Lúc Lăng Thiên đang nhìn chằm chằm cửa sổ thì Lâm Nhược Sơ bước tới, trong tay ôm hai bộ chăn, cô đặt chăn lên tấm ván gỗ của ngăn chứa đồ, nói: “Từ sau này anh sẽ ở trong căn phòng này, chẳng qua anh phải nhớ kĩ là, tôi cho anh ở lại nhà của tôi vì tôi không muốn con gái phải khóc, mong anh không hiểu nhầm.”
“Được.” Lăng Thiên trả lời rất đơn giản.
Chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy vợ và con gái của mình, cái gì anh cũng chấp nhận được.
Lâm Nhược Sơ còn nói: “Ngày mai là thứ hai, Nỗ Nỗ phải đi học, anh ở nhà thì đưa đón Nỗ Nỗ đến trường, nhưng anh nhất định phải đối xử tốt với con bé, nếu như tôi biết con bé phải chịu chút uất ức nào tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Lăng Thiên gật đầu, vẫn đồng ý.
Thấy Lăng Thiên đã đồng ý, Lâm Nhược Sơ nói tiếp: “Còn nữa, đưa Nỗ Nỗ đến trường lỡ có gặp phải người nhà họ Lâm thì cố gắng tránh bọn họ đi, không nên chọc vào bọn họ. Bây giờ tôi sẽ nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện ngày hôm nay, nhưng sau này thì tôi không chắc sẽ bảo vệ nổi anh đâu.”
Nói xong, Lâm Nhược Sơ quay người rời đi.
Cô luôn nghĩ bản thân mình nên gánh chịu mọi đau khổ, vì cái nhà này, cô đã phải chống đỡ rất nhiều.
Lăng Thiên nhìn bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn của Lâm Nhược Sơ, trong lòng thấy đau xót, đối với người phụ nữ hiền lành này, anh không còn gì để nói nữa.
Điều anh có thể làm chính là dùng hết khả năng để báo. đáp cô ấy, khiến cho những kẻ đã bắt nạt cô ấy phải trả cái giá nặng nề nhất!
Lúc xế chiều, Lăng Thiên và Nỗ Nỗ đang ngồi trong phòng chứa đồ chơi gấp giấy, có máy bay có pháo lớn, còn có cả quân hạm. Nỗ Nỗ chơi vui quên cả trời đất, điều này khiến cho Lăng Thiên cảm thấy rất vui mừng.
Bất kể thế nào, con gái thích mình khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đúng lúc này, Lâm Mậu tới nhà.
Hai vợ chồng Hứa Tuệ và Lâm Sơn thầm cảm thấy hoảng loạn không thôi, vội vàng nhiệt tình chào hỏi, bưng trà rót nước.
Tuy rằng Lâm Mậu chỉ là một vãn bối trong nhà họ Lâm nhưng vợ chồng bọn họ không dám lơ là chút nào. Dù sao thì ở nhà họ Lâm, anh ta cũng là người được ông cụ Lâm cưng chiều nhất, mọi hỉ nộ ái ố của anh ta đều quyết định vận mạng của người nhà bọn họ.
Mà hôm trước Lăng Thiên đã uy hiếp anh ta một lần, hai vợ chồng bọn họ càng không dám thở mạnh.
Nhưng Lâm Mậu lại không nhắc tới một chữ nào về việc bị Lăng Thiên uy hiếp lần trước, tuy nhiên chuyện này không có nghĩa là anh ta đã quên việc trả thù, chẳng qua anh ta muốn dùng phương thức tệ hơn để trả thù mà thôi.
“Lâm Nhược Sơ đâu? Chuẩn bị tiền tới đâu rồi? Tôi nghe lời ông nội tới đây để lấy tiền, thời gian của tôi quý giá, đừng làm mất thời giờ của tôi!” Tách trà ngon mà vợ chồng Lâm Sơn ngâm ra chiêu đãi anh ta được đặt trên bàn nhưng đến nhìn anh ta cũng chẳng nhìn một cái, dáng vẻ kiêu căng, ngay cả xưng hô kính trọng với bề trên cũng bị lược bỏ luôn.
“Cháu trai à, em họ cháu...” Lâm Sơn khúm núm, trong lòng hoảng hốt.
“Làm sao hả?” Lâm Mậu nhướn mày lên, không vui nói: “Không phải là tôi hù dọa cả nhà các người đâu, lần này ông nội nói rồi, toàn bộ nhà họ Lâm này bất kể là ai, coi như là trẻ con cũng phải quyên tiền, ít nhất phải bỏ ra mười vạn. Nếu như không lấy ra được thì ngại quá, tôi chỉ có thể dựa theo quy định mà làm việc, như ông nội đã nói, trục xuất cả nhà các người khỏi dòng họ Lâm.”
“Em họ của cháu ra ngoài vay tiền rồi, cháu trai à, cháu xem thử xem có thể thư thả vài ngày được không, nhà chú
thím không có nhiều tiền như thế” Hứa Tuệ không dám thở mạnh, nói.
“Thư thả vài ngày? Tôi nói cho mấy người biết, tôi cho các người thêm tối đa năm phút, nếu năm phút sau tôi còn chưa nhìn thấy tiền thì đừng trách tôi! Đây là mệnh lệnh của ông nội, không phải do tôi tự quyết.” Lâm Mậu hừ một tiếng, nói.
Sao anh ta lại không biết cả nhà Lâm Nhược Sơ không có bao nhiêu tiền, nhưng kịch thì vẫn phải diễn, cái anh ta muốn chính là có thể thoải mái nhục mạ giễu cợt cả cái gia đình này. Sau đó khi anh ta đã thỏa mãn thì sẽ đuổi hết bọn họ ra khỏi dòng tộc, anh ta đã không vừa mắt cái nhà này từ lâu rồi!
Năm phút đồng hồ? Điều này sao có thể được.
Hứa Tuệ và Lâm Sơn đều sốt ruột tới mức suýt nữa quỳ xuống trước mặt Lâm Mậu: “Cháu trai à, cháu nể mặt chúng ta đều là người một nhà, quay lại nói đỡ vài câu cho nhà chú thím trước mặt ông nội được không? Thư thả cho. chú thím vài ngày, nếu thật sự không gom đủ thì chú thím bán căn nhà này đi lấy tiền luôn.” Vừa nói Hứa Tuệ vừa đưa đĩa hoa quả ra: “Nào cháu trai, cháu không uống trà thì ăn hoa quả trước vậy.”
Mấy năm nay Hứa Tuệ biết rõ mình và chồng ở nhà họ Lâm chẳng có địa vị gì, thế nhưng nếu bị gia tộc trục xuất, rời khỏi nhà họ Lâm rồi, bọn họ ở thành phố Vân chẳng khác gì người vô hình, chẳng phải sẽ bị mọi người cười nhạo, coi thường sao?
Nhưng mà, Lâm Mậu chỉ liếc qua đĩa hoa quả mà Hứa Tuệ đưa tới, đột nhiên vung tay lên hất đổ đĩa hoa quả xuống đất, nét mặt giận dữ nói: “Đống hoa quả mua giảm giá ngoài vỉa hè này chỉ có lợn mới ăn thôi, cút sang một bên đi đừng đứng đây khiến tôi ngứa mắt!”
Vừa nói anh ta vừa nhìn đồng hồ đeo tay, không vui nói: “Các người còn ba phút đồng hồ.”
Đúng lúc này, Nỗ Nỗ dắt Lăng Thiên đi ra từ căn phòng chứa đồ, đi vào phòng khách, nhìn thấy đĩa hoa quả trong tay bà ngoại bị hất đổ, cô bé xiết chặt nắm tay vọt tới.
“Ai cho bác bắt nạt bà ngoại tôi, tôi đánh chết cái tên xấu xa này!”
“Đứa con hoang không biết sống chết này!” Lâm Mậu hung ác trợn mắt lên, nhấc chân định đạp Nỗ Nỗ.
Đúng lúc này, Lăng Thiên lập tức tiến lên ôm lấy Nỗ Nỗ!
Sao anh có thể để người ta bắt nạt con gái mình ngay trước mặt mình chứt
“Nếu dám động vào một sợi lông của con gái tôi thì tôi sẽ nghiên anh xương anh thành tro!”
Lúc này đây, áp suất tỏa ra từ người Lăng Thiên còn nặng nề hơn cả ở bữa tiệc lần trước!
Lâm Mậu giật mình, vội vàng lùi lại.
Thế nhưng anh ta không muốn để cho Lăng Thiên nhìn thấy mình hèn mọn như thế, cho nên ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: “Nghiền tao thành tro luôn đấy hả? Ha ha, súc sinh, mày cho rằng mày là cái thá gì vậy? Mày đang đe dọa tao đấy à? Tao cho mày biết, mày đừng có dọa tao, nếu không mày không chịu nổi hậu quả đâu!”
Trong mắt Lăng Thiên hiện lên chút sát khí, anh đã sắp không nhịn được nữa rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Mậu đột nhiên reo lên.
Là cha của anh ta gọi tới.
Lâm Mậu hơi nhíu mày lại, ấn nút nhận cuộc gọi, anh ta tưởng cha mình hỏi tiến triển ở bên này như thế nào rồi, bèn nói: “Ba, tất cả mọi chuyện bên này đều thuận lợi cả.”
Nhưng mà, lời nói của cha anh ta trong điện thoại lại khiến anh ta đột nhiên trợn to mắt há hốc mồm.
“Mậu, con mau về nhà đi, Lâm Nhược Sơ đột nhiên quyên góp tận mười triệu!”
Cái gì?
Lâm Nhược Sơ quyên góp mười triệu?
Lâm Mậu giật mình cứng đờ tại chỗ, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh cáo, sao chuyện này lại xảy ra được?
Thế này quả thực có thể sánh ngang với tiền quyên góp của nhà họ Triệu và nhà họ Tôn, hai thế gia hàng đầu ở thành phố Vân này, nhưng mà đấy là người ta dùng danh nghĩa của gia tộc hoặc công ty để quyên góp!
Một mình Lâm Nhược Sơ lấy đâu ra được số tiền lớn như thế?