Thập Nhất Lâu

Chương 3: Phiên ngoại




(Nước mắt của sói)
“Dương Hà, vườn hoa dưới lầu đã nở chưa?”
Người vừa hỏi ta là một thiếu niên tóc nhuộm vàng. Hắn chui đầu ra khỏi chăn, im lặng chờ câu trả lời.
“Chưa đâu. Mùa xuân còn lâu mới tới.” Ta vừa gài nút áo vừa nói.
“Nga.” Hắn đáp lời, xong lại vùi đầu nằm xuống. Ngữ điệu rất lãnh đạm, có vẻ cũng chẳng thất vọng gì.
Hắn tên là Lí Ninh Hạo.
Ta và hắn ở chung với nhau đã hơn ba năm. Ta vẫn luôn tự huyễn hoặc mình rằng ta và hắn thân thuộc nhau như tay trái với tay phải, nhưng quả thật có rất nhiều lúc ta không thể hiểu cái đầu nho nhỏ của hắn đang nghĩ gì.
Ví dụ như đề tài hoa cỏ vừa rồi.
Ta không hiểu cái vườn hoa xấu xí dưới lầu có gì đáng để được hắn quan tâm đến thế.
“Hạo, ta ra ngoài chốc lát. Cơm trưa ngươi làm cái gì trong tủ lạnh ăn tạm đi.”
Hắn ngoan ngoãn “Ân!” một tiếng.
Ta cúi đầu hôn lên môi hắn, mở cửa đi ra ngoài, rồi khóa trái cửa lại.
Đây là thói quen. Không biết từ lúc nào ta bắt đầu không thể chịu nổi cảm giác về nhà mà không nhìn thấy hắn.
Cho nên ta khóa cửa. Người khác không vào được mà hắn cũng không ra được.
Như vậy ta mới an tâm ra ngoài.
Không cần ngạc nhiên về quan hệ của hai chúng ta. Ta cũng không phải GAY. Đàn ông suất sắc như ta mà là GAY thì chị em phụ nữ sẽ phải khóc hận mất.
Ta hiện tại là Bi.
Sở dĩ phải nhấn mạnh hai chữ “Hiện tại“, là bởi vì trước khi gặp Ninh Hạo ta chỉ thích con gái, nhưng bây giờ ta lại đang cực kì hài lòng với mối quan hệ này.
Ninh Hạo là tên con trai duy nhất ta chạm vào.
Có thể thấy hắn có địa vị thế nào trong lòng ta.
Dương Hà ta từ nhỏ đến lớn luôn là người dẫn đầu nên ta cũng rất kiêu ngạo. Một nam nhân xuất sắc nên có thứ gì thì ta có thứ đó. Đẹp trai, thông minh, nhiều tiền, lại rất biết cách lấy lòng phụ nữ.
Cho nên ta rất khắt khe trong việc chọn người yêu, bộ dạng không đủ đẹp là phải dẹp ngay từ đầu, đầu óc không được tốt ta cũng tránh cho xa, hoàn cảnh gia đình địa vị xã hội cũng trở thành yếu tố cần cân nhắc.
Ninh Hạo là ngoại lệ, có lẽ bởi vì hắn là con trai.
Nói thật, lúc mới vào trường ta rất khinh thường hắn.
Khi đó đã là cuối mùa hè, không khí khô ráo nhưng không còn quá nóng, phi thường thoải mái, điều duy nhất khiến ta không thoải mái chính là tên con trai đang đứng trước mặt ta, cúi người chào: “Xin chào, ta là Lí Ninh Hạo.”
Thế kỉ 21 rồi mà vẫn còn người để kiểu tóc đó và ăn mặc như vậy sao, mặc quần bông, chân đi giày vải, ngồi đong đưa trên giường tròn mắt ngó xung quanh, rồi lại cẩn thận lấy một cái...... bánh mỳ từ trong túi bóng ra ăn.
Trời ạ!
Cùng người như thế ở chung ký túc xá. Ta thiếu chút nữa muốn ngất.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, bởi vì hắn ngủ đối diện giường ta, khẳng định từ nay về sau sẽ phải thường xuyên thấy hắn, thật chướng mắt.
Sau đó ta móc di động ra gọi cho ba ba.
Phỏng chừng hắn bị hành động của ta dọa cho chết khiếp. Cho dù hắn không nhận ra đôi giày hiệu ADIDAS của ta, thì việc có di động vào thời điểm đó cũng có thể chứng minh ta là con nhà giàu.
Buổi tối ta nghe tiếng khóc nho nhỏ bên giường hắn.
Mẹ nó không phiền sao, hắn có phải là con trai không đó!
Tiếng khóc vừa day dứt vừa dai dẳng, khiến ta bực dọc không thể tả.
Ngủ không được ta cũng bắt đầu nhớ tới ba mẹ.
Giờ thể dục, lão sư bắt chúng ta chạy bốn vòng quanh sân.
Ta nghĩ là do hôm đó thời tiết không tốt, áp suất không khí không ổn định, thêm cả sân trường rất gồ ghề nên ta mới chạy có vài vòng mà đã đứt hơi sắp chết! Chạy xong ta đã muốn nổi cả gân xanh gân đỏ, tay chân mềm nhũn, ngồi trên thềm đá thở dốc.
“Mới chạy xong đừng ngồi xuống ngay.” Có một giọng nói rất mềm mại vang lên.
Mẹ nó, làm như ta không biết kiến thức thường thức đó vậy, nhưng mà chân ta muốn rũ ra rồi na!!
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lí Ninh Hạo.
Ta trừng mắt với hắn, muốn nói vài câu nhưng chẳng còn chút hơi sức nào cả.
“Ta giúp ngươi.” Hắn tự động vòng tay qua ôm lấy thắt lưng ta rồi lại kéo tay ta đặt lên vai hắn.
Không có thiên lý, không có thiên lý mà!!
Sao có thể như vậy, hắn sao vẫn có thể khí định thần nhàn như thế, chẳng lẽ vừa rồi hắn không chạy?! Cẩn thận ta mách lão sư a!
Nhưng mà mặt hắn đỏ bừng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Ta chưa kịp phục hồi tinh thần hắn đã thong thả như vậy là sao.
Hừ, tuy rằng có thư thái hơn nhưng ta cũng không cảm kích ngươi đâu.
Ta cao hơn hắn ít nhất 5 cm, cánh tay đặt trên vai hắn rất vừa tầm. Cảm giác cũng không tệ lắm.
Ta ghét nhất phải mang ơn người khác, huống chi lại là mang ơn của con khỉ luôn bị ta xem thường.
Đúng rồi, quên nói, bộ dạng hắn so với ta kém xa vạn dặm, hai cái lỗ tai to một cách thái quá, quai hàm phồng phồng khiến mặt hắn trông như quả trứng, mắt lại cái lớn cái nhỏ, cằm nhỏ, bả vai gầy yếu chả có chút khí chất đàn ông nào.
Y như một con khỉ.
Nếu có bề ngoài thê thảm như vậy, khẳng định ta đã sớm tự tử mà chết.
Nói chung, bởi vì ta không muốn nợ hắn, cho nên.
Đến giờ ăn trưa.
“Lí Ninh Hạo, chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái. Ta giải mã ánh mắt đó bằng bốn chữ thụ sủng nhược kinh.
Bởi vì bình thường ta không nói chuyện với hắn, thậm chí không cho phép hắn dùng chung cái bàn của ta.
“Hảo.” Hắn ngoan ngoãn thu dọn đồ ăn của mình, chạy lại ngồi xuống cạnh ta.
Không phải chứ, hộp cơm của hắn ngoài cơm ra thì chỉ có chút rau.
Ta trừng mắt: “Không có gì khác sao?!”
Hắn nghi hoặc liếc ta một cái: “Không có.”
Ta thở ra hắt ra một hơi.
“Đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Hắn kinh ngạc: “Nhưng mà ta......”
Chắc là hắn muốn ta bao tiền cơm.
Ta một mực kéo hắn: “Đi.”
Hắn có vẻ không muốn, nhưng vì ta kiên trì, nên cuối cùng hắn cũng thuận theo.
Phi thường ngoan ngoãn. Hừ, càng không giống con trai.
Ngay cả món cay Tứ Xuyên hắn cũng không biết, ta bắt đầu hoài nghi hắn không phải người Trái Đất.
Lần đó ta đã đưa hắn đi ăn ở nhà hàng ngon nhất P thành.
Cho ngươi mở mắt một phen!
“Này, này, cả này nữa...... có gì ngon đều lấy ra cả đi.”
“Dương Hà...... thế này không phải quá nhiều hay sao?” Hắn do dự hỏi ta.
“Sao có thể. Bốn món mặn một món canh, hai người ăn là vừa vặn.”
Hắn hé miệng muốn nói thêm cái gì, nghĩ một chốc vẫn là không nói.
Ta nghi hoặc.
Đến lúc ăn uống xong xuôi nhận hóa đơn trả tiền ta mới biết hắn khó xử việc gì.
“Dương Hà...... Ta không mang đủ tiền.”
Ta liếc mắt xem thường, bữa cơm tính cả thuế vào cũng chưa đến 50 đồng, trong túi hắn không có được từng đó sao.
Nhưng mà hôm nay ta mời.
“Có gì đâu, ta mời. Coi như cảm ơn ngươi chuyện hôm trước.”
“...... Cám ơn.” Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân.
“Đi thôi.” Cùng nhau ăn bữa cơm, cảm tình của ta với hắn xem ra cũng tốt hơn một chút, ta tự nhiên ôm lấy bả vai hắn, phát hiện hắn rất gầy, cả người toàn xương chả có tí thịt nào.
Hắn đi đường không nhìn phía trước mà cữ cúi gằm mặt.
Ta không kiên nhẫn cũng theo hắn nhìn xuống.
Ôi ôi,
Thứ trên chân hắn cũng được gọi là giày sao!
Đột nhiên ta nhớ mình có rất nhiều giày chỉ đi một hai lần là tống xuống gầm giường dài hạn, vốn có thể cho hắn, nhưng mà chân hắn nhỏ chẳng khác gì chân con gái, sẽ không vừa.
Dần dần ta phát hiện cả ký túc xá bắt đầu đối xử rất không thuận mắt với hắn, hắn nhu thuận, ôn hòa, không hay tranh cãi, gặp việc bất lợi cho mình cũng chỉ biết cúi đầu chấp nhận, buổi tối tắt đèn sớm nhất, buổi sáng dậy sớm thì rón ra rón rén sợ ảnh hưởng tới người khác. Người hiền lành như vậy e rằng đã tuyệt chủng rồi.
Một chiều hẹn hò trở về, thấy Lí Ninh Hạo đang cắm đầu cắm cổ giặt trải giường.
Hắn có bệnh sao, mặt trời xuống núi mới mang đồ ra giặt, tối nay định ngủ bằng gì không biết.
“Này.” Ta lay vai hắn, “Sao siêng thế, có gì đợi mai giặt không được hả.”
Hắn nhìn ta, tự nhiên đỏ mặt, lúng ta lúng túng: “Bẩn...... nhất định phải giặt.”
“A...... không phải ngủ trưa ngươi cũng có thể mộng đi!” Ta không nhịn được mà cười to.
Ta không chú ý hắn có vẻ lại càng thêm lúng túng.
“Không, không có chuyện đó.” Hắn gấp đến độ mặt đỏ thêm, “Không phải ta...... Ta không ngủ trưa, ta lo học mà.”
Nga, thì ra ta đang đóng vai ác bắt nạt ngươi sao.
“Vậy sao lại bẩn, chẳng lẽ người khác ngủ trên giường của ngươi?”
Hắn cúi đầu.
“Sao? Nói ta nghe.”
Hắn hơi lưỡng lự.
“...... Dư Ca và bạn gái của hắn......”
Ta tức muốn chết.
“Họ Dư!” Ta đá văng cửa xốc thằng cha dám đưa gái về làm xằng bậy trên giường của Ninh Hạo dậy.
“Ngươi lên cơn gì đấy! Ta đang mệt muốn chết đây.......” thằng điên không biết xấu hổ nổi danh cả kí túc xá gào ầm ĩ, trợn mắt há mồm, nhưng vừa nhìn thấy người đang muốn đánh hắn là ta, dáng vẻ hung dữ kia liền giảm đi một nửa, “............ Dương Hà sao, có chuyện gì.”
Ta đấm thẳng vào mặt hắn, máu mũi của hắn lập tức chảy ra.
Ninh Hạo liều mạng ôm lấy tay ta ngăn cản: “Ngươi điên rồi! Có vậy mà cũng đánh nhau hả...... Đừng đánh, Dương Hà............”
Ta vẫn nắm chặt tay, táng cho thằng đó thêm một trận rồi mới chịu buông, dí dí ngón tay lên mũi hắn: “Ngươi đừng thấy Ninh Hạo hiền mà bắt nạt hắn, bình thường ngươi khi dễ người khác ta chưa tính, nói cho ngươi biết sau này còn dám động vào đồ của hắn cẩn thận ta đánh ngươi tàn phế!”
Xả cơn tức xong ta kéo Ninh Hạo về: “Chiều nay ăn gì? Ta mời.”
“...... Dương Hà...... ngươi không nên đánh hắn, đều là bạn cả, còn phải gặp nhau nhiều, không nhất thiết phải bạo lực như vậy.”
Gì nữa đây!
Ta tức lắm rồi đấy!
Ta giúp hắn đòi lại công bằng mà hắn cư nhiên trách ngược lại ta.
“Ta không giáo huấn hắn, ngươi để hắn xằng bậy mãi sao?!”
“............ Cũng không phải chuyện gì lớn, không sao.”
“Mẹ nó ngươi có phải con trai không vậy, uất ức như thế mà ngươi cũng chịu được, ngươi là con mèo sao!”
Hắn cúi đầu buồn bã: “Ta vốn chính là mèo a.”
Ta cười giận dữ, vặc lại: “Không phải, ngươi là khỉ thì có.”
Hắn sửng sốt, rồi cười rõ tươi: “A, sao ngươi biết, ta đóng Tôn Ngộ Không cực kì giống.”
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn cười. Đôi môi mềm mại hơi he hé, lộ ra mấy cái răng trong suốt một cách dị thường, đôi mắt một lớn một nhỏ cong lên, cư nhiên lúc cười lại có mị khí mê hoặc như vậy. Đa phần mọi người đều có mắt màu nâu, nhưng mắt hắn thuần túy là màu đen, đồng tử không một vẩn đục, nhìn vào có cảm giác sâu thăm thẳm, không có điểm cuối.
Lúc ấy ta ngây cả người.
Độ cong của miệng hắn lúc cười tuyệt đẹp.
Ngay khi đó ta đã muốn hôn lên môi hắn.
Tuy rằng cuối cùng ta không làm chuyện thái quá như vậy, nhưng mà ý muốn đó chưa bao giờ mất đi trong đầu ta.
Tiếp đó là một kì nghỉ dài nhân Lễ Quốc Khánh, sáu người trong phòng về hết chỉ còn lại ta và Ninh Hạo.
Ta là do không muốn phải đi một quãng đường xa như vậy về nhà chỉ để nghe ba ba lải nhải, Ninh Hạo thì ta đoán là do tiếc tiền xe, bằng không có lẽ không ai muốn được về nhà bằng hắn.
Cũng tốt, ta càng thích, chỉ có hai chúng ta trong phòng.
Năm ngày đầu tiên yên ổn trôi qua. Mấy lần, ta thừa dịp hắn ngủ, mon men lại giường ngắm trộm hắn, hôm nào to gan thì hôn trộm một cái lên môi hắn, chuồn chuồn lướt nước thôi (hời hợt), nhưng tim ta vẫn đập rộn ràng cả buổi, sợ hắn đột nhiên tỉnh lại, cho ta một bạt tai rồi mắng ta là biến thái. Thật ủy khuất cho ta, từ trước đến giờ ta chưa từng phải thận trọng với ai như vậy a.
Buổi tối ngày thứ năm là sinh nhật Dư Ca, hắn mời hai chúng ta đi ăn góp vui.
Ta vốn không quan tâm, hôm đó lại nhìn thấy có phim mới, đang định rủ cô nàng một ngày gọi cho ta 7 cuộc điện thoại đi chơi. Nhưng mà Ninh Hạo có vẻ thích, nhảy nhót hót ca cả ngày: “Dương Hà, có đi không?”
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, ta gật đầu.
Một đám con trai ngồi vào bàn với nhau thì không thể thiếu rượu. Ninh Hạo rất kém, mới nốc được một chén nhỏ đã đỏ mặt.
“Dương Hà, ta dị ứng cồn.” Hắn nằm bên người ta nhỏ giọng nói. Rồi mở nút áo cho ta xem, quả nhiên cái cổ mảnh khảnh đã hồng lên một mảnh. Ánh mắt của ta tham lam nhìn thêm xuống phía dưới, trái tim kinh hoàng một trận.
Sau đó ta thay hắn uống toàn bộ. Cũng chẳng biết vì sao lại làm thế. Nếu là trước kia, những việc ngu ngốc loại này khẳng định ta sẽ không bao giờ làm, nhìn xem, một đám người không có ý tốt nhao nhao: “Hảo! Thật rộng lượng!!” rồi không ngừng rót thêm rượu vào ly của ta, chắc muốn chuốc ta say chết luôn.
Ninh Hạo nhìn ta lo lắng, bàn tay mát lạnh của hắn đặt lên mặt ta: “Nóng quá, Dương Hà, ngươi trụ được nữa không?”
Tửu lượng của ta không tồi đâu, uống nhiều như vậy nhưng ta cũng chỉ mới nóng trong người một chút mà thôi, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Nhưng vừa nghe Ninh Hạo hỏi vậy, ta liền thuận thế ngả nghiêng dựa vào người hắn, miệng vờ lảm nhảm như thể mình say lắm rồi ấy: “Ta không say, ta, ta còn muốn uống......”
“Được rồi, đừng ồn ào, ngươi say rồi.” Ninh Hạo luống cuống đỡ ta, rồi mới quay qua cầu tình với bọn kia: “Đừng ép hắn nữa, hắn say, ta đưa hắn về.”
Cảm thấy đập phá như vậy là đủ rồi, cũng nên về, Dư Ca tuyên bố: “Giải tán!” một tiếng, cả đám lập tức hi hi ha ha nghiêng ngả lảo đảo ai về nhà nấy.
Ninh Hạo dìu ta suốt quãng đường về nhà. Ta cố ý bổ ngả cả cái thân người nặng trịch của ta lên hắn, làm cho hắn vừa đi vừa lắc vừa lảo đảo, ha ha. Nhưng cái đứa ngốc này một chút cũng không phát hiện, còn liên mồm nói: “Sắp đến kí túc xá rồi, Dương Hà, ngươi nhịn một chút nga.”
Nhịn cái gì, ai bảo cữ uống rượu vào là sẽ nôn mửa tùm lum chứ, mà cũng có ai quy định phải kiên trì về đến ký túc xá mới có thể nôn không?
Nhưng mà ta thật sự có chút nhịn không được, cơ thể gầy gò nhưng lại rất mềm mại của hắn đang ở trong lòng ta.
Lê lết mãi cũng về đến ký túc xá, hắn dìu ta mệt mỏi, ta giả say cũng tốn không ít sức.
“Dương Hà, ngươi nằm nghỉ đi, có đầu đau không? Ta xuống dưới lầu mua thuốc giải rượu cho ngươi......” Hắn đưa ta đến bên giường, nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống.
Ta thừa nhận, uống rượu vào ta có thêm máu liều, bằng không lúc đó ta sẽ không có dũng khí làm chuyện như vậy với hắn.
Ta dùng sức kéo hắn ngã lên giường, nhanh chóng lật người nằm đè lên hắn.
Trước khi hắn kịp định thần, ta hôn hắn.
Bờ môi của hắn mềm mại ngọt ngào giống y như trong tưởng tượng của ta, thơm thơm ướt ướt, mát lạnh mê người. Hắn choáng váng, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, ta nhân cơ hội tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi đang run rẩy của hắn.
Khoang miệng thật ấm áp. Ta hôn hắn như lên cơn, dây dưa triền miên, thậm chí còn nhay nhay cắn cắn.
Rồi mở cúc áo, hôn dần xuống cổ hắn.
Khi ta mất dần khả năng kiểm soát thì hắn bắt đầu định thần tỉnh táo lại.
Hắn không tát bộp ta một cái, cũng không lớn tiếng kêu cứu.
Hắn nằm dưới thân nhẹ nhàng đấm vào ngực ta: “Dương Hà...... Dương Hà, ngươi tỉnh lại đi, ta...... ta không phải Mẫn, ta là Ninh Hạo a.”
Quên nói, Mẫn là tên người yêu hiện tại của ta.
Hành động khờ dại của hắn làm ta hơi khựng lại, nhưng ta không hề có ý định dừng.
“Dương Hà, Dương Hà, ngươi say, a......................”
Đừng dùng cái giọng ân cần quan tâm đó, vô ích thôi, ta chính là ác ma đó.
Là thằng đàn ông như lang như sói.
Đến lúc bị ta lột quần, hắn mới bắt đầu phát hoảng.
“Không được, Dương Hà, không cần như vậy...... Ta............”
Ta nâng hai chân hắn lên, nhìn hắn bằng đôi mắt thèm khát.
Hắn nước mắt vòng quanh, khuôn mặt tràn ngập kinh hoảng cùng mê hoặc.
“Ta yêu ngươi...... Ninh Hạo.”
Thân thể hắn cứng đờ, càng phản kháng kịch liệt hơn.
Ta gọi tên hắn khiến cho hắn hiểu được không phải vì say mà ta nhầm hắn với ai khác, cuối cùng hắn cũng nhận ra người ta muốn xâm phạm chính là hắn.
“Không cần!!” nức nở nghẹn ngào, hắn đá ta, cào cấu, cắn vào tay ta.
Nhưng từng đó thì có là gì, sức mạnh của ta hoàn toàn chiếm ưu thế, huống chi có thêm men rượu, lý trí bay mất, sự ham muốn khiến ta lồng lên như dã thú.
Cường đại, dã man, bạo ngược.
Lúc đó ta đúng là súc sinh, mặc kệ hắn khóc lóc làm sao, cầu xin thế nào, ta vẫn mạnh mẽ tiến vào.
Thân thể nhỏ nhắn của hắn bởi vì cơn đau bất ngờ mà trở nên cứng ngắc, hắn ngả đầu ra sau, miệng mở lớn, nhưng không thể phát ra được bất kì một thanh âm nào.
Ta rõ ràng thấy hắn khóc lóc thảm thiết.
Lòng ta đau, nhưng ta vẫn không dừng lại.
Ta điên cuồng chiếm lấy hắn, tuy rằng ta biết hắn nhất định sẽ đau đến chết ngất. Hắn nỗ lực chống cự theo bản năng, nhưng dưới sức mạnh của ta hắn không thể nhúc nhích, không thể phản kháng.
Hắn lảm nhảm thứ gì đó bằng thanh âm khản đặc, ta nghe rõ ràng.
Hắn gọi mẹ.
Bây giờ nhớ lại, ta rất nản lòng. Lúc trước ta từng nói với hắn, “Ninh Hạo, sau này nếu có người khi dễ ngươi, ngươi liền gọi một tiếng Dương Hà! Ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Tuy rằng đó chỉ là lời nói giỡn của ta, hắn cũng rất phối hợp, mở to mắt nhìn ta một chốc, rồi ngoan ngoãn gật đầu, hành động đó, phi thường phi thường đáng yêu.
Nhưng mà trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn lại gọi mẹ.
Bởi vì người đang thương tổn hắn, không ai khác mà lại chính là người đã hứa sẽ bảo vệ hắn.
Cầu ngươi, cầu ngươi......
Tiếng cầu xin van vỉ của hắn càng lúc càng yếu ớt, mong ta mềm lòng mà buông tha hắn.
Nhưng ta không theo, ta tiếp tục tra tấn hắn.
Cho nên mới nói, ta không phải người, ta là dã thú.
Năm đó, Ninh Hạo 21, vẫn như đứa nhỏ chưa trưởng thành. Còn ta 17, đã là một người đàn ông thuần thục.
Đến lúc tỉnh lại trời đã sáng rõ.
Ta rất mệt mỏi. Nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ nằm bên cạnh.
Hắn chưa tỉnh. Trên mặt đầy vệt nước mắt đã khô.
Nét mặt lúc ngủ của hắn không còn bình yên như xưa, thay vào đó là ủy khuất, là thống khổ. Hai hàng lông mi dài hơi co giật, rối rắm, cái mũi phập phồng hít thở, khóe miệng mếu mếu như sắp khóc.
Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn một lúc.
Lần đầu tiên trong đời ta thấy hối hận.
Ninh Hạo, người đau lắm sao. Ta thương ngươi.
Ta nhẹ nhàng kéo chăn ra xem xét vết thương trên người hắn, từ cái cổ gầy nhẳng đến mắt cá chân mảnh khảnh, chỗ nào cũng có dấu vết bạo ngược của ta. Ta nhắm chặt mắt. Là do hắn vốn mảnh mai yếu đuối, hay là do ta nặng tay hành hạ, thì hắn bây giờ cũng trông rất thê thảm.
Ngây người nửa ngày ta mới lặng lẽ đứng dậy mặc lại quần áo, nhặt quần áo của hắn bị ta vứt dưới giường lên, rách cả rồi, phải quăng đi thôi.
Tiếp đó ta cũng chẳng biết mình nên làm gì.
Trên đùi hắn loang lổ vết máu, ta không kiểm tra cũng biết nhất định là da tróc thịt bong, nhưng mà không thể đưa hắn đi bệnh viện được.
Ta vào phòng tắm, chuẩn bị một chậu nước lớn, định tắm cho hắn.
Đến lúc trở ra, hắn đã bắt đầu tỉnh,
Đôi mắt đen long lanh mờ mịt nhìn ta.
“Ninh Hạo......” Ta gọi khẽ.
Hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“...... Ta...... tắm cho ngươi.” Ta vươn tay định nâng hắn dậy, hắn lại ra sức nghiêng đầu né tránh ta.
“Nghe lời!” Ta dễ dàng ôm được hắn.
Hơi nước nóng hôi hổi trong phòng tắm làm mắt ta mờ mịt.
Lúc bị thả vào trong nước hắn hơi co rúm lại một chút, ta nghĩ có thể là do nước quá nóng. Ai, mới tháng 10 mà ta đã lên cơn gì rồi pha ra một chậu nước nóng tới mức này chứ.
Hắn từ chối ta, nhưng không có tác dụng, đành bất động, lẳng lặng ngồi yên trong nước để ta lau, lúc vô tình chạm vào vết thương hắn sẽ nhăn nhăn mi, nhưng vẫn không nói chuyện.
“Thực xin lỗi...... Ninh Hạo, ngươi tha thứ ta được không.” Ta nhẹ giọng cầu xin.
Hắn cúi đầu, không muốn nhìn ta.
“Vì ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi, Ninh Hạo.”
Hắn run lên một chút.
Từ trước đến nay, giặt đồ cho đại thiếu gia ta không phải cô giúp việc thì cũng là đám con gái hâm mộ vẫn thường chạy theo ta, thế mà bây giờ, giữa trưa trời nắng, ta lại đang ngồi đây hì hục giặt ga trải giường.
Không, không còn cách nào khác.
Vì ta mà giường chiếu lu bù cả lên.
Sau một lúc vật lộn, cả ta và tấm trải giường đều ướt nhẹp như nhau, lúc đứng trên hành lang phơi đồ, lòng ta vẫn mải miết nghĩ tới người đang nằm trong phòng kia, không biết cơm ta mua hắn đã ăn hay chưa, vừa rồi quên mua nước trái cây, liệu hắn có khát nước hay không, nếu muốn uống nước hắn còn đau như thế không biết có xuống giường nổi không...............
Dùng kẹp đồ kẹp chặt cái chăn lên dây phơi, ta vội vã trở lại phòng.
Hắn đang ngủ, quay mặt vào vách tường, cố gắng rời ta càng xa càng tốt.
Cơm một miếng cũng chưa ăn.
Ta định lay hắn dậy bắt hắn ăn một chút, nhưng lại thấy không đành lòng.
Cữ để hắn ngủ thêm một lát nữa đi.
Ta rầu rĩ kéo ghế ngồi xuống bên giường, vuốt ve đầu hắn, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Ta tự hỏi mình bị làm sao mà lại làm cái việc đê tiện là cưỡng bức người ta, hơn nữa người ta cưỡng bức còn là con trai.
Phản ứng của Ninh Hạo lại rất dễ hiểu. Hắn không thể cởi mở như ta được. Ngay cả tay con gái có lẽ hắn cũng chưa từng cầm qua tin tưởng nếu ta không làm chuyện này với hắn, chắc trong tưởng tượng điên rồ nhất hắn cũng không dám nghĩ tới việc hắn sẽ làm chuyện này với đàn ông.
Đừng nói là bị cưỡng bức, chỉ theo luân thường đạo lí hắn cũng khó có thể chấp nhận được việc làm tình với đàn ông rồi.
Từ từ, đình chỉ, sao ta lại phải quan tâm đến cảm nhận của hắn chứ?
Mấy đứa bạn cùng phòng bắt đầu lục đục trở lại, điều này càng làm khó cho ta.
Ninh Hạo vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể nằm yên trên giường. Vài người hỏi thăm thấy ta trả lời đơn giản là hắn bị bệnh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ có Tiểu Chu là hết lần này đến lần khác truy hỏi ta về bệnh tình của Ninh Hạo mãi.
“Nhìn hắn không ổn chút nào, hay là đưa hắn đi bệnh viện đi.” Tiểu Chu nói.
“A......” Ta không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, âm thầm kêu khổ trong lòng.
“Không cần.” tiếng Ninh Hạo mơ hồ truyền ra từ dưới cái chăn.
Ta kinh ngạc, nhưng không nói gì.
“Vậy thì phải làm sao. Bị bệnh thì phải đi khám, nếu không thì sinh ra bệnh viện để làm gì chứ.”
“...... Ta, ta sợ nhất là bệnh viện....... Không có việc gì đâu, chỉ hơi mệt mỏi, nằm vài ngày thì tốt rồi.”
Ta biết hắn ủy khuất. Hắn đau, nhưng loại đau này đâu thể cho người khác xem được.
Hắn đành phải chịu đựng.
Cơm ngày ba bữa ta đều tự giác mua về cho Ninh Hạo, sợ đồ ăn trong căn tin không ngon, ngày nào ta cũng gọi cơm bên ngoài, dùng đủ mọi biện pháp chỉ để làm hắn vui vẻ lên một chút.
Nhưng hắn không cười lấy một lần.
“Lại đây, ăn táo.”
Lắc đầu.
Không phải chứ, ta khó khăn mới gọt được vỏ mà, tuy rằng hình dạng kỳ quái, nhưng là táo xịn đó nha.
“Vậy...... Hương tiêu đi?” ( hương tiêu là gì?? Ta ko dám đoán nhảm đâu)
Đến ta cũng cảm thấy bộ dạng của mình thật nực cười, Dương Hà đi đường vác mặt vênh váo không ai bằng nay đang ngồi chồm hỗm trước giường người khác, tay cầm khay hoa quả, xum xoe cầu người ta ăn một miếng.
Vẫn là lắc đầu.
Bọn cùng phòng sau vài ngày chứng kiến vẫn chưa hết tròn mắt kinh ngạc khi thấy tiết mục kì dị mới xuất hiện gần đây này.
Ta bị nhìn đâm ra mất tự nhiên, dù trong lòng tự nhủ mình phải cố nhẫn nại nhưng vẫn thật muốn lôi hắn dậy dạy dỗ một phen.
“Xoảng!” ném cái đĩa xuống đất, ta bực dọc: “Đại thiếu gia a! Muốn ta hầu hạ ngươi thế nào đây!!”
Hắn hoảng sợ, nhìn ta, sâu trong mắt là tầng tầng ủy khuất.
Cơn giận của ta ngay lập tức biến mất như chưa từng tồn tại: “Xin lỗi, ta hơi nóng....... muốn ăn nho không?”
Mấy ánh mắt tò mò kia như muốn đâm thủng lưng ta.
Con mẹ nó, không được, quyết không thể cữ thế này mãi. Ta còn muốn làm người a!!!
“Oa, không phải đâu, Dương Hà, sao lại muốn chuyển ra ngoài chứ?!”
“Lại còn chuyển qua Thích Dật lâu nữa, tiểu tử ngươi cũng khá lắm, tiền đâu mà thuê đó?”
“Ha ha.” Ta cười cho có lệ. Ai, thuê một phòng một ngàn rưỡi một tháng, ngươi nghĩ là ta lấy tiền ở đâu.
“Ninh Hạo cũng chuyển ra ngoài luôn sao?”
“Phải!” người trả lời là ta.
Ninh Hạo tiếp tục im lặng nhồi nhét quần áo vào ba lô.
Vết thương của hắn đã đỡ nhiều. Cũng không phải ta thuyết phục được hắn, nói thật là ta ép hắn, ta nói nếu hắn không chịu cùng ta dọn ra thì đừng trách ta làm xấu mặt hắn trước mặt mọi người.
Hắn không tình nguyện, nhưng vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Ta biết hắn sợ ta. Từ hôm đó, chỉ cần ta chạm nhẹ vào, hắn liền co rúm lại.
“Vì sao, chẳng lẽ Ninh Hạo cũng không quen ở ký túc xá?”
“Ta muốn có người chia sẻ tiền thuê nhà, rất đắt đỏ a.” trả lời vẫn là ta.
“Đúng không?”
“Đương nhiên.” Đương nhiên là không phải rồi, tiền ta bỏ hết đó.
Không phải ta hào phóng, mà là khi tiêu tiền cho hắn ta không thấy tiếc nuối hay đau lòng gì cả.
Ninh Hạo hơi sợ độ cao, nên ta thuê tầng năm.
Không quá cao cũng không quá thấp, hy vọng hắn sẽ thích.
Khi mới chuyển đến, ta cũng rất quân tử, không động chạm gì hắn, nhưng dần dần ta chịu không nổi.
Nghĩ xem, ngủ trên một cái giường với người mình thích, hơn nữa trước đây đã từng được nếm qua hắn, món ngon bày trước mắt mà lại bắt ta ăn kiêng, đố thằng con trai bình thường nào chịu được.
Lần thứ hai bị ta chiếm đoạt, hắn vẫn trừng đôi mắt ngây thơ trong suốt nhìn ta, hoảng loạn.
“Hạo, ngoan, không phải sợ.”
Hắn vẫn nhìn ta hoảng hốt, như nai con nhìn thấy sói. Hắn nhìn ta như vậy khiến ta cũng phải tự thấy mình là đại *** ma.
“Lại đây, ôm một chút là được. Đừng sợ, lần này sẽ không giống lần trước.”
Ta thao thao bất tuyệt nói ra những lời mà chính ta cũng không thể tin tưởng.
Cho đến khi ôm được hắn vào lòng rồi ta mới gắt gao đè hắn.
Dùng lời nói không được thì phải dùng hành động vậy.
Hắn nằm bên dưới, sợ hãi đẩy ta ra.
Ta sao có thể để hắn trốn dễ dàng được.
Dùng rất nhiều quyết tâm ta mới chịu đựng được lâu như vậy.
Sau này vẫn còn nhiều thời gian, hôm nay phải ôn nhu mới được, hơn nữa ta cũng đã tự hứa với mình sẽ không làm đau hắn nữa.
Nhưng mà,
Hắn vẫn bị thương, nằm úp sấp khóc thút thít rất đáng thương.
Ta ôm hắn rời giường, hắn nhỏ giọng rên rỉ: “Không...... Thắt lưng đau quá.” Rồi mới ủy địa khóc: “Thắt lưng đau...... đừng động ── a ──.”
Ta lặng thinh.
Ta đã cố hết sức, nhưng động vào thân thể mềm mại của hắn não ta lập tức đình chỉ hoạt động, lý trí không biết đi đâu mất, không thể kiềm chế dục vọng của bản thân.
Không thể nào, động vào hắn một cái, ta phải an ủi hắn một tuần.
Có lẽ lúc đầu hơi khó khăn, dần dần hắn sẽ quen thôi.
Hắn không muốn cho ta âu yếm hắn, cho dù là một cái hôn bình thường hắn cũng né tránh.
Ta nghĩ không thông vì sao một cử chỉ bình thường như vậy cũng khiến hắn kinh hoảng. Ta làm gì để hắn phải cảnh giác như vậy? ( a còn hỏi nữa sao) Chẳng lẽ bởi vì ta từng cường bạo hắn sao?
Ta không biết mình phải làm gì mới tốt, ta yêu hắn nhưng lại không biết cách làm cho hắn cũng yêu ta.
Có lẽ điều ta có thể làm chỉ là chờ đợi. Chờ cho hắn quen, chờ hắn hết sợ hãi, chờ hắn không còn oán hận, chờ tình cảm của hắn dành cho ta dần tích lũy bằng tình cảm của ta dành cho hắn.
Ta hết sức nhẫn nại và ôn hòa với hắn. Nhưng tính tình của ta cũng càng ngày càng … cay nghiệt hơn.
Ta đa nghi, ta dễ nổi giận, ta chuyên chế, ta dã man.
Nhìn hắn nói chuyện với thằng khác, còn cười bằng nụ cười mà ta cũng rất ít khi được thấy, ta nổi giận lôi đình.
Ta cảm thấy nguy cơ mất đi hắn.
Nghĩ không ra phải làm sao mới có thể vĩnh viễn giữ hắn bên người.
Ta chỉ có thể sử dụng biện pháp giáo dục kinh điển nhất ── trách mắng.
Dùng luôn cả thủ đoạn kinh điển nhất ── trừng phạt về thể xác.
Ta đánh hắn, ngược đãi hắn.
Ta chỉ hy vọng làm hắn đau thì hắn sẽ không dám làm ra những chuyện có thể khiến ta bất an.
Ví dụ như, rời ta đi.
Ngoài việc này, ta đối xử với hắn rất tốt.
Hắn chưa từng mở miệng đòi ta mua này mua nọ, nhưng mà chính ta lại nhịn không được mà mua cho hắn đủ thứ.
Mặc kệ hắn cần hay là không cần, chỉ cần thấy hợp với hắn, ta mua tất.
Một Ninh Hạo quê mùa chân đất mắt toét, qua nửa năm cải tạo đã hoàn toàn biến mất.
Ta đưa hắn đến làm tóc ở chỗ của một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp rất nổi tiếng, ta dẫn hắn đến đoạn đường mua sắm náo nhiệt nhất P thành, chọn cho hắn thứ quần áo đắt nhất. Ban đầu hắn cự tuyệt, nhưng dần dần hắn cũng quen và từ từ chấp nhận những thứ đến với mình, hắn không từ chối nữa, khiến ta rất cao hứng.
Từ đầu cho đến chân, từ mũ cho đến tất, cơ hồ đều là do ta mua cho hắn.
Đương nhiên, ta không theo chủ nghĩa vật chất và chưa từng nghĩ chỉ cần có tiền là sẽ mua được hết thảy.
Mấy thứ này đều là ta tự tay chọn, ta chỉ hy vọng hắn có thể cảm nhận được tâm ý của ta.
Ninh Hạo, tuy rằng ta thương tổn ngươi, tra tấn ngươi, nhưng ta yêu ngươi.
Ta yêu ngươi.
Hắn càng ngày càng xinh đẹp, nhưng mà cũng càng ngày càng gầy.
Điều này làm ta rất băn khoăn.
Ta thấy mình không hề khắt khe chuyện ăn uống của hắn. Cho dù lúc ra ngoài ta thường nhốt hắn ở nhà, nhưng ta vẫn luôn kiểm tra đồ trong tủ lạnh có còn đủ cho hắn ăn không mà.
Hơn nữa ta cũng đâu đòi tiền hắn?
Ở chung một năm, cuối cùng hắn cũng thích ứng với sự xâm nhập của ta, ít nhất cũng không còn tình trạng hễ động vào là chảy máu, nhưng mỗi lần làm xong hắn vẫn cữ suy yếu tái nhợt. Đây là thể chất của hắn có vấn đề, tuyệt đối không liên quan đến kỹ thuật của ta.
Ta luôn muốn hắn nhưng lại không nỡ nhìn hắn mệt mỏi như vậy. Mà ta lại không thể tự mình giải quyết, Dương Hà ta có tất yếu phải chịu ủy khuất như vậy không? Ra đường hô một tiếng con gái sẽ chạy theo ta cả một tập đoàn a.
Ta nghĩ thầm nếu tìm thằng nào khác thì thật có lỗi với Ninh Hạo.
Vẫn là con gái thôi. Như thế hắn sẽ không cảm thấy bị uy hiếp, phải không??
Ta lần lượt thay bạn gái.
Nói cho đúng thì chỉ là bạn giường mà thôi,
Cho nên mới có thể đổi nhanh như vậy.
Có đôi khi tính trẻ con nổi lên, ta đưa gái về nhà, tò mò không biết hắn có ăn dấm chua hay không.
Sự thật lại làm ta thất vọng.
Hắn luôn bình tĩnh hữu hảo tiếp đãi đám oanh oanh yến yến kia, còn pha cà phê cho các nàng nữa.
Tại sao ta lại chưa được uống qua cà phê chính tay hắn pha?!
Ta sinh khí, vì hắn mà sinh khí, cho nên không khỏi thô bạo với hắn.
Tại sao, tại sao ngươi hờ hững với ta như vậy?!
Chắc hẳn ngươi không biết, dù lên giường với ai, ta cũng chỉ nghĩ đến một mình ngươi.
Hận người dưới thân là kẻ khác mà không phải là ngươi.
Đáng tiếc, ta lại không nỡ.
Cơ thể ngươi luôn suy nhược như vậy.....
Gần đây Ninh Hạo gầy kinh dị,
Ta ôm hắn trong tay mà sợ hãi.
Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hơi thở mong manh nhè nhẹ, ta lo lắng liệu có thể nào hắn cữ thế ngủ, không bao giờ mở mắt ra nữa hay không.
Ta không phải đứa ngốc, đương nhiên ta biết hắn như vậy là bởi vì hắn cô đơn, ánh mắt hắn nhìn ta rất mông lung vô hồn.
Hắn buồn, tuy trong nhà có TV, nhưng thứ máy móc này chỉ làm cho hắn nghe mà không thể nói chuyện với hắn được.
Ta thừa nhận ta keo kiệt, ta chuyên chế, nhưng ta thật sự không muốn cho hắn tiếp xúc với người khác.
Còn ta, hắn xem như hư vô, trong mắt hắn chỉ có người-khác-không-phải-ta mới là bạn bè.
Ta không hiểu vì sao hắn đã làm khó ta, còn làm khó cả bản thân hắn nữa. Hắn tự phong bế hết thảy.
Có chuyện gì không thể nói với ta sao?
Sợ nói ta sẽ không hiểu?
Ngươi không thử làm sao ngươi biết nói chuyện với ta có được hay không?!
Không phải trước đây, khi chưa xảy ra chuyện này, ta và ngươi ở chung vẫn rất vui vẻ đó sao?
Tuy rằng ta biết lúc này không phải lúc đó, không ai có thể quay ngược quá khứ.
Nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể có tương lai?!
Ninh Hạo, Ninh Hạo, ta yêu ngươi như thế.
Nhưng sao ngươi thà ngẩn người nhìn vô định ngoài cửa sổ, cũng không muốn nhìn ta.
Rốt cuộc ta phải làm sao ngươi mới vừa lòng.
Ta sợ hắn buồn, nên mua một cái laptop về.
Hắn có thể lên mạng 24/7 bằng đường dây điện thoại bàn, chúng ta đều có di động không sợ người nhà tìm không được, huống chi bình thường cũng chẳng ai gọi điện thoại bàn cả.
Ta không biết ta làm thế có đúng hay không.
Nhưng dường như hắn ngày càng sáng sủa lên, cười nhiều hơn, sắc mặt cũng tốt dần, sờ vào eo cũng đã có chút thịt.
Ta thật sự cao hứng.
Ninh Hạo, trong mắt ta chỉ có ngươi.
Xin ngươi đừng xem ta như không khí,
Kỳ thật ta cũng cô đơn lắm.
Hai chúng ta tốt đẹp với nhau,
Thì thế giới của ta mới viên mãn.
Ninh Hạo.
Đương nhiên khi đó ta không biết Internet sẽ mang đến cho ta một đại họa, cho nên ta cữ thầm vui trong lòng một cách khờ khạo, còn định cảm tạ người đã phát minh ra Internet nữa.
Rất nhanh ta liền cảm giác được có điều bất ổn, nhưng ta vẫn cố chấp không tin.
Ninh Hạo có bạn tốt trên mạng.
Bạn ảo.
Từ này nghe vừa ngây thơ vừa nhàm chán.
Nhưng Ninh Hạo thực sự rất trân trọng đứa kia.
Ta khó chịu, nhưng vẫn chưa phát tiết với hắn.
“Thằng nhóc đó ở đâu?”
“B thành.”
Nga. Xa lắc mà, xem ra bọn họ cũng không điên đến mức vượt ngàn dạm xa xôi để gặp nhau, huống hồ dù có gặp, cũng chắc gì đã hợp nhau.
Bọn họ còn nhắn tin với nhau.
Ta hận không thể đập nát cái di động ba hắn mua cho, xem bọn hắn còn có cách gì để tán gẫu với nhau!
Ninh Hạo cho ta đọc tin nhắn. Đứa ngốc này còn phải chép nội dung tin nhắn ra giấy nữa mới chịu.
Không thấy phiền. Không thấy nhàm chán sao?
Tin nhắn của ta thì hắn xóa hết không lưu lấy một cái.
...... Bởi vì hắn không coi trọng ta.
Ninh Hạo, nếu ngươi nguyện ý gửi một tin “Dương Hà, ta yêu ngươi!” qua đây,
Người muốn ta chép ra một vạn lần cũng được.
Một hôm Ninh Hạo nói hắn đã nộp hồ sơ xin việc cho một công ty ở B thành.
Ta thiếu chút nữa tức chết.
Ngươi làm vậy là sao!
Không phải ta đã nói ta sẽ đi Nghiễm Châu sao, ngươi tại sao lại muốn đi B thành.
Ninh Hạo, Ninh Hạo, ta cũng rất khó khăn mới dám nói với ngươi là ta muốn ngươi đi theo ta sau khi chúng ta tốt nghiệp, ngươi làm thế là muốn kích động ta đúng không?!
Sao ta có thể để cho ngươi rời khỏi ta.
Ngươi đương nhiên phải luôn ở bên ta.
Dù là bệnh tật hay là cái chết, cũng không thể tách rời.
Thành tích của Ninh Hạo không bằng ta nên không thể cùng ta vào làm chung một công ty.
Ta đi tìm Tiệp. Địa vị gia đình nàng rất lớn. Ta biết nàng có cách, hoặc là nói ba ba nàng có cách cũng được.
Tuy rằng không phải việc nhỏ,
Nhưng chuyện gì nàng cũng có thể làm cho ta,
Giống như ta chuyện gì cũng có thể làm cho Ninh Hạo vậy.
Hôm đó ta rất cao hứng về nhà, thầm nghĩ sau này vẫn có thể ở chung với Ninh Hạo, ta nhảy nhót suốt dọc đường như con nít.
Mở cửa vào nhà thấy Ninh Hạo đang ngủ.
Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, không dám ồn đến hắn.
Rồi mới cúi đầu nhìn ngắm gương mặt say ngủ của hắn.
Không biết hắn mơ thấy cái gì, mà lại thản nhiên tươi cười như vậy.
Ta hôn lên môi hắn.
Mở TV, vặn volume xuống mức nhỏ nhất, quay đầu nhìn hắn, thấy hắn không bị kinh động, mới thả lỏng bắt đầu đổi kênh.
Tiết mục thực nhàm chán, ta vừa chuyển kênh loạn xạ vừa ngó nghiêng khắp phòng,
Trên bàn có một cái gói màu hồng rất to, chưa từng thấy qua thứ này, chắc là do Ninh Hạo lấy ra chơi mà chưa kịp cất đi.
Ta mở ra, là chocolate.
Đột nhiên nhớ, mới có bưu phẩm từ B thành gửi tới cho hắn.
Trong lòng rất không thoải mái.
Lễ Tình nhân ta mua cho hắn một bó hoa hồng làm bằng chocolate rất to, bây giờ vẫn đang cắm trong bình, một chút cũng chưa động quá.
Ta lấy một cái bóc ra ăn, muốn biết hương vị của thứ này hơn thứ mà ta cất công chọn lựa bao nhiêu?
Ninh Hạo không biết tỉnh từ lúc nào, ánh mắt đang nhập nhèm của hắn nhìn thấy món đồ ta cầm trong tay lập tức tỉnh táo.
“Ngươi, ngươi lấy đồ của ta sao?!”
Ta mất hứng.
Ninh Hạo, ngươi không nhận ra là ngươi chưa từng dám dùng ngữ khí này để nói chuyện với ta sao? Hôm nay vì mấy viên kẹo này mà ngươi dám.
Quên đi, vẫn là nói chính sự đi.
Ta duỗi thẳng người: “Ta chuẩn bị cả rồi. 3 tháng thực tập ngươi theo ta đi Nghiễm Châu.”
Vẻ mặt của hắn không phải kinh hỉ mà là hoảng sợ: “Sao có thể...... Ta còn chưa nộp lí lịch qua đó mà......”
Ta cười một chút. Không muốn đòi thưởng, vì hắn ta nguyện ý làm tất cả.
Nhưng là,
“Ta không đi Nghiễm Châu.”
Hắn nói như thế.
Ta hoài nghi thính lực của mình có vấn đề,
Nhưng dường như hắn muốn ta phải hoàn toàn tuyệt vọng mới chịu, hắn lặp lại thêm một lần, rõ ràng từng chữ, như sợ ta sẽ không nghe rõ vậy.
Ta nghe thấy chính mình cao giọng nhạo báng hắn, nói hắn ngớ ngẩn mới muốn đi B thành.
Tiếng nói của ta rất lớn, đâm vào lỗ tai chính mình còn muốn phát đau, nhưng ta vẫn sợ như vậy không đủ, sợ vẫn chưa thuyết phục được hắn.
Ta đương nhiên biết hắn đi B thành là vì thằng ranh tên Nhất Duy kia.
Trong lúc trong lòng ta đang hoảng loạn thì hắn lại bồi thêm một câu, Dương Hà, ta phải rời khỏi ngươi.
Màng tai của ta oang oang.
Ta hy vọng ta đã không nghe được mấy lời vừa rồi của hắn,
Nhưng mà ta lại nghe thấy rõ ràng, hắn lại còn nhắc lại từng chữ từng chữ, hết lần này đến lần khác.
Ninh Hạo, Ninh Hạo, chẳng lẽ ngươi cữ phải bức điên ta mới được sao?!!
Ta không biết làm gì khác, chỉ có thể đánh hắn.
Ta hung hăng tát hắn.
Vẫn chưa hết giận.
Ta không phẫn nộ, ta là hoảng sợ.
Ninh Hạo ngoan ngoãn chưa từng dám nói chữ “Không!” đột nhiên dùng ngữ khí quyết tuyệt như thế nói với ta là phải rời khỏi ta.
Ngoài việc dùng hết sức đánh, ta không biết phải làm sao để hắn đừng nói nữa.
Ta xuống tay rất nặng.
Nhìn dòng máu đỏ tươi trên mặt hắn, nhìn những vết bầm trên người hắn, tay ta phát run.
Ninh Hạo, Ninh Hạo, ta phải làm gì với ngươi đây.
Mau cầu xin ta tha thứ đi, ngươi mau giống như trước, đau chịu không nổi thừa nhận sai lầm đi.
Ta sẽ lập tức dừng lại, sẽ bôi thuốc cho ngươi, đừng để ta làm đau ngươi thêm, cũng đừng làm đau ta thêm nữa.
Nhưng mà hắn nhất quyết cắn chặt răng không nói nửa lời.
Đôi mắt vô tội nhìn ta.
Thấy hắn há miệng định nói gì, lòng ta dịu đi một chút.
Miệng đầy máu tươi khiến cho thanh âm của hắn có chút hàm hồ,
Nhưng ta vẫn nghe rõ điều hắn nói, là: “Thả ta đi đi......”
Ninh Hạo!!!!!!!
Hắn nuốt máu trong miệng vào, giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng: “Dương Hà, ngươi có nhiều thứ như vậy...... thiếu ta cũng có vấn đề gì đi. Ta...... Ta cái gì cũng không có...... Ngươi đem chính ta trả lại cho ta đi.”
Cảm giác của ta lúc đó giống như con sói bị chọc cho mù mắt, bởi vì đau đớn mà điên cuồng xoay quanh, nhưng mà vì không thấy gì nên cái gì cũng không làm được.
Ngay cả phẫn nộ lẫn bi ai đều là mù quáng.
Ta không thả hắn đi.
Ninh Hạo, ngươi tàn nhẫn với ta như thế, sao ta lại phải nhân từ với ngươi.
Mỗi ngày trước khi ra ngoài ta đều bắt hắn uống một lượng thuốc ngủ đủ để hắn mê man cả ngày, có như vậy hắn mới không thể trốn.
Có một hôm ta về hơi trễ. Đứng ngoài cửa cũng thấy cả căn nhà chìm trong yên lặng một cách đáng sợ.
Bình thường giờ này hắn phải dậy rồi chứ, Ninh Hạo, người còn ngủ phải không??
Ninh Hạo, ngươi thật sự đang ngủ, đúng không??
Ta hốt hoảng đẩy cửa đi vào.
Trên giường không một bóng người.
Phòng khách không có, phòng tắm không có, trong bếp không có, ban công cũng trống không.
Lúc ấy ta điên loạn mất trí đến buồn cười, ngay cả ngăn kéo hay tủ quần áo ta cũng không ngại mà mở ra tìm kiếm một lượt.
Ta đương nhiên biết Ninh Hạo không có khả năng trốn trong tủ đồ.
Nhưng mà ta không thể từ bỏ hi vọng.
Ta không dám tin Ninh Hạo đã bỏ đi, bỏ ta lại một mình mà đi.
Ngoài trời tối đen, trong phòng im lặng một mảnh, càng khiến người ta bi thương.
Ta tuyệt vọng đến đèn cũng không thèm bật.
Có người gõ cửa,
Ta vốn đang ngồi bệt dưới đất, lập tức nhảy dựng lên chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một gương mặt xa lạ.
“Có chuyện gì?”
“Tiên sinh, hôm nay bạn cùng phòng của ngài không cẩn thận bị khóa trái bên trong nên đã kêu lễ tân lấy thêm một cái chìa khóa, phiền ngài ký xác nhận vào đây.”
Ta đóng cửa lại, đấm đá loạn xạ trong phòng.
Ta nghe thấy tiếng khóc thét.
Thật thê lương, thật bi thương, như tiếng tru của một con mãnh thú đang bị thương.
Trong phòng không có người khác, thanh âm này nhất định là phát ra từ miệng ta rồi.
Ninh Hạo! Ninh Hạo! Sao ngươi lại vô tình với ta như vậy.
Làm khổ ta.
Có thể làm gì ta đã làm hết rồi. Nhốt ngươi trong nhà như nhốt một con thú nhỏ ta cũng đã làm.
Nhưng tất thảy, đều vô ích.
Tiệp đến thăm ta.
Nàng là người thông minh, chỉ nhìn qua nàng liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng vốn là một thiên kim tiểu thư chưa từng phải động tay vào bất cứ việc gì, nay lại cầm chổi lau chùi quét dọn khắp nhà ta, rồi mới nói với ta, Dương Hà, hắn đi rồi, ngươi buông tay đi, Dương Hà, ta yêu ngươi, chúng ta kết hôn được không.
Ta thấy tội nghiệp cho nàng.
Qua nàng ta thấy hình ảnh của chính mình.
Nàng cố chấp với ta giống như ta cố chấp với Ninh Hạo.
Muốn có nhưng lại không thể có, rõ ràng thua hết cả rồi nhưng vẫn không chịu buông, dù có mất hết, có phải vay mượn chắp vá cũng muốn cược thêm một phen.
Rõ ràng biết ta không thương nàng, biết ta toàn tâm toàn ý yêu kẻ khác, vẫn nói chúng ta kết hôn đi.
Ta thật sự thấy tội nghiệp nàng.
“Ninh Hạo, ta còn chút hi vọng nào không?”
Ta âm thầm tự hỏi.
Nàng vẫn còn hạnh phúc, vì nàng vẫn còn cơ hội, còn ta?
Lúc ta đang nhốt mình trong phòng thì Tiệp đập cửa, nàng nói nếu ta còn do dự thì cữ đính hôn trước cũng được.
Ta rất buồn, nàng nói ngươi sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu.
Tuy rằng, ta cũng không tin tưởng Ninh Hạo sẽ trở về.
Nhưng mà hắn thật sự đã trở lại, nhìn thấy người ta đang trăm thương ngàn nhớ đứng trước cửa, ta quả thực không thể tin được.
Lòng ta nhảy nhót, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên ôm lấy hắn.
Ta lập tức hiểu ra hắn bị người kia vứt bỏ nên mới trở về. Nhất Duy không cần hắn, hắn không có chỗ nào để đi, cùng đường mới quay về bên ta.
Mặc dù kinh hỉ trong lòng, ta vẫn cố dùng hết khí lực để bắt mình tỏ ra lạnh lùng.
“Đã trở lại?”
Mới vài ngày ngắn ngủn mà ta đã muốn chết chìm trong nỗi nhớ hắn.
Phản ứng đầu tiên của ta là muốn hắn.
Không vì cái gì khác. Ta nghĩ không ra cách nào để ta có thể cảm nhận hắn nhiều hơn.
Lúc cởi quần áo hắn ta đột nhiên nói: “Đã quên nói cho ngươi, ta sắp đính hôn với Tiệp.”
Ta phi thường chuyên chú nghiên cứu ánh mắt của hắn, nhưng mà một chút dao động trong đó cũng không có.
Dương Hà, ngươi lại tự rước lấy nhục rồi.
Ta cắn răng.
Cái khuyên trên tai hắn không phải của ta.
Ta cũng không khó để đoán ra lai lịch của nó.
Ta giật nó ra, dùng sức ném qua ngoài cửa sổ, tái kiến, Đoạn Nhất Duy.
Hắn trở về, dù sao cũng cho ta thêm vui sướng và hi vọng.
Ta biết hắn vẫn nhớ tên Nhất Duy kia, vẫn nhớ tới kẻ đã thương tổn hắn.
Cam tâm để người mình yêu thương tổn, đã thế vẫn nhớ mãi không quên.
Thật đáng khinh!!
Đáng khinh hơn là ta lại chính là loại người đó!!
Cuối cùng hắn không đi Nghiễm Châu với ta.
Ta sớm đã đoán được, nhưng tận lúc ra sân bay rồi ta vẫn chưa thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo trống trải.
Ta phát hiện mình vô lực.
Trước kia, ta luôn cố tỏ ra chuyên chế ngang ngạnh để ép buộc hắn. Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể giam cầm được hắn.
Nhớ lại tất cả,
Người thực sự bị cầm tù chính là ta.
Bởi vì ta thương hắn. Cho nên đánh mất chính mình.
Hai năm sau ta quyết định cùng Tiệp kết hôn.
Nàng nói nàng đang mang đứa con của ta.
Đây cũng chẳng phải điều kiện có thể buộc ta phải kết hôn.
Nhưng mà ta cảm thấy rất mỏi mệt, không muốn giãy dụa thêm nữa.
Cứ như vậy đi.
Chỉ cần không phải cùng Ninh Hạo, thì cùng ai cũng vậy cả thôi.
Ta kêu Ninh Hạo tới làm phụ rể.
Yêu cầu thật nhàm chán, nhưng hắn vẫn đáp ứng.
Hắn không biết, ta hy vọng có thể cùng hắn đứng trong hôn lễ của ta.
Như vậy ít nhất ta cũng sẽ có một ảo giác ngọt ngào giả tạo.
Trước hôn lễ ta hỏi hắn: “Ninh Hạo, sau này ngươi sẽ hạnh phúc chứ?”
Hắn nói không biết, hỏi lại ta, ngươi sẽ hạnh phúc chứ?
Ta cũng nói không biết.
Kỳ thật ta biết. Ta đương nhiên sẽ không hạnh phúc.
Không có ngươi, ta sao có thể hạnh phúc được.
Tất cả hạnh phúc của ta,
Là một thứ có tên Ninh Hạo.
Ta hôn hắn. Vì ta không khống chế thêm được nữa. Ngươi không cần cự tuyệt ta, có lẽ đây là lần cuối cùng ta hôn người mà ta yêu.
“Dương Hà, đối xử tốt với Tiệp, nàng thật lòng yêu ngươi.”
“Nhưng mà ngươi cũng đâu đối xử tốt với ta.”
Hắn không nói gì.
Quan hệ của ba người bọn ta, một theo một đuổi.
Chúng ta đều thật tội nghiệp, khó xử chính mình, khó xử người khác.
Tất cả không phải đều vì một chữ YÊU hay sao.
Không yêu, nếu không yêu, sẽ không có đau khổ.
Ha ha, Ninh Hạo, ta đang muốn lên chùa làm hòa thượng đây.
Người được gọi là vợ của ta đang ngủ.
Ta lại ngủ không được, hôm nay ta nhận được tin nhắn, Ninh Hạo nói Nhất Duy cuối cùng cũng tìm hắn.
Ha ha, chúc mừng a.
Dương Hà, ngươi có thật nhiều thứ...... thiếu ta cũng không có vấn đề gì đi.
Ngày đó hắn nói với ta như vậy.
Ninh Hạo, ngươi không biết, không có ngươi ta kỳ thật cái gì cũng không có, thế giới của ta đã trống rỗng rồi.
Ta bước ra ban công.
Pháo hoa rực rỡ cả bầu trời đêm.
Ta nhớ ra đêm nay là đêm giáng sinh.
Ta muốn hát, mặc kệ đêm khuya yên tĩnh, ta vẫn muốn cao giọng hát vống lên: “I’Amor che muove il sole e I’altre stelle”
Lời ca này.
Lúc trước ta rất thích.
Ta cảm thấy nó rất có ý nghĩa.
Nhưng mà hiện tại.
Hừ, vớ vẩn.
Người ta yêu ta còn cảm động không được, còn đòi cảm động cả thế gian!!! Mà thật ra cảm động cả thế gian cũng được cái gì chứ?!
Ta không hát.
Ta lớn tiếng gào: “Ninh Hạo, Ninh Hạo, Ninh Hạo..................”
Đêm giáng sinh đèn đuốc rợp trời, ta một mình đứng trên ban công trong thứ không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo của Nhiễm Châu, nước mắt đầy mặt.
Giật mình nhớ lại mùa hè của rất nhiều năm về trước.
Trong một ngày không khí khô nóng nồng nàn.
Người kia mặc áo sơmi trắng cùng quần bông màu xanh lam.
Hắn lúng túng xấu hổ cúi người chào ta: “Xin chào, ta là Lí Ninh Hạo.”
THE END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.