Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 83:




Trên trời vẫn còn tối đen, tòa thành trên không ẩn ẩn giữa mây khói.
Ta cõng Khuyết Hữu Nhãn, đi ra ngoài thành, sau đó đặt hắn trong một bụi cỏ kín đáo, vội vảng chạy tới Yên Ảnh thành.
Thời tiết thật lạnh, lạnh tới thấu xương.
Sương kết càng này càng dày, toàn bộ Yên Ảnh thành như một mảnh trời băng đất tuyết. Thậm chí chất lỏng nóng bỏng trên mặt, cũng nhanh chóng biến thành một mảnh băng.
Trong Thiên Hồ cung một cảnh hỗn loạn.
Lụa mỏng bị xé thành mảnh vụn, rơi xuống cả điện. Bình phong khổng tước đổ rạp, phía trên là mảnh nhỏ của bình hoa đã vỡ.
Trên lưng ta phát lạnh. Vừa mới chạy đến cửa hậu viện, một bóng người ngã ra.
Ta theo bản năng đưa tay đỡ lấy, người nọ dùng sức lực cực mạnh bám lấy cánh tay của ta.
Ta ngã ra sau hai bước, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của người bị thương.
“Hải Đường?” Ta cả kinh nói. “Xảy ra chuyện gì?”
“Lâm, Lâm công tử… Không cần lo cho ta, nhanh đi cứu cung chủ.”
“Được được. Tỷ ở đây nghỉ ngơi một chút.”
Ta lập tức chạy vội vào hậu viện.
Mới vừa đi vào, lập tức nhìn thấy Chu Sa đã ngã trên mặt đất.
Ta vừa mới định qua xem, lại thấy một người ngã xuống đất.
“Xa Cừ?! Chu Sa?!”
Chu Sa đè lại ngực, cố hết sức hô:
“Mau cứu cung chủ!! Không cần lo cho chúng ta!”
Phòng của Trọng Liên truyền tới tiếng nổ.
Ta lao thẳng tới.
Cánh cửa đã vỡ tan. Tất cả đồ cổ và châu báu đều vỡ rơi đầy đất.
Bên trong có hai thân ảnh một trắng một lục đang vừa bay vừa chạy.
Ta còn chưa thấy rõ ràng, người mặc bạch y vung tay, người mặc lục y đã rơi xuống đất một cái thật mạnh. Nhưng hắn lại lập tức đứng lên, ổn định cước bộ, thân kiếm vung lên, hướng thẳng tới người mặc bạch y.
Nhưng cũng chỉ nháy mắt, hắn lại ngã xuống đất.
Lần này hắn không đứng dậy nữa, ta mới nhìn rõ mặt hắn.
Quả nhiên là Lưu Ly.
Người mặc bạch y vỗ tay:
“Trọng Liên, ta nể mặt ngươi mới không giết hết tiểu nhân này, ngươi cũng nên thấy!”
Thanh âm này là của nam nhân, dáng người cũng của nam nhân. Nhưng gương mặt là của nữ nhân. Hơn nữa, ta còn biết nữ nhân này — Bộ Sơ?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Bộ Sơ sao lại thay đổi tính tình? Chẳng lẽ nàng cũng luyện Liên Thần Cửu Thức?
Không có người trả lời.
Bộ Sơ đi lên vài bước, một cước dẫm nát mọi ngõ ngác trong phòng.
Ta lập tức nhìn theo sau.
Trọng Liên nằm ở góc tường. Tóc hắn rối tung, quần áo không chỉnh, nhìn qua chật vật vô cùng, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh. Giống như nơi này chỉ đang diễn trò, không có chút liên quan tới hắn.
“Giao bí kíp ra đây!” Bộ Sơ tát một cái trên mặt hắn. Công lực mười phần, làn da số một của Trọng Liên lập tức sưng lên.
Hắn vẫn như cũ không nói chuyện.
“Xem ra ngươi rất không phục tùng.” Khóe miệng Bộ Sơ hơi hơi nhếch lên, rút ra một cái roi dài nhỏ, giơ tay vung về phía Trọng Liên.
Thân hình Trọng Liên nhoáng lên, lách mình tránh đi.
“A, còn có sức chạy trốn?” Mắt Bộ Sơ vốn đã khá lớn, lúc này lại trừng lên, có vài phần đáng sợ.
Phía sau truyền đến hô nhỏ:
“Vô Danh, đoạt Vô Danh.”
Ta quay đầu lại. Chu Sa đè ngực, nháy mắt với ta.
“Vô Danh kiếm, là thứ bên hông Bộ Sợ. Nó là khắc *** của Liên Thần Cửu Thức.”
Trên hông Bộ Sơ có hai thanh kiếm, một là bảo kiếm, một là kiếm đồng đã gỉ.
Trên bảo kiếm có khắc hình thú Thao Thiết ( Thao Thiết là con thứ năm của Rồng, Linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, có tính tham ăn vô độ nên được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.), một viên ngọc bích thật lớn khảm ở chuôi kiếm, tua kiếm dài màu hoàng kim rũ xuống.
Bộ Sơ đi qua đi lại, tua kiếm đong đa đong đưa theo.
Bộ Sơ luyện Liên Thần Cửu Thức, đáp án này đã tương đối rõ ràng. Hơn nữa, nhìn bộ dạng bất nam bất nữ kia, chỉ sợ thực lực của ta kém nàng tới không có đạo lý luôn.
Khoảng thời gian trước có nhiều người chết không rõ nguyên nhân như vậy, hóa ra là bởi vì Trọng Liên thứ hai đã xuất hiện. Hơn nữa ở Kiếm Thần lăng, Trọng Liên cố chấp muốn đoạt đi vô danh như thế, là bởi vì Vô Danh khắc Liên Thần Cửu Thức.
Nhưng mà thanh kiếm này sao lại ở trong tay nàng?
Sao Trọng Liên lại bại dưới tay nàng được?
Nếu hắn cũng không đánh lại được Bộ Sơ, ta nhất định không có đất diễn.
Giờ này khắc này, ta dùng cách nào cứu hắn?
Dương đông kích tây? Bộ Sơ đâu phải đồ ngốc.
Đao thật kiếm thật? Tự tìm đường chết.
Xảo ngôn lệnh sắc (nói khéo mặt hiền)? Đối phó với người điên, chiêu này làm được sao?
Bộ Sơ lại nói:
“Liên cung chủ, đưa ta phần còn lại của bí kíp, ngài đưa ta rồi, miễn cưỡng có thể là đệ nhị. Nhưng nếu không còn mạng, ngài cái gì cũng không phải. Tội gì tiếp tục ở chỗ này chịu khổ?”
Khóe miệng Trọng Liên khẽ nhếch lên, môi trắng bệch, bởi vậy thấy tương đối yếu ớt:
“Ta sở dĩ còn ngồi chỗ này, là vì không đưa bí kíp cho ngươi. Đưa ngươi rồi, sợ là ngay cả khổ cũng không được chịu.”
Bộ Sơ cũng cười, lấy ra một hộp gấm *** xảo, xem qua thì như đựng son phấn, hoặc là trâm hoa cài đầu.
Nàng vỗ vỗ hộp.
Trọng Liên nhíu mày, quay đầu đi nhìn chỗ khác.
Bộ Sơ mở hộp gấm ra.
Một tia sáng từ trong hộp bắn ra, bên trong mảnh bạc phát sáng, hơi có vẻ chói mắt. Nhìn thật kỹ, mới phát hiện bên trong toàn là ngân châm thật thô thật dài — hoặc là nói, đinh dài, nhỏ.
Bộ Sơ rút ra một đinh bạc, dùng ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng cầm lấy một cái, bắn ra.
Ngân quang chợt lóe, đã không còn trên tay nàng.
Lại nhìn sang Trọng Liên, ngoại trừ nhăn mặt nhiều hơn, hình như không có phản ứng khác.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, trên trán hắn đã chảy rất nhiều mồ hôi.
“Trọng Liên quả nhiên là Trọng Liên. Nếu người bình thường, chỉ cần một cái đã mất mạng rồi.” Bộ Sơ lặp lại động tác vừa rồi hai lần.
Trọng Liên thống khổ nhắm mắt lại.
Ta cắn răng một cái, vội vàng sờ soạng tìm đồ trong áo, rút ra một thứ đồ chơi màu hồng phấn — may mà cái bịt mắt màu hồng phấn do nha đầu của mẹ già may vẫn còn đây, nháy mắt đội lên.
Ta đứng lên, thở mạnh, hướng tới cửa, một bộ thở không ra hơi:
“Liên ca!”
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn ta.
Bên trong vậy mà đầy ắp người, nhưng vừa rồi bị cánh cửa che khuất, không có thấy. Hơn nữa hơn phân nửa người bên trong là của Quỷ Mẫu Quan. Đương nhiên, trong dự kiến mà ngoài ý muốn, mẹ già ngồi ở phía trước mắt.
Mẹ già nhìn thấy ta, đương nhiên cũng kinh ngạc, nhưng mà ta đã bỏ qua hết thảy: “Liên ca, Liên ca ca của ta, huynh gặp phải chuyện gì thế này?”
Lần đầu tiên trong đời, ta thấy vì mình quá mức buồn nôn mà rơi lệ.
Tất cả mọi người mở to mắt, kể cả Bộ Sơ.
Ta không có lập tức lao về phía Trọng Liên, ta muốn cho Bộ Sơ thời gian mà nghĩ. Bằng không nàng ta sẽ theo phản xạ có điều kiện mà dùng đinh bạc chọc thủng ta, ta tự thấy không đáng.
Ta lắc mông, cứ đi ba bước lại lắc hướng tới chỗ Trọng Liên, lần đầu tiên phát hiện cột sống lưng của người từ nhỏ tập võ công ta đây cứng như thế. Nhưng tốt xấu gì cũng đi theo mấy vị công tử Đỗ Lang Tỏa Xuân Đạm Trang Tiêm Tiêm ở cùng dưới mái hiên, mưa thầm thấm đất, không thể nói *** thông, nhưng ít nhất cũng học được ba thành.
“Liên ca ca, bọn họ ăn hiếp huynh?” Ta chùi chùi mắt trái, lại sờ bịt mắt màu hồng nhạt — vừa rồi không nhìn cẩn thận, nhưng mặt trên hẳn là một đóa hoa mẫu đơn thật lớn.
Dưới cái nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bộ Sơ, ta đi rất chậm, rưng cũng chảy mồ hôi lạnh ướt một nửa.
Rốt cuộc nàng ta vẫn không xuống tay, xem ra vẫn là người.
Người nhìn thấy thứ gì đó cực ghê tởm, tuy rằng sẽ phản cản, nhưng luôn nhịn không được mà nhìn tiếp.
Cũng may mắn, nàng không có thường xuyên hòa lẫn với đám người ở Hồng Thường Quan.
“Liên ca ca, đệ ta xem nào, cái cằm đầy đặn của huynh… Thật sự là càng ngày càng gầy.” Mới vừa nói xong câu đã đã muốn đập hai cái nồi sắt lên đầu mình, lời trích kinh điển của Đỗ Lang nhiều vô số kể, sao ta chỉ nhớ rõ một câu này? Nhưng khi nói thành câu thì lại có vấn đề.
Trọng Liên ban đầu có chút kinh ngạc, rất nhanh đã thích ứng, thay ta chỉnh lại cái bịt mắt, còn ôn nhu đặt trên trán ta một nụ hôn rất quân tử:
“Nương tử, đã khiến ngươi lo lắng rồi.”
Hắn hỉ giận không biểu lộ thành thói quen, lời vốn buồn nôn tới khủng khiếp này, nghe hắn nói mà như hát.
“Để ta nhìn huynh…” Ta cởi áo Trọng Liên, tiếp tục diễn.
Trước ngực của hắn toàn là máu. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện máu từ đâu chảy ra. Nhưng nhìn thật sát, sẽ phát hiện rất nhiều chỗ có lỗ châm nho nhỏ: xương quai xanh, xương sườn, bên cạnh nách, trên cánh tay…
Trọng Liên muốn không coi là gì, cài lại y phục, nhưng ngay cả khí lực đưa tay cũng không có.
“Trời ạ, sao có thể như vậy?!” Ta cao giọng thét chói tai, nhưng mà tin tưởng biểu tình trên mặt nhất định thật sự thống khổ.
Vì Trọng Liên nhìn ta, ánh mắt hồng hồng.
Máu trên người hắn chảy như sông. Nếu không phải có Liên Thần Cửu Thức bảo hộ, chỉ sợ hắn đã sớm chết một trăm lần.
Đã không biết đây là lần thứ mấy, vì Liên Thần Cửu Thức, hắn phải nhận lấy thống khổ mà người bình thường không thể chịu đựng. Muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Trời của ta ơi, ai làm huynh bị thương, trời của ta — “ Ta tiếp tục hô khàn giọng, “Liên ca ca của ta —“
“Đủ rồi, câm miệng cho ta!” Rốt cuộc giọng nói không kiên nhẫn của Bộ Sơ vang lên phía sau.
Lập tức một đinh bạc bay tới.
Ta né tránh, lăn mình, lăn dưới chân nàng ta, rút ra bảo kiếm kia.
Trong lòng mừng rỡ, rút kiếm đâm về hướng Bộ Sơ.
Ai ngờ hai ngón tay Bộ Sơ kẹp lấy mũi kiếm, hơi dùng lực, đã thành hai đoạn.
Lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Bộ Sơ một chưởng đánh lên ngực ta, ta đập thật mạnh vào góc tường.
Trọng Liên giật dữ nói:
“Hoàng nhi, Vô Danh kiếm là thanh khác kia.”
Hắn còn chưa dứt lời. Hắn vừa nói, ngực ta nghẹn lại, phun ra một miệng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.