ đần bà, sáng nào cũng đi giao báo, giao sữa cho người ta, là mấy chai sữa con uống hằng ngày đó”.
Chu Tâm lúc đó có chút ngây người, Mặc Niên thật tội nghiệp a, buổi sáng lạnh thế này, Chu Tâm sáu giờ mới thức dậy đi học, mà cậu ta đã thức từ lúc bốn giờ, mỗi ngày Chu Tâm mặc chiếc áo khoác dày như cái chăn, mà đều cảm thấy lạnh, còn cậu ấy, mỗi ngày đều mặc chiếc áo khoác mỏng ấy chạy đi giao đồ.
Chu Tâm bỗng nói với mẹ Chu “Mẹ, ngày mai mỗi ngày con sẽ uống ba chai sữa”.
Mẹ Chu đang dọn dẹp, bỗng nhìn cô ngạc nhiên “Không phải mỗi ngày ép con uống một chai đã rất khó rồi, sao vậy?”.
“Thầy giáo nói uống nhiều sữa rất tốt, còn có thể giúp cao hơn”.
Mẹ Chu bật cười “Được được, ngày mai mẹ sẽ nói với tiểu Niên”.
Kết quả là trưa hôm sau, khi tan học, Doãn Mặc Niên có vô tình lướt qua Chu Tâm, không lạnh không nhạt nói một câu “Uống nhiều sữa cũng chưa chắc cao hơn đâu, tốt nhất nên tập thể dục một chút, nếu không sẽ béo ra đấy”.
Đó là lần thứ hai Doãn Mặc Niên chủ động nói chuyện với cô, từ lúc cậu chuyển về đây đến nay đã được nữa năm, lần đầu tiên là “Tránh ra một chút, cản đường của tôi rồi”.
Quả thật, giọng của Doãn Mặc Niên rất trầm ấm, rất dễ nghe, Chu Tâm biết là do trưởng thành, nam sẽ bị vỡ giọng, nhưng mấy đàn anh cô biết, giọng nói ồ ồ, cứ như heo kêu ấy, không bằng một góc của Doãn Mặc Niên.
Mùa đông năm đó trôi qua nhẹ nhàng, thái độ của Doãn Mặc Niên đối với Chu Tâm có chút tốt hơn, ít nhất, cậu sẽ trả lời cô, chứ không bơ đi như lúc trước.
Mùa hè năm sau, bởi vì Doãn Mặc Niên có thành tích vô cùng tốt, xếp thứ hai toàn trường, Chu Tâm liền xin mẹ Chu nhờ gia sư dạy kèm, đương nhiên người cô chọn là Doãn Mặc Niên.
Chu Tâm mười lăm được xem là đã dậy thì, cô nhìn thế nào cũng thấy phía trước mình có một chút nhô ra, vậy mà mấy đứa bạn cứ trêu cô mang theo cái sân banh trước ngực. Hơn nữa, Chu Tâm có làn da trắng, gương mặt thanh tú, đôi mắt hai mí đen láy, thường thì Chu Tâm để tóc xõa ngang vai, trống rất đáng yêu. Mà Doãn Mặc Niên đối với tiểu Tâm đáng yêu trước mặt, duy trì một bộ dạng nghiêm nghị, lạnh nhạt.
Doãn Mặc Niên nhìn bài làm ba mươi câu, Chu Tâm chỉ đáp đúng tám câu, đôi mày cậu nhíu lại, nhìn Chu Tâm, Chu Tâm biết mình sai quá nhiều, chỉ có thể cười hề hề “Mặc Niên, em đói bụng, không suy nghĩ được nhiều a”.
Doãn Mặc Niên nhướng mày “Không phải ban nãy mới ăn cơm rồi sao?”.
“Ăn rồi a, nhưng mà, hiện tại lại đói”.
“Vậy… nghỉ hai mươi phút”.
Chu Tâm nhoẻn miệng cười, chạy vào bếp, một lát sau bưng vào một đĩa trái cây.
Cô bóc một trái nho bỏ vào miệng, sau đó lại đưa một trái tới trước miệng Doãn Mặc Niên.
“Em ăn đi, tôi không đói”.
Chu Tâm không nói, chỉ chăm chú nhìn anh, bàn tay vẫn không có di chuyển.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Doãn Mặc Niên đưa tay, muốn cầm lấy, nhưng Chu Tâm né đi, sau đó lại nhất quyết phải đút anh ăn trái nho này… sau đó, Doãn Mặc Niên miễn cưỡng há miệng.
Chu Tâm nhìn Doãn Mặc Niên hơi cuối đầu, hai tai anh ửng đỏ, cô cố nín cười, cuối cùng lại ôm bụng cười lăn ra. Doãn Mặc Niên có chút bối rối, ngượng đỏ mặt, trừng mắt với cô.
Chu Tâm hít mấy hơi, vừa cười vừa nói “Mặc Niên, anh thật đáng yêu a”. Cô không nghĩ tới, cái người mà cô vừa bảo là đáng yêu đó, bắt cô một hơi làm đến mười bài tập, gấp đôi thường ngày.
Đầu tháng mười một, nhiệt độ bên ngoài là năm độ, Doãn Mặc Niên vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng của năm ngoái, cô nhìn anh, tò mỏ hỏi “Mặc Niên, anh mặc thế này không thấy lạnh sao?”.
Doãn Mặc Niên lôi mớ sách ra, không có nhìn cô, thuận miệng đáp “Quen rồi, cũng không lạnh lắm”.
Chu Tâm khẽ à một tiếng, cũng không quan tâm đề tài lạnh hay không lạnh.
Đến tháng mười hai, bên ngoài trời, đã là 0 độ. Chu Tâm rót một ly sữa ấm đặt trước mặt Doãn Mặc Niên, sau đó cô lại đặt một chiếc áo khoác len trước mặt anh.
“Cái này tặng anh”.
Doãn Mặc Niên khẽ nhíu mày, sau đó bình thản lướt qua “Không cần đâu”.
“Nhận đi mà, cái này là em tự đan đó…à, do mới học, nên có chút… không được đẹp lắm”.
“Không cần, em để mặc đi”.
Chu Tâm bày ra bộ mặt đáng thương, nhất quyết nài nỉ anh nhận lấy “Nhận đi mà, coi như quà giáng sinh ấy, vả lại, em đan xấu thế này, không đem tặng cho ai được”.
Doãn Mặc Niên do dự một chút rồi cầm lấy “Cám ơn”.
“Anh mặc thử đi”.
Doãn Mặc Niên khoác vào, rất dày, cái này cô đan đến tận ba lớp, quả thật rất dày, rất ấm. Cũng không đến nỗi xấu tệ, có hơi rộng một chút so với người của anh.
Chu Tâm nhìn trái, nhìn phải, bỗng xụ mặt “Em không biết kích cỡ của anh, chỉ ước chừng mà thôi, quả thật rộng hơn rồi”.
Khóe miệng Doãn Mặc Niên có chút giương lên, rõ ràng là cô đan cho anh, quà cũng nhận rồi, thôi thì giáng sinh tặng lại cô món quà vậy.
“Không rộng lắm, rất ấm…cám ơn em”.
Chu Tâm nghe anh nói, liền cười híp cả mắt. Có cảm giác rất thành công.
Giáng sinh năm đó, Chu Tâm vốn muốn hẹn Doãn Mặc Niên đi chơi, nhưng buổi tối Doãn Mặc Niên còn phải đi phát quà, đến hơn tám giờ là xong.
Thời đó đã có điện thoại. Nhưng Doãn Mặc Niên không có mua. Vì thế, Chu Tâm nói là sẽ đợi Doãn Mặc Niên ở quãng trường. Cũng không biết là bao lâu anh sẽ tới, nhưng đến chín giờ là cô phải về nhà.
Giáng sinh, đáng lẽ phải đi chơi với bạn, hoặc là ở nhà với gia đình, ngoại lệ thì có những người giống như cô, một mình đứng ở một góc quãng trường thưa người, chờ Doãn Mặc Niên, cũng có những kẻ gây rối, sinh sự giống bọn nhóc trước mặt. Cũng tầm tuổi cô, chỉ là có đến năm tên.
Tay cầm gói quà của Chu Tâm run lên. Một tên nhướng mày, đưa tay muốn chạm vào mặt cô, Chu Tâm nghiêng mặt né được, hắn lại bật cười ha hả, một tên khác bước lên muốn giật lấy gói quà của cô. Chu Tâm nhất quyết giữ chặt, cô dùng sức đạp mạnh một tên, sau đó cắm đầu chạy. Lúc nhìn phía sau, bọn chúng gần như là đuổi kịp, Chu Tâm lo sợ run bần bật, thầm nghĩ chuyến này tiêu rồi. Cô đâm sầm vào một người, cũng không quan tâm người đó là ai, miệng lắp bắp “Cứu…cứu với”.
Người kia ôm lấy đầu cô vào trước ngực mình, từ trên đỉnh đầu truyền xuống giọng ấm áp quen thuộc “Không sao, tôi ở đây, không cần sợ”.
Là anh, Doãn Mặc Niên.
Chu Tâm có chút sững sờ, nhìn Doãn Mặc Niên một mình đánh cho đám nhóc bò lăn bò càng.
Chu Tâm, chớp chớp mắt, trưng ra một bộ mặt như con cún, chỉ còn thiếu cái đuôi vẩy vẩy.
Doãn Mặc Niên cau mày nhìn cô, thở dài, đưa tay vuốt lại mớ tóc đã sớm rối bù của cô, giọng có chút tức giận “Có biết đã mấy giờ rồi không?”.
Chu Tâm ngờ nghệch lắc đầu. Doãn Mặc Niên lại thêm tức giận, kéo cánh tay đeo đồng hồ của cô lên. Chu Tâm nhìn… thản thốt, thiếu chút là hét lên, vậy mà đã chín giờ rưỡi.
“Tại sao vẫn chưa về nhà? Nếu tôi không đến thì sao?”.
“Em… không phải anh đã tới rồi sao, em biết anh sẽ tới mà”. Càng nói giọng càng nhỏ lại.
Anh vốn nghĩ cô đã về nhà rồi, nhưng để chắc chắn, nên mới một chuyến tới đây. Chỉ thấy cô đâm sầm vào trước ngực mình, phía sau là một đám nhóc đuổi theo, phải biết lúc đó anh tức giận đến mức nào, chỉ muốn xông vào đập mấy đứa kia một trận.
Kết quả nghe được giọng nói run rẩy của cô, phải dằn lòng xuống mà trấn an cô. Cô ngốc như vậy, chỉ vì nghĩ anh sẽ đến nên cứ đứng chờ, anh nghĩ đến tối nay, thật cảm ơn một chút lo lắng mà anh nghĩ dư thừa kia, nếu anh không đến, chuyện gì xảy ra anh cũng không dám nghĩ đến.
Chu Tâm chìa gói quà nhỏ ra, mỉm cười nói “Giáng sinh vui vẻ”.
Doãn Mặc Niên dưới ánh mắt chờ mong của cô, chầm chậm cầm lấy.
Khẽ mở miệng “Cám ơn em”.
Đi được nữa đường, Doãn Mặc Niên bỗng nhét vào túi áo Chu Tâm cái gì đó, cô muốn lấy ra, anh đã bảo “Về nhà hãy xem”.
Chu Tâm ngây người nhìn anh, sau đó nắm lấy vạt áo anh, nhón chân, hôn lên má anh. Doãn Mặc Niên sững sờ, nhìn bóng dáng chạy phía trước, cảm giác ấm áp vẫn còn trên mặt. Anh không biết, chính mình lúc ấy đã cười ngây ngốc như thế nào.
Ở trong phòng, Chu Tâm nhìn sợi dây chuyền nhỏ hình ngôi sao trong tay, khóe miệng nhếch cao đến gần như chạm tai. Đeo nó vào cổ, lại ngắm tới ngắm lui cả tiếng đồng hồ.