Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 164: Tìm sách Tiếng Anh




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 164: Tìm sách Tiếng Anh
Tháng Giêng là tháng ăn chơi, phải từ 15 đổ ra, đội sản xuất mới bắt đầu triển khai vụ xuân.
Nói là ăn chơi nhưng thật ra chán chả buồn chết, TV còn chẳng có mà xem, lấy gì giết thời gian.
Trong nhà mấy vị lãnh đạo đương thời đã có TV, tuy vẫn còn là loại đen trắng nhưng cái đó cao quá, dân thường mơ không nổi. Bây giờ nhà nào mà sở hữu một cái radio thôi là đủ vênh váo ngang trời rồi.
Lâm Thanh Hoà lại chẳng hứng thú với mấy cái này, trong không gian riêng cô còn có cả điện thoại di động kia kìa.
Nhân dịp hôm nay tuyết ngừng rơi, Lâm Thanh Hoà cùng Chu Thanh Bách lên núi săn bắt.
Ba con khỉ siêu quậy cũng đòi đi theo, ừ thì đi. Có con có cái rồi là thế đấy, vợ chồng đừng mong sống trong không gian lãng mạn chỉ có hai người, đi đâu cũng có mấy cái cột đèn sáng choang.
Thế là vợ chồng con cái dắt díu nhau lên núi đặt bẫy gà rừng, cả một buổi chiều chả có con nào lọt bẫy, đừng nói gà rừng, ngay cả con chim sẻ cũng chẳng bói ra.
Tay không trở về mà tiếng cười đùa rộn ràng không ngớt.
Dân làng phục sát đất, hình như chưa thấy nhà này buồn bã bao giờ. Đặc biệt là Lâm Thanh Hoà, tuy rằng sinh hoạt thường ngày không biết tiết kiệm nhưng lại là một người rất có lĩ lẽ, không bao giờ mắng chửi con cái.
Đánh mắt nhìn những người phụ nữ trong vùng, động tí là đay nghiến, mở miệng là chửi bới, thậm chí vớ cái gì là đánh con đánh chồng không ngơi tay.
Tính ra thì Lâm Thanh Hoà khác xa những người phụ nữ khác.
Đám đàn ông trong thôn càng ngày càng hâm mộ Chu Thanh Bách cưới được người vợ vừa xinh đẹp vừa khéo léo, tuy rằng hơi phá của nhưng suy cho cùng tiền kiếm ra không phải để tiêu thì để làm gì?
Thật ra mà nói tiêu tiền cũng là cả một kĩ năng, họ cũng đưa tiền cho vợ nhưng mấy bà vợ lại chẳng biết mua bán cái gì, cuối cùng lại trữ lên đâm ra cuộc sống gia đình đơn giản tới mức kham khổ, đồ ăn thức uống đạm bạc tới mức tằn tiện.
Đúng là họ đã trải qua mấy năm nạn đói nên đều có thể chịu khổ chịu cực nhưng nếu ai cũng giống ai thì lại đi một nhẽ họ sẽ vẫn sống như thế chẳng suy nghĩ gì, đằng này tự nhiên xuất hiện một sự đối lập, họ không thể không so sánh. Mà phàm một nỗi có so sánh ắt có đau thương.
Họ cứ đinh ninh rằng sau khi Chu Thanh Bách xuất ngũ không còn được ăn cơm quân đội, rồi sẽ gầy ốm kham khổ giống như họ thôi. Nhưng họ chờ mãi chẳng thấy anh gầy đi tí nào, vẫn cao to lực lưỡng khoẻ mạnh hồng hào. Còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là được vợ cho ăn cho uống đầy đủ rồi.
Hôm nay, Lâm Thanh Hoà nhàn rỗi, vừa lẩm nhẩm bài thơ vừa nấu ăn.
Cô ngâm đậu đỏ cho mềm để làm bánh cuộn đậu đỏ. Cả nhà đều thích ăn món này.
Nấu luôn cả một nồi cháu bát bảo đi, cho mọi người ăn nhiều ngũ cốc một chút cũng tốt.
Mỗi lần Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa ra ngoài chơi, bọn trẻ con sẽ vây quanh ba anh em nó và câu hỏi đầu tiên luôn là “hôm nay nhà mày ăn gì?”
Bây giờ Đại Oa đã chán khoe khoang ba cái chuyện ăn uống rồi, Nhị Oa cũng vậy. Hai anh em thích chơi đá bóng, đá cầu hơn.
Chỉ có thằng nhóc Tam Oa là vẫn đam mê hư vinh, vừa cho vào bụng cái gì là kể tuốt tuồn tuột.
Nó rất hào phóng giải đáp lòng hiếu kì của đồng bọn: “Mẹ tao làm bánh cuộn đậu đỏ, cháo bát bảo, bánh hạt mè, khoai tây chiên giòn. Nhưng tao thích nhất cháo bát bảo, ngon cực kỳ, tao ăn tận 5 chén luôn."
Thằng nhóc con khoác lác tung trời đất.
Đại Oa, Nhị Oa đang chơi bên cạnh nghe thấy không vạch trần mà chỉ thầm cười trong bụng ở đó mà bốc phét 5 chén, cái bụng bé tin hin nuốt được 2 chén đã là giỏi lắm rồi. Haha!
Tuy nhiên lũ trẻ vây quanh không biết gì, há hốc miệng nghe, hâm mộ muốn rớt tròng mắt. Đối với bọn nó, 5 chén không đại biểu cho số lượng ít hay nhiều mà là chất lượng ngon hay dở. Cần gì phải nghĩ nhiều, chỉ cần nghe Tam Oa nói nó ăn 5 chén thì nhất định cơm nhà nó vô cùng vô cùng vô cùng ngon rồi.
“Nhị Oa, tao có thể sang nhà mày làm bài tập chung được không?” Chu Hạ ngầm nói nhỏ vào tai Nhị Oa.
Nhị Oa làm sao không hiểu ý tứ trong đó, nó nói: “Làm bài tập thì được nhưng hôm nay không còn cháo bát bảo đâu, nhà tao ăn hết rồi.”
Chu Hạ tiu nghỉu: “Hết rồi á?”
Thím tư rất tốt bụng, nếu nó qua đó làm bài tập nhất định thím sẽ múc cho nó một chén.
Nhị Oa gật đầu: “Ừ hết sạch. Sáng nay ông nội uống nốt chén cuối cùng rồi.”
Chu Hạ hỏi: “Ông bà nội cũng thích cháo này hở?”
Nhị Oa gật đầu: “Đương nhiên. Mày không biết đâu, ông uống bao nhiêu, còn cả bà nữa, bà cứ gật gù khen ngon suốt à.”
Chu Hạ nuốt nước miếng cái “ực” rồi nói: “Lần sau nhà mày có, phần tao một chút được không?”
Nhị Oa: “Mày về bảo bác hai gái nấu cho, món này có gì khó đâu, ngũ cốc thì nhà nào chẳng có, thiếu gì.”
Cái thằng ranh này khôn thế, chỉ giỏi xin ăn, nhà nó biết bao nhiêu người, giờ lại thêm ông bà nội nữa, lương thực làm sao đủ ăn cơ chứ. Nhất là cha với anh cả, ăn khoẻ ơi là khoẻ, bữa nào cũng 3 chén đầy ú ụ, mẹ vẫn nói không biết sau này làm thế nào nuôi sống từng này người…lấy đâu ra mà cho người ngoài. Mơ đi!
Chu Hạ: “Còn lâu mẹ tao mới làm cho ăn.”
Nó thực lòng hâm mộ Đại Oa, Nhị Oa và Tam Oa được ăn quá trời đồ ngon.
Lâm Thanh Hoà ở trong phòng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của bọn trẻ. Cô có chút bất đắc dĩ, thật ra thì cho Chu Hạ một chén cũng không thành vấn đề nhưng mà Nhị Oa đã từ chối rồi thì thôi, cứ vậy đi.
Dù sao thì quan hệ giữa cô với mẹ nó chẳng tốt đẹp gì, còn thua cả người dưng, cô không ghét lây sang con trẻ nhưng cũng không thể đối xử với nó như với Tô Thành được.
Hôm mùng 7, Tô Đại Lâm đèo Tô Thành về quê gửi.
Hai ngày liên tiếp thằng nhóc cứ buồn bã thất thần. May có Lâm Thanh Hoà làm nhiều đồ ngon dỗ dành, cộng với có anh Tam Oa chịu chơi cùng nhóc cho nên rất nhanh nhóc đã vất hết cả nhung nhớ ra sau đầu.
Đợt này về, Tô Đại Lâm cũng xách theo mấy con cá, cho nhà Lâm Thanh Hoà một phần, cho bên chị ba Chu một phần.
Đợt sinh đẻ lần này, Chu Hiểu Mai chắc chắn sẽ phải tiếp tục nhờ cậy sự giúp đỡ từ phía chị ba Chu.
Tất nhiên chị ba Chu đồng ý ngay. Ở cữ được ăn uống thoải mái như thế, dại gì từ chối?
Thời gian ở cữ cực kỳ quan trọng đối với sản phụ. Đợt trước vì được ở cữ tử tế nên chị ba Chu rất khoẻ mạnh lại nhiều sữa.
Vì thế hôm Tô Đại Lâm tặng cá, chị ba Chu rất vui vẻ, đáp ứng giúp đỡ ngay.
Chu Thanh Bách định đi thăm chiến hữu. Lâm Thanh Hoà chuẩn bị cho anh một chai rượu ngon làm quà.
Anh rất xúc động trước sự chu đáo của bà xã nhà mình.
Quay về, Chu Thanh Bách xách theo một con thỏ cùng hai con gà rừng hun khói.
Hai mắt Lâm Thanh Hoà sáng lấp lánh: “Chiến hữu anh cho hả?”
“Ừ.” Chu Thanh Bách biết vợ sẽ thích cho nên lần này không từ chối như lần trước nữa.
Chiến hữu của anh còn đang công tác cho nên mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ.
Chu Thanh Bách nói thêm: “Anh Trần còn nói khi nào có thời gian mời em qua đó chơi.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Dạ được, hôm nào rảnh hai vợ chồng mình đi.”
Nói xong, cô không chần chừ mà xắn tay áo bắt đầu nấu nướng.
Động vật hun khói có thể trữ được rất lâu.
Hôm nay ăn thịt thỏ trước. Bỏ thịt vào nồi hấp chín, thêm chút gia vị cho đậm đà.
Một con thỏ ăn được hai bữa. Cả nhà đều thích món này, lạ miệng, ăn rất ngon.
Ông bà Chu đã dần quen với việc ăn nhiều thức ăn, có ăn thì cứ ăn đi, ai lại vừa ăn vừa tiếc làm gì cho nghẹn chết.
Hết kỳ nghỉ Tết là bước vào vụ xuân, ông Chu và Chu Thanh Bách lại quay trở về nếp sinh hoạt cũ, đi làm từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn mới về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Hoà đi giao dịch chợ đen, tiện thể lặng lẽ tìm xem có ai bán sách Tiếng Anh không, cô định học thêm Tiếng Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.