Thanh Xuyên Làm Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 8: Hầu hạ




(8) Hầu hạ
Edit: icedcoffee0011
Qua hai tháng sinh hoạt bình đạm, Mạnh Hinh hôm nay cũng như mọi ngày, đi thỉnh an tứ phúc tấn, nhưng ngoài dự đoán, bị tứ phúc tấn lưu lại.
Mạnh Hinh cho tới bây giờ còn nhớ rõ biểu tình trên mặt nhóm khanh khách, lại thêm Ô Nhã khanh khách, đôi mắt ôn nhu lượn lờ sương mù, giống như vừa bị thiên đại ủy khuất,đầy thất vọng thống khổ.
Thần sắc nàng ta nhìn Mạnh Hinh giống như nhìn rác rưởi hèn mọn nhất, cũng may nàng không nói thêm cái gì, ở hậu viện tứ gia, Ô Nhã thị cũng không có lý do để lắm miệng.
Đồng Giai trắc phúc tấn thì một vẻ nghiễn ngẫm, vạn sự ở hậu viện tứ gia cũng không dính đến trên người nàng, địa vị cao cả, bất kì loại thủ đoạn tranh sủng nào cũng sẽ không lan đến gần nàng.
Đồng Giai trắc phúc tấn the Mạnh Hinh phỏng đoán, là mối họa lớn với tứ phúc tấn, cũng may nàng chưa có nhi tử, nếu không hậu viện tứ gia nhất định vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Hinh quỳ gối trên gối kê bằng gấm, cầm cây búa mỹ nhân, đấm chân cho tứ phúc tấn, cô một bên gõ nhẹ trên chân tứ phúc tấn, miên man nghĩ đến gương mặt tươi cười của Đồng giai trắc phúc tấn với mình trước khi đi, nàng rốt cuộc đang cười cái gì?
Mạnh Hinh quỳ đấm chân non nửa cái canh giờ, cũng không cảm thấy ủy khuất như các nữ chủ Thanh xuyên, hoặc có tâm tư mách lẻo Dận Chân tứ phúc tấn khi dễ người, căn bản, Mạnh Hinh không muốn nhìn mặt Dận Chân lần nữa, lại nói, tứ phúc tấn là vợ Dận Chân, làm một nha đầu thông phòng, làm vợ bé vô danh vô phận, hầu hạ chủ tử thì có cái gì mà ủy với khuất?
Thiếp thất không chỉ có hầu hạ nam chủ nhân, ban ngày, theo lý thường hẳn là nên hầu hạ nữ chủ nhân. Ai bảo ngươi là tiểu thiếp? Mạnh Hinh nghĩ trong đầu.
Làm một tiểu thiếp, miệng ăn cơm của nhà bếp phúc tấn, ta liền đem tứ phúc tấn trở thành lão thái thái không thể hoạt động mà hầu hạ, kính già yêu trẻ chính là mỹ đức, ăn cơm của tứ gia tứ phúc tấn, dùng nhà tứ gia tứ phúc tấn, đương nhiên phải trả giá chút lao động đấm bóp mát xa, cũng coi như là một loại thù lao.
Chỉ cần đừng để mình hầu hạ tứ gia, bảo Mạnh Hinh làm gì cũng được.
Mạnh Hinh trong lòng hoàn toàn không có trở ngại, nhưng cô hầu hạ ân cần đầy đủ làm cho tứ phúc tấn hoang mang.
Tứ phúc tấn để cô cầm ống nhổ súc miệng, để cô hầu hạ nàng dùng bữa, để cô đứng quạt cả sáng, để cô quỳ đấm chân cho nàng, hết thảy Mạnh Hinh đều sẽ nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của tứ phúc tấn mà làm, từ trên mặt nhìn không ra một tí xíu ủy khuất nào.
Tứ phúc tấn tay chống cằm, nhàn thoại tám chuyện với Mạnh Hinh, cuối cùng nói tới xuất thân của cô:
- Nhà ngươi còn những ai? Có đường huynh đệ tỷ muội nào không? Tây Lâm Giác La cũng là chư họ Bát Kỳ, tông tộc như thế nào chấp thuận ngươi tự bán thân?
Mạnh Hinh tiếp tục vì đấm chân cho nàng, cúi đầu kính cẩn nói:
- Nô tỳ chỉ có một a mã sống mơ mơ màng màng, nô tỳ mệnh khổ không có cha mẹ nâng đỡ, không phải phúc tấn đại ân, nô tỳ sợ là... nô tỳ biết ơn nhất chính là phúc tấn.
Mạnh Hinh không đau không ngứa đáp lời, tứ phúc tấn thần sắc không rõ,
- Ngươi có phần tâm này là tốt rồi.
- Đa tạ phúc tấn che chở, nô tỳ đời này nhất định không quên ân tứ phúc tấn.
Với vấn đề nên theo phe ai, Mạnh Hinh quyết đoán đến lựa chọn vợ cả, nhưng chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào?
Hậu viện trạch đấu đã đến nông nỗi như nước với lửa? Từ trên người tứ phúc tấn cùng Đồng giai trắc phúc tấn hoàn toàn nhìn không ra manh mối.
Mới vừa rồi Đồng giai trắc phúc tấn còn ngồi hihihaha chọc cười tứ phúc tấn, các nàng hai người hoàn toàn là bộ dáng hảo tỷ muội. Đương nhiên đối với các nàng mà nói, mặc dù trong lòng hận không thể tiêu diệt đối phương, đem đối thủ đạp dưới lòng bàn chân, trên mặt cũng sẽ không lộ ra một điểm khác thường nào, một đám đều nghẹn, tâm tư nặng mới dễ dàng sinh bệnh, bởi vậy cổ nhân không mấy ai thọ.
Tứ phúc tấn một lát sau lại hỏi:
- Nghe nói ngươi còn một vị huynh trưởng không biết tung tích?
Mạnh Hinh đánh bàn tính, nên biểu hiện như thế nào mới có thể làm nền cho tứ phúc tấn? Không được, cấp bậc chênh lệch quá cao, phụ trợ không dậy nổi tứ phúc tấn,
- Nô tỳ hận hắn.
- Vì sao?
- Nô tỳ không trách hắn dùng hết bạc nô tỳ bán mình, cũng không trách hắn đem a mã tuổi già sức yếu để lại cho nô tỳ chăm sóc, nô tỳ hận hắn ở chỗ, hắn chưa nói một câu liền đi rồi, tuyệt hy vọng cả đời nô tỳ, nô tỳ vốn muốn hắn chuộc lại khế ước cho nô tỳ, chỉ cần nô tỳ nỗ lực, hắn là nam nhân, chịu khó ra ngoài là có thể kiếm bạc, nô tỳ lại cầu xin Ô Nhã khanh khách thiện lương rủ lòng thương, nô tỳ có lẽ đã sớm thoát nô tịch.
Mạnh Hinh thật cẩn thận nhìn về phía tứ phúc tấn, lại nói một câu:
- Cởi nô tịch cũng không thể hầu hạ tứ gia, nhưng nô tỳ vẫn là hận hắn, hận hắn không chết ở ven đường hoang vu, nguyền hắn chết không ai nhặt xác, nô tỳ đã nằm mộng, thân thể hắn bị chó hoang gặm, bị diều hâu mổ, di thể hư thối, bốn phía ẩn ẩn có ma trơi...
- Im miệng.
- Nô tỳ đáng chết.
Mạnh Hinh lại gập mình cúi đầu thỉnh tội, tứ phúc tấn kính sợ quỷ thần, nghe xong mấy lời của Mạnh Hinh, phía sau lưng lạnh cả người, Mạnh Hinh âm thầm rút kinh nghiệm, chụp sai mông ngựa, pháo hôi không xứng chức.
Tứ phúc tấn giơ tay, Mạnh Hinh vội vàng đem chung trà đưa cho tứ phúc tấn, cũng may linh hồn nguyên chủ biến mất, vẫn để lại ký ức thân thể, tứ phúc tấn hoãn khẩu khí,
- Đáng thương, ngươi đứng lên trước, ngươi cũng là lo lắng cho hắn thôi, sau này đừng động miệng chính là hận, là nguyền—— miệng trái với lòng, bị ông trời nghe được, ca ca ngươi một khi xảy ra chuyện, ngươi lại hối hận chính mình vạ miệng.
- Nô tỳ nghe tứ phúc tấn, đa tạ ngài dạy dỗ, nô tỳ không hận.
Tứ phúc tấn môi giật giật, thầm mắng một câu ngu ngốc, người như nàng làm sao có thể là...
Tứ phúc tấn thuận miệng hỏi một câu:
- Ngươi nói ngươi biết mấy chữ, vậy ca ca ngươi thì sao, có từng đọc sách luyện võ?
- Ca ca nô tỳ ngày xưa giỏi nhất chính là đốn củi, trước kia ở nhà thường hay đốn củi mang đi bán, ca ca cũng biết chữ, học phu tử mấy nắm, chữ nô tỳ học được, cũng đều là do ca ca dạy, cưỡi ngựa bắn cung...
Tứ phúc tấn khuôn mặt tuy rằng bình tĩnh, lại rất chú ý nghe, Mạnh Hinh nỗ lực làm ra thần sắc hồi tưởng, cô căn bản không biết huynh trưởng đã mất tích của nguyên chủ rốt cuộc lớn lên cái dạng gì, lừa gạt tứ phúc tấn không tốt, nhưng cũng không có cách khác, dù sao loại lời nói không ảnh hưởng toàn cục này, cả đời cũng không chọc thủng được.
Mạnh Hinh trời sinh lãnh cảm, căn bản không tin hắn sẽ còn trở về,
- Hắn nhìn vết máu, cưỡi ngựa đều sẽ choáng váng đầu, nô tỳ ca ca thẹn với tổ tông.
Tứ phúc tấn nhấp nhấp môi, uống một ngụm trà, trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ,
- Thôi.
Trước kia cảm thấy nàng rất thông minh, nhưng hiện tại xem ra nàng căn bản là tiểu thông minh, cũng tốt, nữ nhân hậu trạch càng ít thông minh càng tốt, tứ phúc tấn nhìn về phía Mạnh Hinh, ánh mắt ít đi một phần đề phòng, khôi phục thái độ bình thường.
Mạnh Hinh trong lòng run run.
Đại sự có điểm không ổn, rốt cuộc ca ca nguyên chủ có liên quan gì đến tình huống hiện tại, là sao đây?
Không có tứ phúc tấn, Mạnh Hinh sao có thể tránh thoát Ô Nhã thị trả thù?
Tứ phúc tấn giữ cô lại, làm một đám người hâm mộ ghen tị, sau đó lại làm như không quen biết cô, Mạnh Hinh hiện tại là con cừu lạc vào trong bầy sói mặc người làm thịt?
Lại nói, thịt tứ gia so với Đường Tăng còn hiếm lạ hơn, nếu đám sói kia nghĩ tứ phúc tấn là muốn chia một phần cho cô, vậy làm sao bây giờ?
Mạnh Hinh nhiều mấy phần nôn nóng, cờ chết sẽ bị loại khỏi bàn cờ, Mạnh Hinh không muốn chết!
- Đại ca nô tỳ...
Nhưng vào lúc này, cửa truyền đến tiếng thỉnh an:
- Thỉnh an chủ tử gia.
Mạnh Hinh chân mềm, thân thể lảo đảo một cái, tứ phúc tấn liếc xéo cô, nhìn ra Mạnh Hinh là thật sự sợ hãi, bên môi thêm một phân tươi cười, hiển nhiên là bởi vì biểu hiện của Mạnh Hinh lấy lòng nàng, Mạnh Hinh chính là một cái người không lên được mặt bàn.
- Gia.
Lời này là từ miệng tứ phúc tấn, Mạnh Hinh đi theo sau nàng, cùng nha hoàn trong phòng thỉnh an,
- Thỉnh an chủ tử gia.
Mạnh Hinh hận không thể lập tức chạy ra ngoài, nhưng tứ gia không lên tiếng, phúc tấn không lên tiếng, cô chỉ cần có động tác, tứ phúc tấn sẽ cho rằng cô cố ý câu dẫn Dận Chân, vì thế Mạnh Hinh tận lực đem chính mình chôn nhập trong đám người, các nha hoàn thế nào, cô liền làm như thế, cô chính là một khối phông nền, một phông nền không có tư duy, không có linh hồn.
Suy nghĩ lan man, Mạnh Hinh thậm chí không hề nghe một chút nội dung nói chuyện giữa tứ phúc tấn cùng tứ gia, đề tài là gì thì đi nữa thì cũng không liên quan đến một thị thiếp như cô, nhưng Dận Chân nói một câu làm cho mí mắt Mạnh Hinh nhảy lên:
- Sứ thần La sát đến cầu hòa sắp sửa vào kinh, Lễ Bộ cùng Lý Phiên viện hiện tại rất bận rộn, lại sắp tới đại thọ 50 của Hoàng A Mã, bởi vậy Hoàng A Mã chuẩn sổ con đại xá thiên hạ của Bát đệ, lễ vạn thọ cho thọ lễ Hoàng A Mã, nàng chuẩn bị kĩ càng, không thể qua loa.
- Vâng... đầu năm thiếp đã chuẩn bị rồi... ai ngờ Dũng Nghị tướng quân lại có thể đánh tới tận... kinh thành địch quốc...
Dận Chân phẩm trà, đương nhiên chung trà không phải Mạnh Hinh đưa lại, cô cũng không muốn đoạt việc này, kính cẩn mà đứng, dư quang khóe mắt Dận Chân quét qua chỗ Mạnh Hinh, nhíu mày, nhìn thế nào cũng là một bộ dạng nha hoàn, nhưng Dận Chân luôn có vài phần nghi ngờ.
- Bãi thiện.
Dận Chân nói một câu, từ bên ngoài liền xuất hiện mấy tỳ áo xanh, trong tay cầm những khay đựng nối đuôi nhau mà bước vào, Mạnh Hinh tiếp tục phát ngốc như đi vào cõi thần tiên, không phải cô không muốn hỗ trợ, là cô chưa từng được huấn luyện những chuyện này, bày thiện cũng là một môn học, Dận Chân yêu cầu nghiêm khắc, yêu cầu tỉ mỉ, Mạnh Hinh không muốn tự mình tìm mắng.
Tứ phúc tấn nhìn thấy Dận Chân nghi hoặc, hạ giọng nói:
- Nàng không phải.
Dận Chân nhướng nhướng mày, nói:
- Hôm nay Thái Tử gia thực vui mừng, vạn tuế gia ban thưởng trắc phúc tấn Thái Tử gia có thai, Thái Tử gia hai ngày nữa sẽ mời các huynh đệ đi uống rượu, Hoàng A Mã đồng dạng long tâm đại duyệt (vui vẻ).
Tứ phúc tấn cười nói:
- Đây chính là hỉ sự (chuyện vui, chuyện đáng mừng), Thái Tử Phi tất nhiên vui mừng vô cùng, Thái Tử Phi hiền huệ rộng lượng, chỉ tiếc... con đàn cháu đống là chuyện tốt, thiếp thân sẽ chuẩn bị hạ hạ lễ.
Lời này rất có trình độ, Mạnh Hinh không biết vị trắc phúc tấn mang thai kia là ai, tứ phúc tấn gián tiếp nhắc nhở Dận Chân, hắn đã có con vợ cả (đích tử), Thái Tử gia con vợ lẽ (thứ tử) nhiều, nhưng không có con vợ cả cũng sẽ có người nói ra nói vào.
Mạnh Hinh không biết Khang Hi mặt rồng đại duyệt là vì đại thắng, hay vẫn là vì Thái Tử gia lại thêm con thứ?
Dận Chân ngồi xuống dùng bữa, tứ phúc tấn hiếm thấy tự mình hầu hắn dùng thiện Dận Chân, nàng cẩn thận ân cần, Dận Chân khuôn mặt bớt căng cứng vài phần. Mạnh Hinh nhanh chóng nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, quả nhiên là bữa tối của chủ nhà, so với củ cải cải trắng mạnh chỗ mình hơn rất nhiều, mặc dù là thức ăn chay nhưng cũng là một đẳng cấp khác.
Mạnh Hinh có chút đói bụng, hầu hạ tứ phúc tấn dùng cơm trưa, cả ngày không nghỉ ngơi, lại như vậy vài lần, Mạnh Hinh có thể không cần luyện yoga giảm béo, bữa tối...từ từ...bữa tối, đã là buổi tối, tứ gia đêm nay ở nơi nào?
Tứ phúc tấn hẳn là sẽ hầu hạ tốt tứ gia.
Đúng không?
*Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Hinh là người lạc quan, cũng không cảm thấy nghẹn khuất, nàng đồng dạng là người có chừng mực, ở đâu nên làm chuyện gì nàng đều rõ. Quả đào hôm nay ngón tay gõ chữ mệt đến đau quá, cầu vuốt lông. Càng khổ bức chính là, tất cả mọi người kiến nghị quả đào đem phiên ngoại viết thành một cái văn, quả đào lệ ròng chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.