Cả người Lăng Thiên tỏa ra khí thế chèn ép người khác khiến người ấy hít thở không thông, Lâm Mậu giật mình vội vàng lui về sau mấy bước, trong lòng anh ta hiểu rõ, Lăng Thiên là một tên tội phạm, nếu thật sự điên lên thì anh ta chỉ chịu thiệt mà thôi.
Anh ta vừa lui về sau vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Được lắm, mới lớn bằng ngần này đã bắt đầu sai một thằng tội phạm tới đối phó tôi à? Cô chờ đấy, xem tôi bảo ông nội dạy dỗ cô thế nào!”
Lâm Mậu bịa chuyện.
Anh ta cố tình nói việc Lăng Thiên đang uy hiếp mình thành Lâm Nhược Sơ sai khiến, anh ta đang cố tình vẽ chuyện.
Thấy Lâm Mậu đi tìm ông cụ Lâm để tố cáo, Lâm Sơn sốt ruột vô cùng.
“Xong rồi, xong đời rồi! Con xem con đi, sao lại...” Lâm Sơn kéo tay Lăng Thiên lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hứa Tuệ cũng lo lắng vô cùng, nếu như ông cụ mà ra tay thì hôm nay cả nhà bà sẽ gặp họa!
Chỉ có Lâm Nhược Sơ là ngơ ngác, đứng sững ra đó. Trong lòng rối như tơ vò.
Cô thật sự không ngờ Lăng Thiên sẽ ra mặt vì mình. Anh thật sự là người có tiền án tiền sự sao?
Tại sao cô lại có ảo giác là trên người anh lộ ra vẻ uy nghiêm chính trực?
Có thể là do mình nghĩ nhiều.
Chỉ là, Lâm Nhược Sơ cũng biết, anh giúp cô thì coi như là đã đắc tội Lâm Mậu rồi.
Với tính cách của tên cặn bã đó, nhất định sẽ đi tìm ông nội sau đó quay lại trả đũa.
Nghĩ tới đây, Lâm Sơn vội nói với ba mẹ: “Ba mẹ, chúng †a về nhà trước, không ở lại ăn cơm nữa.”
Vừa nghe con gái nói như thế, Hứa Tuệ cũng phản ứng lại: “Đúng đúng, không ăn cơm nữa, đi mau lên!”
Cả nhà hoảng hốt đi thẳng ra cửa chính.
Còn Nỗ Nỗ vẫn đang nắm chặt tay Lăng Thiên không chịu buông. Lăng Thiên cũng không muốn con gái phải khóc, bèn rời đi theo.
Bọn họ vừa mới tới cửa thì Lâm Mậu đã xuất hiện, ông cụ Lâm đi theo sau anh ta, cùng nhau đi tới bàn tiệc đã được chuẩn bị trước.
Trùng hợp là bọn họ thấy cả nhà Lâm Nhược Sơ đang rời đi.
Lâm Mậu tức giận cắn răng: “Ông nội, nhất định là bọn họ chột dạ mới lén rời đi, ông nhất định phải lấy lại công bằng cho con! Bắt bọn họ quay lại, trách phạt thật nặng!”
Mặt ông cụ Lâm lạnh như băng, trong lồng ngực hừng hực lửa giận.
Lúc này, ba của Lâm Mậu là Lâm Giang đi tới bên cạnh ông cụ Lâm, nhỏ giọng nói một câu:
“Ba, bây giờ đang giữa bữa tiệc, còn có rất nhiều người ở đây, chuyện này làm ầm lên cũng không hay, dù sao hôm nay là ngày nhà họ Lâm chúng ta kén rể. Nếu chúng ta phạt nặng nhà Lâm Nhược Sơ, chuyện này mà bị truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến đám cổ đông lời ra tiếng vào, khiến người khác chỉ trỏ nhà chúng ta.”
“Ý của con là...” Ông cụ Lâm nhìn về phía Lâm Giang.
Làm con trai cả nhà họ Lâm, còn là ba của Lâm Mậu vừa bị đánh, lúc này đương nhiên là ông cụ Lâm sẽ muốn nghe ý kiến của ông ta.
“Ba, hiện tại thương hội ở thành phố Vân không phải là đang tập hợp quyên góp tiền, trợ giúp các tỉnh phía Bắc gặp phải thiên tai sao? Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này để trách phạt cả nhà Lâm Nhược Sơ.” Lâm Giang cười gẳn nói.
Sao ông cụ Lâm lại không biết đến chuyện này, tỉnh A. gặp phải thiên tai khiến cả nước phải thương xót, thương hội của thành phố Vân đều bắt dầu tổ chức quyên tiền trợ giúp nơi đó, rất nhiều nhân vật nổi tiếng đã nhiệt liệt hưởng ứng, đặc biệt là nhà họ Triệu và họ Tôn, hai đại thế gia hàng đầu ở đây đã lập tức ra tay, quyên tới con số hàng nghìn vạn.
Thế nhưng xí nghiệp của nhà họ Lâm bọn họ trong mấy năm nay đã suy yếu về kinh tế, tài chính không còn bao nhiêu, ông cụ vẫn không hề ra mặt, đối với việc quyên góp này chẳng hé nửa lời.
“Ba, lần này việc quyên tiền cứu tế đối với nhà họ Lâm chúng ta là một cơ hội tốt để chúng ta lộ diện một lần nữa. Nếu như lợi dụng tốt thì không chỉ có thể trừng phạt được cả nhà Lâm Nhược Sơ mà còn có thể khiến cả thành phố Vân này biết công ty của nhà họ Lâm chúng ta có trách nhiệm, biết ba là một nhà từ thiện có tâm, thậm chí biến nhà họ Lâm chúng ta thành thế gia hàng đầu cũng có thể nữal”
Nhà từ thiện có trách nhiệm?
Biến nhà mình thành thế gia hàng đầu?
Sao ông cụ Lâm lại không muốn nâng cao danh tiếng của mình để người của cả thành phố Vân này nhớ tới chứ?
Vừa nghe thấy Lâm Giang nói như thế, ông ta đã kích động.
“Con mau nói cụ thể đi.”
Lâm Giang cười, nói tiếp: “Ba, mấy hôm nay con để ý các gia tộc khác ở thành phố Vân này đều nhân danh công ty để quyên góp, nói thật là bọn họ không muốn bị bàn tán nên chọn phương thức quyên tiền đó mà thôi. Nhà họ Lâm chúng ta thì không giống vậy.”
Ông cụ Lâm hỏi: “Phải khác như nào?”
“Chúng ta lấy danh nghĩa cá nhân gia tộc để quyên góp, phàm là người trong tộc, bất kể già trẻ gì cũng đều quyên tiền, chắc chắn là khi làm vậy sẽ khiến người cả thành phố Vân nghĩ rằng ba biết cách dạy dỗ con cháu, gia phong nghiêm khắc, kể từ đó bất kể là danh dự hay là danh tiếng ba đều có hết? Sau này không phải là người trong thành phố Vân đều sẽ nhìn nhà họ Lâm ta với ánh mắt khác xưa, tôn sùng ba vô cúng ao?”
Vừa nghe thấy vậy, ông cụ Lâm lập tức lên tinh thần, trong mắt ánh lên ánh sáng rực rỡ.
Dùng danh nghĩa của cá nhân một gia tộc để quyên góp tiền không chỉ khiến gia tộc trở nên danh giá hơn, còn thể hiện rằng ông ta có năng lực quản lý gia tộc, đúng là một kế sách vẹn toàn.
“Được, dựa theo lời con nói để làm đi. Lần này nhà họ Lâm chúng ta quyên góp nhất định phải khiến tất cả mọi người đều tham dự vào, không được phép yếu thế trước người khác. Bất kể là già trẻ lớn bé gì đều phải quyên góp, mỗi người ít nhất mười vạn, hơn nữa còn phải bỏ thêm một ít nữa vào.”
Cuối cùng ông ta còn bổ sung một câu: “Hiện tại cái ghế quản lý công ty còn đang trống, lần này ai quyên góp nhiều tiền nhất thì ba sẽ để người đó lên quản lý, sau đó đại diện cho công ty của gia tộc ta đến thương hội của thành phố Vân ký tên! Người nào không quyên góp thì trục xuất khỏi họi”
Ông ta vừa dứt lời, người nhà họ Lâm đều phấn chấn lên.
Phải biết rằng, đại diện dòng họ đến thương hội để ký tên là một vinh dự vô cùng lớn lao, sau này người đó còn được ông cụ nâng đỡ, trở thành gương mặt đại diện của dòng tộc đúng không? Ngày nào đó ông cụ lui về ở ẩn rồi thì chắc chắn quyền quản lý gia tộc sẽ rơi về tay người đó!
“Mậu, con mau đi chuẩn bị đi, con biết mình nên làm thế nào rồi đúng không!” Lâm Giang ra hiệu cho con trai, nói.
Lâm Mậu còn chưa phản ứng kịp, vội vàng đáp lời, trong lòng cực kì kích động. Kế hoạch thế này mà cha mình cũng nghĩ ra được, chắc chắn là đã có sắp xếp rồi, cuối cùng người được đại diện nhà họ Lâm đi ký tên chắc chắn là anh ta chứ không ai khác.
Hơn nữa anh ta còn có thể lợi dụng cơ hội này để dạy dỗ Lâm Nhược Sơ, anh ta không nghĩ Lâm Nhược Sơ có thể bỏ ra nhiều tiền hơn mình.
Dù sao thì Lâm Nhược Sơ cũng là người có địa vị thấp nhất trong họ, bình thường tiền lương mà cô nhận được từ gia tộc cũng là ít nhất, còn có một đứa con hoang bên cạnh, càng không thể nào đấu lại được anh ta. Ngày đó cô không bỏ tiền ra được thì anh ta có thể lấy cớ này để trục xuất cô khỏi nhà! Sau đó sẽ không còn ai có khả năng cạnh tranh vị trí người kế nghiệp kinh doanh của gia tộc với anh †a nữa!
Lâm Nhược Sơ vừa dẫn Lăng Thiên về nhà thì người trong họ đã gọi điện tới.
Nghe xong Lâm Nhược Sơ cứng ngắc tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Quyên tiền?
Người nào trong dòng họ cũng phải quyên, đến cả Nỗ Nỗ cũng phải bỏ tiền ra?
Mỗi người phải quyên ít nhất mười vạn, cả nhà cô tổng cộng là năm mươi vạn!
Hiện tại có năm vạn thôi Lâm Nhược Sơ đã không bỏ ra được rồi, chớ nói chỉ là mỗi người mười vạn, cô đi đâu mà tìm ra được nhiều tiền như thế?
Nếu như không bỏ ra được thì sẽ bị trục xuất khỏi dòng họ!
Hứa Tuệ cũng sốt ruột, bà nghĩ đây nhất định là vì sau khi bị Lăng Thiên uy hiếp, Lâm Mậu đã đến tố cáo với ông cụ Lâm, nhà họ Lâm cố tình dùng thủ đoạn này để trả đũa con gái mình!
Lúc này bà vô cùng tức giận, mắng mỏ Lăng Thiên: “Tất cả đều do cậu gây phiền toái! Việc tốt còn chưa thấy đâu mà cậu đã gây ra phiền phức lớn như thế cho cả nhà chúng tôi rồi! Sao ông trời lại tạo ra một người như cậu thế hả! Đáng lẽ cậu nên bị sét đánh chết từ lâu rồi!”
Đối với những lời ác độc như vậy, Lăng Thiên không hề để ý tới.
Nếu anh đã quyết định bước chân vào cái nhà này, vì vợ con, anh có thể chịu được mọi lời chửi rủa trào phúng.
Anh nhìn Lâm Nhược Sơ, hỏi: “Bọn họ nói ai quyên được nhiều tiền nhất thì có thể lên làm quản lý của công ty, sau đó đại diện cả gia tộc tới thương hội ký tên đúng không?”
Vừa nãy lúc Lâm Nhược Sơ nghe điện thoại, Lăng Thiên cũng đứng bên cạnh, anh nghe được hết.
Lâm Nhược Sơ máy móc gật đầu, lúc này cô hoang mang lo sợ, hoàn toàn không có cách nào.
“Được, em chờ tới lúc đến thương hội ký tên là được, còn lại thì giao hết cho anh!” Lăng Thiên chỉ nói đơn giản như thế, gương mặt bình tĩnh đến lạ.
Hứa Tuệ đã nổi trận lôi đình, nhìn Lăng Thiên từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Giao cho cậu? Một tên tội phạm có tiền án tiền sự không công ăn việc làm thì lấy cái gì mà đòi lo lắng?”
Vừa nói Hứa Tuệ vừa cố hết sức đẩy Lăng Thiên ra cửa.
Không có tiền đồ thì thôi đi, còn không biết bản thân mình ở vị trí nào, nói năng ngông cuồng, một giây bà cũng không muốn thấy anh, chuẩn bị nhốt anh ở ngoài cửa!
“Hôm nay cậu đứng ở ngoài đi!”
Thật ra bà còn muốn đuổi Lăng Thiên ra khỏi nhà luôn, nhưng đây là sắp xếp của ông cụ Lâm nên bà không dám làm trái lời, chỉ có thể nhốt Lăng Thiên ở ngoài cửa.
'Thấy Hứa Tuệ muốn nhốt Lăng Thiên ở ngoài, Nỗ Nỗ lập tức bật khóc, cô bé ôm lấy chân Hứa Tuệ, rơi nước mắt cầu khẩn: “Bà ngoại, đừng đuổi ba ba ra ngoài được không, đừng để ba cháu ở ngoài, ba của cháu là anh hùng, Nỗ Nỗ muốn ở cùng với ba, muốn ở cùng với ba cơ!”
Mỗi lần Nỗ Nỗ khóc đều sẽ khiến Lâm Nhược Sơ mềm lòng, cô lấy lại tinh thần, vội vàng ôm Nỗ Nỗ vào lòng.