[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 11:




11.
Dận Tộ cũng không tức giận, cười nói: “Còn là Thái tử điện hạ hiểu rõ thần đệ, thần đệ từ nhỏ không phải lá gan đã đặc biệt nhỏ rồi sao? Bất quá như chuyện lần này, đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng ảm đạm, nha đầu kia một thân bạch y tóc tai buông xõa mò đến trước giường, mặt bôi phấn trắng bệch, môi thoa son như máu, nửa đêm mở mắt vừa thấy thực sự cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh… Cũng may mấy năm nay có Đoạn thái y không ngừng giúp thần đệ điều dưỡng, bằng không chỉ một chút như vậy, phỏng chừng Thái tử điện hạ cũng không còn gặp được thần đệ nữa rồi.”
Khang Hy nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, nặng nề dằng mạnh chung trà, nói: “Người đâu rồi?”
Dận Tộ nói: “Nhi tử phái người tiễn các nàng đi thôn trang.”
Khang Hy không vui nhíu mày, nói: “Loại nô tài không hiểu quy củ này chỉ cần đánh chết liền xong việc, giữ làm gì?”
Dận Tộ cười nói: “Hoàng a mã, người cũng biết con nhát gan, vốn đã bị nàng làm hoảng sợ, nếu nàng thực sự chết đi con còn có thể ngủ ngon giấc sao? Hoàng a mã yên tâm, con tự nhiên không để nàng sống khá giả, chỉ là giữ lại một cái mạng mà thôi.”
Dận Trinh chớp mắt nói: “Lục ca, nha đầu kia sao lại lớn gan như vậy? Nội vụ phủ không phải đã dạy dỗ quy củ rồi sao?”
Tính nết của các vị chủ tử trong hậu cung người bên dưới làm sao không hiểu rõ, Dận Tộ tính tình tốt thế nhưng buổi tối phòng ngủ tuyệt đối không cho người ở lại, nhất là nữ nhân. Nội vụ phủ nếu đã biết là đưa người đến chỗ Dận Tộ không có khả năng không chỉ điểm các nàng, dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện, nội vụ phủ là kẻ đầu tiên không thoát thân được.
Dận Tộ tán dương nhìn y một cái, lời này tiếp được tốt!
Cười nói: “Làm sao lại không dạy qua quy củ? Đừng nói nội vụ phủ, ngay cả ma ma bên người Ngạch nương, nô tài trong phủ của ta, thậm chí đích thân Ngạch nương cũng đã căn dặn, nào biết nha đầu kia ăn thuốc mê của ai?”
Nhún nhún vai nói: “Lúc này ta là mặc kệ nàng, trước cứ nhốt tại thôn trang làm vài tháng việc thô sử, nếu chịu đựng được thì cái gì biên doanh, biên thành đều đưa qua một vòng, như vậy mà vẫn chưa chịu khai ta liền xem như xương cốt nàng cứng, cứ vứt tại đó làm quân kỹ cả đời, cũng coi như khao thưởng biên quân. Được rồi, Dận Trinh ngươi cũng nghìn vạn lần không được nói lại cho Ngạch nương, Ngạch nương cũng không thích ta làm những việc như vậy.”
Dận Nhưng cau mày nói: “Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, Lục đệ làm nhục một nữ tử yếu nhược như vậy có phải đã quá phận rồi chăng? Không phải chỉ là nóng lòng xuất đầu tự tiến chẩm tịch mà thôi sao? Đây cũng nào xem như sai lầm gì lớn chứ?”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Ở trong lòng Thái tử điện hạ, những sự tình như ‘thiếu chút nữa’ lấy mạng đệ đệ cho tới bây giờ đều là việc nhỏ.”
Sắc mặt Dận Nhưng nháy mắt trở nên xanh mét, Khang Hy trách mắng: “Dận Tộ!”
Dận Tộ đứng dậy, nói: “Hoàng a mã thứ tội, trên người nhi tử còn có chút việc liền cáo lui trước. Trên vai Hoàng a mã còn gánh vạn lý giang sơn, trăm vạn lê dân, nhi tử đã là người trưởng thành tuy rằng không thể vì Hoàng a mã phân ưu thế nhưng cũng không thể ngay cả một mẫu ba phân đất nhà mình cũng không quản hảo, còn phải để Hoàng a mã quan tâm.”
Thấy Dận Tộ không đợi Khang Hy gật đầu liền phải xoay người rời đi, Dận Trinh vội vàng đứng dậy gọi: “Lục ca!”
Dận Tộ xem như không nghe thấy, phất tai áo bỏ đi.
“Hoàng a mã, ngài đừng trách Lục ca, huynh ấy ấy…”
“Phanh!” Đáp lại y chính là một chung trà đập vào vách tường vỡ nát, hương trà thơm ngát từ đó chảy xuống, màu sắc nồng đậm dọa người.
Dận Trinh sợ đến không nói nên lời, mở to mắt nhìn Khang Hy nhanh chóng rời đi.
Dận Nhưng chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt Dận Trinh, nói: “Huynh đệ các ngươi, thật đúng là rất tốt… rất tốt.”

“Lục ca, Lục ca!”
Dận Tộ quay đầu lại, thấy Dận Trinh chạy như bay đến, cau mày hỏi: “Sao đệ lại đến đây? Trộm chạy ra ngoài?”
“Ta có xin phép nghỉ!” Dận Trinh nói: “Lục ca, Hoàng a mã vừa rồi đã ném chung trà.”
“Ừ.”
Dận Trinh mở to mắt, cường điệu nói: “Lục ca! Ngươi vừa đi Hoàng a mã liền ném chung trà đấy!”
“Ta biết a!”
Y cũng không phải kẻ điếc, động tĩnh lớn như vậy làm sao không nghe được? Ở trước mặt Khang Hy còn người nào dám ném đồ sao.
“Vậy ngươi còn… còn…”
Dận Tộ nhún nhún vai: “Hoàng a mã lại không ném trước mặt ta.”
Dận Trinh trợn mắt há mồm: Lục ca nha, Lục ca của ta, ngài chọc Hoàng a mã giận đến như vậy làm sao có thể bình tĩnh đến thế chứ!
Dận Tộ cười nói: “Dận Trinh, ngươi đừng lo lắng, Hoàng a mã sẽ không phát giận trước mặt ta.” Hơn nữa cái chung trà kia cũng chưa chắc là ném cho y nhìn.
“Vì, vì sao?”
Dận Tộ cười cười: “Bởi vì ta có bệnh nha!”
Làm phụ thân, ở trước mặt nhi tử có tâm tật, vô luận có loại tính tình gì đều phải thu liễm lại.
Không ai có thể giả vờ sủng nịch một người vài mươi năm, bởi vì mặc kệ ngay từ đầu là ôm mục đích gì, đợi ngày tháng lâu rồi, chờ sủng nịch đã thành thói quen, giả cũng thành thật. Huống hồ người kia còn không phải địch nhân mà là thân nhi tử có thể khiến ngài hơi hơi kiêu ngạo.
Lúc ban đầu có thể là vì áy này, có thể là vì thương tiếc, có thể là vì những đứa con trai khác không thể dung túng vậy nên mới dốc hết sức lực sủng nịch đau lòng y. Ở đoạn thời gian đó, ngài đối với y thậm chí còn tốt hơn đối với Thái tử.
Mãi đến sau nàu, cái loại sủng nịch đau lòng này đã thành thói quen, có đôi khi ngay cả Khang Hy cũng sẽ sản sinh ra lỗi giác rằng mình chỉ có một nhi tử là Dận Tộ
Ôm y đi Thượng Thư phòng học bài.
Đích thân hỏi những món y thích ăn, giúp y an bày tiểu trù phòng, phân phái ma ma am hiểu dược thiện trông coi.
Đặt y lên đầu gối cầm tay dạy y viết chữ, dạy y dùng que tính, dạy y tiếng Mãn, tiếng Mông, tiếng Anh Cát Lợi.
Dễ dàng tha thứ y thỉnh thoảng phát hờn dỗi.
So với những nhi tử ôn thuần và đám thê thiếp, đứa nhi tử có tâm tật triền thân này lại hoạt bát đến kỳ cục.
Thích bám giường lại không chịu đi học, sẽ ham chơi không chịu đúng giờ đi ngủ, sẽ trộm uống ngự tửu của ngài say đến ngã trái ngã phải…
Nói không uống thuốc liền không uống thuốc, cho dù ngài trừng mắt trợn râu mép vỗ bàng bôm bốp cũng không có tác dụng.
Bởi vì ngài tịch thu cung tên của y, y còn tức giận vài ngài không chịu nói chuyện với ngài, mãi đến khi ngài lệnh cho hạ nhân làm một bộ cung tiễn nhỏ cho y mới chịu trưng ra vẻ mặt hoan hỷ.
Khi có thứ gì yêu thích, bưng trà rót nước đấm lưng xoa vai ân cần đến không được. Đợi khi đồ vật tới tay rồi, nếu không phải ngài sai người truyền triệu liền kiên quyết không đến gặp…
Có lẽ đây mới là cảm giác làm phụ mẫu, Khang Hy chỉ có ở trên người Dận Tộ mới có thể tìm được cảm giác vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch như khi các đại thần nhắc tới nhi nữ của mình.
Giữa lúc tất cả mọi người đều ao ước sự sủng ái Dận Tộ nhận được, lại không biết Dận Tộ một mực đang đi xiếc dây.
Ở trước mặt Khang Hy, y không dám quá làm càn lại không thể quá dịu ngoan.
Quá làm càn sẽ khiến Khang Hy chán ghét vứt bỏ, quá dịu ngoan Khang Hy sẽ quen với việc y cứ mãi dịu ngoan cả đời, một khi y không còn nghe lời như vậy, Khang Hy sẽ cảm thấy bị lừa dối bị thương tổn, sau đó đem y vứt bỏ như món đồ hư hỏng.
Ỷ vào cảm giác áy náy ban đầu của Khang Hy và tâm tật trên người mình, Dận Tộ từ đùa bỡn chút tính tình của tiểu hài tử, từng chút từng chút rèn đúc sự nhẫn nại của Khang Hy đối với mình. Đến bây giờ cho dù y mất hứng xoay người rời đi, Khang Hy cũng chỉ ném chung trà sau lưng y.
Hơn mười năm qua, kỹ năng đi xiếc dây và diễn xuất của Dận Tộ đã mãn điểm từ lâu, lúc ban đầu mới tới còn cẩn thận như đi trên băng mỏng, đến hiện tại thành thạo nắm vững, hành vi thái độ khi ở bên cạn Khang Hy cũng sớm trở thành bản năng không thể phân rõ thật giả. Cũng giống như sự quan ái của Khang Hy với y, chỉ sợ ngay cả bản thân Khang Hy cũng không biết trước chữ quan ái kia còn cần thêm vào hai từ ‘tận lực’ hay không.
Vừa ra đến cửa cung đã thấy mã xa của Dận Chân dừng ở ven đường, Dận Tộ vẫy lui xa phu của mình nhanh chóng bò lên.
“Lục… Lục gia…”
“Xe của Tứ ca thật là keo kiệt, ngươi đi xe ngựa của gia mang noãn lô (*lò sưởi than loại nhỏ) tới.”
Xa phu của Dận Chân trưng ra vẻ mặt đau khổ nhìn Dận Tộ: “Lục gia, ngài có thể hay không… nô tại thực sự không làm chủ được nha…”
Nếu đổi một người khác, hắn đánh chết cũng không dám cho đối phương lên xe ngựa, thế nhưng đây là Lục a ca, người ngoài có lẽ không rõ lắm, thế nhưng hắn làm người hầu hạ bên cạnh Dận Chân làm sao không biết chủ tử đối với người này có bao nhiêu bất đồng?
Dận Tộ kinh ngạc nói: “Gia cho ngươi làm chủ sao?”
Xa phu ngẩn người, tự tát mình mấy bạt tay, thành thành thật thật đi lấy đồ cho vị tổ tông này, còn mang điểm tâm và trà nước trong ngăn ngầm dọn cho y hưởng thụ.
Vừa rồi Dận Tộ không thấy được Dận Chân ở bên cạnh Khang Hy, hẳn là đi gặp Đức phi đi, quan hệ giữa mẹ con bọn họ mặc dù có sự nỗ lực hàn gắn của Dận Tộ đã không còn tựa nước với lửa như ban đầu, thế nhưng mỗi khi gặp nhau cũng không có gì để nói, vậy nên lần nào Dận Chân đến cung của Đức phi cũng không lưu lại quá lâu.
Quả nhiên chưa đợi lâu lắm Dận Chân đã đi ra, Dận Tộ vốn định trốn trên xe Dận Chân chờ, đợi hắn đến gần thì nhảy ra hù dọa, lúc này nhìn thấy người cùng đi với đối phương nhất thời hối hận mình lỗ mãng, nhanh chóng nhảy xuống xe.
“Tứ ca, Tứ tẩu!”
Dận Chân ừ một tiếng, nói: “Có việc?”
Dận Tộ ngại ngùng nói: “Không biết Tứ tẩu cũng ở đây, chỉ định đùa với Tứ ca một chút, Tứ tấu chớ trách đệ lỗ mãng.”
Có lẽ là vì Hoàng quý phi Đông Giai thị đi sớm, vì muốn củng cố cảm tình của Dận Chân và gia tộc, Đông Quốc Cương đã chủ động xin Khang Hy chỉ hôn, đem cháu gái gả cho Dận Chân, hiện tại hai người thành hôn cũng đã được hơn một năm.
Tiểu Đông Giai thị rất ít ra ngoài, Dận Tộ chỉ từ xa nhìn thấy vài lần trong hôn lễ và mấy lần đại yến, nghe nói người là do Dận Chân tự chọn, lại có danh nghĩa biểu muội, hẳn là cực hợp tâm ý. Lúc này gần gũi quan sát, quả nhiên quốc sắc thiên hương, chỉ tiếc dáng dấp có chút tiều tuy, đôi mắt rưng rưng, thần tình đáng thương —— hóa ra sở thích của Tứ ca là như vậy nha!
Tiểu Đông Giai thị miễn cưỡng cười cười nói không dám.
Dận Chân nói: “Ta và nàng vừa vặn gặp được tại cung của Ngạch nương, không phải cùng đi. Ta còn có việc, nàng về trước đi!”
Một câu sau là nói với Đông Giai thị.
Đông Giai thị muốn nói lại thôi, Dận Tộ lại rất có ánh mắt, cười nói: “Đệ chỉ là nhàm chán muốn tìm Tứ ca xin chén trà uống, Tứ ca vẫn là trước đưa Tứ tẩu về thôi, đợi quay đầu lại đệ lại tìm đến.”
Dận Chân cũng không để ý đến y, trực tiếp lên xe, nói: “Còn không đi?”
Dận Tộ đành phải mỉm cười xin lỗi Đông Giai thị, xoay người lên xe ngựa, xa phu nhận được phân phó liền quất roi, bánh xe lọc cọc lăn trên đường đá.
Dận Tộ nhìn qua cửa xe thấy Đông Giai thị còn đứng tại ven đường, si ngốc nhìn theo mã xa rời đi, cảm giác tội ác bất chợt nảy sinh, buông mành nói: “Tứ ca, có phải Ngạch nương lại làm khó Tứ tẩu?”
Dận Chân từ chối cho ý kiến.
Dận Tộ nói: “Tứ ca cũng biết, mặc kệ nàng có bao nhiêu lấy lòng khôn khéo, chỉ bằng họ của nàng Ngạch nương cũng không có khả năng yêu thích. Tứ ca không bằng để nàng ít tiến cung vài lần, Ngạch nương cũng không phải loại người thích chủ động tìm người dằn vặt, không nhìn thấy tự nhiên không làm khó nàng.”
Đôi mắt của Dận Chân đen kịt nhìn Dận Tộ, Dận Tộ nhấc tay đầu hàng: “Đệ bất quá chỉ nói vài câu, Tứ ca sẽ không ghen tị chứ? Đệ hôm nay vẫn là lần đầu tiên nói được với Tứ tẩu mấy chữ đâu!”
“Là Ngạch nương gọi nàng tới,” Dận Chân thản nhiên nói: “Ngạch nương cũng không làm khó nàng, là tính tình của nàng vốn dĩ đã như vậy.”
Tính tình như vậy?
Nghe giọng điệu bình thản hờ hững này, xem ra cảm tình của Dận Chân đối với Đông Giai thị cũng không sâu sắc như người ngoài truyền tụng đi.
Nhất thời không còn gì để nói.
Hai người đã hơn mười năm chưa từng ngồi chung với nhau bình tĩnh trò chuyện thế này, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, thế nhưng lại cảm thấy cứ thế yên tĩnh mà ngồi tựa hồ cũng không tệ.
Chẳng biết qua bao lâu, mã xa dừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm của xa phu: “Gia, đến rồi.”
Cũng như khi còn bé, Dận Chân xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ Dận Tộ, Dận Tộ do dự một chút mới đặt tay vào bàn tay to có chút mệt nhọc thô ráp của Dận Chân, mượn lực nahry xuống, nói: “Đây là địa phương nào?”
“Đệ không phải nói muốn uống trà sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.