(12) Thân tình
Edit: icedcoffee0011
Mạnh Hinh chờ ông hối hận nức nở một hồi lâu, mới hỏi:
– Đồ trên người ngài, có phải là sính lễ nhận từ chỗ người ta hay không?
– Đương nhiên không phải, con gái, a mã gần đây vận may đúng là quá tốt, tìm được một vị đường ca từ lâu không gặp, đây là quần áo đường ca cho ta.
Nước mắt trên mặt Tây Lâm Giác La lão nhân tuôn trào, con mắt vẩn đục lộ ra đau lòng,
– Con gái ngoan, con như thế nào lại hầu hạ tứ gia? Ôi, tại mã không biết cố gắng... ta không còn mặt mũi gặp con!
– Đường ca từ phương xa nào? Con chưa từng nghe ngài nói qua, không phải bởi vì ngài thích đánh bạc nên họ hàng đều không muốn lui tới sao? Ngài tìm tới chỗ ông ta?
Mạnh Hinh một vấn đề tiếp một vấn đề, cô cực kỳ tò mò, đồng thời cảm thấy bản thân đang dần dần tiếp cận chân tướng sự tình.
Tây Lâm Giác La lão nhân rất tự mình hiểu lấy,
– Sau khi con bán thân trở thành tỳ nữ, còn có ai để ý tới ta? Ta cả ngày sống mơ mơ màng màng hận không thể đem hết thảy bạc đều tìm về, đường ca là người tốt, hắn còn tìm việc cho ta, hiện giờ ta ở bộ binh, làm lao đầu trong nha môn.
Mạnh Hinh nghi hoặc nhìn ông, thực sự nhìn không ra ông có tố chất làm quan chỗ nào,
– Ông ta còn tốt bụng như thế?
– Con gái!
Tây Lâm Giác La lão nhân chính là lần đầu muốn nghiêm khắc với con gái, lại nghĩ con gái đi theo tứ gia, về sau đến cái danh phận cũng không có, ôi...đều là hắn hại cả đời nữ nhi, hắn ngừng lại:
– Con mắng a mã thế nào cũng được, nhưng không thể nói đường ca như thế, hắn còn đem nhà chúng ta đòi lại, đưa lại khế ước cho ta, hơn nữa giúp đỡ thu thập nhà cửa, còn xây dựng thêm một ít, cho ta thể diện, cho ta tôn nghiêm, con gái ngoan, đường ca là đại ân nhân nhà chúng ta, con không thể nói hắn như thế, hắn là người mà Tây Lâm Giác La Thiện Bảo ta kính trọng nhất!
Thiện Bảo? Mạnh Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh thăm thẳm, Thiện Bảo?
Cũng may niên đại không đúng, họ không đúng, nhưng nghĩ lại, kỳ thật có cha làm đại tham quan cũng khá tốt.
Mạnh Hinh nhớ rõ con trai duy nhất của Hòa Thân đại tham quan cưới được công chúa mà Càn Long thương yêu nhất, Thập công chúa. So với cô hiện giờ hãm ở hậu viện phủ tứ gia tốt hơn bao nhiêu lần, nếu kết cục đều là chết, vậy thà hưởng thụ rồi chết mà không có gì tiếc nuối.
* Hòa Thân nguyên tên là Thiện Bảo, người tộc Nữu Hỗ Lộc, một vị tham quan nổi tiếng dưới thời Càn Long. Cho nên Mạnh Hinh mới nói là niên đại không đúng, hiện giờ là thời Khang Hy, họ không đúng, vì cha là họ Tây Lâm Giác La.
– Ngài không kỳ quái nguyên nhân đường bá phụ giúp ngài?
– Còn có thể vì cái gì? Nhà chúng ta con miêu con cẩu còn ghét bỏ, đường ca còn có thể mưu đồ cái gì? Còn không phải là vì chúng ta đều mang họ Tây Lâm Giác La?
Tây Lâm Giác La Thiện Bảo còn rất tự biết mình biết người,
– Ngươi không hiểu tông tộc đối với chúng ta có ý nghĩa gì, huống hồ đường ca thiện tâm không chỉ giúp mình a mã ngươi mà còn giúp rất nhiều người cùng họ khác, mặc kệ xa gần.
– Ông ta hiện giờ đang làm gì?
– Đường ca làm thị lang ở Lễ Bộ, nghe nói chờ đến khi Dũng Nghị tướng quân khải hoàn trở về, hắn đương nhiên sẽ thăng chức, bên ngoài đều nói Dũng Nghị tướng quân chính là con trai của đường ca, con gái, a mã đi theo đường ca muốn không phát tài cũng khó.
– Dũng Nghị tướng quân? Hắn lại là ai?
Ký ức nguyên bản của Mộng Hinh không có chút ấn tượng nào về người này, sau khi theo Ô Nhã khanh khách tiến vào phủ tứ gia, Mộng Hinh còn không đi ra ngoài, hiếm khi nghe được sự tình bên ngoài.
Thiện Bảo hơi mang vài phần tự hào nói:
– Cho dù Dũng Nghị tướng quân đã đánh tới đô thành địch quốc, cũng không đến mức...
– Sao lại không đến mức? Con gái không biết, hai năm trước khi vạn tuế gia (hoàng thượng) thân chinh, bị địch nhân vây hãm, là Dũng Nghị tướng quân cứu giá, cõng vạn tuế gia chạy nửa tháng, trong lúc trốn chạy trải qua rất nhiều hiểm nguy, vậy mà Dũng Nghị tướng quân đối với vạn tuế gia tận trung, bất ly bất khí (không rời không bỏ)...
Mạnh Hinh phía sau lưng rét run, từ không rời không bỏ dùng đến thật là hảo, hoàng đế Khang Hi gặp tai nạn, đổi lại là nữ chủ, tất nhiên sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của Khang Hi, được Khang Hi coi trọng, sau đó trả ơn nữ chủ. Khang Hi là được xưng là một vị minh quân, trên dưới 5000 năm lịch sử, Khang Hi hoàng đế cũng đều xếp ở đằng trước, người tài giỏi như vậy lại luôn bị nguy hiểm vây hãm, được hết nữ nhân này đến nữ nhân khác cứu mạng, cho nên làm hoàng đế trong văn thanh xuyên cũng rất giống làm NPC, luôn là được người chơi cứu, sau đó tặng thuộc tính thêm vật phẩm.
Mạnh Hinh có vài phần hoài nghi tính đáng tin cậy của lịch sử hiện giờ, mặc kệ nói như thế nào, Dũng Nghị tướng quân đánh tới đô thành địch quốc vẫn là rất hả giận.
Thiện Bảo đem công lao của Dũng Nghị tướng quân toàn bộ thuật lại, chép miệng nói:
– Chậc chậc, bởi vì Dũng Nghị tướng quân, con gái đường ca, chính là đường tỷ ngươi, hiện giờ đã gả làm trắc phúc tấn Thái tử gia, nghe nói nhị đường tỷ ngươi lại gả vào phủ Khang thân vương, tam nha đầu năm sau tuyển tú, có lẽ lại gả cho hoàng tử.
Thì ra là Dận Chân tìm lầm người, Mạnh Hinh rốt cuộc thoát khỏi mê hoặc từ sự kiện bò giường, nhưng mà... không đúng, làm sao có thể tìm lầm?
– Vậy rốt cuộc Dũng Nghị tướng quân là nhi tử của ai? Là đường bá phụ sao?
– Cái này... chắc tám phần...là nhi tử đường ca, vạn tuế gia không nói rõ, Dũng Nghị tướng quân cũng không nhắc tới thân thế của hắn, bất quá vạn tuế gia đối tốt với đường ca là không thể nghi ngờ, có lẽ Dũng Nghị tướng quân có nói với vạn tuế gia xuất thân của hắn.
– Chưa có ai gặp mặt Dũng Nghị tướng quân sao?
– Dũng Nghị tướng quân luôn mang một cái mặt nạ Hải Đông Thanh, chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng, ai biết hắn lớn lên bộ dáng như thế nào?
Mạnh Hinh cái trán đầy hắc tuyến, trên chiến trường mang mặt nạ, như vậy sẽ càng soái sao? Không may bị địch nhân hoá trang thế thân, chẳng phải quá dễ dàng? Mạnh Hinh hỏi:
– Tám phần khả năng? Đường bá phụ cũng không biết sao? Con trai nhà hắn có ai tòng quân hay không?
– Đúng là có một người, là thứ trưởng tứ hắn, ai có thể nghĩ đến thứ trưởng tử không được coi trọng lại nhất cử thành danh, thành danh tướng nổi tiếng bất bại.
Mạnh Hinh nghe Thiện Bảo cảm thán, không hỏi thêm gì nữa, có lẽ những gì vị Dũng Nghị tướng quân kia trải qua còn viết được thành một bộ thứ nam công lược, có lẽ Dũng Nghị tướng quân có tài khuynh thế, nhưng hắn hẳn là nam phụ, như vậy, hắn sẽ là bàn tay vàng của ai?
Thiện Bảo tiếp tục tán thưởng:
– Cho dù là người Hán cũng phải nói Dũng Nghị tướng quân của chúng ta là Quan Quân hầu tái thế, vạn tuế gia nghe thấy người Hán nói câu nói này, thật cao hứng. Nghe nói Dũng Nghị tướng quân hồi kinh chắc chắn sẽ được phong hầu, có lẽ còn có thể phong công.
Mạnh Hinh bĩu môi, Khang Hi hoàng đế đương nhiên cao hứng, có thể làm người Hán tâm phục khẩu phục không nhiều lắm, Nạp Lan Dung là một, hiện giờ Dũng Nghị tướng quân là người thứ hai.
Quan Quân hầu Phiêu Kị tướng quân Hoắc Khứ Bệnh giống như sao trời vĩnh hằng chiếu sáng lấp lánh trong sách sử quân sự, chiến tích bất bại của Quan Quân hầu chính là kiêu ngạo của người Hán, Dũng Nghị tướng quân được xưng là Phiêu Kị tái thế đủ để chứng minh chiến công hắn lập nên có bao nhiêu loá mắt, Quan Quân hầu mã đạp núi Hạ Lan, Dũng Nghị tướng quân xỏ xuyên qua đại lục Âu Á, không cần nói, bọn họ thật đúng là có điểm giống nhau.
– Một kẻ là con tư sinh, một kẻ là con vợ bé, xuất thân cũng rất giống, con thứ tóm lại còn không phải là con tư sinh?
– Con gái ngoan nói thầm cái gì?
Mạnh Hinh cười nói:
– Không có gì.
* Cha của Hoắc Khứ Bệnh là Hoắc Trọng Nhụ, huyện lại huyện Bình Dương. Khoảng năm 141 TCN, Hoắc Trọng Nhụ đến kinh đô Trường An và quen biết với Vệ Thiếu Nhi, con gái của vợ lẽ Bình Dương hầu Tào Thọ, đang làm nô tì trong nhà công chúa Bình Dương. Hai người nảy sinh tình cảm với nhau, và Vệ Thiếu Nhi có mang, sau đó sinh Hoắc Khứ Bệnh (con tư sinh).
Lấy chiến công của Dũng Nghị tướng quân, Mạnh Hinh hoàn toàn có căn cứ để cho rằng hắn chính là bàn tay vàng của ai đó, nhưng mà từ từ, công thần triều Khang Hi cũng chẳng được mấy ai có kết cục tốt, Minh Châu, Sách Ngạch Đồ, lại đi trước có Diêu Khải Thánh – Thi Lang, người có chiến công, phảng phất đều bị Khang Hi diệt sạch.
Minh châu cùng Tác Ngạch Đồ tuy rằng chính kiến bất hòa, đấu tới đấu đi, lại cuốn vào tranh đấu của các hoàng tử, nhưng bọn họ đối với Khang Hi cũng là có công lao, Khang Hi nói giam cầm liền giam cầm, Sách Ngạch Đồ không phải còn cõng trên lưng cái danh thiên hạ đệ nhất tội nhân?
* Sách Ngạch Đồ và Nạp Lan Minh Châu có vị thế ngang bằng nhau, chèn ép lẫn nhau, bách tính Bắc Kinh vì thế chế ra ca dao: "trời muốn bình, giết Lão Minh; trời muốn an, giết Sách Tam" Khang Hi Đế từng nhiều lần trách phạt Sách Ngạch Đồ song sau lại trọng dụng, rõ ràng có ý dùng ông để chế ngự Minh Châu, cũng như có suy xét đến vấn đề phế lập Thái tử.
Năm thứ 40 (1701), Nạp Lan Minh Châu bị vạch tội nhận hối lộ. Sau đó, bị bắt và tước hết mọi chức vụ tước vị, bị giam trong ngục cho đến chết.
Năm thứ 42 (1703), Khang Hi Đế hạ lệnh bắt giam Sách Ngạch Đồ, cuối cùng do Thái tử tranh vị mà bị xử tử. Đồng đảng của Sách Ngạch Đồ có nhiều người bị giết, bị giam, bị lưu đày.
* Thi Lang là danh tướng thời kỳ cuối Minh đầu Thanh. Ông từng là tướng lĩnh Minh Trịnh, sau về hàng nhà Thanh, được phong Tịnh Hải hầu, thụy Tương Trang, tặng chức Thái tử Thiếu phó. Về sau ra sức giúp nhà Thanh đánh dẹp chính quyền nhà Trịnh, thu hồi lại Đài Loan, chính thức sáp nhập hòn đảo này vào lãnh thổ của Đế quốc Đại Thanh.
Ai nói chỉ có Ung Chính tàn sát công thần? Tá ma giết lừa đế vương đều sẽ làm, huống hồ em gái Dũng Nghị tướng quân đã là trắc phúc tấn Thái Tử gia, này...này không phải rõ ràng là đảng Thái Tử? Thái Tử bị phế, Dũng Nghị tướng quân còn có thể có trái ngon mà ăn?
* Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ – ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa | tương tự với: qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế' hết rên quên thầy.
Có ai chắc chắn tình hình lúc ấy sẽ không liên lụy bọn họ? Huống chi Thiện Bảo còn chịu ân huệ của Dũng Nghị tướng quân, Mạnh Hinh nói:
– A mã đã có việc làm liền làm cho tốt, mới không cô phụ kỳ vọng của đường bá phụ với ngài, chờ Dũng Nghị tướng quân hồi kinh, mặc kệ có được phong tước hay không, nhà đường bá phụ toàn trọng thần huân quý lui tới, ngài như vậy...sợ là sẽ làm mất mặt Dũng Nghị tướng quân, rốt cuộc ngài thanh danh không tốt, ta lại ở trong phủ tứ gia làm thị thiếp không danh không phận, chúng ta ở trong lòng cảm tạ đại ân của Dũng Nghị tướng quân là được, ngài mỗi ngày dậy sớm thắp ba nén hương, buổi chiều dập đầu kính xin trời phật phù hộ Dũng Nghị tướng quân sống lâu trăm tuổi là tốt rồi.
– Con gái ngoan, ta nghĩ tới, ta nghĩ tới.
Thiện Bảo trong giây lát bắt lấy cánh tay Mạnh Hinh, quơ chân múa tay nói:
– Chờ cháu trai tướng quân quay về, ta liền nói cho hắn, con hiện tại đi theo tứ gia không danh không phận, lại không được sủng ái, con muốn chết già ở hậu viện tứ gia hay sao? Nếu có thể lưu lại huyết mạch, cho dù là trai hay gái thì còn có người trông cậy vào, sinh tử của thị thiếp khanh khách đều ở trong tay chủ tử gia, chủ tử không muốn lưu, con làm sao thì còn có nhi nữ mà dựa vào. Nghe nói Thái Tử cùng chủ tử gia thân cận, tứ gia còn như cái gì đó với Thái Tử gia...
– Như Thiên Lôi sai đâu đánh đó?
– Đúng vậy, chính là câu này, ha ha, con gái ta thật thông minh.
Thiện Bảo vỗ vỗ cánh tay Mạnh Hinh,
– Đến lúc đó con là đường muội Dũng Nghị tướng quân, tứ gia xem mặt mũi tướng quân cũng sẽ đối xử tử tế với con, không nói làm trắc phúc tấn, ít nhất sẽ là ngọc điệp khanh khách, tứ phúc tấn cũng sẽ không hà khắc nhiều.
Thiện Bảo tuy rằng cả đời đều là tiểu quan mạt lưu (mạt lưu=tầng chót), lại là người thích đánh bạc, nhưng mạt lưu có chỗ tốt của mạt lưu, sòng bạc phố phường lời đồn đãi nào mà không có? Hắn cho dù không chú ý cũng sẽ nghe vào tai vài câu, việc xấu xa hậu trạch của huân quý hắn nghe không ít.
– Tứ phúc tấn là người hiền huệ từ ái, ta nói với con, con gái, rất nhiều người đều nói nàng điển hình phong phạm hiền thê, cho dù là Đồng giai trắc phúc tấn nàng cũng có thể bao dung, chỉ cần con gái thành thật nghe lời, chúng ta dựa lưng Dũng Nghị tướng quân, sau này sinh hoạt cũng không khổ sở, con gái lại là là xuất thân chính tông thượng tam kỳ, có thể danh chính ngôn thuận ngồi ở vị trí khanh khách, sinh nhi dục nữ (sinh con trai con gái), tứ gia chắc chắn sẽ hộ (bảo hộ) con vài phần."
Mạnh Hinh nghiêm túc nhìn Thiện Bảo, đây có đúng là a mã ngốc nghếch trong trí nhớ của "nàng"? Phân tích thật sự có đạo lý.
Thiện Bảo bị ánh mắt hơi mang sùng bái của nữ nhi nhìn đến dựng lông,
– Con gái, a mã nói sai rồi?
Nếu hắn không phải hồ đồ đến trong xương cốt, Mạnh Hinh cũng dễ nói chuyện:
– A mã ngàn vạn đừng đi cầu Dũng Nghị tướng quân, con hiện giờ như vậy khá tốt, hài tử...hài tử...sợ là đời này con sẽ không có, sau khi thị tẩm tứ gia, vì bảo mệnh con đã uống thuốc Ô Nhã khanh khách thưởng.
Thiện Bảo giận dữ:
– Cái gì? Con...con gái của ta!...ô ô...là a mã hại con...vốn định đón con về nhà làm đại cô nương...ô ô...ta sao lại không đến đón con sớm hơn chứ...
Mạnh Hinh lau nước mắt cho Thiện Bảo, lão nhân cũng là thực lòng yêu thương nữ nhi, phần tình cảm cha con phức tạp này làm Mạnh Hinh mềm lòng, cô vẫn luôn muốn hiếu thuận với cha mẹ. Vừa nghĩ, ngực Mạnh Hinh như hung hăng bị đập một cái, ta hiểu, Mộng Hinh, ta sẽ đối đãi Thiện Bảo như cha ruột, thay cô hiếu thuận ông, nhưng điều kiện tiền đề là ông ấy luôn phải đứng về phía của ta, nếu ông lại lần nữa đi sai đường, vậy thì ta cũng hết cách.