[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 33:




Mặc dù đã có bức họa, thế nhưng muốn tìm vài người giữa cái kinh thành rộng lớn như vậy cũng không phải dễ dàng, ngay đêm đó Dận Tự và Lý bộ đầu liền cùng nhau hồi kinh, phối hợp nhân thủ của Hình bộ, Thuận Thiên phủ và Binh bộ, bày ra thiên la địa võng nghiêm mật tìm kiếm.
Đây chính là sở trường của Dận Tự, trên phương diện này chỉ sợ ba Dận Tộ buộc lại với nhau chưa chắc đỉnh qua một Dận Tự.
Đến sáng hôm sau Dận Tộ lại đến hiện trường đám cháy dạo qua một vòng, hỏi vài câu xong mới thu thập hồi kinh —— cái thôn trang này tạm thời đã không thể tìm được nhiều manh mối hơn nữa.
Trước khi Dận Tộ hồi kinh còn đi Hình bộ một chuyến, hơn mười cổ thi thể kia lúc này còn đang đặt ở nơi đây. Dận Tộ cũng không có ý định tự mình đi xem thi thể, một là y không có kinh nghiệm pháp y, hai là trời nóng như vậy, thi thể bị lửa đốt qua lại để suốt năm ngày, tình hình có thể tưởng tượng, nếu thật sự không cần thiết y tuyệt đối sẽ không đi xem.
Bất quá, ngọ tác vẫn là cần hỏi vài câu.
“Các thi thể đều đã được nghiệm rõ thân phận?”
Bộ dạng ngọ tác vô cùng khẳng định: “Đều đã nghiệm qua.”
“Thi thể trải qua lửa thiêu, ngươi dùng cách gì nhận rõ?”
Ngọ tác nói: “Kỳ thực lúc đó cũng coi như cứu hỏa kịp thời, những người chết phần lớn đều là do hít quá nhiều tro bụi. Nếu như khi đó bọn họ đều còn thanh tỉnh, dùng khăn ướt bịt miệng chạy ra, vẫn có cơ hội sống sót.”. Xi𝗻 ủ𝗻g hộ chú𝗻g 𝙩ôi 𝙩ại # 𝙩ru𝒎𝙩ru ye𝗻.v𝗻 #
Hắn dừng một chút, lại nói: “Vậy nên người chết mặc dù trên người bị bỏng thế nhưng diện mục đại thể còn nhận ra được, về phần những người diện mục hủy hoại cũng có thể dựa vào hàm răng, xương cốt hoặc những vật phẩm tùy thân để nhận rõ. Thân phận tuyệt đối không hề lầm lẫn.”
“Nguyên nhân tử vong của mỗi người đều đã xác nhận?”
Khám nghiệm tử thi gật đầu, nói: “Tiểu nhân đã kiểm tra qua, tất cả đều bị mê dược làm ngất, hoặc là hít quá nhiều tro bụi bị ngôp thở, hoặc là bị lửa thiêu chết, không có ngoại lệ.”
Dận Tộ gật đầu: “Có ai có dấu hiệu bị thương?”
Khám nghiệm tử thi lắc đầu nói: “Chỉ có một người bị xà nhà gãy đánh thương.”
“Có tổn thất tiền tài?”
Khám nghiệm tử thi lắc đầu: “Hẳn là không có… Rương trang sức của Tứ phúc tấn vẫn còn đầy, kim trâm vòng ngọc trên tay nha đầu bà tử một món cũng không thiếu.”
Dận Tộ trầm mặc một lát, phất tay để hắn lui ra.
Y lại ngồi yên một hồi, sau đó lần thứ hai đến phủ của Dận Chân, lần này được trực tiếp dẫn vào thư phòng của đối phương.
Lúc Dận Tộ vào cửa, Dận Chân đang luyện tự, Dận Tộ lên tiếng goi: “Tứ ca.”
Dận Chân cũng không ngẩng đầu lên: “Ngồi.”
Dận Tộ ngồi xuống ghế thái sư, nói: “Tứ ca biết mục đích ta đến lần này?”
Dận Chân viết xong vài nét bút cuối cùng, đứng dậy bước tới cái ghế bên cạnh Dận Tộ, còn vươn tay giúp y rót một chung trà nóng: “Ngươi nói.”
“Tứ ca không hỏi tiến triển của ta?”
Dận Chân vẫn là: “Ngươi nói.”
Dận Tộ xoa xoa giữa mày, than thở: “Tứ ca, vụ án này ta từ lúc bắt đầu đã cảm thấy rất quái lạ. Có hai vấn đề, ta trước sau cũng nghĩ không thông.”
“Thứ nhất, đám hung thủ kia rốt cuộc muốn làm gì? Xuất động nhiều nhân thủ như vậy, lại lập kế dụ dỗ gã chốc đầu và Lý Tứ Hỷ vào cuộc, chẳng lẽ thực sự chỉ vì ném một cây đuốc? Nếu nói là vì sát nhân, khi đó tất cả mọi người đều đã hôn mê, muốn giết không phải quá dễ dàng sao, không cần phí nhiều công sức như thế chứ? Nếu nói bọn họ vì không để lại dấu vết, thân phận của người chết cơ bản không cần che lấp, hơn nữa nhìn hiện trường, bọn họ rốt cuộc giống như chưa từng có ý tứ che giấu.”
Dận Chân gật đầu, nói: “Thứ hai đâu?”
Dận Tộ nói: “Vấn đề thứ hai, nội gián rốt cuộc là ai?”
“Người của cả viện đều bị mê dược làm choáng, thế nhưng Tứ tẩu trước nay đều nghi thần nghi quỷ, trên phương diện ẩm thực phi thường cẩn thận, ngoại trừ người trong viện còn ai có bản lĩnh bỏ thuốc nữa chứ? Vốn tất cả mọi người đều cho rằng là do gã đại phu đã mất tích kia hạ thủ, thế nhưng nếu Tứ ca đã nói là không phải hắn thì nhất định là không phải hắn, còn có thể là ai chứ?”
Dận Chân nói: “Vậy hiện tại ngươi đến đây là đã nghĩ rõ ràng?”
Dận Tộ nói: “Ta chỉ là muốn thử một khả năng.”
Dận Chân trầm giọng: “Ngươi nói.”
Dận Tộ nói: “Ta nghĩ trước hết nên đi gặp Tứ tẩu một chút.”
Dận Chân không nói lời nào, đứng dậy dẫn đường.
Dận Tộ đi theo phía sau y, qua một đoạn bỗng nhiên dừng lại, nói: “Tứ ca, người ta muốn gặp không phải vị Tứ tẩu đang ở trong linh đường kia.”
Cước bộ Dận Chân hơi sững lại, đối diện với Dận Tộ một lúc lâu, cuối cùng vẫn yên lặng đổi sang hướng khác.
Con đường bọn họ đi càng lúc càng hẻo lánh, cuối cùng đến trước một tiểu viện cực kỳ tầm thường, bên ngoài có hai bà tử tráng kiện đang canh giữ. Thấy Dận Chân dẫn người đến, bọn họ nhanh chóng mở lớp khóa bên ngoài, hành lễ lui xuống.
Trong viện cũng không rách nát như vẻ bề ngoài, đương nhiên cũng chưa đến mức tinh xảo, chỉ có vài vú già đang an tĩnh làm việc. Dận Chân cũng không đưa Dận Tộ vào trong mà là bước đến trước một cánh cửa sổ, hé ra đôi chút.
Sau đó Dận Tộ liền nhìn thấy Đông Giai thị, một Đông Giai thị mà y hầu như không dám nhìn nhận.
Đông Giai thị vốn đã rất mảnh khảnh hiện càng thêm gầy gò, đến nỗi phần bụng tròn ra có chút đột ngột quái dị, nàng đầu bù tóc rối nằm trên giường, hốc mắt hãm sâu, thần sắc tái nhợt.
Tình huống của nàng hiển nhiên rất tồi tệ, hoảng sợ mở to đôi mắt, rúc cổ lạnh run, ngoài miệng không ngừng đứt quãng lẩm bẩm: “Tiểu Thúy Tiểu Thúy… không phải ta… không phải do ta. Ta không biết… đừng tới đây… không phải ta… ma ma, ma ma cứu ta… Ngạch nương, ngạch nương, Niếp Niếp sợ hãi… ngạch nương…”
Lúc này có vú già tiến đến đỡ nàng ngồi dậy, nàng rốt cục cũng chịu an tĩnh lại.
Lúc này Dận Tộ mới nhìn rõ, hóa ra cánh tay của nàng đã bị trói chặt, vú già đút cho nàng thứ gì nàng liền ăn cái đó, một chút ý tứ phản kháng cũng không có. Vú già kia từ đầu đến cuối đều không nói gì, thậm chí hần như không hề phát ra thanh âm.
Dận Tộ cảm thấy một sự lạnh lẽo tràn dọc theo cột sống, khiến cả người đều trở nên khó chịu.
Dận Chân yên lặng khép cửa sổ lại, thản nhiên nói: “Nếu không trói nàng, lúc nàng thanh tỉnh sẽ nghĩ đủ biện pháp để tự sát.”
Dận Chân dẫn theo Dận Tộ rời đi, cửa lại lần nữa bị khóa từ bên ngoài, mãi đến khi đã cách thật xa y mới cảm thấy cơ thể mình dần ấm lại.
Hai người đến thư phòng ngồi xuống, Dận Chân rót cho y một chung trà nóng, Dận Tộ cầm chung trà ngồi yên hồi lâu, chợt nói: “Tứ ca, Tứ tẩu vì sao lại biến thành bộ dạng này?”
Y thừa nhận không thích loại nữ nhân mẫn cảm lại đa nghi như Đông Giai thị, thế nhưng bất luận trên người nàng có bao nhiêu khuyết điểm nàng vẫn là một người sống hoạt bát sinh động. Mà hiện tại, trên người Đông Giai thị lại tràn ngập tử khí nồng nặc, khiến cho y chỉ vừa liếc nhìn liền lạnh hết cả người.
Dận Chân không đáp mà hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết nàng đang ở chỗ của ta?”
Dận Tộ có chút không muốn nói chuyện: “Đoán.”
Dận Chân nhìn y, không nói lời nào.
Dận Tộ không chống chọi được người này, cười khổ nói: “Vẫn là hai vấn đề đó, ta nghĩ tới nghĩ lui, ngọ tác nói hắn có thể chứng thực thân phận của tất cả mọi người, thế nhưng có một người hắn không hề nghiệm cũng không có khả năng nghiệm đến.”
“Đông Giai thị?”
Dận Tộ gật đầu, nói: “Ngoại trừ Tứ tẩu, tất cả mọi người trong viện đều được xác nhận đã trúng thuốc mê, đồng thời chết trong đám cháy, từ đó suy diễn, người bỏ thuốc nếu không phải đại phu đã mất tích thì chính là Tứ tẩu.”
Dận Chân cúi đầu uống trà, không nói lời nào.
Dận Tộ tiếp tục nói: “Hơn nữa cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao cần phải phóng hỏa, vì sao không phải nội gián bỏ thuốc trực tiếp giết người phóng hỏa mà phải đợi người ngoài xuất hiện. Phóng hỏa là vì muốn che giấu cổ thi thể kia không phải Tứ tẩu, người ngoài đến là bởi vì bọn họ không chỉ muốn phóng hỏa còn muốn mang một thi thể giả Tứ tẩu đưa vào, đồng thời mang Tứ tẩu và thi thể của đại phu rời đi.”
“Ta đã nghĩ thật lâu, Tứ tẩu còn sống mới là chuyện có khả năng nhất, cũng là phù hợp với lợi ích của những kẻ đó nhất. Bằng không, bọn họ ném một ngọn đuốc cháy chết những người kia lại có ích lợi gì? Muốn Tứ ca thương tâm? Muốn khiến Hoàng a mã phẫn nộ? Muốn Tứ ca dính vào ô danh? Không phải ta khoe khoang, mặc kệ kết quả điều tra cuối cùng ra làm sao, ta đều có nắm chắc có thể khiến Hoàng a mã mạnh mẽ dùng phán quyết Tứ ca vô tội mà đóng án, như vậy đối phương chẳng phải đã vội không một hồi? Thế nhưng nếu Hoàng a mã đang tản lời đồn về kết quả điều tra cuối cùng bỗng nhiên Đông Giai thị xuất hiện, tố cáo Tứ ca ngài diệt thê sát tử, liên lụy nhân mạng thì sao?” Dận Tộ nói: “Vậy thì, kỳ thực Tứ tẩu còn sống mới là việc bình thường nhất.”
Nếu sau khi kết án, Đông Giai thị lại đứng ra tố cáo Dận Chân, mặc kệ chân tướng là thế nào Dận Chân tuyệt đối sẽ thân bại danh liệt, danh dự của triều đình cũng quét rác, Khang Hy tuyệt đối sẽ tức giận… Mà kết quả cuối cùng chính là, Dận Chân sẽ vô duyên với vị trí kia, ngay cả Dận Tộ đã thúc đẩy Khang Hy kết án cũng sẽ bị ngài giận cá chém thớt, thậm chí là chán ghét vứt bỏ.
Dùng thủ đoạn của người dàn dựng nên vụ này, sợ rằng chỉ có kết quả như vậy mới phù hợp với toan tính của đối phương.
Dận Tộ tiếp tục nói: “Ta cứ lần theo ý nghĩ này truy xuống, nghĩ nếu như lúc đó Tứ tẩu thực sự còn sống vậy lúc này nàng đang ở đâu? Có rất nhiều khả năng, nhưng ta lại không thể nghiệm chứng từng cái.”
“Bởi vì tất cả suy đoán của ta đều thành lập trên cơ sở đại phu không phải nội gián mà là con dê thế tội do hung thủ đẩy ra, vậy nên ta không dám nói với Lão Bát điểm này. Hơn nữa, nếu như cuối cùng vẫn không tra được hung phạm, chỉ bằng việc đại phu là người của Tứ ca, hiềm nghi trên người ngươi sẽ càng lớn thêm.”
“Không có Lão Bát phối hợp, những việc ta có thể làm rất ít. Ta nghĩ, Tứ tẩu đang hoài thượng, hành động bất tiện, như vậy nàng rất có thể sẽ trốn tránh ở phụ cận thôn trang, hoặc là trực tiếp vào thành. Vậy nên buổi sáng lúc đi ngang thành môn ta đã gọi bọn lính gác đến hỏi một tiếng, ta hỏi bọn họ sáng sớm ngày mười hai tháng năm có nữ nhân có thai hoặc hành động bất tiện nào vào thành hay không, bên cạnh còn mang theo hai ba người —— Tứ tẩu thần tình sợ hãi, giả nam nhân vô luận có giả thế nào cũng không giống.”
“Những tên lính kia đáp lại rất nhanh, bảo rằng từng có mấy người dẫn một lão phụ sinh bệnh vào thành, còn từng có một phụ nhân hành động chậm chạp ngồi trên xe lừa vân vân… Vì vậy ta lại hỏi, ngày mười lăm tháng năm có người tương tự như vậy đi qua không, bọn họ hồi tưởng khá lâu, trước hết là đếm ngón tay tính xem rốt cuộc ngày mười lăm tháng năm là hôm qua hay hôm kia…”
“Ngay cả chuyện mới ba ngày trước đều không nhớ được, vì sao chuyện của sáu ngày trước lại nhớ rõ như vậy? Chỉ có hai loại khả năng, một là những lời bọn họ nói đều do bịa đặt, hai là bởi vì trước đó đã từng có người hỏi qua nên ký ức của bọn họ vẫn còn mới mẻ. Người trước hoàn toàn không cần cân nhắc, bởi vì bọn họ căn bản không cần nói dối, chỉ cần nói là không nhớ được liền ứng đối xong rồi.”
“Nếu như chuyện này thật sự còn người khác muốn dò hỏi, ta nghĩ người muốn hỏi đến chỉ có một, chính là Tứ ca ngài.” Dận Tộ cười cười, nói: “Ta đã có thể nghĩ ra, Tứ ca nhất định cũng có thể nghĩ ra, ta không làm được Tứ ca lại có thể làm được. Ta nghĩ, nếu Tứ ca đã đi tìm, như vậy người nhất định ở trên tay ngài.”
Dận Chân lắc đầu, bật cười nói: “Ta và mới bị ngã nặng như vậy, ngươi còn tự tin với ta như vậy sao.”
Dận Tộ nói: “Sự thực chứng minh, ta đúng, không phải sao? Chỉ là ta không rõ, Tứ tẩu tuy rằng… có chút như vậy… thế nhưng tâm địa rất tốt, vì sao lại bị những người này lợi dụng, trở thành đồng lõa?”
Dận Chân cười khổ, nói: “Trước đây ta vẫn cảm thấy, nữ nhân vẫn là ngu xuẩn một chút mới tốt, hiện tại lại phát hiện, nữ nhân quá ngu xuẩn thực sự không phải việc tốt gì.”
Đời trước hắn cùng Ô Lạt Na Lạp thị khôn khéo hơn người cũng không có kết quả gì tốt, đời này, trời xui đất khiến cưới được một Đông Giai thị, càng là thảm đạm kết thúc.
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nhiều nữa, nói: “Những lời hôm ấy ngươi và Dận Trinh nói cùng Đông Giai thị trong cung, ngươi còn nhớ Dận Trinh đã nói gì sao?”
Dận Tộ hơi suy nghĩ, nở nụ cười khổ.
/.. cũng chính là nhìn phân thượng nàng đang mang hài tử, đợi sau khi sinh ra… Hừ/
Những lời này do chính miệng Dận Trinh nói ra, rơi vào lỗ tai Đông Giai thị thích nghi thần nghi quỷ, quả thực còn hữu dụng hơn một trăm câu xúi giục của người ngoài.
Dận Chân than thở: “Tuy rằng sau đó ngươi đã giải thích qua, thế nhưng bởi vì trò khôi hài hôm Đoan ngọ, lại thêm câu nói kia của Dận Trinh, Đông Giai thị nhận định chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng, lại bị người có lòng dẫn dắt, nghĩ rằng ta tuyệt đối không dung nàng sống sót… ‘Vừa lúc’ có người tự xưng là thuộc hạ cũ của cha nàng tìm tới, nói sẽ thay nàng an bày đường lui, muốn nàng đợi đến tối đem mọi người bỏ thuốc, ‘trốn’ ra ngoài.”
“Nàng lúc đó đã sớm bị mang đi, đợi đến hôm sau đám người kia lại nói cho nàng biết ‘chân tướng’ —— Bảo rằng sau khi ta biết nàng chạy trốn, vì che giấu gièm pha này đã dùng một ngọn lửa đốt chết mọi người trong việc… Nàng thương tâm gần chết, vì muốn báo thù cho người bên cạnh, nàng chuẩn bị ‘nhẫn nhục phụ trọng’, đợi sau khi sinh hài tử xong liền đi cáo ngự trạng.”
Loại chuyện tà đơn giản là quá mức dở khóc dở cười, Dận Tộ chỉ có thể khẽ thở dài một hơi.
“Ta đem đám người kia ra thẩm vấn trước mặt nàng, bọn họ không chịu nổi nhục hình, cái gì cũng nói. Đông Giai thị bị thủ đoạn của ta hù dọa, còn biết hóa ra mình mới là đồng lõa, những người thân cận mà nàng tín nhiệm nhất đều có thể nói là do một tay nàng hại chết, nàng nhất thời không chịu nổi liền điên rồi.”
Một lúc lâu sau Dận Tộ mới hỏi: “Là ai là?”
Chung trà trong tay Dận Chân vỡ thành mảnh nhỏ, đôi môi mỏng có phần khắc bạc nhàn nhạt phun ra một cái tên: “Tác Ngạch Đồ… Hách Xá Lý Tác Ngạch Đồ.”
Vậy liền khó trách.
Dận Tộ cười khổ: “So với Thái tử, vị này mới thật sự là người thông minh.”
Ba huynh đệ bọn họ, thoạt nhìn người phong quang nhất chính là Dận Tộ, thế nhưng chỉ có số ít người thông minh chân chính mới biết được mấu chốt chính là Dận Chân. Chỉ cần Dận Chân không ngã, đả kích ai đều không hữu dụng, trái lại Dận Chân vừa ngã xuống, bọn họ muốn xoay người cũng chỉ có thể đợi một ngày Dận Trinh thực sự ngoi đầu, mà y có thể ngoi đầu hay không vẫn cần nói sau.
Vào lúc này, nếu không phải phản ứng của Dận Chân đủ nhanh, đúng lúc tìm được Đông Giai thị, bọn họ thực sự hoàn toàn thua trắng.
Chân tướng đã rõ ràng, nhưng vụ án vẫn cần tiếp tục ‘tra’ tiếp.
Dận Tộ về Hình bộ trước, thẩm vấn người nhà của đại phu, sau đó lại đi tìm vài con chó có khứu giác bén nhạy đi tìm khắp khu vực phụ cận thôn trang, nửa ngày sau liền tìm được thi thể của đại phu mất tích.
Sau khi chứng thực thời gian tử vong của đại phu cũng có thể kết luận gã ta không phải nội gián, Dận Tộ thuận lợi dẫn ra mệnh đề ‘Đông Giai th’ rất có thể vẫn còn sống’, sau đó một bên tản ra nhân thủ tìm kiếm, một mặt tra xét gần đây có thai phụ mất tích hoặc qua đời hay không.
Tung tích của Đông Giai thị tự nhiên là không tìm được, thế nhưng thai phụ qua đời quả nhiên có vài người, dò xét được người có ngoại hình tương tự nhất cũng sống ở gần nhất, phái người mạnh mẽ khai quan, quả nhiên bên trong rỗng tuếch.
Vì vậy Dận Tự và Dận Tộ lại một lần nữa đến phủ của Dận Chân, yêu cầu kiểm nghiệm thi thể của ‘Đông Giai thị’.
Dận Chân trầm mặc chống đỡ.
Người nằm trong quan tài mặc dù có một tia nghi ngờ không phải Đông Giai thị, thế nhưng mọi người cũng không dám thực sự khinh nhờn mang tử thi ra khám nghiệm. Dận Tự tìm một bà đỡ có gan lớn một chút, vị bà đỡ kia chỉ sờ sờ đôi chân đã cháy rụi của ‘Đông Giai thị’ vài lượt liền phát hiện xương cốt biến hình, có vết tích bó chân, rõ ràng là nữ nhân người Hán.
Vì vậy thi thể của ‘Đông Giai thị’ được lặng lẽ chuyển qua Hình bộ, sau khi kiểm nghiệm, xác nhận là đã chết trước khi bị hỏa thiêu.
Đồng thời, phía Lý bộ đầu cũng có tiến triển, đám người bị Dận Tộ vẽ ra toàn bộ đều sa lưới, còn thu hoạch một đám đồng đảng.
Thế nhưng tung tích của Đông Giai thị vẫn là một câu đố, trong quá trình tìm kiếm đương nhiên phải hỏi qua vệ binh thành môn, điểm bất thường Dận Tộ có thể nhận ra Dận Tự hiển nhiên cũng nhận ra, sau một hồi cưỡng bức lợi dụ, vệ binh thủ thành cũng ‘khai’ ra Dận Chân.
Vì vậy, Dận Tộ bị Dận Tự lôi kéo đi phủ đệ của Dận Chân bức cung, Dận Chân ‘rơi vào đường cùng’ phải dẫn bọn họ đi gặp Đông Giai thị đã nửa điên nửa dại.
Dận Tự hiểu rõ vỗ vai Dận Chân an ủi: Có một phúc tấn đồng lõa với hung đồ sát nhân, còn ở bên ngoài cùng bọn chúng vài ngày, cuối cùng lại điên điên dại dại, thảo nào Tứ ca tình nguyện cõng tội danh sát thê cũng không chịu nói ra chân tướng.
Những việc này trong mắt triều thần chính là, Dận Tộ đại danh đỉnh đỉnh tiếp nhận án tử chưa quá mười ngày liền điều tra rõ chân tướng, thực sự có thể nói là một lần nổi danh.
Dận Chân bị Khang Hy hung hăng mắng một trận, sau đó lại lần nữa được thăng thành Quận vương.
Dận Tự thì được mọi người và cả Khang Hy ca ngợi, ban thưởng rất nhiều thứ.
Mà Dận Tộ, bởi vì tra án mệt nhọc, lại ‘bệnh’ hết mấy ngày, khiến rất nhiều người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày sau, một vụ đại án ồn ào náo động rốt cục kết thúc, lý do chính là đạo phỉ nội ngoại cấu kết tập kích thôn dân, về phần Tứ phúc tấn —— chê cười, đường đường Phúc tấn Quận vương sẽ tới cái loại tiểu thôn trang này? Cũng không biết kẻ nào không có kiến thức cả ngày thích nói bậy! Không thấy khi Lục a ca thỉnh chư vị huynh đệ đến Tĩnh Minh viên chơi đùa thì Tứ phúc tấn còn được Tứ a ca tự mình dìu lên mã xa sao!
Vì vậy, sau khi có hơn ba mươi thủ cấp rơi xuống trước cổng thị tập, chuyện này cũng coi như kết thúc, trong lòng mọi người đều biết rõ kẻ chết bất quá chỉ là một ít tay sai mà thôi, hơn nữa chỉ cần Khang Hy không lên tiếng, ai cũng không dám tra tiếp đi xuống. Mà cho dù ngài có lên tiếng, chỉ sợ những người dám tra cũng không nhiều.
Lại qua ba tháng, Đông Giai thị sinh ra một nam hài xong liền “khó sinh mà chết”, kỳ thực là bị điều đi một thôn làng xa xôi, đời này sẽ không còn cơ hội bước vào kinh thành nửa bước.
Khang Hy bác bỏ thỉnh cầu lập trưởng tử làm Thế tử của Dận Chân, lại nhượng Đức phi thu xếp kế phúc tấn cho hắn, bị Dận Chân viện cớ đang phải chịu tang mà cự tuyệt, khiến cho quan hệ phụ tử, mẫu tử vốn có chút chuyển biến tốt đẹp đột nhiên quay về khẩn trương.
Những việc này đều có thể nói sau, việc Dận Tộ quan tâm lúc này lại là, siêu thị của y rốt cục cũng khai trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.