Diễm Tửu sai người nói cho ta, bảo ta tới Cửu Thiên Hàn Bích cốc.
Hoa đào đã rụng, tuyết đầu mùa rơi trên cành cây. Đế hài giẫm nhập vào tuyết, thanh âm vỡ vụn như gió thổi cánh hoa. Diễm Tửu vẫn như cũ ngồi trên ghế — mười phần mười vàng ròng, giống như trên áo hắn có thêu kim tuyến vậy
Lúc này đây Ân Tứ vẫn nguyên tại chỗ cũ, chỉ có điều ngồi một bên nghiên cứu ký hiệu. Ta đi, y ngay cả chút ý muốn quay đầu nhìn cũng không có.
Diễm Tửu cũng không nói gì, ta nghĩ cả nửa ngày mới tìm được đề tài: “Hóa ra cung chủ và Hành Xuyên tiên nhân là chí giao.”
Ân Tứ thay đổi tư thế ngồi, cũng không ngẩng đầu: “Ta là đại phu, hắn là người bệnh, không hơn.”
Diễm Tửu cười cười, không phủ nhận. Ngũ quan người này không thể nào coi được, nhưng khi cười lên, mị lực tăng thêm vài phần.
Ta nói: “Thì ra là thế. Nhưng mà ta thật tò mò người đặc biệt như cung chủ đây, kết giao bằng hữu như thế nào.”
“Ta không có bằng hữu.”
Không phải Trọng Liên không nhìn, tốc độ nói chuyện của người này ta đã nhanh chóng nắm chức. Có trận tự, hơn nữa còn bình thản ổn trọng. Ngay cả khi nói ra những lời dọa chết người bình thường, cũng vẫn thong dong như vậy. Làm ta sinh ra một loại ảo giác: trên thế gian những người có bằng hữu đều không bình thường, không có bằng hữu mới đúng.
“Ngay cả hài đồng ba tuổi cũng có bằng hữu. Cung chủ đang nói đùa sao?”
Ân Tứ nói: “Ngươi cũng biết hắn là người đặc biệt. Hắn cái gì cũng đủ, chỉ thiếu hai thứ: một là vẻ ngoài của người thường, hai là bằng hữu. Vế trước hắn muốn thế nào cũng không đến, vế sau thì đến hắn cũng không muốn.”
Diễm Tửu vẫn cười.
Ta nhịn không được nhìn xuống nửa người dưới của hắn.
Ở Trường An ta nhìn thấy hắn đi đường, không phải ảo giác. Ta nhớ rất kỹ ánh mắt nha hoàn nhìn hắn. Các nàng ở trước mặt hắn có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, cơ hồ sắp tới mức khom lưng uốn gối. Mà chinh phục đường nhiều nữ nhân như vậy, nam nhân tàn tật không thể làm được.
Nhưng mà, Bộ Sơ tuy tìm mọi cách lấy lòng Diễm Tửu, cũng chưa từng để lộ xuân sắc như vậy?
Diễm Tửu chưa từng động qua Bộ Sơ?
Ta từng hỏi qua Trọng Liên, nữ nhân bên người hắn đều rất được, vì sao hắn lại chưa từng mất cân nhắc đụng vào.
Trọng Liên nói hắn vốn không có tâm tư đó.
Ta cười nói, hay là ngươi trời sinh đã đoạn tụ? Hay là nói, ngươi thích bổn thiếu gia sủng hạnh ngươi?
Trọng Liên nói, nữ nhân có khả năng ảnh hướng tới ngươi, tuyệt đối không thể động. Con thỏ ăn cỏ gần hang, hoặc là đã chết, hoặc là sắp chết.
Ta lại nhìn Diễm Tửu.
“Ta rất hiếu kỳ, cái ghế này của cung chủ sao phải làm ra.”
Lời này nói không được tự nhiên. Nhưng dù sao có người bên ngoài ở đây, với Diễm Tửu cũng không lạ lắm, lỡ lời khó tránh dẫn tới tai họa bất ngờ.
Ân Tứ liếc nhìn ta, giống như ta là kẻ ngốc.
Diễm Tửu hiểu ý cười, đáp lại: “Dĩ nhiên là làm từ vàng.”
“Nếu chăn hắn không tàn, đó là tai họa.” Ân Tứ thản nhiên nói: “Ngươi nhìn ngón áp út và ngón trỏ của hắn.”
Ta tới gần để nhìn, Diễm Tửu cũng không trốn. Ta nói: “Rất dễ nhìn.”
“Ai bảo ngươi dễ nhìn hay không nhìn? Ta đang bảo ngươi so sánh. Tay trái hắn ngón áp út dài hơn ngón trở rất nhiều.”
Ta ngẩn người, theo bản năng nhìn lại mình: “Ngón áp út của ta cũng dài hơn ngón trỏ.”
“Đó là đương nhiên.”
“Ngón áp út càng dài hơn ngón trỏ, càng nam tính hóa. Ngược lại càng nữ tính hoa. Ngón áp út càng dài, chạy trốn càng nhanh, khinh công càng cao, đẳng cấp công phu kia càng tốt.”
Không biết có phải do ta cảm giác sai lầm không, khi Diễm Tửu cười với ta, da đầu ta có chút run lên.
May mà hắn đang giả bộ tàn phế, có chút bớt gây chú ý, bằng không phỏng chừng sẽ thành bộ phận sinh dục biết đi.
Ta nói: “Thật hay giả vậy? Ta chưa từng để ý.”
“Ngươi đang hoài nghi lời của đại phu sao? Không tìn tùy tiện kéo một nữ nhân tới nhìn, nữ nhân càng quyến rũ, ngón trỏ càng dài hơn ngón áp út.”
“Bộ Sơ khẳng định không có ngón áp út.”
Diễm Tửu khẽ cười thành tiếng: “Tin rằng lần sau ngươi nhìn thấy nàng, sẽ không nghĩ như vậy.” Ta đang cân nhắc trả lời, Diễm Tựu lại nói. “Ta nghe nói ngươi đang hỏi chuyện của Vệ Lưu Không.”
“Đúng.”
“Ngươi muốn biết gì?”
“Gì cũng muốn biết.”
“Nhìn không ra ngươi lại thích chuyện người.”
“Cung chủ không biết ta trước kia làm nghề này đấy — mật thám, năm mươi văn tiền việc nhỏ, hai trăm việc trung, năm trăm đại sự. Nếu có tin tức kinh người thì là một lượng.”
“Ngươi bán tin tức cũng đủ lợi.”
“Đối với những kẻ giang hồ nhỏ bé lúc nào cũng xấu hổ vì túi mình như chúng ta mà nói, đó là nhiều tiền.”
Ta phát hiện cọ xát trên giang hồ, xát nhiều nhất một là da mặt hai là da trâu, nói sao như vậy, Ân Tứ bình thường vẫn giống thần tiên đã trợn mắt há mồm nhìn ta.
“Chuyện của Vệ Lưu Không không phải bí mật bình thường đâu, ngươi cảm thấy trị giá bao nhiêu tiền.”
“Năm trăm lượng khả năng có người muốn.”
“Bán buôn bán tiền lời, năm năm hay bốn sáu?”
“Một chín.”
“Oa, lòng dạ hiểm độc như vậy? Ta đây chẳng phải chỉ có năm mươi lượng?”
“Không, là ta một ngươi chín.”
Ta nghẹn lời, nhìn hắn.
“Ngươi vừa rồi không phải đã nói sao, túi ngươi đáng xấu hộ, cho ngươi năm mươi lượng không phải số nhỏ.”
Ta trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nhưng dần dần, sau lưng bắt đầu phát lạnh.
Diễm Tửu biết ta sẽ không bán tin tức này.
Nguyên nhân ta không bán tin tức này hắn tất nhiên là biết.
Ta sớm biết rằng ở đây sớm hay muộn cũng bị hắn tóm lấy đuôi nhỏ, nhưng không dự đoán sớm thế đã sa vào rồi.
Ta lau lau trán, nghĩ hắn nhất định phải không cho ta vào mắt, thế mới không quá đề phòng ta.
Sau đó hắn lại nói chuyện phiếm, kể cho ta chuyện xưa, chân tướng không mấy phức tạp.
Đương nhiệm chưởng môn của Vũ Đương là Đan Nguyên, trước ông ta là Tu Mi, trước nữa là Thái Hoa.
“Bắc tôn Thiếu Lâm, nam sùng Vũ Đương”, đây là khẳng định chính thức về địa vị của Vũ Đương/ Nhưng cách nói truyền nhiều nhất trong chốn giang hồ đương thờ là: “Thiếu Lâm vô phát mạo mỹ, Vũ Đương phát mĩ vô mạo.”
(Thiếu Lâm không tóc nhưng đẹp, Vũ Đương tóc đẹp nhưng không có dung mạo.)
Gần đây đệ tử hoàn tục của Thiếu Lâm ngày càng nhiều, thực tế thì không phải không có quan hệ với cách nói này.
Kiểu tóc của đệ tử Vũ Đương thực xấu, nhưng mà mọi người biết, cây trâm kia nhẹ tháo xuống, tuyệt đối là thả ra một mái tóc đen như nước chảy như mây. Nhưng mà tóc dài tới đâu cũng không cách nào che giấu tướng mạo thực sự. Người nhìn vào lịch sử Vũ Đương là thấy, cũng chỉ có người sáng lập Lạp Thác chân nhân Trương Tam Phong. Từ đó về sau toàn là xú nam, đã trở thành một định luật bất thành văn.
Thái Hoa đạo trưởng thay đổi hình tượng của Vũ Đương. Từ lần đầu tiên y xuất hiện ở Ngạo Thiên trang, một thân trường bào trắng thuần, một hồng chí giữa trán, nữ đệ tử của núi Vũ Đương đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng mộng đẹp của các cô nương không bao lâu đã bị hoàn toàn dập nát — Thái Hoa năm hai mươi tuổi thành thần, hai năm sau có con.
Y có yêu thê tử của mình không thì không ai biết, cũng không quan trọng. Vì hôn sự đó là do sư thúc y định, sư thúc đó kỳ thực mới là lão đại chân chính của Vũ Đương.
Một đêm trăng, Thái Hoa ở ngoài Huyền Nhạc Môn gặp mặt một nữ nhân.
Có thể nói, nếu y biết tên nàng, sẽ không có Thiên Sơn ngày hôm nay.
Nữ nhân kia tên Tiết Hồng. Ngay cả lão hòa thượng bảy mươi cũng sẽ nảy sắc tâm với Tiết Hồng.
Tiết Hồng có danh là nữ đạo tặc.
Thái Hoa có danh là hồ lô khó chịu.
Nàng nở nụ cười với y, nghe nói y mang bộ mặt không biểu tình. Mục đích ban đầu của nàng không phải câu dẫn y, chỉ là thuận tay thó đồ của y. Nhưng sau khi nàng xuống núi cầm theo lệnh bài chưởng môn của y, nàng đổi ý.
Nàng am hiểu nhất là thâu đồ, một là bảo vật, hai là nam nhân.
Nàng thâu được Thái Hoa chất phác nhất khó thâu nhất, cũng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.
Thái Hoa có bao nhiêu hối hận, người bình thường không thể tưởng tượng. Y một là hối hận mình bất trung với thê tử, hai là hối hận mình phạm vào giới luật, ba là hối hận không một đao giải quyết Tiết Hòng.
Chuyện của nàng ồn ào, núi Vũ Đương đều biết. Sau đó sư thúc Thái Hoa phạt y quỳ với lão bà mình mấy ngày mấy đêm, còn đưa Tiết Hồng tới, nói là đến giảng giải. Thái Hoa nhìn Tiết Hồng áy náy, Tiết Hồng lại cười viết: Nhân duyên mỏng manh, hà tất coi là thật.
Tiết Hồng đi rất bình thản, xử lý sự tình cũng rất bình thản.
Nửa năm sau nghe nói Tiết Hồng ở cùng Trọng Chân vài tháng.
Một năm rưỡi sau y nghe nói Tiết Hồng đã sinh cho y một hài tử. Là con trai, tên một chữ Liên.
Hai năm sau, Tiết Hồng rời Trọng Chân, bắt đầu cuộc sống nuôi dưỡng nam sủng. Nhưng từ đó về sau nàng không có con nữa.
Bảy năm sau, con gái duy nhất của Thái Hoa mắc bệnh thương hàn quy tiên. Y vì thế khóc thương thấu tâm, gặp mặt Tiết Hồng lần nữa. Tiết Hồng nói chuyện với y một buổi tối, không bao lâu y liền truyền ngôi cho đại đồ đệ Đan Nguyên.
Sau đó y vẫn ở Vũ Đương, nhưng tiên ít xuống núi.
Hơn hai mươi năm sau, Tiết Hồng đã chết. Vợ của Thái Hoa cũng không may mắn. Sau đó y cơ bản là mai danh ẩn tích.
Người cuối cùng nhìn thấy y, nói là bạc cả đầu.
Giang hồ đúng là nơi có thể khiến người chết đuối, tên tuổi cũng chẳng có mấy dễ nghe. Thái Hoa trà trộn vào Thiên Sơn bảo vệ con mình, đổi tên rồi dán lên mặt vài thứ, y liền hoàn toàn biến thành người khác.
Ta không biết vì sao ông ta không trực tiếp đi gặp Trọng Liên. Nghĩ nghĩ, có lẽ là sợ bị giết.
Nếu thật sự là vậy, ông ta nghĩ nhiều rồi. Tu luyện Liên Thần Cửu Thức, thực sự không phải cần giết thân nhân, mà là giết người có cảm giác của thân nhân. Trong thời đại tuyệt vọng vô số này, võ công biến thái này mới có thể xuất đầu.
Nhưng, ta rốt cuộc cũng tìm được lý do nói chuyện với Lâm Hiên Phượng. Quay về Phong Tước Quan, ta cùng y hàn huyên tán gẫu về chuyện Tiết Hồng.
Lâm Hiên Phượng nói, Tiết Hồng cũng không phải nữ nhân thực sự thiên kiều bá mị. Nàng chỉ là âm tình bất định, duy độc vào đêm trăng sáng mới ôn hòa một chút. Nàng thích nương theo ánh trăng mà nhìn mặt y, vuốt ve trán y nói: chỗ đẹp nhất của ngươi, chính là khỏa chí này.