Người lăn lộn trên giang hồ đều nói, võ công cao, không có nghĩa là sẽ không bị bọn trộm sờ túi. Ta kỳ thật rất muốn hỏi chút, Trọng Liên trước kia sao lại bị trộm, sao công tác phòng trộm đơn giản nhất cũng không biết.
Nhưng mà, nhịn.
Ai ngờ ngay sau đó, Vũ Văn trưởng lão liền hỏi. “Cung chủ, người lại mất cái gì nữa vậy? Rất nhiều lần sao?”
Hắn chậm rãi gắp thịt bò, chậm rãi để trong bát, chậm rãi nuốt vào. Người già ăn cái gì, luôn khiến người ta thực không muốn ăn.
“Không có mấy lần. Chỉ là vật nhỏ.”
Hải Đường nói: “Mười ba khối ngọc bội, hai chín lần là bạc, tám lần Tử Tinh Thạch, ba mươi ba khối hoàng kim, sáu viên Bạch Hổ nội đan. Đây là lúc ta đi theo cung chủ thấy người bỏ đi đấy. Trong đó, sáu viên nội đan là khi người mười bốn tuổi giữ hộ lão cung chủ, một lần mất hết.”
Ta nhìn Trọng Liên, hắn không có phản ứng.
Một viên nội đan này, có thể tăng tiến mười năm công lực. Sáu mươi năm công lực, hắn cứ thế mà làm mất.
Lại nghĩ lại, năm đó sau khi ca ca của Tiểu Hoa Thái bước chân vào giang hồ có về qua, từng nói với ta rằng gã tại Phụng Thiên trộm bạc của Trọng Liên, còn bị ta hung hăng châm chọc.
Sao lúc trước ta ngốc thế nhỉ, không lăn lộn cùng họ?
Còn nữa, khi Trọng Liên mười bốn tuổi, không phải là một tên rất hung hăng vênh váo rao?
Kết quả bị người ta sờ túi, trăm sờ trăm trúng.
Ta thật sự muốn nói, quên đi, ngươi kém cỏi như thế, về sau Lâm Nhị gia chiếu cố ngươi, để khỏi sau này bị lừa dễ dàng vậy. Kết quả, mở miệng ra nói lại thành:
“Võ công ngươi cao để làm cái gì vậy, sớm muộn cũng bị người ta trộm hết lừa sạch.”
Trọng Liên liếc mắt nhìn ta, xốc khăn che mặt lên ăn cá.
Chu Sa căm giận nói: “Tới, người nào bị lừa trộm, cũng chỉ đồ vật thôi mà, cung chủ cũng đâu lạ.”
“Nha đầu điên, lấy thì phải đánh!”
Trọng Liên nói: “Chu Sa, im miệng.”
Chu Sa im miệng, Trọng Liên tiếp tục ăn cá. Ta liếc hắn, thấy hắn đang nuốt tới một nữa liền dừng lại, như bất động. Nhìn cái bộ dạng kia, dùng bàn chân nghĩ cùng biết, hóc xương cá rồi. Quả nhiên là khác với khi ta nghẹn, chết xanh mặt mũi cũng không nói lời nào.
Ai, không thể cẩn thận một chút sao. Ta đến ta đến.
Ta xúc một thìa cơm, đưa vào bát hắn: “Dứt khoát nuốt vào đi.”
Da mặt Trọng Liên dày tới bất thường, cũng không thấy ngượng, nuốt cơm.
Ta gắp cá, lựa ra, kiểm tra đi kiểm ra lại, gắp vào bát hắn. Muốn nói lúc ăn cẩn thận đừng để bị hóc xương, kết quả mở miệng ra giọng điệu lại biến dạng:
“Ngốc như vậy, sao ngươi có thể sinh tồn tới bây giờ thế?”
Trọng Liên hình như vẫn còn nghĩ đã tổn thương ta, hiện tại ta nói gì hắn cũng không đáp lại. Buồn đến nỗi ta đây thực muốn chộp lấy hắn mà đánh.
Im lặng ăn xong một chút cơm, ta càng ngày càng muốn đánh mình. Đối với tên Trọng Liên không có tâm can này thì phải lãnh khốc, lãnh khốc. Kết quả cuối cùng vẫn là gắp cá lọc xương, ngay cả nịnh nọt cũng không tới mức vậy.
Tiểu tử Tư Đồ Tuyết Thiên kia cũng có năng lực, xây dựng lại Tử Đường sơn trang xong, còn khiến người trong sơn trang trở thành nô bộc trung thành.
Ta đi Tử Đường sơn trang đón Tuyết Chi, Trọng Liên vẫn chờ bên ngoài. Dù sao, hắn mà gặp Tư Đồ Tuyết Thiên ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Tuyết Thiên vừa nghe ta tới, lập tức đưa Tuyết Chi ra đón. Ta đang chuẩn bị một cuộc trùng phùng giữa phụ tử với Tuyết Chi, Tuyết Chi dùng Vô Ảnh cước đá vào cẳng chân ta, ta đau đến ôm chân nhảy loạn, đánh vào mông nó.
Nó ôm mông, nước mắt lưng tròng nói:
“Tên hỗn trướng Lâm Vũ Hoàng ngươi, mãi mới đón ta!!”
Ánh mắt của Tuyết Chi quả là phiên bản của Trọng Liên. Tiểu hài tử mà dùng loại ánh mắt này, không những yêu mị, lại còn không thể đánh nổi. Ta ngồi xổm xuống, nắm mặt nó, xoay xoay nắn nắn:
“Nhớ nhị phụ thân thì cứ việc nói thẳng, giả bộ cái gì chứ?”
“Con nhớ phụ thân!”
“Con gạt ta, con nhớ nhị phụ thân.”
“Là phụ thân!”
“Được rồi, mai nhị phụ thân đi rồi, đưa con tới chỗ phụ thân, con gặp phụ thân đi.”
Tuyết Chi cầm lấy tay ta mà lắc: “Không được!”
“Vậy là con nhớ nhị phụ thân?”
Tuyết Chi bổ nhào vào lòng ta mà khóc. Ta nháy mắt với Tư Đồ Tuyết Thiên, Tư Đồ Tuyết Thiên lắc đầu nói: “Với tiểu hài tử, phải dễ dàng tha thứ.”
Đón Tuyết Chi rồi, đi tìm Trọng Liên. Ta phát hiện ra đứa nhỏ này thật sự rất bất công. Theo ta thì ấm ức khóc, đến chỗ Trọng Liên thì cất lớn tiếng mà khóc, còn thích làm nũng làm nũng cọ cọ nước mũi. Trọng Liên vuốt vuốt đầu nó, mi mắt cũng buông, bộ dáng ôn nhu thật là đẹp — phi phi, cái gì cũng chưa có nhìn.
Biệt viện mà Trọng Liên ở bên sông Trường An quả là quá rộng.
Lúc trước hắn dùng tên giả là Hàn Đạm Y, mê đảo hết thiếu phụ thiếu nữ kinh sư, vốn không thấy lâu quá, nhưng thực tế cũng năm năm rồi.
Đêm nay ở lại biệt viện. Ta cùng Trọng Liên cũng phân giường.
Ta đến sương phòng phía Tây, bảo Tuyết Chi ngủ cùng ta. Tuyết Chi nói muốn ngủ cùng Trọng Liên, ta thấy thật mất mặt muốn dẹp nó đi, Trọng Liên lại nói: “Chi nhi, con ngủ với nhị phụ thân đi.”
Vì thế, Tuyết Chi ngủ cùng ta.
Ngày tiếp theo lại đến Tử Đường sơn trang, thăm Hoa Di Kiếm.
Sau khi Tử Đường sơn trang được trùng tu, cảnh trong sân cũng thay đổi rất nhiều.
Trước bờ hồ, một cây cầu nhỏ nối thẳng vào đại viện, người hầu đưa ta vào. Hành lang hiên đình, cầu nhỏ nước chảy, Tư Đồ tiểu công tử nằm trên tháp thưởng cảnh.
tháp: giường nhỏ.
“Hoàng ca ca, ta nghĩ huynh cứ thế mà đi, ra là còn có chút lương tâm.”
“Tuyết đệ đệ, ta với đệ một mảnh chân tình, sao có thể không có lương tâm.”
Hai người nhìn nhau thật lâu, đột nhiên rất tự giác mà hướng sang bên khác nôn khan.
Nôn khan xong, hắn đưa ta đi thăm Hoa Di Kiếm.
Hoa Di Kiếm vẫn không thể cử động. Ngoại trừ tư thế tay chân thẳng ra, không có gì thay đổi, giống như người chết vậy. Ta kiểm tra thân thể huynh ấy, không bao lâu, Tư Đồ Tuyết Thiên liền lôi ta ra khỏi cửa:
“Bỏ cuộc đi. Ta đưa tất cả các đại phu tốt nhất Trường An xem qua, đều bảo hắn không có cách.”
“Đại phu nói sao?”
“Phía ngoài sơn trang có một hiệu thuốc, đại phu ở nơi đó cung cấp manh mối cho chúng ta, ngươi đến hỏi đi.”
“Bạch Quỳnh Ẩn thì có thể.” Đại phu ngừng nghiền nát hoạt thạch, ngẩng đầu nói. “Một thiếu niên mười mấy tuổi tự xưng thần y, ta sống nhiều năm như vậy chưa nghe qua chuyện buồn cười như thế. Hắn đánh gãy cờ hiệu thần y, nhìn thấy bệnh có thể trị thì trị, không thể trị thì là do tâm tình không tốt không muốn trị, như thế tỉ lệ khỏi dưới tay hắn là mười phần mười. Người trẻ tuổi thích náo động ta có thể hỏi, nhưng gạt người thì không hay.”
“Ý đại phu là?”
“Hành Xuyên tiên nhân.”
“Người này không phải không dễ tìm sao?”
“Quả thật không dễ, nhưng người này dùng thuốc như thần, tìm được là có thể cứu được.”
“Đại phu, xin cho chút gợi ý.”
“Lúc ta còn trẻ có ở cùng học đường đọc sách với hắn. Tên này quái gở vô cùng, gia cảnh giàu có, tướng mạo anh tuấn, doanh khoa hậu tiến, là người trẻ nhất trong học đường. Hắn cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bằng hữu. Ngay cả một bằng hữu cũng không có.”
Ta biết hắn quái, ta đang cần manh mối cơ. Nói mà như không nói.
“Hắn họ Ân, tự Hành Xuyên. Nguyên danh thì ta không rõ.”
“Ân Hành Xuyên, ra vậy.” Ta quay đầu lai, cười với Tư Đồ Tuyết Thiên. “Ta nói, hay cứ trực tiếp đến Thiên Sơn, tìm cái người tên Bạch Linh đến.”
Vừa dứt lời, kỳ tích đã xảy ra.
Đại phu kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.
Một đám người vọt vào hiệu thuốc, bày đồ bừa bãi trong cửa hàng.
Một lão nhân râu dài chỉ vào một quan tài, cười nói: “Công tử, phòng trước vô họa, mua một tặng một.”
Một đại thẩm cầm áo vải trắng, khoa chân múa tay trên người ta. “Áo liệm bằng gấm, làm theo kích cỡ. Giảm giá tám phần, giảm giá tám phần.”
(Aki: Muốn ghi giảm 80% quá!!!)
Một thư sinh cầm bút và giấy: “Tú tài viết hộ di thư, năm lượng bạc một phong, đảm bảo thương tâm, đảm bảo giá cả.”
Ta phất tay. “Đi đi đi, ta vội!”
“Công tử, phơi thây đầu đường rất không phong cảnh, tội gì phải thế?”
Một đám người ồn ào trong hiệu thuốc như gà bay chó sủa, đột nhiên một người vào đây, nói với đại phu:
“Đại phu, cho ta mua thuốc. Đông trùng hạ thảo năm lượng, hoa hồng một cân.”
Thanh âm như bị nghẽn, cũng không khó nghe. Thậm chí nghe rồi còn khiến người khác muốn nghe lại. Nghe người có giọng như thế nói xong, sẽ không quên.
“Này, công tử, nếu ngài không hiểu phối dược, tốt nhất nói ta nghe bệnh trạng, có lẽ…”
“Ta mua hai loại dược thảo này.” Người nọ đội khăn che mặt và đấu lạp, ném một túi tiền trên quầy. “Phiền ngài nhanh một chút.”
đấu lạp: nón rộng vành.
Đại phu đành phải đi bốc thuốc.
Cầm lấy thuốc, y xoay người bước đi.
Ta theo sau: “Bạch, không, vị công tử phía trước, đi từ từ thôi.”