(10) Nhà vệ sinh
Edit: icedcoffee0011
Nghe lời, nghe lời, Mạnh Hinh dưới uy hiếp như có như không của Dận Chân, trừ bỏ nghe lời còn có thể như thế nào?
Nhìn bộ dáng Dận Chân – hắn đang vô cùng nhẫn nại, sủng hạnh nữ tử vốn là để theo đuổi hưởng thụ, Dận Chân rốt cuộc muốn cái gì?
Gia thế đơn giản đến hèn mọn – Mộng Hinh có cái gì đáng giá để tứ a ca cao cao tại thượng coi trọng – đến mức nhẫn nhịn?
Mạnh Hinh tuy rằng không rõ, nhưng cánh tay Dận Chân đặt ở trên cổ cô biểu thị, chỉ cần cô lắc đầu hoặc là tiếp tục như vừa rồi, Dận Chân sẽ bóp chết cô, cho dù trên thân thể này có khả năng có đồ vật mà Dận Chân muốn lấy, hắn vẫn sẽ bóp chết cô.
Mạnh Hinh gật đầu, Dận Chân bên môi câu ra một cái miễn cưỡng xưng là tươi cười,
– Tốt, chỉ cần ngươi nghe lời gia nói, gia sẽ...Mộng Hinh, cởi áo cho gia.
Dận Chân thả lỏng hai tay, con ngươi tối tăm cố định trên người Mạnh Hinh,
– Cởi áo.
Cởi cái con mẹ ngươi, Mạnh Hinh nhẫn nại, nhẫn nại, tứ đại gia là nhân sĩ tay tàn não tàn, yêu cầu kiên nhẫn hầu hạ, nhẫn nại, nhẫn nại, Mạnh Hinh ngón tay đưa lên, thoải mái hào phóng thoát y tứ gia, giãy giụa thoát không được, Mạnh Hinh cũng không thể lại làm ra vẻ đòi chết đòi sống, hà tất đưa quan hệ bọn họ thành nữ cấp dưới cùng boss cấp trên? Hà tất đem chính mình bày biện ở vị trí thấp nhất?
Ngực Dận Chân ngực lộ ra, tuy rằng không có tám khối cơ bụng, nhưng sờ lên xúc cảm không tồi, Mạnh Hinh nhướng mày cười, nếu đem hắn coi thành Ngưu Lang, Dận Chân sẽ là Ngưu Lang quý nhất từ trước tới nay đi.
Dận Chân mày ngưng đến càng khẩn, Mạnh Hinh bắt lấy cánh tay Dận Chân,
– Chủ tử gia, lên giường được không?
Dận Chân hiếm khi cùng thê thiếp tiếp xúc thân thể, trên giường, Dận Chân cũng không cho thị tẩm thê thiếp đụng chạm mình, phàm là cơ thiếp trong phủ đều biết được yêu thích của hắn, cho dù là Đồng Giai thị cũng không dám tùy ý đụng chạm hắn.
Lần đầu tiên muốn Mạnh Hinh, Dận Chân nhớ rõ nàng còn sờ vào mặt hắn, Mạnh Hinh chủ động túm Dận Chân lên giường, Mạnh Hinh tính toán thất sủng không quên, nếu Dận Chân có thể chịu đựng chút cà lăm tiểu nói lắp, uy hiếp cô nghe lời đừng có làm trò trước mặt hắn, như vậy giới hạn của hắn với Mạnh Hinh, hay nói đúng ra là với lý do mà Dận Chân chưa đuổi cô khỏi phủ là gì?
Mạnh Hinh quyết định thử điểm mấu chốt của Dận Chân, nếu đã đem hắn trở thành Ngưu Lang, như vậy phải "hầu hạ" hắn tận lực chút.
Mạnh Hinh leo lên trên giường, ở trước mặt nam nhân xa lạ cởi áo tháo thắt lưng là chuyện con mẹ nó xấu hổ, tuy rằng bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất.
Mạnh Hinh trên mặt vẫn là có một phân ngượng ngùng, so với đám nữ chủ trong tiểu thuyết miêu tả, ngượng ngùng thẹn thùng giống như bạch liên hoa thuần khiết, Mạnh Hinh cảm thấy cô quả nhiên là pháo hôi, không nghĩ nhiều như các nàng, cũng không thuần khiết như các nàng, xem qua, dùng qua 72 động tác các loại ở hiện đại, rất khó có thể phát ra thuần khiết từ nội tâm.
Cởi áo lót, Mạnh Hinh trên người chỉ còn mặc một kiện áo yếm, hoa văn không hiếm lạ, Mạnh Hinh dáng người cũng không tốt như Đồng Giai thị, da thịt không trắng nõn như Ô Nhã thị, có lẽ là đã làm nha đầu, da thịt phiếm màu khỏe mạnh.
Dận Chân mày nhăn thành chữ xuyên 川, Mạnh Hinh nằm xuống, đem chăn đắp lên người, nhắm mắt không hề để ý tới Dận Chân, ai nguyện ý thượng ngươi, tiểu bảo bảo chỉ muốn hưởng thụ, không muốn, tiểu bảo bảo đổi chỗ ngủ là được.
Dận Chân năm nay bất quá 25-26 tuổi, cho dù "lão", cũng kém Mạnh Hinh đã trải qua nhân tình ấm lạnh thế tục, trước lúc xuyên qua cũng đã 30, từ lúc mất cha mẹ, ba mươi năm chua ngọt đắng cay tất cả đều nhấm nháp qua, không phải cô công chúa thuận buồm xuôi gió có người nâng đỡ.
Bởi vì không phải mệnh công chúa, cho nên xuyên qua cũng thành nha hoàn bò giường, Mạnh Hinh nghĩ có nên đi miếu dâng hương, kiếp sau cho cô một cái mệnh tốt. Ít nhất cha mẹ đừng vì cô mà bỏ mạng, chỉ cần còn sống, không có cái gì là không được.
Mạnh Hinh hèn mọn qua, cũng có kiêu ngạo qua, hiện giờ cũng vậy, mặc kệ như thế nào cô cũng sẽ nỗ lực sống vui vẻ, sống tự tại.
Mạnh Hinh chậm rãi thả lỏng thân thể, mơ hồ ngủ mất, Dận Chân nhìn chằm chằm Mạnh Hinh một hồi lâu, lên giường nằm, quy củ, quy củ, ngày mai để phúc tấn dạy dỗ nàng quy củ thị tẩm cho tốt, nào có... nào có đạo lý nàng ta đi ngủ trước?
Mùi hương trên người Mạnh Hinh quá mức tầm thường, một mùi bồ kết tầm thường, Dận Chân có chút ngửi không quen, nước hoa so với bồ kết hương vị dễ ngửi hơn nhiều, hắn không thích cái mùi bồ kết mà người thường ai ai đều có thể dùng.
Mạnh Hinh lớn lên, nhan sắc cũng chỉ ở tầm trung...Dận Chân nằm ở bên người Mạnh Hinh.
Hắn rất ít khi miễn cưỡng chính mình, tuy rằng hoài nghi về thân phận Mạnh Hinh, tuy phúc tấn nói với hắn Mạnh Hinh không phải, nhưng Thái Tử gia hôm nay không phải còn vui mừng vì hắn đã tìm ra người đó? Mà Hoàng A Mã đau nhất còn không phải là Thái Tử?
Dận Chân ngủ không được, hắn rốt cuộc vì sao lại để Mạnh Hinh thị tẩm? Nàng đây là thị tẩm sao? Nàng là ngủ!!
Dận Chân ánh mắt thâm trầm, Mạnh Hinh ở bên người hắn toàn không đề phòng, chỉ cần hắn muốn, nàng nhất định phải hầu hạ hắn, nhưng Dận Chân có một loại cảm giác, hắn vốn là tìm nha hoàn đến mua vui, ngược lại là chính hắn địa vị lại như thị thiếp, như bụi bặm trên mặt đất, hắn áp không được.
Là hắn ảo giác, là ảo giác.
Dận Chân xốc chăn Mạnh Hinh, cả người áp lên, mơ hồ nói:
– Nha, quỷ bóng đè.
Dận Chân trong mắt xẹt qua phẫn nộ, há mồm cắn cổ nàng,
– Ngươi thử nói lần nữa xem.
Mạnh Hinh hầu hạ tứ phúc tấn mệt mỏi một ngày, lập tức nghĩ thông suốt, thật sự là sắp ngủ rồi, bỗng nhiên có người gọi dậy, nói những lời này còn là nhẹ, Mạnh Hinh tung chân đá người bên trên,
– Lăn xuống ngay cho lão nương...
Dận Chân một tay bắt được chân Mạnh Hinh, thiếu chút nữa liền đá vào...
Mạnh Hinh tỉnh táo lại thì lập tức cụp đuôi,
– Nô tỳ, nô tỳ, nằm mơ, nằm mơ có người đánh nô tỳ...không, là khi dễ nô tỳ, nô tỳ nhất thời sốt ruột, mới có thể...nô tỳ vẫn chưa đá đến đi.
Mạnh Hinh thấy Dận Chân cúi đầu, tức giận trong mắt rốt cuộc áp không được, Mạnh Hinh chỉ nghĩ, vậy mà đá không đến? Nhớ trước đây cô đá chính là không sai phát nào, nguyên lai là chiều dài thân thể chênh lệch, trước kia thân cao mét bảy, hiện giờ một mét sáu, co lại mười cm, tính toán có chút sai lầm.
– Ngươi rất muốn chọc giận gia đúng không...hả?
Dận Chân há mồm ngậm lấy hồng anh trước ngực nàng, đầu lưỡi miêu tả hình dạng hồng anh, ngay sau đó hàm răng cắn một chút, một tay khác không nhàn rỗi, bắt lấy chân Mạnh Hinh, thuận thế hướng về phía trước, thục nữ ưu thế ở chỗ không hiểu chuyện lại ngượng ngùng, Mạnh Hinh rên rỉ ra tiếng,
– Ưm...a...
Dận Chân động tác càng thêm làm càn, phảng phất muốn chứng minh hắn không bị đá hư, đỉnh mệnh căn tử Dận Chân dừng ở trước hoa viên bí mật, Mạnh Hinh run lập cập, cô nhớ rõ lần trước, rất đau, rất đau, nhớ rõ kia trận hoan hảo cực kì hỏng bét kia, Dận Chân lại là phát tiết, thân thể Mạnh Hinh dịch về bên cạnh, Dận Chân nắm chặt cánh tay, giam cầm Mạnh Hinh,
– Trốn cái gì?
Dận Chân eo trầm xuống... Mạnh Hinh đột nhiên đẩy Dận Chân ra, gần như hét lên,
– Không được!!
Dận Chân sắc mặt âm trầm đáng sợ, nắm hàm dưới Mạnh Hinh,
– Ngươi không muốn? Không muốn hầu hạ gia?
Mạnh Hinh nhìn ra sát ý trong mắt hắn, mặc kệ Dận Chân muốn từ trên người cô được đến cái gì, bị thị thiếp cự tuyệt đúng là làm mặt mũi Dận Chân không còn chút nào, hắn thật sự sẽ giết cô!
– Chủ tử gia...nô tỳ...nô...nô tỳ muốn đi...i...đi nhà xí...nhịn không được...nô tỳ không phải cố ý...
Mạnh Hinh thừa lúc Dận Chân đang sững sờ, thân thể giống như con mèo linh hoạt từ dưới thân hắn lăn ra, nhanh chóng phủ thêm quần áo, đi giày xuống giường,
– Nô tỳ...một hồi sẽ trở về, nếu ngài...yêu cầu...nô tỳ thật sự một hồi liền trở về.
Nhà xí? Nhà xí? Dận Chân mắt thấy Mạnh Hinh nhanh chóng đến biến mất, hắn nằm đổ trên giường, không biết chữ...nàng không biết chữ, không hiểu quy củ, không hiểu thể thống, không hiểu...nàng không hiểu, nếu không phải sau lại sửa miệng, nàng có phải hay không muốn nói ị phân!
Dận Chân nổi lên ghê tởm, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, Dận Chân đứng dậy,
– Người tới.
Cao Vô Dung canh giữ ở trước cửa phòng đầu tiên là nhìn thấy bóng dáng Tây Lâm Giác La thị nhanh chóng vụt qua, thấy nàng bắt lấy tay của tỳ nữ gác đêm hỏi:
– Nhà xí, nhà xí ở đâu?
Sau đó, Cao Vô Dung nghe thấy chủ tử gọi mình, vội vàng vào cửa,
– Chủ tử.
– Thay quần áo, gia đi thư phòng.
– Vâng.
Cao Vô Dung tự mình tiến lên hầu hạ Dận Chân mặc quần áo, không dám nhiều lời, Dận Chân phủi phủi tay áo, cảnh cáo liếc Cao Vô Dung một cái, cái đầu Cao Vô Dung hận không thể sục vào trong cổ,
– Nô tài cầm đèn cho chủ tử.
Hắn hầu hạ Dận Chân rời đi, mà ở sân viện tứ phúc tấn, vừa định nghỉ sớm thì nghe được tin tức, nghe thấy lý do dở khóc dở cười như thế này, tứ phúc tấn không biết là nên giận hay nên cười.
Mạnh Hinh từ nhà xí đi ra, biết được Dận Chân đã rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tứ gia là kẻ sĩ diện, cũng thích sạch sẽ, gặp được kẻ thô tục đến đáng khinh, lại không có quy củ như cô, sợ là nhìn nhiều thêm một lần cũng sẽ bẩn mắt.
Mộng Hinh vuốt vuốt bụng, trong lòng trộm vui vẻ, vẻ mặt tứ gia mới vừa rồi thật sự là quá...buồn cười.
Thế rồi Mạnh Hinh lại quỳ trước phòng ngủ tứ phúc tấn, ai oán thỉnh tội:
– Nô tỳ cô phụ đại ân tứ phúc tấn, nô tỳ cái thân mình này...thật sự là không chống đỡ nổi...thời điểm mấu chốt luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn...nô tỳ...huhuhu...
Đừng quản là khóc thật hay là khóc giả, nước mắt Mạnh Hinh tuôn ra, muốn bao nhiêu hối hận có bấy nhiêu hối hận.
Mạnh Hinh chắc chắn Dận Chân sẽ không đem những việc khi bọn họ ở chung kể lại cho người khác, tứ phúc tấn trong lòng cho dù có khúc mắc, nhưng bằng biểu hiện hôm nay của Mạnh Hinh, sẽ không để tứ gia nhìn thấy cô lần nữa, chuyện cô đang thị tẩm thì đòi đi nhà xí, tứ phúc tấn nhất định sẽ áp xuống, nhưng trong cái viện bé tí này, chẳng có gì có thể che giấu hoàn toàn, cô chạy không thoát.
Mạnh Hinh hung hăng lau một phen nước mắt, cô có phải là nên dùng tác phong một khóc hai nháo ba thắt cổ như người đàn bà đanh đá tới làm nền cho cao quý thanh nhã của nữ nhân trong hậu việc tứ gia. Vẫn là thôi, đêm hôm vẫn không nên nháo loạn quá, làm quá mức, tứ phúc tấn tức giận liền không ổn.
Mạnh Hinh trừ bỏ tiếng khóc hối hận cứ nức nở to dần, không tiếp tục làm ra chuyện thất lễ nào nữa, nhưng riêng việc đi nhà xí giữa lúc thị tẩm đã làm tứ phúc tấn kinh hãi,tứ phúc tấn nói:
– Đủ rồi, ngươi trở về đóng cửa ăn năn, chép một trăm lần kinh thư đưa lại đây.
– Nô tỳ chữ không đẹp, chữ...
– Chữ không đẹp cũng phải chép.
– Tuân mệnh phúc tấn.
Mạnh Hinh bình an rời khỏi sân tứ phúc tấn, đi vào là tinh quang, đi ra là những ngày tháng thất sủng, nha đầu bò giường thất sủng là tất nhiên, Mạnh Hinh thật sâu hít một hơi, a...thật thoải mái.