Sương mù ẩm ướt hơi hơi nhuộm, cây đào trùng điệp xếp tầng không.
Mất đi liên hệ, trầm mặc hồi lâu, kết quả lại không ngờ, không biết dùng ngôn ngữ nào hình dung.
Dưới chân núi là Yên Ảnh thành, rõ ràng chớp chớp trong Yên Ảnh thành, là từng chiếc từng chiếc lan đăng (đèn hoa lan) thiêu đốt bầu trời đêm. Ánh đèn càng chiếu rọi, bóng tối và mơ hồ lại càng thêm tươi sáng thấu xương.
Trọng Liên thân mật cùng người, vẫn có phương thức của chính mình. Ta thích phương thức của hắn, không phải bởi vì lợi hại tiêu hồn như thế nào, mà bởi vì chúng thuộc về hắn.
Hắn không phải loại người thô lỗ, hắn vẫn thích hôn môi như gần như xa. Mà lúc này đây hắn lại gắt gao quấn quít lấy ta. Mặc dù là lập tức cởi quần áo, cũng giống như đã để cho hắn đợi vạn năm.
Hắn ôm ta chậm rãi đi xuống ôn tuyền.
Vòng vo dưới ánh trăng, mềm giọng ướt át, hai thân hình trong tình yêu cuồng nhiệt, trong sương mù trùng điệp.
Ta cảm nhận rõ ràng tiếp xúc của hắn. Cho dù chỉ đơn giản là cầm tay, cũng khác với người khác.
Thân thể ướt đẫm, nóng bỏng, làm người ta không phân rõ là nhiệt độ của cơ thể ta, hay là ôn tuyền, hay là của hắn.
Tóc trên trán ta dính nước. Hắn thay ta đẩy đi, lộ ra trán ta, nhìn ta thật lâu.
Đôi mắt màu tím trong suốt mà sáng người, nhưng tầm mắt lại dừng trên mắt phải ta.
Ta ôm thắt lưng hắn, cười nói: “Hôm nay ai thượng ai?”
Hắn hôn lên mắt ta, môi ấm áp, cho dù cách vải cũng có thể cảm nhận được. Ta có chút không quen mà quay đầu, hắn lại quay đầu ta lại:
“Ngươi có nhớ ta không?”
“Ai thượng ai?”
“Hoàng nhi, ta đang hỏi ngươi.”
“Ta đã hỏi ngươi rồi.”
Hắn nhìn ta một lát, bàn tay trong nước đã lặng lẽ chuyển tới, cởi khố ta ra.
Hắn đã có câu trả lời.
Trong nước hoạt động tương đối dễ dàng, chỉ cần duỗi chân một chút, cả người đều phủ lên thân thể hắn.
“Đại mỹ nhân, nhìn ngươi gần đây đùa chơi với nha hoàn rất vui vẻ, kỹ thuật tăng thêm không ít nhỉ?”
“Ngươi sẽ biết.”
“Cũng đâu phải tiểu tử trẻ tuổi, sao *** lực còn tràn đầy như vậy? Có cảm giác như suốt ngày đều làm.”
“Đương nhiên không lợi hại như Hoàng nhi, Hoàng nhi vừa trẻ vừa đẹp, các cô nương của Hồng Thường quan đều mê mệt.” Hắn vừa nói, vừa dùng đấu ngón tay thăm dò. Ta run rẩy đến dường như không nói nên lời. Nhưng mà xem ra đại mỹ nhân đã bắt đầu để ý tuổi mình, trước kia hay nói giỡn tuổi hắn lớn rồi, hắn căn bản không thèm tính toán. Hai ba năm nữa thì hắn cũng ba mươi rồi, người giống như hắn, chỉ sợ là còn sợ già hơn người bình thường.
Nhưng hắn sẽ không già, sao lại phải sợ?
Gương mặt của hắn vẫn đẹp đẽ tuấn tú như khi mới quen.
“Đại mỹ nhân, ngươi có nếp nhăn.”
Trọng Liên liếc ta một cái, rút ngón tay ra, dứt khoát không trả lời.
“Đại mỹ nhân, ngươi nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt đều đi ra —-“
Chữ “rồi” còn chưa nói đã toàn thân co rút, tiếng nói sau đó hoàn toàn chìm ngập trong cổ họng. Hắn tiến vào đặc biệt nhanh, rõ ràng muốn đoạt đi hô hấp của người khác.
“Đại mỹ nhân, không xong rồi.” Ta cười cười. “Hoàn toàn không có cảm giác.”
Hắn căn bản không trả lời ta, thắt lưng nghiêng chút, càng tiến vào sâu. Ta bám chặt lấy hắn, trái tim cơ hồ cũng co rút đau đớn: “Người đều mềm oặt còn động cái gì?”
Trọng Liên dường như cũng không nổi giận, đẩy ta đến bên bờ, nâng thắt lưng, bắt đầu luật động.
“Không cảm giác không cảm giác, hoàn toàn không cảm giác.” Khó thở đến hít không thông, ta đè lại ngực. “Ngươi không xong rồi…”
Đau đớn xen với cực lạc, từng đợt sóng tràn lan trên thân thể. Đến cuối cùng ta đã không thể mở miệng, lại nghe hắn nói bên tai:
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Làm với nhiều người rồi, vậy mà càng ngày càng vô dụng.”
Trọng Liên nắm cằm của ta, thản nhiên nói:
“Cho dù như thế nào, ta đều mạnh hơn ngươi.”. Truyện Mỹ Thực
“Ta biết.” Ta dừng một chút, không nhìn mắt hơn. “Cho nên nhìn ngươi thượng người khác, ta cũng chỉ có thể làm như không biết.”
Hắn đột nhiên dừng lại trong cơ thể ta.
“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói thế sao?”
“Không có.”
“Ngươi rốt cuộc thấy ta thế nào?”
“Ta không biết.”
“Hoàng nhi.” Hắn ôm cả người ta vào ngực. “Lúc không có ta, ngươi có cảm thấy cô đơn không?”
Ta không nói lời nào.
Hắn đợi thật lâu không có trả lời, cũng không hỏi nhiều, lại bắt đầu chậm rãi ra vào, không còn kịch liệt chỉ còn lại mềm yếu chua xót tê dại cả người.
Thật lâu thật lâu sau, ta mới nghe được tiếng của mình rất nhỏ, từ trong cổ họng phát ra:
“Sẽ.”
Trọng Liên ngừng nghỉ một chút, đè lại mông ta, tiến vào càng sâu. Ta ôm cổ hắn, đầu ngón tay khẽ khàng chạm vào đóa hồng liên nở rộ, sau đó hôn môi hắn.
Nhớ rõ khi mới ra giang hồ luôn bày ra tư thế lão tử thiên hạ đệ nhất, nhìn xung quanh toàn lão giang hồ nhìn thật ngu ngốc đi qua đi lại, sau đó rất có cảm giác bản thân mình như một làn sóng sau xô làn sóng trước, mọi người đều suy duy độc ta tỉnh. Ta tự cho là biết người càng sống lâu càng thanh tỉnh.
Nhưng mà, ta cũng chưa từng đoán được, theo thời gian trôi qua, càng có khát vọng mình biết càng ít chuyện càng tốt.
Bây giờ thường xuyên một mình trong căn phòng nhỏ, nghe kể một ít chuyện xưa cổ quái ly kì, luôn hù dọa người khác, trong góc phòng nào đó sẽ xuất hiện một con quỷ.
Dù vậy, ta biết nó sẽ không xuất hiện.
Bây giờ, ta đang lừa gạt chính mình, thế gian không có quỷ. Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, nó ngay tại phía sau ta, một ngày nào đó nó sẽ tới. Hơn nữa, chiến thắng một lần, còn có thể có con kế tiếp, lại kế tiếp — tới khi ta chết.
Trong đám sương, Yên Ảnh thành lan ra tới chân trời, như là không giới hạn.
Lan đăng lay động, giống như đèn kịch chiếu lên bóng người tịch mịch.
Lúc trở lại Yên Ảnh thành, Trọng Liên lại mặc lên vỏ bọc Diễm Tửu. Hai người còn chưa kịp dính thành một khối, đã tâm sự nặng nền mà vội chuyện khác. Ta nói với hắn ngày hôm sau gặp lại, sau đó một mình tới Phong Tước Quan.
Lâm Hiên Phượng tựa vào đầu giường, trong tay cầm một chén thuốc. Thấy ta đi tới, y ngẩng đầu cười nói:
“Vũ Hoàng.”
“Làm sao vậy, thân thể vẫn không thoải mái sao?” Ta ngồi xuống cạnh y, dùng tay thử trán y. “May mà không phát sốt, cảm thấy không thoải mái chút thôi là phải nói với đệ, biết chưa?”
“Đệ đi nơi nào săn sắc đấy hả?”
“Cái gì?”
“Khi đệ làm chuyện trái với lương tâm, luôn đối xử đặc biết tốt với ta.”
“Đương nhiên là tới Thiên Hồ cung rồi, nhiều mỹ nữ như vậy, tùy tiện chọn một còn đẹp hơn huynh.”
“Hoàng đệ lại không cần ta.” Lâm Hiên Phượng ban đầu là làm bộ nhu nhược ‘hừ’ một tiếng, lại cầm bát uống sạch thuốc. Y phục hơi dài, hơn nửa mu bàn tay, ngón tay nhìn qua càng thêm tái nhợt mảnh dẻ.
Kỳ thật muốn hỏi thử y một câu “Huynh có từng có hứng thú với người khác chưa?”, nhưng suy nghĩ thật lâu, vẫn lại nhịn xuống.
Chuyện Trọng Liên là Diễm Tửu, cho dù ai biết đều sẽ kích động, đương nhiên ta cũng rất kích động. Nhưng ta tin rằng người không thể nghe bí mật này nhất, nhất định là Lâm Hiên Phượng.
“Vũ Hoàng?”
“Sao?”
“Lúc nào đó, chúng ta quay về thăm Loạn Táng thôn đi.”
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Nơi đó cái gì cũng không có.”
“Ta biết, nhưng vẫn muốn đi.” Thân thể Lâm Hiên Phượng khẽ run, dường như đang cố nén ho khan. “Ít nhất, có thứ gì đó vẫn còn. Ít nhất, còn ở phía sau núi. Dòng suối nhỏ phía sau núi vẫn còn đó. Chúng ta có thể đi hái trái cây, vừa đi vừa ăn… còn có thể đưa tới Thiên Sơn.”
“Giờ là mùa đông đó, lấy đâu ra trái cây?”
“Vậy đợi tới mùa xuân rồi đi.”
“Được.”
Ngày hôm sau tới hậu viện Thiên Hồ cung tìm Trọng Liên, lại thấy trước hậu viện có hai tiểu cô nương.
“Muội cũng muốn một cái.”
“Không cho.”
“Nhưng muội muốn mà, một mình tỷ ăn hết chúng…”
“Muốn cũng được, trước gọi ta tỷ tỷ.”
“Gọi lại lần nữa.”
“Tỷ tỷ.”
“Gọi lại lần nữa.”
“Tỷ tỷ.”
“Người ta gọi nhiều lắm mà.”
“Gọi lần cuối cùng đi, ta cho ngươi!”
“Ô… Tỷ tỷ.”
“Được rồi, ngươi lại đây.”
Tóc tỷ tỷ kia rất dài, cao tới đất phải buộc thành hai bím, một đôi mắt tiểu hồ ly nhìn không thật quen lắm, nhưng bộ dáng thì không sai vào đâu được.
Ta cơ hồ không kịp phản ứng rằng đó là bảo bối Tuyết Chi của ta.
Tốc độ lớn của nó thật quá kinh người.
Ta đang kinh ngạc nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu nhìn ta. Nó nghiêng đầu nhìn ta một cái, bỗng nhiên cướp lại kẹo trước mặt Tiểu Phụng Tử, lui về sau hai bước: “Ta không cho ngươi đâu!”
Phụng Tử vốn đã tủi thân lắm rồi, lần này nước mắt chút nữa chảy ra, lắc la lắc lư chạy tới nắm vạt áo Tuyết Chi:
“Tỷ tỷ.”
“Không cho, ngươi đi mà tìm cha ngươi.”
“Cái gì mà cha của muội chứ?”
“Ai biết cha ngươi là ai?” Tuyết Chi liếc mắt nhìn ta. “Ngươi tránh ra!”
Ta tiến lên từng bước: “Chi nhi, sao con lại bắt đầu bắt nạt muội muội thế?”
Phụng Tử quay đầu lại, lập tức bổ nhào về phía ta. “Nhị phụ thân!”
Tuyết Chi đẩy nó sang một bên: “Người đừng có gọi bậy, đó không phải cha ngươi!” Rồi quay sang nhìn ta: “Cũng không phải cha ta!”
Tuyết Chi chạy.
Ta vốn tính đuổi theo, nhưng nghĩ tới lời con bé vừa nói, thật sự có chút giận không được. Vì thế dứt khoát ôm lấy Phụng Tử, tiến vào hậu viện, đi vào căn phòng lớn nhất.
Trọng Liên đang lật lật muốn quyển sách, ta bước vào, hắn vẫn không dời mắt khói sách, nửa ngày mới chuyển lên người ta.
“Hoàng nhi, lại đây ngồi.”
Ta ngồi phía đối diện hắn, cách hắn một bàn. Hắn đứng lên, vươn người tới hôn ta.
Ta né ra. Hắn cười: “Ngươi còn sợ Phụng Tử nhìn thấy?”
“Kẻ địch của ngươi là ai?”
Trọng Liên buông quyển sách xuống. “Ngươi cảm thấy là ai?”
“Sẽ không phải là Lâm Hiên Phượng.”
Trọng Liên vẫn giữ nụ cười, gảy gảy nắp chén trà, uống một ngụm: “Y có mấy trọng lượng, sao phải đem y đặt vào phạm vi lo lắng? Hoàng nhi ngốc mất rồi.”